Fwd: ĐIỂM TIN DIỄN ĐÀN 23-07-2025 (SỐ 205-2025)

7 views
Skip to first unread message

Giu Tran

unread,
Jul 23, 2025, 1:05:20 PMJul 23
to


---------- Forwarded message ---------
From: soan....@hotmail.com <soan....@hotmail.com>
Date: Wed, Jul 23, 2025 at 3:04 AM
Subject: ĐIỂM TIN DIỄN ĐÀN 23-07-2025 (SỐ 205-2025)
To:




GOOD MORNING VIET NAM - CANADA - USA

ĐIỂM TIN DIỄN ĐÀN 23-07-2025  (SỐ 205-2025)

Image insérée
Image insérée


MỤC LỤC

  1. Dấu hiệu cảnh báo các bệnh hiểm nghèo
  2. Nhưng điều tôi không biết, đó là tôi đang đi đâu!
  3. Người ĐÀN ÔNG Vừa LY DỊ VỢ 
  4. "Cú lừa COVID" lớn nhất nước Mỹ.
  5. Đêm Giáng sinh năm 1976 trong trại tù KaTum – Tây Ninh
  6. Tulsi Gabbard tiết lộ những phát hiện 'đáng kinh ngạc' của DNI, thêm thông tin bản ghi nhớ chấn động
  7. TRẬN BU PRANG, HIỆP ĐỊNH PARIS CHÍNH THỨC BỊ HỦY BỎ
  8. CUỘC CHIẾN MỘT MẤT MỘT CÒN GIỮA MỸ VÀ BỌN ĐẦM LẦY !!!
  9. Cuộc đời và sự nghiệp của ca sĩ Hương Lan – Tên tuổi tiêu biểu của nhạc vàng xưa
  10. Nữ Sinh Việt Bị Nam Sinh Mỹ Xé Áo Dài Giữa Trường Và Cú Đánh Karate Của Cô Khiến Tất Cả Phải Quỳ Gối





Dấu hiệu cảnh báo các bệnh hiểm nghèo
  • Có những triệu chứng tưởng chừng rất mơ hồ nhưng nếu bạn không chủ quan, sớm nhận biết và được chẩn đoán đúng, nhiều khả năng giúp bạn "thoát" được những căn bệnh hiểm nghèo.

     

    1. Dấu hiệu cảnh báo ung thư

            Khi ung thư vừa phát sẽ không thấy đau đớn hay có dấu hiệu nào nên các xét nghiệm tầm soát là rất quan trọng. Khi ung thư phát 
            triển theo các loại khác nhau, các dấu hiệu cảnh báo có thể xuất hiện.
             Tuy nhiên, những dấu hiệu này có thể xuất phát từ nguyên nhân khác. Nên đi gặp bác sĩ. Trong nhiều trường hợp phát hiện và điều trị  
             ung thư càng sớm càng có nhiều cơ may chữa dứt bệnh.

    Ung thư bàng quang:

    - Tiểu ra máu. Nước tiểu có màu đỏ sậm hay mờ nhạt, lợn cợn.
    - Đau buốt khi tiểu.
    - Đi tiểu nhiều lần hay tiểu gấp

     

    Ung thư vú:

    - Cảm thấy có một cục u dày lên trong ngực, vùng xung quanh, dọc theo vùng xương cổ và dưới bầu vú hay vùng nách.
    - Thay đổi kích cỡ hay hình dáng bầu vú.
    - Chảy nước (không phải sữa) hay máu từ núm vú.
    - Thay đổi màu sắc hay cảm giác ở da vú. Núm vú, hay quầng vú (vùng thâm xung quanh núm vú). Da vú bị co rút, nhăn hay có vảy.

     

    Ung thư đại tràng, trực tràng:

    - Thay đổi thói quen đi cầu
    - Táo bón. Đi cầu nhiều lần và hay phân lỏng bất thường.
    - Cảm thấy ruột luôn đầy.
    - Máu nằm trong hay ngoài phân. Có thể màu đỏ sậm hay đỏ tươi.
    - Phân ra hẹp hơn bình thường.
    - Bao tử phình to, đầy hay co rút.
    - Thường sình hơi.
    - Sụt cân không lý do.
    - Mệt mỏi thường xuyên.

     

    Ung thư thận:

    - Tiểu ra máu
    - Một khối ở vùng hông
    - Đau mơ hồ vùng lưng hay vùng hông
    - Ho không rõ nguyên nhân trên ba tuần

     

    Ung thư phổi:

    - Ho kéo dài, có thể là ho vì hút thuốc trở nên nghiêm trọng hơn.
    - Tức ngực. Có người bị đau lưng.
    - Khàn tiếng.
    - Thở đứt quãng hay khò khè.
    - Viêm phổi hay viêm cuống phổi nhiều lần.
    - Ho ra máu.
    - Mệt mỏi, ăn không ngon, sụt cân.
    - Cảm thấy vai, cánh tay, bàn tay yếu đi.

     

    Ung thư buồng trứng:

    Thường không có triệu chứng sớm. Khi có triệu chứng, các dấu hiệu bao gồm:.

    - Sưng nề hay khó chịu vùng bụng dưới
    - Cảm thấy đầy bụng sau bữa ăn nhẹ. Sụt cân và chán ăn .
    - Đầy bụng, khó tiêu, buồn ói .
    - Tiêu chảy, bón hay tiểu nhiều lần é
    - Chảy máu từ âm đạo .
     

    Thường thì ung thư đã phát tán ở thời điểm phát hiện . 

     

    Ung thư tuyến tiền liệt:

    Ung thư tuyến tiền liệt giai đoạn sớm thường không có triệu chứng. Nếu có các dấu hiệu này là:

    - Đi tiểu nhiều lần, nhất là về đêm
    - Khó tiểu, nhất là lúc bắt đầu, khó giữ lại nước tiểu hay không tiểu được
    - Dòng nước tiểu yếu hay bị gián đoạn
    - Đau hay cảm giác rát bỏng khi đi tiểu
    - Đau khi phóng tinh
    - Máu trong nước tiểu hay tinh dịch
    - Đau kéo dài hay cứng vùng phía dưới lưng, hông hay bắp đùi.

     

    Ung thư tinh hoàn:

    -Một khối ở tinh hoàn
    - Cảm giác nặng ở bìu
    - Đau âm ỉ vùng bụng dưới hay ở hang
    - Đột ngột có nước ở bìu
    - Đau hay khó chịu một bên tinh hoàn hay bìu
    - Vú to lên hay nặng

    Đàn ông từ 15 tuổi trở lên nên tự khám tinh hoàn đều đặn để phát hiện khối u hay thay đổi kích thước, hình dạng tinh hoàn . 

     

    Ung thư họng:

    - Khàn tiếng hay thay đổi giọng nói .
    - Khối ở vùng cổ hay cảm giác có một cục trong họng .
    - Ho kéo dài .
    - Khó nuốt. Cảm giác nặng hay rát bỏng khi nuốt .
    - Thường xuyên bị khó tiêu và nóng ngực. Hay bị ói hay nghẹn..
    - Đau trong ngực hay trong họng .
     

     

    2. Những dấu hiệu cảnh báo tiểu đường :

    1/3 người bị tiểu đường không biết mình mắc bệnh. Nên đi gặp BS ngay nếu bạn có ít nhất một trong các dấu hiệu sau  :

    - Tiểu nhiều lần
    - Khát quá mức
    - Đói quá mức
    - Sụt cân bất thường
    - Mỏi mệt
    - Bứt rứt
    - Mờ mắt  .
     

    Ở tiểu đường type 1, các triệu chứng diễn ra nhanh chóng hơn. Với loại này, cơ thể không tạo được Insulin hay số lượng rất ít . 

    Ở tiểu đường type 2, các triệu chứng diễn ra chậm hơn. Cơ thể không tạo ra đủ Insulin hay tạo ra không đúng cách. Loại này thường gặp ở người trên 40 tuổi, béo phì và không tập thể dục..

    Tiền tiểu đường xảy ra trước khi bị tiểu đường type 2. Chẩn đoán và điều trị loại này giúp bạn không bị tiểu đường type 2..

    Tiểu đường có thể diễn ra âm thầm không triệu chứng. Phát hiện và điều trị sớm giúp giảm nguy cơ biến chứng .

     

    3. Những dấu hiệu cảnh báo đau tim :

    - Khó chịu ở ngực. Thường diễn ra trên vài phút hay biến mất rồi bị lại, cảm giác giống như đè ép, nặng ngực hay đau. .
    - Khó chịu ở nửa trên thân người. Có thể đau hay khó chịu ở một hay hai tay hay ở lưng, cổ, hàm hay vùng bao tử .
    - Thở gấp.Thường đi kèm với khó chịu ở ngực nhưng cũng có thể xảy ra trước đó .
    - Các triệu chứng khác. Bao gồm vã mồ hôi lạnh, buồn ói hay đầu óc quay cuồng
     .

    Triệu chứng thường gặp nhất ở cả nam lẫn nữ là đau hay khó chịu ở ngực... Nhưng phụ nữ thường có thêm các dấu hiệu khác như thở gấp, buồn ói,ói và đau lưng hay đau hàm . 

    Nếu có dấu hiệu cảnh báo đau tim, nên đi cấp cứu ngay . 

     

    4. Những dấu hiệu cảnh báo đột quỵ :

    - Đột ngột bị tê hay yếu ở mặt, tay hay chân, đặc biệt ở một bên người
    - Đột nhiên bị lẫn lộn, khó nói chuyện hay nói bậy bạ vô nghĩa
    - Đột ngột khó nhìn ở một hay hai mắt
    - Đột ngột khó đi, chóng mặt, mất thăng bằng hay không phối hợp được
    - Đột ngột nhức đầu dữ dội không rõ nguyên nhân.

    Đây là hướng dẫn chung. Nếu bạn có nhiều nguy cơ bệnh tật, cácxét nghiệm nên làm sớm hơn. Các xét nghiệm phụ trợ như tầm soát tiểu đường hay tăng nhãn áp cũng có thể cần thiết. Nên theo chỉ dẫn của bác sĩ.

    Mặc dù hiếm, đàn ông vẫn có thể bị ung thư vú và nếu thấy một cục trong vú nên đi gặp bác sĩ. .


Nhưng điều tôi không biết, đó là tôi đang đi đâu!
  • Khi Einstein đi tàu từ trường đại học Princeton, một nhân viên soát vé bước lên tàu để kiểm tra vé của hành khách. Khi ông ta đến chỗ Einstein, nhà bác học bắt đầu tìm vé trong các túi áo khoác của mình, nhưng không thấy. Ông tiếp tục lục túi quần, rồi đến chiếc vali nhỏ mang theo – vẫn không có kết quả. Cuối cùng, ông bắt đầu tìm trên ghế bên cạnh...
    Thấy vậy, nhân viên soát vé nói:
    — Thưa tiến sĩ Einstein, tôi biết ông là ai, mọi người ở đây đều biết ông, và tôi chắc chắn rằng ông đã mua vé rồi. Xin đừng lo lắng.
    Einstein gật đầu tỏ ý biết ơn. Người soát vé tiếp tục kiểm tra vé của các hành khách khác, nhưng khi chuẩn bị sang toa tiếp theo, ông ta thấy Einstein đang quỳ gối, tìm kiếm vé dưới ghế ngồi.
    Lấy làm lạ, người soát vé quay lại chỗ nhà bác học vĩ đại và nói:
    — Như tôi đã nói rồi, chúng tôi ai cũng biết ông là ai, không sao đâu ạ, xin ông đừng bận tâm đến chiếc vé nữa!
    Einstein ngước nhìn ông và trả lời:
    — Cảm ơn anh, chàng trai trẻ. Tôi cũng biết tôi là ai. Nhưng điều tôi không biết, đó là tôi đang đi đâu! Vì vậy tôi vẫn phải tìm cho ra chiếc vé!
    TG Văn Chương

