Google Groups no longer supports new Usenet posts or subscriptions. Historical content remains viewable.
Dismiss

The VietNam WAR: Huế Mậu Thân Massacre 1968-2018 and how many died ? by the numbers ?

286 views
Skip to first unread message

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:02:42 PM1/29/18
to
The VietNam WAR: Huế Mậu Thân Massacre 1968-2018 and how many died ? by the numbers ?

MAIN: http://ngothelinh.tripod.com/
http://ngothelinh.tripod.com/OanHonTrenXuHue.html



---------
More: https://nhatnguyet2014.wordpress.com/2018/01/23/nen-huong-tuong-niem-nhung-nan-nhan-tet-mau-than-hue/

http://lhccshtd.org/LHCCSHTD_SH/2016/cali/lhccshtd_sh_2016_cali_tuongniemnanhanMT68_2016MAR03.htm

https://namvietnetwork.wordpress.com/tet-mau-than-1968/nhan-chung-nan-nhan-toi-ac-cong-san-tet-mau-than-1968/

https://ngo-quyen.org/a5869/gs-nguyen-van-luc-cuoc-tham-sat-tet-mau-than-hue-nhung-phi-ly-cua-cuoc-chien-ay

http://www.sbtn.tv/50-nam-mau-than-doi-lai-cong-ly-cho-nan-than-bi-tham-sat-tai-hue/

https://sites.google.com/site/dangvukinhquoc/viet-nam/massacre-at-hue-1968-tham-sat-hue-tet-mau-than-1968-4




http://www.bbc.com/vietnamese/magazine/story/2008/03/printable/080306_1968mauthan.shtml

BBCVietnamese.com
06 Tháng 3 2008 - Cập nhật 15h32 GMT

GS Nguyễn Lý-Tưởng
Cựu Dân Biểu VNCH
Nhân chứng Tết Mậu Thân 1968
Đây là bài viết thể hiện quan điểm cá nhân một nhân chứng trong vụ được cho là thảm sát ở Huế hồi Tết Mậu Thân 1968.

Kính thưa quý vị,

Bốn mươi năm trước đây, trong Tết Mậu Thân (1968) lúc đó tôi đang là Dân Biểu Hạ Nghị Viện Việt Nam Cộng Hoà (đơn vị tỉnh Thừa Thiên).

Mười ngày trước Tết, tôi đã có mặt tại Huế, đã đi thăm và tiếp xúc với cử tri của tôi tại các quận trong tỉnh Thừa Thiên.

Khi tiếng súng bùng nổ tại Huế, tôi đang ở ngoài thành phố Huế. Nhưng sau đó một ngày, vào ngày 3 Tết (01 tháng 2/1968) tôi đã có mặt tại nhà của Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm tại Ðà Nẵng, tôi đã gặp ông Võ Lương (Giám Ðốc Cảnh Sát 5 tỉnh vùng I tại Ðà Nẵng), tôi đã dùng điện thoại liên lạc với Ty Cảnh Sát Thừa Thiên...

Từ Ðà Nẵng, tôi vào Nha Trang và sau đó đến Sài Gòn ngày 5 Tết (3 tháng 2/1968) để họp tại Quốc Hội. Ngày 9 tháng 2/1968, từ Sài Gòn , tôi trở ra Huế , lúc bấy giờ quân đội VNCH và Mỹ đã chiếm lại phía Hữu Ngạn sông Hương (Quận 3) nhưng vùng Phủ Cam, Vỹ dạ, Gia Hội và Thành Nội còn trong vùng Việt Cộng kiểm soát.

Tôi đã có được những điều kiện thuận lợi để biết được diễn tiến tình hình Tết Mậu Thân một cách chính xác... Ngoài ra, tôi cũng đã đến thăm các gia đình nạn nhân bị VC sát hại và đã chứng kiến các mồ chôn tập thể...

