
















Quốc Doanh nghĩa là gì?
Lm Đặng Hữu Nam. (Xin hỏi: Có phải Đức Giám Mục Nguyễn Hữu Long là Giám Mục Quốc Doanh, luôn thi hành chỉ thị của Nhà Nước?)
Thưa các Bác,
Đọc cái chủ đề email trên đây ai cũng biết KHÔNG PHẢI CHA NAM hỏi mà các Fan hâm mộ của cha Nam muốn kích động, cụ thể là họ đang sống ở hải ngoại, vốn dĩ “trọn đời” quyết chống Cộng, và Cha Nam là “tay chân, là đàn em, là hậu duệ…”.
OK, không có gì lạ, chống Cộng 50 năm không kết quả thì quay ra .. chống tất tần tật, ngứa mắt là chống, “chống Cha chống Chúa” là “ngon ăn” nhất vì không bị thưa kiện, an toàn tha hồ “võ mồm”…
Ở đây, xin miễn bàn chuyện ấy, ai rảnh cứ vui vẻ mà làm tin giả, vì Youtube họ đã nói chỉ có chính các nạn nhân mới có quyền khiếu nại, nên thí dụ Đức Thánh Cha Lê Ô thì còn bị làm tin giả quanh năm… mỗi ngày.Qua chủ đề email được nêu lên, có 4 việc nên chia sẻ với nhau: 1/ Cha Nam là ai; 2/ Đức Cha Long là ai; 3/ Quốc doanh nghĩa là gì?. Và một lời nhắn cho ông Mặc Lâm về 4/ Ý Chúa đã được chú Nam đóng vai "mù dắt mù"… thuyết giảng (một linh mục không thể hồ đồ đến vậy).
Ngắn gọn là thế này:
1/ Cha Nam là một linh mục trong danh sách Linh Mục Đoàn Giáo Phận Vinh, đã được nghỉ hưu và được hưởng các quy chế của linh mục hưu trí theo thông lệ. “Bề trên” trực tiếp gần nhất của Cha Nam là Cha Giám Đốc Nhà Hưu, cao hơn chút là Cha Quản Hạt nơi nhà hưu đang tọa lạc, lên nữa là Cha Quản Lý Giáo Phận, Cha Tổng Đại Diện…/ Vì đã nghỉ hưu nên Cha Nam cũng gần như không có mấy việc phải liên hệ với Đức Cha Giáo Phận.
2/ Đức Cha Long là Giám Mục Chính Tòa Giáo Phận Vinh, là Đầu Giáo Phận và là chủ chăn của toàn thể Giáo Phận. Xin lưu ý, Giáo Phận không phải là một tỉnh trong một quốc gia, mà là một “quốc gia” độc lập gần giống các quốc gia trong Liên Hiệp Quốc của thế giới; và … Giáo Hội KHÔNG PHẢI CỘNG ĐOÀN DÂN CHỦ, mà nhất định phải là Chúa Giesu Kito ở chính giữa, Giám Mục ngồi bên cạnh và mọi thành viên trong Giáo Phận đoàn kết xung quanh … (nghĩa là rất giống độc tài, chỉ khác ở chỗ độc tài thì dùng quyền lực, còn Giáo Phận thì dùng tình thương làm nguồn mạch).
3/ Quốc doanh: Từ “quốc doanh” vốn thuộc ngôn ngữ chính trị của xã hội chủ nghĩa, dùng để chỉ các cơ quan hay xí nghiệp do nhà nước quản lý. Khi đem áp dụng vào sinh hoạt tôn giáo, người ta dùng từ này theo nghĩa mỉa mai để chỉ một số ít linh mục, tu sĩ hoặc tổ chức bị coi là quá thân cận với chính quyền cộng sản.
Cách gọi này đặc biệt phổ biến sau năm 1975, khi Giáo Hội Công Giáo tại Việt Nam bước vào giai đoạn đầy thử thách: các cơ sở bị quốc hữu hóa, sinh hoạt tôn giáo bị kiểm soát, việc bổ nhiệm giám mục hay phong chức đều cần sự chấp thuận từ nhà nước. Trong bối cảnh ấy, một số linh mục tham gia vào Ủy ban Đoàn kết Công giáo Yêu nước – tổ chức do nhà nước lập ra từ 1955 ở miền Bắc và sau 1975 mở rộng trên cả nước. Với nhiều tín hữu trung thành với Tòa Thánh, việc tham gia Ủy ban này bị coi là đi ngược lại đường hướng chung của Giáo Hội hoàn vũ. Thế nên, có người gọi họ là “linh mục quốc doanh” – như một cách ám chỉ “cán bộ nhà nước khoác áo linh mục”.