    Inline image

Người ĐÀN ÔNG Vừa LY DỊ VỢ 
KIỀU THỊ AN GIANG
5510 NguoiDOngVuaLyDiVoKTAnGang

        Anh ký vào tờ đơn ly hôn bằng một cây bút mực nước màu xanh. Họ đưa anh một cây bút bi, anh bảo: “Không. Tôi muốn viết bằng mực.”
       Cô nhân viên phòng hộ tịch nhìn anh như nhìn một gã gàn dở. Nhưng anh vẫn viết, nét chữ nắn nót như ngày còn học Văn khoa Sài Gòn.
       Tờ đơn ấy là thứ duy nhất trong cả cuộc hôn nhân này mà anh viết một cách thảnh thơi. Ly hôn mà như được tặng quà. Anh biết, hôm nay phải làm một ly. Chỉ cần mình anh thôi- cũng đủ thành dạ tiệc.
        Mọi người đều nghĩ họ hạnh phúc. Một cặp đôi vợ viết văn, chồng làm thơ, có thẻ xanh điều 51- thứ dành cho tỵ nạn chính trị. Họ sống trong một căn hộ cổ ở Moabit - tầng áp mái - nơi mùa đông lạnh như một trang bản thảo bị bỏ quên.
       Anh từng viết những truyện ngắn đăng báo ở Việt Nam, rồi bị cấm. Cô thì viết tiểu thuyết - loại tiểu thuyết được các hội nghị quốc tế mời phát biểu, được dịch sang vài thứ tiếng và đoạt hai giải không to không bé. Họ có hai đứa con: một đứa chuyên IT, một đứa chuyên nhạc. Thành đạt, ngoan ngoãn, có phần xa cách- nhưng ai lại đòi hỏi con cái sống trong xã hội phương Tây phải gần gũi với cha mẹ như thời xưa?
       Trên mạng xã hội, họ hay đăng ảnh đi chợ phiên, uống vang trắng bên sông Spree, ngồi gọt khoai với con. Người ta bình luận: “Gia đình hạnh phúc quá, nhìn mà ghen tỵ.”
Cô luôn trả lời bằng một icon trái tim.
Anh thì im lặng.
       Mười tám năm. Họ sống với nhau như hai người bạn cùng phòng, cùng lý tưởng, cùng tị nạn khỏi một quê hương không còn nơi để về.
     Cô thông minh, viết sắc sảo, giao thiệp rộng, quen biết mọi nhà văn Đức từ Frankfurt tới Munich. Cô nói tiếng Đức giọng chuẩn hơn cả dân bản xứ, và có thể tranh luận chính trị bằng ba thứ tiếng trong khi gọt táo cho con. Giới văn nghệ từ trong nước đến Berlin thường kết nối trước với cô. Nếu xuôi- coi như đã qua một cửa.
       Anh thì lặng lẽ hơn. Thích đọc triết học cổ, trồng cây gia vị trên ban công và viết truyện ngắn về những gã đàn ông cô độc. Khi không viết được gì, anh làm thơ. Những câu thơ ngắn như lúa vón đòng. Đọc không biết nên hiểu thế nào, y tranh lập thể của hoạ sĩ chưa bao giờ học qua hình họa.
Cô bảo: “Viết như anh thì không ai in đâu, lỗi thời rồi.”
Anh không phản bác. Anh chỉ cười: “Viết là để sống sót, không phải để in.”
      Mỗi lần có bạn tới nhà, cô là người tiếp khách. Anh đứng sau cánh cửa bếp rửa chén. Khi khách về, cô lại bảo: “Anh đừng ngồi đấy nữa, anh khiến người ta thấy anh bất hạnh.”
       Anh lại cười: “Anh chỉ thấy bình yên thôi.” Nói xong lấy guitar ra gẩy. Anh không hát và hát không hay. Phòng bên, thằng con học nhạc mổ phím dương cầm như bão. Cô lại bảo: như cái chợ. Anh để yên cho thằng bé tập nốt Children's Corner. Mai thi rồi.
Anh không nói gì. Ôm cây đàn như ôm một hợp âm đã rạn.
       Ly dị bắt đầu từ một điều không ai ngờ tới. Một buổi chiều tháng mười, sau khi đi dạy ở trường dự bị đại học về, cô nói:
- Em sẽ chuyển ra ngoài sống một thời gian.
- Bao lâu?
-Chưa biết. Có thể là vĩnh viễn.
Không có nước mắt. Không có cãi vã.
Cũng không có một lý do cụ thể.
Chỉ là: hết.
       Sau này anh mới biết, cô đã có người khác - một dịch giả người Đức, góa vợ, thích nhạc cổ điển và có căn nhà gỗ ở Potsdam.
Ban đầu, hai đứa con không tin. “Không thể nào, bố mẹ luôn vui vẻ mà.”
       Đứa con trai lớn đấm vào tường thay vì đấm vào đàn. Con bé út thì không nói một lời trong hai tuần.
Từ đó, một màn kịch bắt đầu rơi màn.
Đứa con gái nói: “Mẹ luôn kiểm soát mọi thứ.”
Đứa con trai thú nhận: “Con từng nghĩ mẹ chỉ yêu bản thân mẹ.”
Anh không ngạc nhiên. Anh chỉ buồn.
Khi cuộc chia tay diễn ra, anh nhận nuôi cả hai đứa. Cô không phản đối.
Cô bảo: “Anh không biết dạy con đâu.”
Anh im lặng. Vì anh biết, có những điều không thể dạy bằng sách.
Rồi những điều anh từng cố che giấu bắt đầu rơi ra như gỉ sắt.
       Cô viết một bài tiểu luận dài bảy trang, đăng trên một tờ báo văn chương Đức, kể về “sự áp bức vô hình trong gia đình Á Đông”, về người chồng “trầm lặng nhưng độc đoán, ngọt ngào nhưng gia trưởng.”
        Anh đọc mà không nhận ra mình. Nhưng rồi anh nhớ lại, có lần, cô bảo: “Văn chương là thứ cho phép mình giết người mà không bị kết án.”
      Bạn bè của cô cắt liên lạc với anh. Những nhà văn từng chụp ảnh chung, bắt tay nhau, giờ tránh ánh mắt anh trong các hội nghị. Còn anh thì không viết thêm gì nữa.
Không phải vì đau. Mà vì không còn thấy gì cần phải kể.
Một năm sau ngày ly hôn, anh nhận được thư mời đến tòa.
Cô muốn chia tài sản lần hai. Lần này, là căn hộ cũ anh đang sống với các con.
“Vì tôi cũng góp công dựng nên tổ ấm này” - cô viết trong đơn.
Không một lời hỏi thăm con cái.
      Khi gặp lại trong phiên điều trần, cô mặc áo khoác cashmere, đi giày Prada, tóc cắt kiểu Pháp. Cô hơi đẫy ra.
Anh mặc chiếc áo khoác dạ cũ mèm đã vá ở hai tay.
Luật sư của cô hỏi anh: “Ông có tài sản riêng gì không?”
Anh đáp: “Chỉ có một cuốn sổ tay và hai đứa trẻ.”
Cuối cùng, cô cũng từ bỏ căn hộ. Không phải vì nhân nhượng, mà vì ngôi nhà mới của cô ở Potsdam có bồn tắm thủy lực và lò sưởi đốt gỗ.
Anh từng nghĩ: có thể họ chỉ sai thời điểm.
Nhưng dần dà, anh nhận ra, có những người không có khả năng yêu trọn vẹn.
Họ chỉ yêu khi tình yêu phục vụ cho tham vọng của họ.
Cô từng bảo anh: “Em cần một người đàn ông khiến em nể.”
       Nhưng nể không phải là yêu. Nể là khi người ta thấy mình yếu thế - và muốn vượt lên. Còn yêu là khi người ta để mình yếu đuối- và vẫn được ôm lấy, lấp đầy.
      Cô không có khả năng ấy. Cô là một người mẹ giỏi, nhưng không dịu dàng. Một người vợ chăm lo, nhưng không tha thứ. Một nhà văn tài năng, nhưng không có lòng nhân ái.
Không ai đủ sức sống gần cô quá lâu. Kể cả con cái.
Một lần, con gái anh - khi ấy mười bảy tuổi - hỏi:
- Bố có còn yêu mẹ không?
- Bố thương một phiên bản của mẹ mà chính mẹ đã giết từ lâu.
- Nếu ngày xưa bố phản kháng, mọi thứ có khác không?
- Không. Vì mẹ con không cần ai phản kháng. Mẹ con cần thắng.
Con bé nhìn anh rất lâu. Rồi nó khóc.
Không phải vì thương mẹ. Mà vì sợ mình sẽ giống mẹ.
Giờ đây, anh sống một mình, trong căn hộ ba phòng cùng hai con.
Chúng vẫn đến thăm mẹ mỗi cuối tuần - theo thỏa thuận tòa án. Nhưng không bao giờ ngủ lại.
Anh không hỏi. Chúng cũng không kể.
      Thỉnh thoảng, anh thấy cô xuất hiện trên truyền hình Đức, nói về nữ quyền, về di dân, về văn học hậu thuộc địa. Lần nào, cô cũng mặc áo trắng, nói bằng tiếng Đức trôi chảy và kể về một “cuộc hôn nhân ngạt thở kéo dài gần hai thập kỷ với một người chồng ít học và đầy kiểm soát.”
       Mỗi lần như vậy, anh lại pha trà, ngồi lặng lẽ ghi chú những từ cô dùng. Không phải để phản bác. Mà để nhớ: có những người phụ nữ càng thông minh, càng quên mất lòng trắc ẩn là gì.
Người ta hỏi anh có hận không. Anh bảo: “Không. Tôi chỉ thấy tiếc.”
- Tiếc gì?
- Tiếc cho một người phụ nữ có đủ mọi thứ trừ lòng nhân ái.
- Còn anh, anh có thiếu gì?
- Có. Tôi thiếu tham vọng để biến vợ mình thành công cụ viết lách. Và tôi thấy biết ơn vì điều đó.
Anh viết lại truyện đầu tiên sau ba năm.
Về một gã đàn ông sống với một bóng ma.
Bóng ma ấy không đáng sợ. Nhưng không ai xua đi được.
Tựa truyện: “Người đàn ông vừa ly dị vợ”
Anh không ký tên.
Chỉ để lại một câu cuối:
“Và người đàn ông ấy, cuối cùng, sống sót - không phải nhờ tình yêu, mà nhờ sự dửng dưng.”
Ka
Kiều Thị An Giang


"Cú lừa COVID" lớn nhất nước Mỹ.

Người Việt ở Little SG ta bị muối mặt quá, hết Giám sát viên Andrew Đỗ gian lận giờ lại đến ông bác si này gian lận đỉnh cao. Gian lận 150 triệu usd từ quỹ Covid-19, chơi option (quá tham) thua hết 100 triệu usd, đúng là của Thiên trả Địa. Mà tham kinh điển, vì chơi option nó mà lời thì lời khẳm, còn không thì mất sạch. Giả sử đã có 150 triệu usd rồi cũng quá nhiều rồi, vậy mà còn muốn có 15 tỷ usd chăng nên mới chơi option.

Kết quả là ngồi tù. Ô uế hết cả bộ mặt cộng đồng ta ở Mỹ!

Bác sĩ Anthony Hào Đinh, một chuyên gia tai mũi họng từng được xem là "ngôi sao" ở Newport Coast, California, giờ đây lại trở thành tâm điểm của một vụ án được mệnh danh là "cú lừa COVID" lớn nhất nước Mỹ.

Hãy cùng lật giở từng trang kịch tính của vụ việc này nhé.

Câu chuyện "đỉnh cao" của một kế hoạch gian lận

Bác sĩ Anthony Hào Đinh, 64 tuổi, không chỉ là người cầm đầu mà còn là "bộ óc" đằng sau một phi vụ gian lận khiến cả nước Mỹ phải há hốc mồm. Tận dụng quỹ hỗ trợ COVID-19 dành cho bệnh nhân không có bảo hiểm, ông đã biến chương trình cứu trợ nhân đạo thành... "mỏ vàng" cá nhân. Nhưng mà khoan, nghe xong danh sách "thành tích" của bác sĩ này, bạn sẽ không biết nên khâm phục sự táo bạo hay lắc đầu ngao ngán đâu!

1. Rút ruột" hơn 150 triệu USD :

- Ông Đinh bị cáo buộc khai khống tới hơn 1 triệu lượt khám bệnh! Hóa đơn giả, dịch vụ y tế "trên mây", tất cả đều được tạo ra để moi tiền từ quỹ hỗ trợ liên bang.
- Số tiền thực nhận lên tới hơn 150 triệu USD, trong đó 81 triệu USD chảy thẳng vào túi phòng khám Elite Care Medical Group Inc. do chính ông điều hành. Nói đơn giản, đây là kiểu "vẽ bệnh án" siêu cấp mà không trường y nào dạy!

2. Chơi lớn trên sàn chứng khoán:
- Tiền nhiều để làm gì? Bác sĩ Đinh không mua siêu xe, không xây biệt thự, mà lao thẳng vào các phi vụ đầu tư chứng khoán option rủi ro cao. Từ tháng 11/2020 đến tháng 2/2022, ông đã thua lỗ hơn 100 triệu USD! Đúng là "chơi lớn thì ngã đau", nhưng ngã bằng tiền của dân thì thật sự... không đùa được.
- Chưa hết, ông còn bị cáo buộc rửa tiền khi chuyển hơn 11 triệu USD vào tài khoản giao dịch cá nhân. Tiền bẩn mà, phải "giặt" cho sạch chứ!

3. "Combo" gian lận vay liên bang:
- Không dừng lại ở quỹ COVID, ông Đinh cùng chị gái Hằng Trinh Đinh (65 tuổi, hiện đang "Trốn biệt tăm") và ông Matthew Hoàng Hồ (65 tuổi, ở Florida) còn chơi thêm màn nộp hơn 70 đơn vay gian lận trong các chương trình PPP và EIDL. Kết quả? Thêm 3 triệu USD bỏ túi. Đúng là "ăn một miếng, phải ăn cả mâm"!

4. 18 tội danh và cái giá phải trả:
- Với 12 tội lừa đảo chuyển tiền, 5 tội rửa tiền, và 1 tội cản trở công lý, bác sĩ Đinh đang đối mặt với nguy cơ ngồi tù tới 50 năm. Từ một người khoác áo blouse trắng cứu người, giờ ông có thể khoác áo tù dài hạn nếu bị kết án. Ôi, cuộc đời đúng là một vở kịch không lường trước!

Tình hình pháp lý: Drama vẫn tiếp diễn

- Bắt giữ và tại ngoại: Ngày 12 tháng 4 năm 2023, ông Đinh bị tóm gọn nhưng đã được tại ngoại sau khi nộp 7 triệu USD tiền bảo lãnh. Tiền nhiều thế này, không biết có phải từ quỹ COVID "vay tạm" không nữa!

-Phiên tòa: Ông xuất hiện tại Tòa án Liên bang Santa Ana ngày 30 tháng 10 năm 2023 để nghe cáo trạng. Nhưng tính đến ngày 9 tháng 7 năm 2025, vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra hoặc chuẩn bị xét xử tiếp, chưa có cập nhật gì "nóng hổi".

- Đồng phạm:

- Chị gái Hằng Trinh Đinh (Hanna) đã nhận tội âm mưu gian lận, thú nhận giúp ông Đinh chiếm đoạt hơn 260.000 USD. Nhưng hiện tại, bà đang "biến mất" như một ninja, bị truy nã khắp nơi.
- Matthew Hoàng Hồ (đồng phạm) cũng bị bắt và đang đối mặt với các cáo buộc tương tự.

Cơ quan chức năng lên tiếng: "Không khoan nhượng!"

- Biện lý Martin Estrada tuyên bố dõng dạc: “Chúng tôi không tha thứ cho những kẻ ăn cắp của người dân Mỹ. Vụ án này là minh chứng cho quyết tâm sắt đá của chúng tôi trong việc ngăn chặn gian lận!”

- Bộ trưởng Tư pháp Merrick Garland cũng không kém phần cứng rắn: “Bộ Tư pháp sẽ dùng mọi nguồn lực để truy quét những kẻ lợi dụng đại dịch. Tiền cứu trợ là để giúp dân, không phải để ai đó làm giàu!”
Lời lẽ mạnh mẽ thế này, ai mà không thấy "sởn da gà" vì sự nghiêm minh của pháp luật!