Gia đình tôi có 5 người chết trong Tết Mậu Thân trong đó có bố vợ (nhân viên của công ty Thuỷ Ðiện Huế, 56 tuổi), em vợ (học sinh 16 tuổi), người cháu của tôi (học sinh 13 tuổi)...Tôi đã tìm hiểu, thu thập các dữ kiện và viết ra những điều tôi đã thấy và đã nghe, cũng như được các nhân chứng (gia đình các nạn nhân bị VC thảm sát trong Tết Mậu Thân) kể lại...Với tư cách một nhân chứng, tôi xin trình bày một vài nhận xét như sau:

Bốn mươi năm trước đây, trong thời gian Tết Mậu Thân (1968), Việt Cộng đã không tôn trọng lệnh hưu chiến mà họ đã cam kết với quân đội Ðồng Minh Hoa Kỳ và VNCH, đã lợi dụng giờ phút thiêng liêng theo truyền thống văn hoá của dân tộc để mở cuộc tổng tấn công vào các thị xã của toàn Miền Nam, đặc biệt là thành phố Huế.

Hàng chục, hàng trăm nạn nhân bị chôn sống trong một cái hố sâu, tay bị trói bằng giây điện, giây tre, bị đâm bằng lưỡi lê, bị đánh bằng cán cuốc, bị bắn bằng súng hoặc bị chôn sống.

Ða số các nạn nhân là những nhà tu hành, sinh viên học sinh, những người dân vô tội, những người không có vũ khí trong tay, những người đang ở trong nhà với vợ con, những người đã chấp hành lệnh trình diện để được học tập về chủ trương chính sách của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam...

Dã man nhất là tại Khe Ðá Mài (thuộc vùng núi Ðỉnh Môn, Kim Ngọc, quận Nam Hoà, tỉnh Thừa Thiên) Việt Cộng đã dùng súng trung liên, đại liên, lựu đạn và mìn giết tập thể các nạn nhân, vất xác xuống dưới khe, lâu ngày thây thối rữa bị nước cuốn đi, chỉ còn 428 sọ người, xương người dồn lại một đống.

Người ta đã dựa vào các dấu vết còn lại của nạn nhân như áo len, tượng ảnh, giấy căn cước bọc nhựa... để biết được thân nhân của mình đã chết ở trong đống sọ và xương lẫn lộn đó.

Biến cố Mậu Thân xảy ra chưa đầy một tháng, theo báo chí Cộng Sản tiết lộ vào năm 1998 (kỷ niệm 30 năm Mậu Thân 1968-1998) thì đã có trên 100.000 lính Việt Cộng chết hoặc mất tích.

Theo thống kê của VNCH có 4.954 binh sĩ tử trận, 15.097 bị thương. Cộng Sản đã làm cho 627.000 dân vô tội phải cảnh màn trời chiếu đất, phải bỏ vùng quê chạy về thành phố, có 14.300 dân bị chết và 24.000 người bị thương. Chính phủ VNCH phải lập ra các Trại Tỵ Nạn Cộng sản để tiếp đón, lo ăn, ở, săn sóc thuốc men cho dân...

Riêng tại Huế, chính quyền VNCH công bố có 6.000 người chết trong đó có 384 binh sĩ VNCH chết và 1800 bị thương. Về phía Mỹ có 147 chết và 857 bị thương.

Như vậy tổng số người chết và mất tích cả hai bên khoảng 120.000 người. Sau Tết Mậu Thân có 9.461 cán binh Việt Cộng bị bắt hoặc ra hồi chánh qua chiến dịch Phượng Hoàng của VNCH. Nhiều đơn vị bộ đội VC tan nát, không còn người nào.

Vụ "Thảm sát Mậu Thân 1968 tại Huế" đến nay đã 40 năm rồi (1968-2008) nhưng phía Cộng Sản không có một chút hối hận, không có một lời xin lỗi...

Trái lại, trong những năm gần đây, Hà Nội đã tổ chức rầm rộ "Kỷ Niệm Chiến Thắng Mậu Thân" tại Sài Gòn năm 1998, tại Hà Nội năm 2003 và tại Huế năm 2008... Tại sao Cộng sản lại cố khơi dậy biến cố đau thương đó? Tại sao Cộng Sản lại cố rêu rao thành tích diệt chủng đó?