Thực chất, cụm từ này phản ánh nỗi đau và sự giằng co của một giai đoạn lịch sử: giữa trung thành với Tòa Thánh và áp lực thích ứng với cơ chế chính trị. Nó cũng cho thấy Giáo Hội Việt Nam từng bị chia cắt, khi một bên cố gắng giữ hiệp thông với Giáo Hội hoàn vũ, còn một bên buộc phải hòa nhập vào hệ thống “Công giáo yêu nước”.
Ngày nay, tình thế đã thay đổi. Quan hệ giữa Tòa Thánh và Nhà nước Việt Nam cải thiện rõ rệt, đặc biệt với sự hiện diện của Đại diện không thường trú từ năm 2011, và rồi Đại diện thường trú từ năm 2023. Chính vì vậy, cách gọi “quốc doanh” đã dần lui vào dĩ vãng.
Điều quan trọng với chúng ta hôm nay không phải là tiếp tục lặp lại những lời mỉa mai cũ, nhưng là học từ lịch sử để xây dựng một Giáo Hội hiệp nhất, can đảm và trưởng thành hơn. Chúng ta không thể để mình bị cầm giữ bởi quá khứ, vì thời gian không bao giờ dừng lại, và sự hoài cổ chia rẽ chẳng giúp gì cho sứ mạng Tin Mừng.
Chúa Giêsu Kitô đã hứa: “Này, Ta đổi mới mọi sự” (Kh 21,5). Chính lời ấy mang sức chữa lành và biến đổi, để chúng ta biết bỏ lại những vết thương xưa, sống đức tin mới mẻ và bước đi trong hy vọng.
4/ Ý Chúa: Cách đây khoảng 3 tuần, nhà báo Mặc Lâm được Lm Nam trong tư cách “mù dắt mù” đã rất phấn khởi và tự tin trả lời rất “hoành tráng” như một giáo phụ mới nổi lên: (dưới đây xin trích đoạn ngắn do chính các Bác chép đấy nhé, em không thêm bớt chữ nào đâu)
Trích Cha Nam: Mục đích của Chúa cho chúng ta tham dự vào chức Linh mục thừa tác của Ngài là gì? Là để cử hành bí tích, cử hành thánh thể, ở lại với mọi người cho đến tận thế. Tất nhiên theo giáo luật Đức Cha có quyền nhưng quyền đó là quyền quản lý theo giáo luật.…
Vậy thì Đức Cha không căn cứ vào giáo luật để cắt năng quyền của tôi thì đó không phải là ý Chúa đâu. Chắc chắn là như vậy. Bởi vì một ý bề trên để nó trở thành một ý Chúa hay là chúng ta thấy được ý Chúa ở trong đó thì phải có nhiều điều kiện.
Điều kiện đầu tiên đó là một việc thiện. Điều kiện thứ hai đó là đúng giáo luật. Điều kiện thứ ba đó là hợp với Tin Mừng. Và điều kiện thứ tư đó là hợp với đạo Chúa. Mà ở đây chúng ta không thấy bốn cái điều hợp đó thì đó không phải là ý Chúa. Tôi khẳng định như vậy. Và việc tôi sống hay là tôi đấu tranh, tôi cũng cầu nguyện hàng ngày xin cho con dám sống và dám chết cho công lý và sự thật. (hết trích)
Thưa các Bác, phải nhìn nhận là chú Nam rất thông minh và tự tin rao giảng nhưng điều chưa có thánh giáo phụ nào nhìn ra.
“Vì Trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối Ta cũng cao hơn đường lối các ngươi bấy nhiêu, và ý nghĩ của Ta cũng cao hơn ý nghĩ các ngươi bấy nhiêu.” (Isaia 55,9). Chú Nam ơi, tỉnh lại đi, để biết được ý Chúa đôi khi phải “nằm gai nếm mật” chứ ăn nói vung vít thế này mà bảo người khác là “không phải ý Chúa” thì ảo tưởng quá rồi. Xin hỏi chú câu này nhé, dễ lắm:
Ngày 30.4.1975 kẻ thắng người thua…, đó có phải là ý Chúa không?
“việc thiện”, chú Nam ơi, không phải mọi việc thiện đều nên làm hoặc phải làm nhé, mà phải làm theo ý Chúa, chú giải thích chức linh mục rất “đẹp”, nhưng chú lại quên mất: Chúa Giesu đến để thực thi ý Chúa Cha, còn chú thì lại không tin vào Giám Mục nữa mà công khai phẩn đối kịch liệt Giám Mục?