Bài học thấm thía và chút hài hước giữa lằn ranh

Vụ án này không chỉ là một cú sốc mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh. Trong cơn bão COVID-19, khi cả thế giới chật vật, những chương trình cứu trợ như quỹ Không có Bảo hiểm hay PPP là phao cứu sinh cho hàng triệu người. Vậy mà, có người lại biến phao cứu sinh thành... "du thuyền riêng".
Cộng đồng gốc Việt ở Quận Cam, nơi vốn rất tự hào với những tấm gương thành công, chắc chắn đang ngỡ ngàng trước vụ việc. Nhưng yên tâm, danh tiếng của cả cộng đồng không vì một cá nhân mà lung lay. Chúng ta vẫn là những người chăm chỉ, đoàn kết, và luôn hướng về điều tốt đẹp, đúng không nào?

Hài hước một chút, có lẽ bác sĩ Đinh đã quên câu nói của ông bà ta: “Làm ăn chân chính, ngủ ngon ban đêm”. Chơi lớn với tiền tỷ, nhưng giờ phải đối mặt với án tù, chắc chắn ông đang mất ngủ dài dài. Còn chúng ta, hãy cứ sống ngay thẳng, làm việc tử tế, để không phải "chạy trốn" như chị gái Hanna!

Nguồn: Tammy Trần
Đêm Giáng sinh năm 1976 trong trại tù KaTum – Tây Ninh

  • Sau vụ nổ kho đạn tại sân vận động Long Khánh hồi chiều ngày 23 tháng 6 năm 1976, mt ngày trước ngày bầu cử Thống Nhất Hai miền Nam Bắc – các trại tù nằm chung quanh kho đạn Long Khánh có hòm thư 7590 N9 T9 hay L9 T9...được phân chia đưa đi đến các trại tù khác trên khắp nước. Một số  được đưa ra giam trong các trại tù ở ngoài Bắc, số còn lại vào các trại tù ở miền Trung và miền Nam.
    Ngày 12 tháng 7 năm 1976, toán tù bao gồm các sĩ quan biệt phái cấp nhỏ trong đó giáo viên, giáo sư, Nha sĩ, Bác Sĩ, kỹ sư được phân chia đưa đến các trại tù Ka Tum, phía Tây Bắc tỉnh Tây Ninh, dọc theo biên giới Việt Cao Miên.
    Là một giáo sư biệt phái, tôi nằm trong toán tù này. Cũng giống như các lần chuyển trại tù trước đây, một số tù nhân đổi đi các trại tù khác, cho nên nhân số trong các đội như A, B... được sắp xếp và bổ sung trở lại.
    Lần này, trước khi đi vào trại Ka Tum, tôi được bổ sung vào một toán 10 người, tức là lập thành 1 A mới.

    Image en ligne
    Con vắt 

    Trong A của chúng tôi có 10 người. Tôi có nhiều kỹ niệm với các anh sau đây:
    Nguyễn Sáu, Giáo sư Kỹ Thuật tại trung tâm Huấn Nghệ Thủ Đức: 
    Nguyễn Sáu là người Đà Nẵng, tốt nghiệp Giáo Sư Kỹ Thuật Đà Nẵng. Rất trẻ và rất khỏe. To con và rất năng động.Trong suốt thời gian ở trong tù, nhờ lớn con, khỏe mạnh,Sáu giúp rất nhiều anh em trong A trong các công tác nặng.Vì là độc thân, gia đình ở Đà Nẵng quá xa cho nên suốt 2 năm, trong lúc hầu hết các tù cải tạo, ít nhất 1 lần được gia đình thăm nuôi... thì Nguyễn Sáu vẫn là con mồ côi. Không có thân nhân thăm nuôi. Tuy vậy, Nguyễn Sáu vẫn được anh em trong tù lấy thực phẩm do người nhà đem ra ăn chung. Nhờ chuyên môn kỹ thuật đầy mình,Nguyễn Sáu đã giúp anh em trong tù rất nhiều trong công việc chế biến các dụng c dùng trong trại. Như anh em đi lượm các thanh sắt, miếng tole, dây kẽm gai về giao cho anh chế biến thành các thùng đựng nước, các nồi, xoong dùng trong nhà bếp. Thanh sắt anh Sáu rèn, mài thành dao đi rừng, chặt cây về làm giường ngủ, chặt mây về đan giỏ... Sáu và tôi cùng được phóng thích chung một ngày. Đó là ngày 20 tháng 5 năm 1977. Từ trại tù về đến Sài Gòn, hai đứa bơ vơ, rồi cũng phải chia tay để tìm đường về nhà. Sáu tìm đường về nhà quen ở Thủ Đức nơi trước kia anh ở trọ rồi sau đó về Đà Nẵng. Tôi về Phú Lâm, tìm đến nhà của một đồng nghiệp trước kia cùng dạy tại trường Trung Học Đô Thành Quận 6. Sáng mai mới ra xa cảng miền Tây về thăm vợ con ở Trà Vinh. Rồi sau đó mới tính chuyện về quê ở Vạn Giã. Từ ngày hôm rời trại cho đến nay chúng tôi chưa hề gặp lại nhau. Rất mong, Sáu, nếu còn sống đâu đó và đọc bài này, hãy tìm liên lạc lại với nhau.
    Nguyễn Ngọc Tường: Vừa tốt nghiệp Quân Nha. Mang cấp bực Trung Úy chưa kịp ăn lương đã phải từ giã cô vợ mới cưới chưa đầy 6 tháng, với cái bầu 3 tháng. Tường người gốc Ban Mê Thuc, rất đẹp trai và học giỏi. Năm 1968, đậu tú tài 2 về Sài Gòn thi đậu vào năm Dự Bị Nha Khoa, sau đó vào quân Nha. Lấy cô vợ cùng lớp, Nha sĩ, tốt nghiệp cùng năm. Đầu năm 1976, thư nhà báo tin cho Tường biết, Tường đã trở thành “Bố” của một cậu con trai... Lúc còn ở trại Tù Long Khánh, Nguyễn Sáu, Tường và tôi lập thành toán đào giếng trong khối. Long Khánh vùng đất đỏ, ở độ khá cao so với mặt biển. Mực nước ngầm nằm rất sâu dưới lòng đất. Vào mùa nắng, nhu cầu nước rất ln. Nhiều trại không có nước để cho tù cải tạo giặt giũ, tấm rửa. Chỉ còn cách chờ mưa. Riêng trong khối chúng tôi, 3 đứa đứng ra chịu nhận công tác này. Nơi nào cần giếng, 3 đa đi đào. Khởi đầu bao giờ cũng khó vì chưa có kinh nghiệm nhưng đào đ 3, 4 cái giếng, chúng tôi gần như học thuộc lòng, dễ như chơi. Như đã nói, nước ngầm vùng Long Khánh nằm rất sâu trong lòng đất, nên phải đào thật sâu có khi trên 10m mới chạm được mạch nước. Rồi từ đó đào tiếp cho đến khi mực nước trong giếng lên đến thắt lưng. Cũng có lúc không may khi đào 5,6 m rồi mà bỗng dưng đụng phải núi đá ngầm lớn, đành phải lấp lại...Nhờ có cái nghề đào giếng, chúng tôi thường được rảnh và tự do hơn là đi làm các công tác khác. Khi chuyển trại tù về Ka Tum, cái nghề đào giếng cũng còn ăn khách, nhất là những ngày đầu. Tuy nhiên ở Katum, mực nước ngầm nằm không sâu dưới lòng đất cho nên sau đó, trại tù nào cũng có thể tự đào giếng được. Chỉ cần 3,4m sâu trong lòng đất là đã đụng mạch nước rồi. Nhưng rồi chúng tôi lại học được cái nghề mới, chặt tre. Cái nghề này cực lắm. Gai tre đâm nát tay chân. Nhất là các bụi tre nằm sát các nhánh sông hay vũng nước, thì ở đó có cả hàng trăm con vắt bao quanh. Lội qua vũng nước để trèo lên chặt tre, là sẽ bị hàng chục con vắt chun vào quần áo,hút máu khắp nơi.
    Người ta nói “Nhất chặt tre, nhì ve gái” là vậy... Cuối năm 1977, Tường được trả về và được trở lại nghề, lúc đó làm tại một phòng răng ở khu Thanh Đa- Sài Gòn.
    Nguyễn Vũ Phấn: Đại Úy Bác sĩ. 1 người rất chín chắn, đầm tĩnh. Là người ln tuổi nhất trong A, anh em trẻ khác luôn luôn giúp anh Phấn trong các công tác khó khăn và nặng nhọc, như cưa cây, đốn tre, đào giếng, khiêng vác gỗ... Anh Phấn lo ẩm thực... Cuối năm anh Phấn cũng được trả về. Anh trở lại làm việc ở bệnh viện Nhi Đồng Quận 1, gần khu chợ Bến Thành. Về sau được một đồng nghiệp của anh, Bác Sĩ Diệp Tuấn Khải cho biết anh đã vượt biên và hiện định cư tại Đức.
    Trung Úy Quân Y Nguyễn Ngọc Khôi là một chàng trai trẻ tuổi như Nguyễn Sáu và Nguyễn Ngọc Tường. Cũng vừa mới tốt nghiệp Quân Y, còn độc thân. Rất khỏe và rất vui tính. Lúc nào cũng tỏ ra hào hiệp giúp anh em trong A hay trong B...Mặc dù mới ra trường,theo tôi,anh có khá nhiều kinh nghiệm trong nghề. Chẳng là thế này: Hồi còn nhỏ, tôi thường đi gài bẫy bắt con Dông (con cắc ké trên bãi cát). Dông đực có màu vàng đỏ xanh rất lớn so với con Dông cái, nhỏ, màu xám rằn. 

    Image en ligne
    Dông đực (cồ) 
    Image en ligne
    Dông Cái

    Ở miền Trung,dông làm hang lỗ trên các cánh đồng cát, đầy cây gai bàn chãi (một loại xương rồng).Khi rượt bắt nó, tôi vấp chân té vào một bụi gai bàn chải. Tay tôi bị gai đâm khắp nơi. Lúc đó tôi khóc quá trời vì đau. Mấy đứa bạn tìm cách rút từng cây gai ra. Cũng may, chỉ còn có 1 cây đâm sâu trong da ở cườm tay phía dưới ngón tay cái bên trái. Nhìn xuyên qua lớp da, có thể thấy cây gai màu đen, rất rõ. Từ ở lứa tuổi 12, 13 cho đến lúc vào tù, cây gai bàn chải vẫn nằm phía dưới lớp da. Nó không làm độc, cũng chẳng đau đớn gì nên tôi cứ để như thế.
     