Năm 1997, sáu sử gia Pháp đã cho ra đời một cuốn sách dày 846 trang tựa đề "Le Livre Noir du Communisme" (Sách Ðen về Cộng Sản) cho biết trong vòng 80 năm kể từ ngày Ðảng Cộng sản lên nắm chính quyền tại Nga (1917-1997), đã có trên 100 triệu người bị chết vì họa Cộng Sản.

Vụ "Thảm sát Mậu Thân" là một hành động dã man, diệt chủng mà Việt Cộng đã để lại trong lòng thân nhân của những nạn nhân tại Miền Nam Việt Nam, điển hình là tại thành phố Huế, một nỗi kinh hoàng, một niềm uất hận nghẹn ngào, một món nợ mà đáng lẽ ra con cháu các nạn nhân phải đòi cho được kẻ sát nhân phải trả bằng máu!

Nhưng chúng tôi không chủ trương trả thù mà chỉ muốn nhắc nhở những thế hệ trẻ sau chúng tôi "Ðừng bao giờ tái diễn tội ác dã man tàn bạo đó nữa!"

GS Nguyễn Lý-Tưởng, cựu dân biểu VNCH.

============

http://phongtraogiaodan.org/2017/02/09/mau-than-68-tai-hue-danh-sach-thuong-dan-bi-cong-san-tham-sat/

phong trào giáo dân việt nam hải ngoại
movement of the vietnamese laity in the diaspora


Search

vào nhàthông tinptgdvnhnđào tạosinh hoạtnghe nhìnkho sáchliên lạc
Mậu Thân 68 tại Huế: Danh Sách Thường Dân Bị Cộng Sản Thảm Sát
Danh sách thường dân bị cộng sản thảm sát trong dịp Tết Mậu Thân tại tỉnh Thừa Thiên và thành phố Huế

Trần Giao Thuỷ.
(DCVonline.net, ngày 08.02.2017).

Dưới đây là tài liệu của chính phủ Việt Nam Cộng hoà ghi lại danh sách của 4.062 nạn nhân bị cộng sản thảm sát và bắt đi mất tích trong dịp Tết Mậu Thân 1968 ở 13 quận trong thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên. Cộng sản Việt Nam giết hại từ trẻ thơ đến phụ lão, nam nữ, đủ mọi thành phần trong xã hội.
Cuộc thảm sát Tết Mậu Thân, theo tác giả Paul Schmehl, đã xẩy ra dựa trên với những sự kiện sau đây:

Quân cộng sản Việt Nam, trước khi khai chiến, đã nhận lệnh chi tiết trong đó có lệnh phải thủ tiêu những người ủng hộ chính phủ VNCH. Cộng quân đã được cung cấp đầy đủ danh sách chi tiết những người phải bị thủ tiêu.

Nhiều bản báo cáo của quân cộng sản tịch thu được sau chiến trận liệt kê số lượng người đã bị thủ tiêu, trong một số trường hợp xác định cả họ là ai và vai trò của họ trong chính quyền và cho biết rằng lệnh thủ tiêu đã được chấp hành một cách nghiêm chỉnh.

Nhiều nhân chứng ở cả hai phía, người dân địa phương và các nhà báo, xác nhận rằng nhiều người đã bị hành quyết. Cách họ chết tương ứng với dấu vết tìm thấy trên xác nạn nhân. Nhiều người trong số những nạn nhân cũng trùng hợp với những phúc trình của quân cộng sản cho biết ai là những người đã bị thủ tiêu.

Cuối cùng, những phúc trình chi tiết về những ngôi mộ tập thể đã được phát giác và số nạn nhân ở những nơi đó, được chứng thực bằng phúc trình của Douglas Pike, của US News release, phúc trình của Chính phủ Việt Nam và tài liệu của Alje Vennema xác nhận rằng cuộc thảm sát đã xảy ra và đã cung cấp bằng chứng về kích cỡ kinh hoàng của nó.