“Tin Mừng”, chú Nam ơi, chú nhắc đến Tin Mừng nhưng lại quên mất, Giáo Hội Công Giáo có “kiếng ba chân”, ngoài Tin Mừng còn có Thánh Truyền và Huấn Quyền, Tin Mừng ở đây là Tin Mừng do các Giám Mục thống nhất toàn cầu dẫn dắt, giải thích, chứ không phải thừ tin mừng “đểu giả” như tin mừng của ông hiệp sĩ giáo hoàng anh em kết nghĩa với chú Nam đâu. (Phan Đình Minh, trích “tin mừng đểu” để đánh lừa bàn dân thiên hạ, vậy mà ai cũng tin là thật!).

“đạo Chúa”, theo chú Nam thì đạo Chúa có điều gì hoàn toàn khác các đạo khác? Chú ước ao chết cho công lý và sự thật? Tuyệt vời, nhưng xin chú Nam đừng quên điều này nhé, công lý của Chúa khác xa công lý của chú, và sự thật của chú cũng chẳng đem lại ơn cứu đô cho ai đâu, cứ giữ làm kỷ niệm nhé. Không dám chết cho Giáo Phận, cho Giám Mục thì mong gì chú chết cho … tôi và mọi người xa lạ?
“Giáo Luật”: chú Nam ơi, chú hãnh diện vì mình không “phạm giới”, còn phê bình Giám Mục làm không đúng luật? OK, chú lại quên rồi, mọi thứ luật đều xây dựng trên tình yêu, khi đã không còn yêu thì luật trở thành trang trí rẻ tiền. Chú nói rất giống một người chồng, sau khi bỏ vợ, lên mạng khoe: “Tôi chưa bao giờ ngoại tình”. Giáo luật là bảng chỉ đường, không phải đích đến. “Chúng ta được nên công chính nhờ đức tin, chứ không phải bởi việc làm theo Lề Luật.” (Rm 3,28)
Tạm Kết:
Chống Cộng là chuyện của trước Công Đồng Vatican 2, ngày nay Giáo Hội vẫn KHÔNG chấp nhận triết thuyết Cộng Sản, nhưng Giáo Hội nhận ra sứ mạng cao cả vượt trên mọi sự, đó là phải Loan Báo Tin Mừng cho cả những anh chị em cộng sản vô thần, họ không được biết Chúa là một thiệt thòi to lớn. Hãy can đảm lắng nghe tiếng nói của Hội Thánh Chúa, đừng để lòng trí chúng ta “bay nhảy” theo sở thích, cảm hứng và nhất là sự hận thù đố kỵ triền miên.
Hãy nhìn lại “những người chết oan” trong Tin Mừng, Luca 13,1-5 – nơi Chúa Giêsu Kitô nhắc đến hai sự kiện gây rúng động thời ấy:
· Một số người Galilê bị Philatô giết khi đang dâng lễ tế.
· Mười tám người chết vì tháp Silôê sập xuống.
Nhiều người cho rằng đó là “hình phạt” vì họ tội lỗi hơn kẻ khác. Nhưng Chúa Giêsu Kitô đã sửa lại cách nhìn này. Ngài nói:
“Các ông tưởng rằng mấy người Galilê đó tội lỗi hơn mọi người Galilê khác vì họ bị như vậy sao? Không phải thế đâu! Nhưng nếu các ông không sám hối, thì tất cả các ông cũng sẽ chết như vậy. Còn mười tám người kia bị tháp Silôê đổ xuống đè chết, các ông tưởng họ mắc tội nặng hơn mọi người ở Giêrusalem sao? Không phải thế đâu! Nhưng nếu các ông không sám hối, thì tất cả các ông cũng sẽ chết như vậy.” (Lc 13,2-5).
Ở đây, Chúa Giêsu Kitô không phủ nhận cái chết oan nghiệt của họ. Nhưng Ngài muốn chuyển ánh nhìn của người nghe: thay vì đứng ngoài để kết án, hãy quay vào chính mình để hoán cải. Nỗi đau của những người chết oan không phải là dịp để chúng ta phán xét, nhưng là lời cảnh tỉnh cho mọi người còn sống.
Câu chuyện Tin Mừng này vẫn chạm đến Bạn và tôi hôm nay. Bao người xung quanh ta cũng có thể “chết oan”: vì chiến tranh, thiên tai, tai nạn, hay vì bất công xã hội. Nếu ta chỉ dừng lại ở thắc mắc “tại sao Chúa để xảy ra?”, thì ta sẽ mãi loanh quanh. Nhưng nếu ta nghe lời Chúa Giêsu Kitô, ta sẽ nhận ra: mọi biến cố đều mời gọi ta sám hối, đổi mới, và sống công chính hơn.
Nói cách khác, sự oan khiên của người khác có thể trở thành hạt giống cứu độ cho ta, nếu ta biết để nó đánh thức lòng mình, thôi thúc ta sống xứng đáng trước mặt Thiên Chúa.
Tạ ơn Chúa và cảm ơn nhau.
HĐ