    Image en ligne
    Một loại xương rồng

    Một hôm Khôi thấy tay tôi, Khôi hỏi chuyện gì xảy ra. Tôi kể lại. Đụng phải nghề của chàng, Khôi đề nghị để Khôi... lấy ra. Trời đất! Ở đây có gì mà Khôi dám ra tay. Khôi, dưới sự đồng ý của Đại Úy Bác Sĩ Nguyễn Vũ Phấn, hứa là sẽ giải quyết an toàn cái gai này cho tôi. Khôi nói, chỉ đau một chút thôi. Bằng cách nào? Khôi tĩnh bơ, bằng miếng mẻ chai bén. Khôi lục trong căn lều của A có một cái chai nhỏ. Khôi đập ra và chọn một mảnh bén nhọn vừa ý. Nguyễn Vũ Phấn đốt lửa hơ sát trùng miếng mẻ chai. Nguyễn Sáu cầm chặt tay tôi, Tường rạch thật nhanh một lằn nhỏ trên da tay ngay nơi có cây gai. Tôi đau nhói một chút nhưng Khôi đã trấn an: “Xong rồi, Sơn!” Khôi lấy cây gai ra hồi nào tôi không biết. Rồi Khôi rút trong túi ra một cuộn băng nhỏ mà người nhà đã đem cho Khôi khi đi thăm nuôi, cột chặt nơi vết cắt lại. Máu chảy ra một lúc rồi tạm yên. Suốt cả tuần tôi được anh em cho nghỉ ở nhà lo bếp núc. Đốn cây, cưa gỗ, khiêng vác... các anh lo hết...
    Tuyệt vời. Cuối năm 1977 Khôi được phóng thích và trở về làm tại bệnh viện Sùng Chính, Chợ Lớn.
    Cuối năm 1978,từ Vạn Giã về Trà Vinh ăn Tết và chuẩn bị đưa Mỹ Phụng và đứa con trai về Nha Trang để chuẩn bị cho chuyến vượt biên, tôi ghé lại Sài Gòn. Tôi tìm đến nhà vợ của Tường và được biết Tường đang giữ phòng răng ở Thanh Đa. Đến gặp Tường, Tường sắp xếp cuối tuần ghé bệnh viện Sùng Chính rủ Khôi đi xem đá banh ở sân Cộng Hòa. Đội PSV của Hòa Lan gặp xã giao đội tuyển Cảng Sài Gòn nhân đội tuyn của Hòa Lan nghỉ mùa Đông ở Châu Á. Tường cho biết, làm trưởng phòng của các cơ quan được ưu tiên nhận vé mời xem các trn đá. Và Tường đã lấy 3 vé. Riêng Bác Sĩ Nguyễn Vũ Phấn hôm đó không thể cùng đi xem đá banh vì phi trực ở bệnh viện Nhi Đồng Quận 1.
    Kiến Trúc Sư Trung Úy Hải Quân Đàm Thanh Việt là một người rất chín chắn, cẩn thận và rất... nghi thức. Lúc nào anh cũng mặc bộ quân phục Hi Quân màu xanh nhạt, bỏ áo trong quần, rất chỉnh tề. Rất ít nói, nhưng mỗi lần Việt góp ý, mọi người đều tán thành. Đơn vị cuối cùng của Việt là căn cứ Hải Quân Đà Nẵng. Trước năm 1975, tác phẩm ni danh của Hải Quân là bức tượng của Đức Thánh Tổ Hải Quân Trần Hưng Đạo ti bờ biển Đà Nẵng là một trong những công trình kiến trúc có bàn tay và khối óc của KTS Đàm Thanh Việt tham gia xây dựng. Trong những ngày đầu toán tù vừa được chuyển từ trại tù Long Khánh về Ka Tum, KTS Đàm Thanh Việt đã giúp cho toàn Khối nói chung và cho A chúng tôi rất nhiều. Người tù Đàm Thanh Việt đã tận dụng khả năng chuyên môn của mình về mặt kiến trúc cũng như về điêu khắc, đã giữ vai trò chính trong việc xây nơi cư trú cho các tù cải tạo. Anh đã vẽ thành sơ đồ để xây các trại. Anh tính số lượng gỗ, kích thước. Cách đục đẻo trụ, đòn dông, rui, mè, và cách đánh tranh. Các toán đốn cây, đốn theo kích thước mà anh đã tính toán; các đơn vị đi cắt tranh theo số lượng anh cần; các toán ở nhà đục đẽo, phơi tranh, chẻ tre, đánh tranh... Rồi toán dựng nhà xây trại... Nhờ anh, cả doanh trại lớn của đơn vị L2 T4, chỉ trong vòng nửa tháng, đã có được các doanh trại lớn, che nắng che mưa cho cả hàng ngàn tù cải tạo. Nói đến KTS Đàm Thanh Việt, tôi còn nhớ đến hai sự kiện rất là lý thú:
    Thứ nhất là cách sống của anh trong trại. Anh không bao giờ câu n, phàn nàn gì hết khi trưởng toán phân chia công tác. Chuyện gì giao cho anh, anh cũng vui vẻ nhận lời và thi hành một cách nghiêm chỉnh. Đâu ra đó. Anh vẫn còn độc thân mặc dù, lúc đó anh đã qua cái tuổi 30. Gia đình của anh ở Sài Gòn. Người duy nhất thăm nuôi anh là một bà chị. Trước ngày thăm nuôi, anh đi rừng tìm hai khúc gỗ hình cong, anh về đục đẽo thành hình cái chân tựa vào nền đất và con ngựa gỗ gắn trên hai cái chân hình vòng cung. Anh nói, mai mốt bà chị lên thăm nuôi, anh sẽ tặng cho đứa cháu con của bà chị vừa mới sinh nhật. Đúng như anh đã nói, hôm bà chị lên thăm, anh đã vác con ngựa gỗ đem tặng cho bà chị. Ai nấy trầm trồ vì nó giống hệt như con ngựa người ta bán trong các cửa hàng đồ chơi trẻ em.
    Rồi trong những ngày nghỉ, những giờ nghỉ, anh miệt mài đi nhặt các thanh gỗ về đóng thành cái giường ngủ cho anh, rất là tân tiến. Trong khi anh em cứ nằm đại trên đất, hay lấy các thanh gỗ ghép thành cái sườn của một cái giường rồi ngủ cho qua ngày, anh Việt lại có sáng kiến khác. Anh làm thành cái giường rất có nét, đúng tiêu chuẩn của cái giường gỗ. Song thanh giường thẳng tấp và được co võ sạch sẽ chu đáo. Một phần đầu giường anh làm rời ra, có thể di chuyển theo độ cao, thấp theo như ý muốn... Nghĩa là giống như mấy cái giường hiện nay, có hệ thống tự động nâng cao hay hạ thấp cái đầu. Tuyệt vời! Với anh, đó là thú đam mê nghề nghiệp và nghệ thuật. Ngoài ra, theo anh, cũng là cách để quên đi những ngày dài trong tù cải tạo.
    Một đặc điểm khác của KTS Đàm Thanh Việt là... tình yêu đối với loài thú. Hôm thăm nuôi, có lẽ do anh viết thư xin, bà chị đem theo một con gà con. Anh quý con gà như chính anh. Những ngày đầu, khi đi lao động, anh đem con gà theo bên mình. Phần cơm dù có thiếu, anh cũng dành cho nó một ít. Ngoài ra, khi nào rảnh, anh và con gà đi bắt trùn, bắt dế... Khi con gà lớn, anh làm cái chuồng nuôi nó, nằm sát cái giường của anh. Anh em trong trại hỏi anh chừng nào làm thịt nó, anh cười, lắc đầu, không bao giờ! Khi tôi được phóng thích hồi tháng 5 năm 1977, con gà vẫn còn ở bên anh.
    Nhu cầu xây cất doanh trại và nhất là nhu cầu đốn gỗ làm củi chụm để Trung Đoàn L2 T4 bán cho dân lấy tiền quá lớn, lớn đến nỗi, cả khu rừng Katum lúc đám tù mới lên, còn rậm rạp dọc theo bên đường, nay trống rỗng. Phá rừng không tiếc tay. Đó là lệnh của Việt cộng bắt đám tù cải tạo phải đạt chỉ tiêu. Chỉ trong vòng 2 tháng, rừng sạch bách. Muốn có đủ gỗ để Việt cộng đem về Sài Gòn bán, đám tù phải thức dậy sớm, tiến sâu vào sát ranh giới Cao Miên để đốn gỗ.
    Đốn gỗ để cho Việt cộng đem đi bán lấy tiền bỏ túi, tù cải tạo phải chọn gỗ đúng kích thước như ban quản giáo phân chia công tác. Đường kính của gỗ phải từ 30 cm và chặt ra từng khúc dài vào khoảng 80 cm. 1 khúc gỗ như vậy có một thể tích là: 1,5 x 1,5 x 3, 14 x 7 = 49 dm3 = 0,049 m3. Tỉ trọng của gỗ trung bình là 800 kg/ m3. Tính ra, mỗi tù nhân phải vác từ rừng sâu ra ngoài đường trước trại tù, xa chng 2 km đến 3 km... nặng chừng 0,049 x 800 = 49 kg. Nặng gần bằng nửa tạ gạo. Cong lưng! Đến phiên toán chúng tôi được phân phối đi đốn gỗ, trong 5 ngày phải giao 1m3 gỗ cho ban quản giáo. Tính ra, phải đốn chừng 20 khúc gỗ với kích thước như trên là tạm đủ. Mỗi ngày 4 hay 5 khúc là được rồi. Vì gỗ tương đối nặng so với anh em lớn tuổi, cho nên mỗi lần đi, 6 người thay phiên nhau vác 5 khúc gỗ trên đường dài từ 200m đến 300m từ trong rừng ra bãi tập trung.
    Theo 2 tên lính cảnh vệ cầm súng trên tay, Sáu, Khôi, Tường, Phấn, Việt và tôi mỗi sáng lên đường. Chừng 15, 20 phút sau, chúng tôi đến bìa rừng. Rừng ven biên giới còn khá rậm rạp. Ở đây anh em tha hồ chặt mây đem về đan giỏ. Nhưng trước hết phải tìm cho ra 1 cây cổ thụ, thường là cây sao, có kích thưc thân đường kính vào khoảng 30 cm và còn chừng 4, 5 thước để chúng tôi mới có đủ kích thước gỗ đem về giao cho Việt cộng. Vì nhiều toán đi tìm cây lớn để cho đủ chỉ tiêu, rừng một ngày một mất dần cổ thụ. Vì thế, đám tù cải tạo mỗi ngày phi đi xa và đi sâu vào rừng để tìm cây có kích thước...
    Một hôm, trong lúc tiến sâu vào rừng tìm cây, chúng tôi nghe tiếng khỉ kêu réo có vẻ như báo động. Phân biệt dễ dàng tiếng kêu của khỉ mẹ và khỉ con. Tiếng hét của khỉ mẹ nhảy từ bên này qua bên kia, thay đổi hướng liên tục; trong khi đó tiếng con khỉ con cũng vẫn tại một hướng.Việt là người đầu tiên lên tiếng:“con khỉ mẹ đang báo động cho khỉ con vì mình đang tiến vào... nhà của nó.” Và đúng như anh Việt nói, khi chúng tôi tiến về hướng con khỉ con, thì con khỉ mẹ chạy nhảy la hét gần như ngay trên đầu của chúng tôi. Khỉ mẹ muốn chận đứng chúng tôi để cứu khỉ con. Nhưng chúng tôi đã đến sát bên khỉ con rồi. Có lẽ vì mới sanh, còn yếu, nên khỉ con không nhảy theo mẹ kịp và khỉ mẹ cũng không còn đủ thì giờ để cứu con; Nguyễn Sáu đã trèo nhanh lên cây tính chụp lấy khỉ con. Nhưng nó tìm cách thoát thân trong khi con mẹ la hét cầu cứu, dọa nạt bên cạnh. Vì chúng tôi nhiều người nên khỉ mẹ dù rất thương con, dù rất đau lòng, cũng không đủ can đảm lao mình vào cứu con. Khỉ mẹ chỉ nhảy qua nhảy lại la hét... Con khỉ con vừa thoát khỏi tay của anh Sáu, nhảy qua cành khác, nhưng không may, rơi xuống đất một cái bạch. Khỉ con nằm bất động. Anh Việt đứng gần đó vạch lá cây chung quanh, tiến tới và nghiêng mình chụp lấy nó. Anh vội vàng lấy cái nón vải mà anh thường đi trên đầu khi đi rừng, trùm nó lại và bước ra bìa rừng... bỏ mặc tiếng kêu la thảm thiết của khỉ mẹ.