Theo bảng thống kê, gồm nhiều nguồn khác nhau, cho thấy cách nạn nhân chết tương ứng với dấu vết tìm thấy trên xác người chết: bị trói tay, trói chân, bị bắn vào đầu, bị chôn sống, bị đập vỡ sọ, bị ngộp nước, bị giết bằng lựu đạn, bị chém đầu, v.v. Nạn nhân thuộc nhiều thành phần khác nhau như người buôn bán, sinh viên, cảnh sát, quân nhân, thợ may, nhà thầu, công chức, nhân viên sứ quán Mỹ, nhân viên USAID, thầy giáo, xã trưởng và vợ, học sinh, linh mục (Urbain và Guy), nhân dân tự vệ, thợ máy, thợ hồ, phụ nữ, bác sĩ (người Đức), chủng sinh, thượng nghị sĩ (Trần Điền), người Đại Hàn, người Tầu, lãnh đạo VNQDĐ, v.v.

Trong phân tích sau cùng, có thể nói rằng đã có khoảng 5.000 người đã bị thảm sát và bị bắt đi mất tích; đã tìm được khoảng 3.000 xác người và có khoảng 2.000 nạn nhân đã được xác định nhân thân. Số nạn nhân còn lại chưa bao giờ được tìm được. Sau cùng 4.062 nạn nhân — bị giết và bị bắt đi mất tích — đã được xác định, và còn khoảng 1.000 người biến mất vào lịch sử không để lại một dấu vết nào.

Dưới đây là tài liệu của chính phủ Việt Nam Cộng hoà ghi lại danh sách của 4.062 nạn nhân (thường dân) bị cộng sản thảm sát và bắt đi mất tích trong dịp Tết Mậu Thân 1968 ở 13 quận trong thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên. Cộng sản Việt Nam giết hại từ trẻ thơ đến phụ lão, nam nữ, đủ mọi thành phần trong xã hội.



Đầu tháng Hai, 2017

Đọc thêm “Tết Mậu Thân – Bốn mươi năm sau (1968-2008)”, p1, p2, kết

© 2017 DCVOnline.net

adm9. February 2017Hồ sơ Mậu Thân Huế, thông tinNo Comments
On Monday, January 29, 2018 at 11:41:55 AM UTC-8, nguon pham wrote:
> 29.1.2018
>
> Kiến tha lâu cũng đầy tổ : Nhà sử học người Nga, Anatoli Razoumov, trong 30 năm sự nghiệp, dành trọn thời gian để đi tìm quá khứ. Nhờ ông, 50.000 nạn nhân của chế độ Staline tại Leningrad không còn là những “người vô danh”.
>
> Hai mươi năm 1987-2017 là thời gian nhà sử học Razoumov thai nghén để cho ra đời 13 tập cuốn “Martyrologe de Leningrad”, tạm dịch là Những người bị hy sinh của thành Leningrad, tức Saint Petersbourg.
>
> Họ là những người bị sát hại tại Leningrad trong những năm tháng Staline thi hành chính sách thanh lọc. Trả lời hãng tin Pháp AFP, tác giả cho biết ông bắt tay vào việc, vì “không tìm thấy một logic nào” để giải thích được những cái chết ấy, “về mặt con người, đấy là một sự kiện không thể nào giải thích nổi”.
>
> Có điều như ghi nhận của AFP, sử gia Anatoli Razoumov đã dày công nghiên cứu về một thời đại đen tối nhất trong lịch sử của nước Nga, trong sự thờ ơ của công luận.
>
> Trên nước Nga của Vladimir Putin ngày nay, 80 năm sau những trang sử kinh hoàng mang đậm dấu ấn của Staline, đi tìm sự thật là một nhiệm vụ vô cùng gian nan. Không mấy ai muốn nhắc lại thời kỳ mà hàng triệu người bị hành quyết, bị đầy tới những xứ sở ngục tù, bị chết đói. Vẫn theo AFP, nước Nga ngày nay, đứng đầu là tổng thống Putin, luôn nhân danh tinh thần đoàn kết dân tộc, để hạ thấp tầm mức nghiêm trọng của những trang sử đen tối đó.
>
> Trong bộ sách nghiên cứu “Martyrologe de Leningrad” của sử gia Razoumov, người ta đã tìm thấy nào là tên tuổi, ngày sinh, ngày tử, nghề nghiệp và cả địa chỉ của những người đã “mất tích” tại Leningrad, như thể họ “chưa bao giờ hiện hữu trên đời”.
>
> Trong tác phẩm này, Razoumov kể lại : trong giai đoạn Đại Khủng Bố, kéo dài trong vòng gần một năm rưỡi, cho tới mùa thu 1938, “đêm nào cũng có hàng loạt người bị sát hại. Họ không hề được xét xử”. Trong thời kỳ đó, nhà sử học người Nga cho biết “cỗ máy thay trừng hoạt động với công suất tối đa”. Khoảng 40.000 người tại Leningrad bị giết trong vòng vài tháng.
>
> Thân phụ của tác giả công trình nghiên cứu dài hơi nói trên là một vị tướng dưới thời Liên Xô. Gia đình ông không có ai là nạn nhân của các đợt thanh trừng dưới thời Staline.