    Image en ligne

    5 anh em chúng tôi tiếp tục làm công tác. Sau khi tìm được một cây cổ thụ vừa ý, Nguyễn Sáu và Nguyễn Ngọc Tường ra sức cưa, chặt, đục, đẽo...thành 5 khúc. 
    Mặt trời xế bóng từ lâu, theo lịnh của 2 tên lính cảnh vệ, 6 anh em thay nhau vác củi ra về. Riêng anh Việt được anh em tán thành, chỉ vác đi một đoạn ngắn, phần còn lại lo cho con khỉ. Anh lấy nước cho nó uống và nó bắt đầu tĩnh lại. Gào thét kêu mẹ làm cho anh Việt xốn xao.
    Thuở đó ở trong trại, tù cải tạo thỉnh thoảng được phân phối sữa đặc có đường. Mỗi người 1 hay 2 muỗng để chấm bột sắn luộc ăn vào buổi sáng. Riêng phần của anh Việt, anh không ăn. Anh dành cho con khỉ. Nhờ chút ít sữa mà anh để dành nuôi nó, không bao lâu con khỉ bình phục.
    Rừng Ka Tum vào cuối Đông. Gió lạnh và có mưa phùn. Đó đây trong trại có thì thầm ngày Chúa ra đời. Giáng sinh năm 1976 tại rừng Katum cũng tịch mịch như đêm Chúa sinh ra từ gần 2000 năm trước tại Thánh địa Jerusalem. Dân chúng lúc đó cũng lầm than như đám tù bây giờ.
    Phần ăn của mỗi tù nhân ngày càng sa sút. Đối với Đàm Thanh Việt lại càng ít hơn vì còn phải nuôi thêm hai miệng ăn,con gà và con khỉ. Sức anh cũng kiệt dần. Con khỉ cũng không còn đủ thực phẩm để có thể sống qua mùa Đông. Con khỉ con bị bịnh trở lại. Bỏ ăn mấy ngày. Nhìn gương mặt với cặp kính cận của anh Việt, thấy mà thảm thương làm sao. Anh không còn vui, lười nói chuyện, kể từ khi con khỉ bỏ ăn...
    Lại có lịnh chuyện trại, di chuyển sâu vào phía rừng. Kế hoạch xây nhà, cất trại để tránh nắng, đụt mưa lại tái diễn...Có một số tù nhân chuyển trại, mà cũng có thể ra về. Toán của chúng tôi lại sát nhập vào 1 toán tù khác. Lần này chúng tôi làm quenđược bác sĩ Đại úy Lê Cảnh Tư.Theo như anh em mới tái phối trí trại lại cho biết anh Tư là một nhân vật khá đặc biệt. Lúc còn ở đơn vị quân y vùng 2, hầu hết ai cũng biết tên BS Lê Cảnh Tư. Rất cứng đầu. Khi vào tù cải tạo, tánh tình không thay đổi 1 ly. Bướng bỉnh và... gan dạ. Nghe nói anh Tư coi quản giáo không ra gì cả. Nhốt anh, chẳng làm anh thay đổi.
    Tình cờ chúng tôi và anh Tư cùng nằm trong cùng B. Một vài ngày sau khi cùng tham gia công tác, tôi mới hiểu tính của anh. Đúng như anh em cho biết. Rất bướng nhưng cũng rất thẳng thắn. Khi B trưởng giao công việc mà anh không nhận, anh nói rất rõ ràng, rằng anh chịu trách nhiệm. Cứ báo cáo như vậy. Anh không trách lỗi cho người khác.
    Anh làm quen với chúng tôi. Nhân tiện anh Tư biết anh Việt có nuôi con khỉ và con khỉ đang bỏ ăn. Anh nói với anh Việt để cho anh chăm sóc. Bác sĩ mà! 
    Vững tin lời bác sĩ, anh Việt bằng lòng giao con khỉ cho BS Lê Cảnh Tư... điều trị...
    Chiếc bánh bao nhưn thịt... trong đêm Giáng Sinh 1976 ở rừng Katum:
    Mùa đông đã đến thực rồi. Mùa đông năm 1976 tại rừng Katum. Màn đếm xuống thật nhanh trong khu rừng. Ngày nào các toán tù đi công tác ở bên ngoài về cũng tối sẫm. Vội vàng tắm rửa, ăn uống cho qua loa rồi phải xách cái ghế cá nhân ra sân ngồi tập hợp đúng giờ đ nghe Việt cộng đọc báo... Quân Đội Nhân Dân.
    Đám tù ngồi, gần như người nào cũng gục đầu bất động. Một phần vì cả ngày làm việc cực nhọc; phần khác,do cái giọng lải nhãi, lừ đừ, đọc từng chữ còn ch mất của cán bộ quản giáo. Chữ viết trên tờ báo đã nhỏ, mà ánh đèn dầu lại le lói và thỉnh thoảng lại bị cơn gió lùa qua, làm mất đi ánh sáng trên tờ báo, cho nên mấy tên cán bộ phải mò từng chữ. Cũng có vài trường hợp báo quá cũ, do xếp đi xếp lại nhiều lần, hàng chữ bị nằm trên vết xếp nhòa, nhìn không rõ, nên có lúc đọc sai. Một câu chuyện vừa có vẽ hài hước, vừa rất thật đã được truyền miệng trong trại tù về cách đọc báo ban đêm của mấy tên quản giáo.
    Chẳng là vào cái thời đó, 2 nước ở Trung Đông gây gỗ nhau rất lớn. Chiến tranh thật sự đã diễn ra. Việt cộng lúc đó đã có tòa đại sứ hai nước này. Vì hai nước thuộc quốc gia hồi giáo, rất chống Mỹ, cho nên đã tr thành hai nước anh em với Việt cộng. Báo Quân đội nhân dân thường đăng các tin về hai nước này.
    Một hôm, 2 anh quản giáo đem tờ báo cũ, lật ra lật lại tìm một câu chuyện... quốc tế về 2 nước bn bè ở Trung Đông ra đọc và giải thích cho đám tù nghe...
    Một anh đứng canh chừng, một anh lật tờ báo ra đọc.
    Cái tựa đề của tờ báo không may nằm trên đường gấp của tờ báo, cho nên mấy cái chữ rất lờ mờ. Sau khi tằn hắn lấy bình tĩnh và dưới ánh sánh le lét của ngọn đèn dầu... anh ta bắt đầu câu chuyện: “ Hai nhà nước nhân dân, bạn bè với chúng ta ở Trung Đông đang gây chiến với nhau. Anh Một răn và anh Một rắc”...
    Đám tù đang mơ màng, ngủ gà ngủ gật bỗng ngước đầu lên vỗ tay cười vang trong khu rừng...
    I-Răn và I-Rắc. Chữ I hoa, anh ta tưởng là số 1 nên mới đọc là một răn, một rắc...
    Những mẫu chuyện hài hước nhưng có thật đã xảy ra rất nhiều vào những ngày đầu đám lính Bắc cộng khi mới chân ướt chân ráo bước vào miền Nam ấm no và văn minh.
    ------
    Hôm qua là ngày Chúa Sinh mà đám tù có đạo không được phép làm lễ đoán mừng chúa ra đời. Tối hôm nay, chủ nhật, 26 tháng 12 năm 1976, một ngày rảnh trong tuần, toán tù thoát khỏi đêm ngồi nghe đọc báo cho nên mặc dù đã trễ 1 ngày, anh em Công giáo vẫn âm thầm rủ nhau làm một cái gì đó để nhớ đến ngàyChúa ra đời.
    Trong Khối có anh Trung Úy Hiển,một tín đồ Công Giáo giữ phần nhà bếp chính và thường trực. Anh cao nhồng và ốm như cây sậy. Trên gương mặt xương nhiều hơn thịt, đeo lủng lẳng đôi kính cận thật dày. Anh em gọi anh là Hiển cận. Anh bị bịnh suyễn gần như kinh niên, cho nên anh em đề nghị anh không đi lao động bên ngoài. Đó là lý do mà anh trở thành, nói như VC nói, anh nuôi của Khối. Toán nhà bếp, ngoài anh Hiển là đầu bếp chính và thường trực, còn có thêm 4 anh nữa, hằng tuần các đội thay phiên nhau gởi đến để lo phần nấu ăn cho cả trại.
    Anh Hiển rất ngoan đạo. Anh nghĩ đến đêm Giáng Sinh phải có cái gì chút đỉnh để tưởng nhớ.Anh tính cả tháng trước. Mỗi ngày, anh trích ra 1 ít bột khoai mì (bột sắn) của phần ăn trộn, để dành.Sau gần một tháng, anh thấy đủ để làm món bánh bao cho đêm hôm ấy... Trăm hay, không bằng tay quen. Chẳng có ai có sẵn nghề cả, nhưng vào trong tù, vì sinh tồn, đã cố gắng vượt qua tất cả. Người học cái này, người tìm thêm cách khác để giải quyết cuộc sống trong tù. Anh Hiển cũng vậy. Là Trung Úy Quân Vận, anh biết chút ít về tiếp liệu, nhưng nấu ăn, làm bánh... mù tịt. Nay trong tình thế này, anh đã trở thành tay thợ nấu ăn có hạng. Dự tính của anh là làm một số bánh bao nướng cho đêm đón Chúa. Anh bàn chuyện với một số tín hữu Công Giáo trong trại. Tôi không biết BS Lê Cảnh Tư có phải là người Công giáo hay không, nhưng anh có liên lạc với anh Hiển để cùng làm bánh bao phụ với anh. Anh Hiển cần người phụ cho nên rất vui khi anh Tư tự nguyện đến giúp. Anh chia một phần bột bánh bao để anh Tư tự nhào trộn, vò thành cái bánh. Ngoài bột ra, anh Hiển không có gì để làm nhưn. Đành làm bánh bao không nhưn... vậy.
    Chiều chúa nhật hôm đó, các B trưởng hợp nhau bàn chuyện, lấy lý do trời lạnh và không có giờ đọc báo, xin phép ban quản giáo cho phép anh em đốt thân gỗ khô nằm ở phía góc Tây của trại, hơ ấm trước 9 giờ tối. Đó là giờ bắt buộc tất cả tù cải tạo phải lên giường và êm lặng. Quản giáo bằng lòng và không quên lời hăm dọa là không tụ tập để bàn chuyện phản động và phải giữ trật tự giải tán trước 9 giờ tối.
    Thân gỗ khô cháy đỏ rực cả góc phía Tây trại. Một số anh em lớn tuổi đã lên giường sớm hay làm vài chuyện riêng tư...số còn lại anh em tù quây quanh khá đông đủ. A của tôi vắng mặt 2 anh. Anh Toàn, gốc người Tàu lai ở chợ Lớn,giáo viên trường Tiểu Học Quận 6 Đô Thành Sài Gòn và anh KTS Đàm Thanh Việt. Mấy ngày con khỉ bị bịnh, giao cho anh BS Tư chăm sóc, anh không thấy vui, cho nên hôm nay cũng vắng mặt anh.
    Anh Hiển đứng giữa đám đông,cạnh thân cây cháy rực, ngỏ ý vài lời về ngày Chúa sinh ra đời. Một vài anh em được đề nghị kể chuyện về Chúa, về kỷ niệm của mình trong những ngày Giáng Sinh trước đây. Những tia nóng ấm phát ra từ thân cây cháy đỏ tỏa ra cùng với những mẫu chuyện riêng tư của một số anh em trong tù, đã làm cho cả đám tù quây quanh ấm lòng.
    Một lúc sau, anh Hiển cho biết, hôm nay đón Chúa, anh có làm một ít bánh để cùng chung vui. Rồi anh Hiển giới thiệu người phụ tá đầu bếp hôm nay là BS Lê Cảnh Tư. Anh Tư bước ra, giới thiệu với anh em,một số bánh bao làm bột mì do anh Hiển đã để dành mỗi ngày một ít trong phần ăn. Ý của anh Hiển không ngoài mục đích là muốn đóng góp một cái gì đó để nhớ đến ngày sinh của Chúa. Cả đám tù quây quần vỗ tay tán thưởng...
    Anh Hiển chia 2 phần bánh bao riêng ra.Phần bánh bao nhiều, do anh Hiển làm và phần kia ít hơn, là phần của anh Tư phụ giúp. Đám tù lại tiếp vỗ tay... vui mừng. Không ngờ một tay bướng bỉnh như Lê Cảnh Tư mà cũng có biệt tài làm bánh và muốn giúp anh em.
    Anh Hiển nói thêm: “Năm nay, mình ở đây, ăn bánh bao nướng chứ không phi bánh bao hấp.” Các chiếc bánh bao bằng bột khoai mì (bột củ sắn), màu nâu nhạt chứ không trắng như bán ở chợ, lần lượt được đặt trên các miếng tole nhỏ, đưa vào đặt trên đống than cháy hồng rực nóng. Bánh bao của anh Hiển được nướng trước. Với độ nóng rừng rực của lửa, bánh cũng phồng lên, mặc dù không nhiều vì thiếu bột nổi, như vẫn thấy hồng chín mơn mởn. Đợi cho chín xong tất cả số bánh bao đợt một bánh của anh Hiển làm, anh em nhận mỗi người một cái bánh bao nướng.
    Một phút êm lặng trước khi ăn. Anh Hiển cám ơn Chúa đã cho anh em món ăn. Mời các anh em thưởng thức...
    Tiếng vui cười thỏa thích. Đã đời. Ngon như chưa từng ăn bao giờ.Anh emnói với nhau,ăn nhín nhín để thưởng thức vì mình không có nhiều. Vừa ăn vừa trò chuyện. Vừa ăn vừa so sánh. Bánh báo ở chợ bà Chiểu không bằng. Bánh bao của Vĩnh Ký ở Chợ Lớn vẫn thua xa... Sau đợt bánh bao của anh Hiển, đến phần bánh bao của anh Tư. Vì bánh của anh Tư làm ít hơn, không đủ chia cho mỗi người một chiếc nên phải chia đôi,chia ba.
    Đến khi xé chiếc bánh bao ra làm đôi làm ba, mọi người la lên, vừa kinh ngạc vừa thích thú. Bánh bao có nhưn, bánh bao có nhưn... anh em ơi!!! Anh Hiển vô cùng ngạc nhiên, nhìn anh Tư. Mặt anh Tư không thay đổi. Vẫn lầm lừ, bướng bỉnh như thường ngày. 
    Một vài anh em chưa chịu ăn thử, có thể vừa e ngại mà cũng có thể muốn biết cho rõ sự tình. Mấy chục con mắt hướng về anh Tư:
    - Nhưn gì vậy Tư? Thịt gì vậy Tư?
    Anh Tư không trả lời. Anh chỉ cười nhẹ cho xong chuyện: 
    - Ăn đi mà! Không chết đâu. Thịt gì cũng được. Chết tôi chịu cho. Anh nào không dám ăn, đưa cho tôi. Coi nè!
    Anh Tư nhanh tay tét cái bánh bao ra làm hai, cắn một miếng vừa có bột vừa có thịt. Ăn ngon lành. Và các anh em khác làm theo. Mà ngon thiệt. Mỗi người chỉ lủm được một hay hai miếng là hết. 
    - Ngon quá. Còn nữa không anh Tư? Tiếc quá!
    Lửa tàn, bánh bao hết, dù có nhưn hay không có nhưn. Giờ sinh hoạt cũng không còn. Sau một động tác lễ kết thúc quen thuộc ở nhà Thờ, anh Hiển cùng tất cả, ai về trại nấy mà trong lòng vẫn còn ấm ức. Thằng Tư làm nhưn bánh bao bằng thứ thịt con gì mà ăn ngon quá vậy? Tuần lễ sau, Đàm Thanh Việt gặp Lê Cảnh Tư hỏi bình tình của con khỉ. Tới đâu rồi anh Tư? Con khỉ đã bình phục được chút nào không? Nếu thấy không được, anh giao lại cho tôi. Tôi sẽ cố gắng lo cho nó. Chị tôi vừa gởi thuốc Tây cho tôi. Hy vọng có thể giúp nó.
    Cứ mỗi lần hỏi anh Tư, anh Tư nói trấn an anh Việt. Nó sắp sửa khỏe lại rồi. Đàm Thanh Việt bỏ qua mấy lần. Nhưng rồi chờ mãi sốt ruột, cuối tuần hôm sau Đàm Thanh Việt quyết đòi con khỉ lại. Anh Tư không còn cách nào khác, đành thú thật. Nó chết từ 2 tuần trước. Nó chết 2 ngày, trước ngày Chúa sinh. Anh Việt buồn bã, trở về giường mình nằm đắp mền ngủ suốt ngày chủ nhật hôm đó.
    Vài ngày sau anh kể câu chuyện con kh mà anh nhờ anh Tư cha trị, đã chết trước đêm Giáng Sinh cho anh em trong trại nghe. Phải chăng anh Tư đã làm thịt con khỉ của anh Việt để làm nhưn bánh bao cho anh em ăn trong đêm Giáng Sinh???!!! Anh em nghĩ trong đầu về cái bánh bao có nhưn do anh Tư làm mà muốn nôn mữa. Ôi, con khỉ mà anh Đàm Thanh Việt đã ân cần, nâng niu săn sóc, rồi giao cho anh bác sĩ Lê Cảnh Tư điều trị, nay đã trở thành miếng thịt làm cái nhưn cho mấy chiếc bánh bao mà anh em đã ăn ngon lành trong buổi chiều tối chủ nhật ngày 26 tháng 12 năm 1976 tại trại tù Ka Tum. Anh em chúng tôi đã thích thú ăn cái bánh bao có nhưn thịt khỉ... trong cái đau buồn của anh KTS Đàm Thanh Việt....

    Trần Hữu Sơn
TRẬN BU PRANG, HIỆP ĐỊNH PARIS CHÍNH THỨC BỊ HỦY BỎ
  • image004.jpg

    (Trích sách “Giải Mã Những Bí Ẩn của Chiến Tranh Việt Nam” của Bùi Anh Trinh)

    Năm 1973, ngày 6-11, một sư đoàn quân CSVN (Trung đoàn 271, Trung đoàn 201 thuộc B.2 và Trung đoàn 25 thuộc B.3 (mỗi trung đoàn khoảng 2.000 người) cùng với 1 tiểu đoàn xe tăng đã tấn công chiếm Căn Cứ Bu Prang thuộc tỉnh Quảng Đức, đồng thời tấn công chiếm 2 tiền đồn của căn cứ là đồn Bu Pong và đồn Dak Sang. Trong đồn Bu Pong có 1 trung đội Pháo binh 105 ly và 1 trung đội pháo binh 155 ly.

    Bu Prang là một trại Biệt kích Mỹ nằm trên đoạn đường nối Thị xã Gia Nghĩa của tỉnh Quảng Đức với Quốc lộ 14, do công binh quân đội Hoa Kỳ xây dựng, có cả sân bay dã chiến cho máy bay vận tải đáp được. Hệ thống hầm ngầm toàn bằng bê tông mà trong đó xe Jeep có thể chạy được.

    Năm 1971 Liên đoàn 5 lực lượng Đặc biệt Hoa Kỳ rút về nước, số quân Biệt kích trong trại Bu Prang được chuyển sang Biệt động quân Biên phòng. Tháng 9 năm 1973 BTL Quân đoàn 2 VNCH điều động 2 Tiểu đoàn BĐQ/BP đi chiếm lại các khu vực bị quân CSVN chiếm đóng sau ngày ngưng bắn, giao việc phòng thủ căn cứ Bu Prang cho 2 tiểu đoàn ĐPQ tăng phái thuộc Tiểu Khu Khánh Hòa (mỗi tiểu đoàn khoảng 500 người). 2 tiểu đoàn ĐPQ được chỉ huy bởi Bộ chỉ huy chiến thuật của Tiểu khu Khánh Hòa. (Sau này BCH/CT được đổi thành BCH/Liên đoàn ĐPQ). Quân số của 2 tiểu đoàn là 1.049 người và BCH Chiến thuật có 29 người. Tiểu đoàn 245/ĐPQ phòng thủ căn cứ Bu Prang với 3 đại đội, còn 1 đại đội hoạt động trinh sát bên ngoài căn cứ. Còn tiểu đoàn 247/ĐPQ hành quân lưu động trong vùng rừng núi chung quanh căn cứ, cách khoảng 5 cây số. Trước ngày bị tấn công, Bộ chỉ huy Tiểu Khu Khánh Hòa đã 2 lần trình xin Quân Đoàn 2 cho hai tiểu đoàn ĐPQ được trang bị chống tăng và huấn luyện chống tăng vì vùng hoạt động được ghi nhận là vùng có tăng của CSVN. Tuy nhiên Quân đoàn 2 không thể đáp ứng vì mt phân đội hỏa tiễn Tow (gồm 8 súng trên 8 chiếc xe Jeep) phải đi theo các cánh quân của Sư đoàn 23 tại Kon Tum và Pleiku, và phân đội còn lại phải đi theo các cánh quân của Sư đoàn 22 BB tại Bình Định. Ngoài 2 phân đội Tow nói trên, Quân đoàn 2 không còn vũ khí chống tăng nào khác, còn súng chống tăng M.72 thì không có hiệu quả nên không tính là vũ khí chống tăng.

    Ngày 6-11, lúc 6 giờ sáng, xe tăng của quân CSVN dàn hàng ngang nổ súng xông vào đội hình nghỉ đêm của Tiểu đoàn 247/ĐPQ trong vùng rừng núi cách Bu Prang 4 cây số về hướng Tây. Thiếu tá tiểu đoàn trưởng Trần Hữu Hùng tử trận, Quân VNCH bỏ chạy vì không có vũ khí chống tăng và cũng không có công sự phòng thủ. Lúc 8 giờ sáng, trong vòng 2 tiếng đồng hồ xe tăng của quân CSVN đã vào đến đồn Pu Prang và ủi rào xông vào trong căn cứ, quân trong đồn mở đường máu thoát thân. Trong khi đó bộ binh tùng thiết của quân CSVN tràn vào thanh toán các ổ kháng cự trong căn cứ và dùng xe ủi đất lấp các ngõ ra của hệ thống hầm ngầm. (Xe ủi đất của các công ty khai thác lâm sản đậu nhờ trong vòng đai của căn cứ để được bảo vệ an ninh).
    Chỉ huy trưởng là Trung tá Võ Khâm cùng với 24 quân nhân trong BCH/Chiến thuật tử trận, có 2 binh sĩ, 1 hạ sĩ quan chạy thoát; và 1 Thiếu tá bị bắt làm tù binh. (Thiếu tá Huỳnh Trung Quận).
    Lúc 10 giờ sáng, máy bay A.37 của VNCH bỏ bom hủy diệt toàn bộ căn cứ. Quân CSVN tản ra ngoài chiếm đóng các cao điểm chung quanh căn cứ, còn các xe tăng biến mất dạng vào rừng núi.
    Ngày 7-11, Quân đoàn 2 VNCH điều động Trung đoàn 44 thuộc Sư đoàn 23 Bộ binh từ Ban Mê Thuột hành quân xuống Quảng Đức nhưng bị Trung đoàn 25 CSVN chận chốt tại ngã ba Dak Sông, hai bên cầm cự đến hơn 1 tháng sau Trung đoàn 44 mới giải tỏa được ngã ba Dak Sông.
    Ngày 8-7, Quân đoàn 2 VNCH đổ Trung đoàn 45 thuộc Sư đoàn 23 Bộ binh xuống sân bay Nhơn Cơ của tỉnh Quảng Đức rồi từ đó hành quân tái chiếm căn cứ Bu Prang, mt tuần sau thì Trung đoàn 45 BB chiếm lại căn cứ Bu Prang nhưng đồn Bu Pong và Dak Sang vẫn do quân CSVN chiếm đóng cho tới tháng 4-1975.

    Từ ngày đầu tiên, ngày 6-11-1972, Tiểu khu trưởng Khánh Hòa là Đại tá Lý Bá Phẩm bay lên Quảng Đức để đi tìm các toán quân chạy lạc trong rừng. Suốt 12 ngày ông lưu lại Quảng Đức và bay mỗi ngày trung bình 6 tiếng đồng hồ để liên lạc và bốc các toán quân của ông giữa rừng. (10 ngày đầu có Thiếu tá Nguyễn Xuân Hớn, Trưởng phòng Hành quân Khánh Hòa đi bay tháp tùng với Đại tá Phẩm. Hai ngày sau cùng thì Trung úy Bùi Anh Trinh, Trưởng ban Điều hợp lực lượng diện địa của phòng hành quân TK/KH lên thay Thiếu tá Hớn đi bay tháp tùng với Đại tá Phẩm).

    Có một cuộc cãi nhau rất găng giữa Trung Tướng Nguyễn Văn Toàn và Đại tá Lý Bá Phẩm tại Bộ chỉ huy Tiểu khu Quảng Đức.Đại tá Phẩm chỉ trích Tướng Toàn đã không lưu ý tới việc trang bị vũ khí chống tăng cho 2 tiểu đoàn của Khánh Hòa. Tướng Toàn đã phải chịu nhịn bởi vì một phần ông có khuyết điểm và một phần ông là học trò của Đại tá Phẩm. Ngoài ra ông cũng thừa biết là Đại Tá Phẩm làm việc thẳng với Tổng thống Thiệu mà không qua Thủ tướng Khiêm hay Đại tướng Cao Văn Viên.

    (Năm 1951 sinh viên sĩ quan Nguyễn Văn Toàn theo học khóa 5 Võ bị Quốc gia Đà Lạt mà Trung úy Lý Bá Phẩm và Trung úy Nguyễn Văn Thiệu là hai huấn luyện viên người Việt, còn tất cả đều là sĩ quan Pháp (Hồi ký của Đại tá Trần Ngọc Nhuận). Đây cũng là nguyên do mối thân tình sau này giữa Đại tá Lý Bá Phẩm và Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Trong khu vực trách nhiệm của Đại tá Phẩm (Tiểu khu Khánh Hòa) có 2 ông tướng Không quân, 1 ông tướng Hải Quân, 1 ông tướng Lực lượng Đặc biệt, 2 ông tướng Tổng cục Quân huấn, 2 ông Tướng Đại Hàn).

    Sau 12 ngày tìm kiếm, số quân thất lạc đã về được 801 người, còn lại 248 được ghi nhận là chết và mất tích. Sở dĩ có con số sống sót nhiều như vậy là vì đoàn quân chỉ biết bỏ chạy khi xe tăng tràn tới. Riêng 29 người của Bộ chỉ huy Chiến thuật thì chỉ có 1 hạ sĩ quan và 1 binh sĩ chạy thoát.

    Đây mới là trận Hà Nội thử phản ứng của Nixon chứ không phải là trận Phước Long năm 1975. Hà Nội ra lệnh cho 1 sư đoàn tấn công 2 tiểu đoàn với xe tăng thì rõ ràng là công khai vi phạm Hiệp định. Nhưng vì chỉ muốn “nhắc nhở” Nixon về vụ mật ước cho nên Lê Duẩn không cần đánh lớn để dư luận có thể nghĩ rằng ông ta phá bỏ Hiệp định. (Mật ước hứa chung cho Hà Nội 4,75 tỉ USD viện trợ bồi thường chiến tranh). Ông ta chọn căn cứ Pu Prang nằm giữa rừng, không có dân cư, mà cũng chẳng phải là một vị trí chiến lược. Tuy nhiên tầm cỡ của trận đánh đã làm cho dư luận báo chí phải chú ý bàn tán.

    Sau đó thì Tổng thống Nixon không có phản ứng gì về quân sự, còn về ngoại giao ông cũng không dám lên tiếng phản đối Hà Nội vi phạm Hiệp định. Sở dĩ ông không dám bởi vì Hà Nội chỉ chờ ông lên tiếng để đưa mật ước của ông ra trước công luận.Và một khi Quốc hội Mỹ biết được là Nixon đã ký hứa viện trợ kinh tế cho Hà Nội thì chắc chắn Nixon và Kissinger phải ra tòa vì lén Quốc hội cam kết riêng với đối phương.
    Tài liệu của Frank Snepp ghi lại:
    “Vào ngày 6 tháng 11, vài ngày sau khi hội nghị kết thúc, một sư đoàn quân Bắc Việt tiến hành cuộc đột kích chiến lược đầu tiên, chiếm đóng 3 tiền đồn biên giới thuộc tỉnh Quảng Đức, nằm về phía Đông Bắc Sài Gòn, nơi mà quân đội VNCH mới kiểm tra toàn diện. Đêm đó Lê Duẩn và Bộ chính trị của ông ta nín thở.
    “Liệu Nixon có phản ứng lại bằng bom B.52? Họ đã có câu trả lời 24 tiếng đồng hồ sau đó” (Decent Interval, trang 93 )... Nghĩa là Washington im lặng...!

    Sau khi VNCH chiếm lại đồn Bu Prang và giải tỏa ngã ba Dak Sông, Kissinger đi Paris để gặp Lê Đức Thọ vào ngày 20-12-1973. Có lẽ phản ứng thụ động của Nixon và những lời trần tình của Kissinger đã làm cho Lê Duẩn, Lê Đức Thọ và Phạm Văn Đồng tin rằng Kissinger và Nixon thực tâm cam kết chứ không phải là toan tính lừa đảo. Chính vì vậy mà Hà Nội phải dùng dằng thêm một thời gian nữa, đợi đến tháng 4 năm 1974 mới bắt đầu nghĩ tới chuyện tuyển quân đưa vào Miền Nam.

    Lúc này dư luận Mỹ thôi không kết án Nguyễn Văn Thiệu phá hoại Hiệp định, nhưng Quốc hội Mỹ bắt đầu nghĩ tới chuyện phủi tay với VNCH bằng cách giảm viện trợ dần dần, theo như thuật ngữ của Kissinger thì ông ta gọi thời gian cắt dần viện trợ là “khoảng thời gian coi được” (Decent interval).

    BÙI ANH TRINH


CUỘC CHIẾN MỘT MẤT MỘT CÒN GIỮA MỸ VÀ BỌN ĐẦM LẦY !!!
  •            Kính Thưa Quí Vị.

       Chỉ mới 6 tháng làm Tổng Thống, mà TT Trump phải đối đầu và giải quyết với bao nhiêu công việc. Từ chiến tranh thương mai
    với toàn Thế Giới đến việc tiêu diệt Hồi Giáo Iran và giải quyết chiến tranh Nga – Ukraine.

       Nhưng đó CHỈ LÀ NHỮNG VIỆC NHỎ. Một cuộc chiến ngay trong lòng nước Mỹ, tuy thầm lặng và không tiếng súng, nhưng
    đây là cuộc chiến rất ác liệt cam go và mang tính sống còn của Nước Mỹ. Đó là CUỘC CHIẾN VỚI BỌN ĐẦM LẦY.

       Nếu trong nhiệm kỳ 4 năm của TT Trump, mà không thắng được bọn đầm lầy, thì bọn chúng sẽ vùng dậy vươn lên còn mạnh mẽ
    hơn xưa. Lúc đó coi như NƯỚC MỸ SẼ SỤP ĐỖ VÀ TAN RÃ !!! Vì Phó TT Vance và những người sau nầy không ai có đủ KHẢ
    NĂNG BẢN LĨNH VÀ MƯU LƯỢC để đối đầu với bọn đầm lầy !!!

       Nhưng theo nhận định của tôi. Thì chắc chắn TT Trump sẽ CHIẾN THẮNG OANH LIỆT !!! Vì đây là NHIỆM VỤ CAO CẢ mà
    TT Trump phải dấn thân và hy sinh tất cả để hoàn thành.
        Để không phụ lòng công lao của Quí Bậc Tiền Nhân Anh Dũng và Các Bậc lập quốc đã hy sinh biết bao công lao và xương máu
    để tạo dựng nên Nước Mỹ hùng mạnh như ngày hôm nay !!!

       Quí Vị hãy tin tưỡng TT Trump và người Dân Mỹ yêu nước sẽ chiến thắng bọn đầm lầy một cách vẻ vang vì :

    1 - Mọi việc trên đời nầy THÀNH SỰ LÀ TẠI THIÊN. Nếu số Trời đã định là Nước Mỹ sẽ sụp đỗ, thì giờ nầy Ông Donald Trump
    chưa kịp bước chân vô Tòa Bạch Ốc, thì đã đi đoàn tụ với Cố TT Kennedy rồi. Đã bao nhiêu lần bị mưu sát, nhưng Ngài đã được che
    chở và vượt qua một cách Thần Kỳ. Đó là SỐ TRỜI ĐÃ ĐỊNH Ngài Donald Trump phải sống để CỨU NGUY CHO NƯỚC MỸ VÀ
    TOÀN THẾ GIỚI !!!

    2 - Phải nói là Trời đã ban cho TT Trump một dàn Nội Các THẬT LÀ TUYỆT VỜI, hội tụ toàn là những người TÀI GIỎI VÀ YÊU NƯỚC !!!