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:04:56 PM1/29/18
to

Read complete to end: https://sites.google.com/site/dangvukinhquoc/viet-nam/massacre-at-hue-1968-tham-sat-hue-tet-mau-than-1968-4



Việt-Nam‎ > ‎
Massacre at Huê 1968 / Thảm-sát Huế Tết Mậu-Thân 1968 (3)

Gia Hội

Oberdorfer, Don

Gia Hội, khu tam giác lớn nằm phía bác giữa Thành Nội và sông Hương, là vùng đất bị chiếm cứ lâu nhất... Vì không có sự hiện diện của người ngoại quốc, không có cơ quan chính phủ đầu não và không quan trọng về mặt biểu tượng nên khu này được xếp vào vùng ưu tiên cuối cùng trong việc tái chiếm. Sư đoàn I Việt Nam Cộng Hoà đã sớm rút ra khỏi khu này, vì nghĩ rằng sau khi thanh toán xong Thành Nội thì Gia Hội cũng sẽ lấy lại không chút khó khăn.

Quan niệm này đã tiết kiệm xương máu cho quân lực Cộng hoà và đồng minh. Không mất mát như ở những nơi phải đánh nhau khác. Nó cũng đã tránh được đổ nát nhà cửa cho khu vực này. Nhưng đồng thời đó cũng là cơ hội cho địch quân tự do tung hoành trong hơn ba tuần chiếm cứ.

Lệnh đầu tiên của Cộng sản là dẹp bỏ cờ quốc gia và treo cờ Mặt Trận Giải Phóng. Nhưng vì không ai có cờ đó - trước đây ai chứa chấp cờ này thì bị chính quyền phạt nặng - nên cán bộ tuyên truyền hô hào treo cờ Phật giáo thay thế. Nhờ nhà nào cũng sắm để treo vào dịp Phật đản nên cờ Phật giáo đã được treo lên khắp nơi.

Sang ngày thứ hai công chức, nhân viên quân sự và cảnh sát được lệnh trình diện tại trường học Gia Hội. Cán bộ xách loa hô hoán khắp đường phố "Ai làm việc cho Mỹ phải ra trình-diện ngay" . Cán bộ cho hay ai chịu trình diện và học tập tốt thì sẽ được khoan hồng.