    3 - Tuy chỉ mới 6 tháng ngắn ngủi làm việc, nhưng những việc làm của TT Trump đều đem lại lợi ích cho Nước Mỹ, nên được đa số Dân
    Mỹ ủng hộ !!! Trong khi theo thăm dò thì hiện nay bọn csDC chỉ dưới 30% ủng hộ. Mặc dù Ông luôn bị bọn csDC tìm mọi âm mưu ĐÊ
    TIỆN VÀ THẤP HÈN để cản trở và đánh phá. Nhưng Ngài cũng đã vượt qua và chiến thắng một cách Anh Dũng.

    4 - Bà Babbard Bộ trưỡng An Ninh nội địa, đã thu thập đủ chứng cứ phản quốc của nhóm : Obama, Clinton, Cựu Giám Đốc FBI, CIA.v.v…
    Đã trình qua Bộ Tư Pháp yêu cầu truy tố bọn phản quốc !!!

       Cuộc chiến rất hấp dẫn và gay cấn. Điều mà người Dân Mỹ yêu nước và mọi người yêu Tự Do và Hòa Bình trên khắp Thế Giới đang
    mong chờ. Chúng ta hãy cùng chờ xem.
     
    Nhưng tôi tin chắc !!!

       CHÍNH NGHĨA SẼ CHIẾN THẮNG BẠO TÀN !!!

       Lê văn Hoàng

Cuộc đời và sự nghiệp của ca sĩ Hương Lan – Tên tuổi tiêu biểu của nhạc vàng xưa


Cuộc đời và sự nghiệp của ca sĩ Hương Lan – Tên tuổi tiêu biểu của nhạc vàng xưa 

Ca sĩ Hương Lan được xem là 1 trong những nữ danh ca nổi tiếng nhất của nhạc vàng trước và sau năm 1975. Sở hữu giọng hát ngọt ngào và truyền cảm, Hương Lan không chỉ trình bày thành công các ca khúc nhạc vàng mà còn là còn rất được yêu thích với dòng nhạc quê hương âm hưởng dân ca Nam Bộ. Ngoài ra cô cũng là một trong những ca sĩ Việt Nam thu âm nhiều nhất, với hàng ngàn ca khúc được phát hành trong hơn 50 năm ca hát.

Hương Lan là một trong những nghệ sĩ hiếm hoi thành công vang dội khi chuyển hướng từ nghệ sĩ hát cổ nhạc trở thành ca sĩ hát tân nhạc nổi tiếng. Ngoài ra, Hương Lan có lẽ cũng là nghệ sĩ Việt Nam duy nhất có thể đạt được đỉnh cao của sự nghiệp sau khi được gọi là “thần đồng” từ lúc nhỏ. Rất nhiều người, trong nhiều lĩnh vực khác nhau, từ nhỏ được vinh danh là “thần đồng”, nhưng sau đó đã không thoát được khỏi cái bóng quá lớn của hào quang trong quá khứ.

Ca sĩ Hương Lan tên thật là Trần Thị Ngọc Ánh, sinh ngày 9-5-1956 tại Sài Gòn. Cô là con gái lớn trong gia đình, bên dưới còn 4 người em, trong số đó có nữ ca sĩ chuyên hát dân ca – cổ nhạc là Hương Thanh, người đang sống tại Pháp và được mệnh danh là “Sứ giả nhạc cổ và dân ca Việt Nam tại Âu Châu“. Gia đình Hương Lan vốn có truyền thống yêu thích và hoạt động nghệ thuật nhiều đời. Cha Hương Lan là nghệ sĩ cải lương Hữu Phước, nổi danh tại miền Nam từ thập niên 1950, từng đoạt Huy Chương Vàng Giải Thanh Tâm vào năm 1965. Ông nội của cô từng là nghệ nhân đờn ca tài tử, bà nội từng hát trong gánh hát.

Hương Lan và cha là nghệ sĩ Hữu Phước

Khi Hương Lan còn rất nhỏ, nghệ sĩ Hữu Phước đã phát hiện ra năng khiếu ca hát và khả năng thẩm âm đặc biệt của cô con gái rượu. Hương Lan rất thích bắt chước hát theo cha và hát rất chính xác theo nhịp đàn của cha. Tin tưởng con gái có thể tiến xa trong nghệ thuật, nghệ sĩ Hữu Phước đã sớm bỏ công dạy dỗ, bồi dưỡng cho con gái làm quen với cổ nhạc và đờn ca tài tử.

Năm 1961, khi Hương Lan vừa tròn 5 tuổi, đoàn Thanh Minh – Thanh Nga trình diễn vở Thiếu Phụ Nam Xương, nghệ sĩ Hữu Phước lần đầu cho Hương Lan lên sân khấu trình diễn. Dù chỉ đảm nhận vai phụ nhưng trước tài năng đặc biệt của Hương Lan, đoàn hát đã quyết định đưa tên cô lên bandroll trước rạp để quảng cáo: “Vở tuồng có sự tham gia của thần đồng Hương Lan, ái nữ của nghệ sĩ Hữu Phước”. 

Cái tên Hương Lan của “thần đồng” nhí được cha cô ghép từ tên của 2 nữ nghệ sĩ nổi tiếng khi đó là Thanh Hương và Út Bạch Lan. Bên cạnh sự dạy dỗ của cha, Hương Lan còn được nghệ sĩ Sáu Tửng (cha của nhạc sĩ Huỳnh Anh) và nhiều nghệ sĩ của gạo cội của đoàn hát dìu dắt, dạy dỗ trong những lần đi lưu diễn xa cùng đoàn. Nhiều lần, Hương Lan được giao đảm nhiệm vai diễn là con gái của “nữ hoàng sân khấu” Thanh Nga.

Hương Lan và nữ hoàng sân khấu Thanh Nga

Tuy nhiên, sự nghiệp trình diễn cải lương của “thần đồng” nhí chỉ kéo dài được vài năm rồi giảm dần, phần vì Hương Lan còn phải đi học, không thể đi lưu diễn xa dài ngày, phần vì khi lên trung học, Hương Lan đã quá lớn để đóng các vai em bé, con của các vai diễn chính (gọi là “đào con”), đồng thời cũng chưa đủ lớn để có thể đảm nhiệm các vai đào chánh.

Sau một thời gian chuyển sang hát tân nhạc, vào năm 1973, khi đã 17 tuổi, Hương Lan mới trở lại với sân khấu cải lương. Cô đầu quân vào đoàn cải lương Kim Chung và được giao đảm nhiệm nhiều vai đào chánh. Tại đây, Hương Lan có dịp gặp gỡ và diễn chung với nghệ sĩ trẻ tài danh Chí Tâm. hai người tạo thành cặp đôi ăn ý cả trên sân khấu và ngoài đời, được khán giả Sài Gòn ái mộ qua nhiều vở diễn như: Hán Đế Biệt Chiêu Quân, Nắng Thu Về Ngõ Trúc, Cây Sầu Riêng Trổ Bông,…

Sau 30 tháng 4 năm 1975, Hương Lan tiếp tục tham gia nhiều vở cải lương của đoàn Văn Công như Tình Yêu Và Bạo Chúa, Cây Sầu Riêng Trổ Bông,…

Bừng sáng với tân nhạc

Năm 1965, một biến cố lớn xảy đến với gia đình Hương Lan. Cha mẹ cô quyết định ly hôn. Là con gái lớn nhưng Hương Lan cũng mới chỉ hơn 9 tuổi, 4 người em của cô đều còn rất nhỏ. Kinh tế gia đình gặp nhiều khó khăn khi một mình cha cô vừa phải đi diễn vừa phải chăm lo cho gia đình. Vì vậy, việc Hương Lan đi diễn không chỉ là một cuộc dạo chơi trong nghệ thuật, mà còn là vì sinh kế gia đình, đỡ đần gánh nặng cho cha.

Tình cờ trong một lần ghé thăm nghệ sĩ Hữu Phước, nhạc sĩ Trúc Phương phát hiện ra Hương Lan dù còn nhỏ nhưng có giọng hát tốt, phù hợp với tân nhạc. Lúc này Hương Lan không còn tham gia nhiều các vở diễn cải lương được nữa, nghệ sĩ Hữu Phước bèn nghe theo bạn, chuyển hướng cho cô con gái sang hát tân nhạc. Dưới sự dẫn dắt của nhạc sĩ Châu Kỳ và nhạc sĩ Trúc Phương, Hương Lan được học thêm về nhạc lý, được luyện thanh và được hướng dẫn cách hát, cách luyến láy trong tân nhạc, học cách giũ bỏ được hơi hướm đặc trưng của cải lương khi hát tân nhạc.

Sau một thời gian chuẩn bị, nghệ sĩ Hữu Phước đưa Hương Lan đến gặp ông bầu Duy Ngọc. Lần gặp gỡ này đã giúp Hương Lan có cơ hội được hát tại đại nhạc hội Duy Ngọc ở rạp Quốc Thanh và tham gia chương trình tuyển lựa ca sĩ hàng tuần tại rạp Hưng Đạo. Thời gian này, tiếng hát Hương Lan gắn liền với hai ca khúc nổi tiếng là Những Đồi Hoa Sim của nhạc sĩ Dzũng Chinh và Ai Ra Xứ Huế của nhạc sĩ Duy Khánh. Giọng hát ngọt ngào và truyền cảm của cô bé 11 tuổi trên sân khấu tân nhạc đã khiến khán giả và báo chí đi từ ngạc nhiên tới yêu thích và cảm mến. Các tờ báo ở Sài Gòn đồng loạt đưa tin và hết lời khen ngợi về giọng ca “thần đồng”. Trước khi Hương Lan lên hát, người dẫn chương trình thường giới thiệu: “Sau đây là màn trình diễn của bé Hương Lan…”

Năm 1968, khi mới 12 tuổi, Hương Lan chính thức bước chân vào con đường ca hát chuyên nghiệp. Cô được Hãng Dĩa Việt Nam ký hợp đồng cộng tác lâu dài, được thu thanh giọng hát vào dĩa nhựa và trở thành người đầu tiên hát những ca khúc mà sau này đều đã trờ thành bất tử: Bông Cỏ May, Ngày Mai Tôi Về, Thành Phố Sau Lưng, Một Người Đi,.. Thời gian này, Hương Lan được nhạc sĩ Nghiêm Phú Phi bồi dưỡng thêm về thanh nhạc và nhạc lý.

Hương Lan từng tâm sự, nữ danh ca Hoàng Oanh và nam danh ca Duy Khánh là hai thần tượng của cô trong âm nhạc. Khi mới vừa chập chững bước chân vào tân nhạc, Hương Lan đã có cơ duyên thu thanh ca khúc Lá Thư Trần Thế, phát hành trong dĩa hát Việt Nam, cùng với nam ca sĩ thần tượng Duy Khánh và nữ ca sĩ Thanh Tuyền, trong đó Hương Lan đóng vai con gái của cặp đôi này.

Đến năm 1970, khi vừa tròn 14 tuổi, Hương Lan được đích thân danh ca Duy Khánh mời cộng tác cùng ông tại trung tâm băng nhạc Trường Sơn. Giọng hát Hương Lan bắt đầu xuất hiện từ băng nhạc Trường Sơn 4 với 2 ca khúc là Những Con Đường Trắng và Tình Thắm Duyên Quê. Ngoài ra, Hương Lan còn song ca cùng Duy Khánh trong 2 ca khúc là Khúc Ca Đồng Tháp và Đường Về Hai Thôn.

Sau 2 năm hát cho băng nhạc Trường Sơn, Hương Lan trở thành ca sĩ độc lập, cộng tác thu thanh với nhiều hãng băng đĩa khác nhau và đi hát ở các phòng trà tại Sài Gòn, đặc biệt là phòng trà Nam Đô của nhạc sĩ Bảo Thu. Giai đoạn này, song song với việc ca hát, cô dành thêm thời gian để trở lại với sân khấu cải lương.

Hương Lan cũng nhiều lần xuất hiện trên truyền hình trong các chương trình âm nhạc như: chương trình Văn Phụng, chương trình Tiếng Thuỳ Dương của Châu Kỳ,…

Cuối năm 1974, nhạc sĩ Ngọc Chánh lên kế hoạch thực hiện băng nhạc riêng đầu tiên cho tiếng hát Hương Lan, phát hành trong bộ băng nhạc Shotguns nổi tiếng do ông thực hiện. Tuy nhiên, mọi việc còn đang dở dang thì biến cố 30-4 ập đến.

Sau những đổi thay, biến động của thời cuộc, Hương Lan được cha bảo lãnh sang Pháp năm 1979. Trên xứ người, sau thời gian chật vật mưu sinh ban đầu, cô bắt đầu trở lại với con đường ca hát tại hải ngoại, nhận đi hát ở các phòng trà và nhà hàng ca nhạc vào mỗi cuối tuần.

Đầu thập niên 1980, cùng với sự trở lại của trung tâm băng nhạc Thuý Nga, cái tên Hương Lan một lần lại hồi sinh. Cuốn băng cassette đầu tiên của trung tâm Thuý Nga phát hành ở hải ngoại cũng chính là cuốn băng riêng đầu tiên của Hương Lan mang tên “Tiếng hát Hương Lan”, sau này được đổi tên thành CD Hát Cho Một Thời Để Yêu. Cuốn băng này đã đem về con số phát hành kỷ lục thời đó cho trung tâm Thuý Nga với 65 ngàn băng.

Click để nghe CD Hát Cho Một Thời Để Yêu

Đặc biệt, tên tuổi của Hương Lan trở nên nổi danh trong cộng đồng hải ngoại sau khi trung tâm Thuý Nga thực hiện thu thanh và ghi hình cho chương trình Paris By Night số đầu tiên vào năm 1983. Trong băng nhạc này, Hương Lan trình diễn 2 nhạc phẩm là Muộn Màng (Tấn Phát) và Trên Đỉnh Mùa Đông (Trần Thiện Thanh).

Từ sau dấu mốc này, Hương Lan nhanh chóng trở thành giọng ca trụ cột của Thuý Nga cả trong tân nhạc và cổ nhạc. Nhiều người gọi thập niên 80 là “thập niên của Hương Lan” bởi những thành công liên tiếp mà Hương Lan gặt hái được trong thập niên này.

Trong thời gian cộng tác với trung tâm Làng Văn, Hương Lan đã phát hành cuốn băng tạo được hiện tượng rất lớn ở hải ngoại là Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè, là bài hát có nội dung thể hiện được nỗi lòng của hàng triệu người tha hương nên rất được yêu thích. Sau đó Hương Lan tiếp tục thể hiện thành công nhiều ca khúc khác của nhạc sĩ Bắc Sơn, được ông xem như con cháu ở trong nhà. Cũng có thể nói rằng nhờ Hương Lan và nhạc của Bắc Sơn mới đến được với đông đảo quần chúng, nên cô đã đượcnhạc sĩ Bắc Sơn cho “đặc quyền” là có thể sửa lại lời trong ca khúc của ông để phù hợp với giọng hát.

Cuối thập niên 1980, khi danh ca Duy Khánh sang được hải ngoại, thành lập trung tâm Trường Sơn Duy Khánh hải ngoại, Hương Lan đã cộng tác với thần tượng của mình trong nhiều nhạc phẩm song ca được yêu thích: Ngày Xuân Thăm Nhau, Rước Tình Về Với Quê Hương, Đi Từ Đồng Rộng Bao La, Sao Không Thấy Anh Về, Đêm Trao Kỷ Niệm, …

Năm 1996, Hương Lan trở thành là nữ ca sĩ hải ngoại đầu tiên được cấp phép biểu diễn tại Việt Nam. Từ thập niên 2000 trở về sau, Hương Lan thường xuyên về nước trình diễn, tham gia sinh hoạt văn nghệ cùng lúc ở cả trong và ngoài nước.

Năm 2009, Hương Lan thực hiện liveshow riêng của mình tại Việt Nam với tên gọi Ơn Đời Một Khúc Dân Ca. Dù gặp nhiều sự cố trục trặc khiến liveshow diễn ra không được như ý nhưng Hương Lan vẫn nhận được sự ủng hộ của đông đảo khán giả yêu nhạc trong nước.

Năm 2019, Hương Lan xuất hiện trên đài truyền hình quốc gia trong chương trình Ký Ức Vui Vẻ của MC Lại Văn Sâm. Cô trình diễn lại ca khúc nổi tiếng Đêm Gành Hào Nghe Điệu Hoài Lang.

Cuộc sống hạnh phúc và viên mãn sau những sóng gió cuộc đời

Hương Lan lập gia đình lần đầu tiên với nghệ sĩ cải lương Chí Tâm, khi vừa tròn 20 tuổi. Hai người đã có khoảng thời gian dài gắn bó trên sân khấu cải lương của đoàn Kim Chung trước khi đi đến hôn nhân vào tháng 12 năm 1975.

Năm 1977, Hương Lan sanh con trai đầu lòng và đặt tên là Henry Bảo Nhi.

Tháng 2 năm 1978, khi đang mang thai người con trai thứ 2 là Patrick Bảo Trang, cả gia đình Hương Lan được cha là nghệ sĩ Hữu Phước bảo lãnh sang Pháp định cư. Nghệ sĩ Hữu Phước vốn có quốc tịch Pháp từ lâu, nên đã sang Pháp định cư theo diện hồi hương trước đó.

Gia đình Hương Lan chuyển sang Pháp chưa bao lâu, thì người con trai thứ 2 chào đời. Khó khăn chồng chất khó khăn. Cả gia đình phải sống tạm bợ trong một căn phòng nhỏ do chính phủ Pháp cấp ở vùng Saint Tolomon, ngoại ô Paris. Mỗi ngày, Hương Lan phải bắt xe lửa vào Paris để đi làm thuê đủ thứ công việc, khi thì làm công việc cuốn chả giò suối 8 tiếng cho một công ty của người Việt, khi thì làm việc tay chân cho một hãng bánh kẹo, nhàn hơn thì có công việc thu ngân trong siêu thị,… Thời gian đầu mới tới Pháp, Hương Lan phải vất vả mưu sinh đủ nghề để vừa lo toan kinh tế gia đình, vừa hỗ trợ chồng học tiếng Pháp và học nghề.

Ca sĩ Hương Lan và nghệ sĩ Chí Tâm

Năm 1979, Hương Lan đỡ vất vả hơn khi nghệ sĩ Chí Tâm tìm được việc làm trong một công ty sản xuất bản mạch điện tử. Khi kinh tế gia đình được ổn định hơn, cả gia đình dọn về Quận 13, Paris. Lúc này thì Hương Lan cũng đã bắt đầu tìm được công việc ca hát tại các phòng trà và nhà hàng ca nhạc vào mỗi cuối tuần, nhưng cũng chính trong thời gian này, đôi vợ chồng nghệ sĩ bắt đầu xuất hiện những rạn nứt không thể hoá giải.

Năm 1980, Hương Lan và Chí Tâm chính thức chia tay sau hơn 4 năm gắn bó. Sau này trong một lần trả lời phỏng vấn, Hương Lan tâm sự: “Thật sự cả hai lúc đó còn trẻ quá chứ đặt vào trường hợp bây giờ chắc không đến nỗi”

Sau khi ly hôn, Hương Lan tiếp tục ở lại Pháp, đến năm 1985 thì đưa 2 con sang Mỹ nhờ bảo lãnh của mẹ (mẹ Hương Lan qua Mỹ từ năm 1975).

Đầu năm 1986, Hương Lan gặp người chồng thứ hai là ông Đặng Quốc Toản trong buổi tiệc sinh nhật của ca sĩ Elvis Phương. Ông Toản là một kỹ sư cơ khí hàng không, từng có thời gian phục vụ trong quân đội VNCH, lớn hơn Hương Lan 10 tuổi, đã có một đời vợ và ba người con riêng trước khi kết hôn với Hương Lan vào năm 1988.

Đầu năm 2020, Hương Lan chia sẻ hình ảnh lễ hôn phối giản dị của hai vợ chồng tại nhà thờ Ba Giồng, Tiền Giang. Khán giả bất ngờ trước hình ảnh Hương Lan rạng rỡ và viên mãn trong bộ áo dài trắng, khăn voan che đầu, hoa hướng dương cầm tay sóng đôi bên cạnh người chồng đã gắn bó cùng cô trong suốt hơn 30 năm.

Nói về cuộc hôn nhân bền chặt này, Hương Lan bộc bạch:

“Ông xã tôi không phải người hoàn hảo, cũng có lúc bay bướm nhưng anh là người cha tốt. Anh đã yêu thương, chăm sóc các con tôi như con ruột. Bởi vậy mà chúng tôi giữ được hạnh phúc gia đình. Có lúc anh làm tôi buồn nhưng sau đó, như bao phụ nữ khác, tôi tha thứ khi chồng biết lỗi. Tôi nghĩ hạnh phúc không tự nhiên mà có. Thành công nào cũng trải qua sóng gió. Giá trị của hạnh phúc và thành công là ở chỗ đó”.

Sau đây là bộ sưu tập hình ảnh Hương Lan từ thuở bé cho đến lúc trở thành ca sĩ nổi tiếng:

Hương Lan có lẽ là nghệ sĩ Việt Nam duy nhất có thể đạt được đỉnh cao của sự nghiệp ca hát sau khi được gọi là “thần đồng” từ thuở nhỏ.

Từ xưa đến nay, đã có rất nhiều “thần đồng” trở thành “dân thường” khi đến tuổi trưởng thành, và cũng có rất người có tuổi thơ rất bình thường nhưng khi lớn lại trở thành thiên tài. Còn ca sĩ Hương Lan lại là một trường hợp đặc biệt: Tài năng được bộc lộ từ thuở bé, khi lớn lên đã trở thành một danh ca, rồi giữ mãi được “phong độ” đó khi đã ngoài lục tuần như hiện nay.

Bên trên là hình ảnh nghệ sĩ Hương Lan năm 2 tuổi. Nữ ca sĩ chia sẻ: “Hương Lan được bà nội dẫn đi may áo dài. Hai bà cháu mỗi người một bộ giống nhau. Hương Lan cũng đội khăn cho giống bà nội luôn”.

Nghệ sĩ Hương Lan chụp ảnh cùng cha là nghệ sĩ Hữu Phước

Hương Lan có thể xem là “con nhà nòi”, cha của cô là nghệ sĩ cải lương nổi tiếng từ thập niên 1950 là Hữu Phước, người mà cô xem như là một thần tượng từ nhỏ.

Hương Lan và mẹ, lúc này cô khoảng 4-5 tuổi

Khi Hương Lan còn rất nhỏ, chính nghệ sĩ Hữu Phước đã phát hiện ra năng khiếu ca hát và khả năng thẩm âm đặc biệt của cô con gái rượu. Tin tưởng con gái có thể tiến xa trong nghệ thuật, nghệ sĩ Hữu Phước đã sớm bỏ công dạy dỗ, bồi dưỡng cho con gái làm quen với cổ nhạc và đờn ca tài tử.

Hương Lan là chị cả trong gia đình có 5 chị em

Năm 1961, khi Hương Lan vừa tròn 5 tuổi, đoàn Thanh Minh – Thanh Nga trình diễn vở Thiếu Phụ Nam Xương, nghệ sĩ Hữu Phước lần đầu cho Hương Lan lên sân khấu trình diễn.

Thời gian này, rất nhiều Hương Lan được giao đảm nhiệm vai diễn là con gái của “nữ hoàng sân khấu” Thanh Nga. Cô kể lại rằng lúc đó rất thân với gia đình nghệ sĩ Thanh Nga, thường đòi sang nhà Thanh Nga chơi và ở luôn tại đó.

Sau đây là những hình ảnh hiếm của Hương Lan cùng nghệ sĩ Thanh Nga vào khoảng đầu thập niên 1960, thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp của “nữ hoàng sân khấu” Thanh Nga:

Một số hình ảnh khác của Hương Lan trước năm 1975 và hình ảnh trên dĩa nhựa thập niên 1960:

Một số hình ảnh trong bìa dĩa nhựa:

Hình ảnh đẹp sau năm 1975:

Những ca khúc tuyển chọn của ca sĩ Hương Lan:

Sau đây, mời các bạn nghe lại 30 bài nhạc vàng được Hương Lan thu âm trước 1975:


Click để nghe Hương Lan hát trước 1975

Nhắc đến ca sĩ Hương Lan, ngoài những bài nhạc vàng bất hủ, người ta còn nhớ đến những bài nhạc trữ tình âm hưởng dân ca Nam Bộ. Mời các bạn nghe lại sau đây:

  • Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè

Nhắc đến những ca khúc nhạc quê hương qua tiếng hát Hương Lan, không thể không nhắc đến Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè của nhạc sĩ Băc Sơn. Ca khúc này được Hoàng Oanh hát lần đầu năm 1974, nhưng chỉ khi được Hương Lan thu âm vào băng nhạc Làng Văn thập niên 1980 ở hải ngoại, ca khúc này mới thật sự trở thành hiện tượng vì nội dung thể hiện được tâm trạng buồn tủi của hàng triệu người phải tha hương ở thời điểm đó.

Sự thành công của ca khúc Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè ở hải ngoại còn dội ngược trở lại về trong nước qua băng đĩa lậu. Nhạc sĩ Bắc Sơn đã gửi thư sang cám ơn Hương Lan vì cô đã làm sống lại ca khúc này, đồng thời đã mang dòng nhạc quê hương của Bắc Sơn đến với công chúng yêu nhạc. Từ đó hàng loạt ca khúc khác của ông đã được Hương Lan hát rất thành công: Em Đi Trên Cỏ Non, Sa Mưa Giông, Bông Bí Vàng, Còn Thương Góc Bếp Chái Hè…

  • Điệu Buồn Phương Nam

Trong một lần nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển đi công tác ở miền Tây năm 1994, giữa đêm khuya thanh vắng nhìn thấy bóng trăng chiếu rọi trên mênh mông sông nước của vùng Cửu Long, làm ông xúc động và viết 1 ca khúc về khung cảnh phương Nam. Ca khúc này được Hương Lan hát lần đầu năm 1998 trong chương trình Duyên Dáng Việt Nam số 6 được báo Thanh Niên tổ chức. Mời các bạn nghe lại:

  • Quê Em Mùa Nước Lũ

Năm 2000, miền Tây gặp bão lũ nặng nề, ca sĩ Hương Lan đi cứu trợ và xót thương trước những hoàn cảnh của đồng bào, cô đã đề nghị nhạc sĩ Tiến Luân sáng tác 1 ca khúc nói về nỗi khó khăn của người dân trong cơn bão. Ca khúc này được Hương Lan hát lần đầu và thực sự làm lay động lòng người.

  • Lý Qua Cầu

Bản thu âm ca khúc này của Hương Lan có thể không quen thuộc với nhiều người, nhưng đã gây ấn tượng với tôi trong những năm đầu bắt đầu biết nghe nhạc. Giọng hát tinh tế và ngọt ngào, sự tha thiết trong giọng hát của Hương Lan đã mô tả rất thành công một câu chuyện tình buồn để lại nhiều luyến tiếc trong 1 ca khúc dân ca quen thuộc. Mời các bạn nghe lại:

chuyenxua.net biên soạn



--

--



--
====================================================================
Trên Facebook :
http://www.facebook.com/DaiHocKhoaHocSaiGon
====================================================================
 
Bạn đã nhận được bài viết này vì bạn đã đăng ký vào Nhóm "KhoaHocSG" của Google Groups.
* Để đăng bài lên nhóm này, hãy gửi email đến "khoa...@googlegroups.com"
* Để RÚT TÊN ra khỏi nhóm này, gửi email đến "khoahocSG+...@googlegroups.com"
* Để có thêm tuỳ chọn (preference set up), hãy truy cập vào nhóm này tại: http://groups.google.com/group/khoahocSG?hl=vi
---
Bạn nhận được thư này vì bạn đã đăng ký vào nhóm Google Groups "KhoaHocSG".
Để hủy đăng ký khỏi nhóm này và ngừng nhận email từ nhóm, hãy gửi email đến khoahocsg+...@googlegroups.com.
Để xem cuộc thảo luận này, hãy truy cập vào https://groups.google.com/d/msgid/khoahocsg/MN2PR02MB6592CBDBDE806BD6825AC6E6FC5FA%40MN2PR02MB6592.namprd02.prod.outlook.com.
Reply all
Reply to author
Forward
0 new messages