Hầu hết công chức không tin, và sợ. Họ trốn tránh dưới hầm, trên gầm nhà, trong cầu tiêu hay ở bất cứ nơi nào xem ra chắc chắn. Nhiều gia đình bàn tán nên ra trình điện hay tiếp tục trốn. Thoạt tiên, ai cũng chờ đợi quân đội chính phủ sẽ tới tái chiếm khu vực sớm. Nhưng ngày lại ngày qua đi trong im ắng, họ đâm ra nản chí. Lệnh tập trung ngày càng đe dọa hơn. Cộng sản lục xét từng nhà, dọa bắt được ai trốn là bắn ngay. Nằm vùng địa phương và bọn chỉ điểm mới tham gia toả ra đi điểm chỉ nhà các sĩ quan và công chức chưa có trong danh sách tìm kiếm của Cộng sản.

Ngày thứ tư, Cộng sản "đề-nghị" mỗi gia đình phải có một người lớn đi dự biểu tình ở sân trường Gia Hội. Một cán bộ chính trị bận đồ (dân sự nói về lịch sử cách mạng ba - giai- đoạn : Giai đoạn đầu Mặt Trận còn yếu phải ấn náu trong rủng núi; giai đoạn hai đã mạnh và ra chiếm cứ đồng bằng; giai đoạn ba chiếm thành phố, đuổi Mỹ Ngụy giải phóng đồng bào. Cán bộ kêu gọi mọi người tham gia cách mạng. Cuối cuộc mít-tinh, một đoàn thanh niên tân lập mang đầy súng ống được trình diện. Người ta cho hay đây là lực lượng nổi dậy của vùng Gia Hội. Không khí xem ra kích động và như sắp có thay đổi lớn.

Một cán bộ chính trị bắt đầu tổ chức thành từng nhóm như giáo chức, công nhân, thanh niên như là những cánh tay nối đài hỗ trợ việc quản lý vùng chiếm đóng. ông ta dùng đe dọa, lợi dụng sự sợ hãi, kêu gọi lòng yêu nước, khơi dậy tinh thần bài ngoại và khai thác tâm lý quần chúng ông rằng "cách-mạng đã thắng" để "ai ai cũng phải tham-gia".

Nguyễn Thanh, 19 tuổi, sinh-viên luật Đại-học Sài-gòn về Huế ăn tết với gia đình, vào ngày thứ chín được ba bộ-đội Bắc Việt, 2 du-kích địa-phương và một cán-bộ chính-trị tên Ngọc tuổi gần 30 tới thăm. Họ trao cho Thanh một bảng câu hỏi dài để điền về đời tư, tình cảnh gia đình và quan điểm chính trị. "Quan điểm của tôi" , Thanh viết, "là một cuộc hoà bình có thể chấp nhận cho cả nước Việt Nam.” Ngày hôm sau bộ-đội lại đến kêu Thanh đi họp với 15 người trẻ khác. Ngọc chủ tọa phiên họp, tuyên bố "cách-mạng chiến-thắng Huế đã mười ngày rồi - các bạn là những người trẻ, các bạn phải tham-gia phục-vụ đất nước." Y cho hay ý tưởng hoà bình chung chung của Thanh là ngớ ngẩn. Thanh được. giao một công tác thực tế - trưởng nhóm tuyên truyền của thành phố'. Mỗi đêm Thanh vợ hai người bạn phải trực nghe đài, ghi chép và soạn thành những bản tin "có lợi" cho cách mạng. Sau khi bản tin được cán-bộ chính-trị, một cựu sinh-viên Huế, duyệt xét, Thanh và hai bạn đọc bản tin vào máy ghi âm của Nhật do cán-bộ chính-trị cung cấp, rổi đi từng nhà mở cho họ nghe. Các bản tin nhấn mạnh cuộc chiến thắng của Cách mạng và thất bại của Mỹ Ngụy. Bước sang ngày thứ mười hai Thanh và độ 40 thanh niên được gọi tới chùa Phù Hoa, nơi vẫn thường được dùng làm chỗ họp chung. Họ được lệnh thành lập một tổ chức đàng hoàng để triển khai công tác cách mạng. Đoạn họ được nghỉ một thời gian để còn tính xem kế hoạch làm như thế nào. Nhưng hôm sau họ lại được triệu tập và Thanh được bầu làm chủ tịch của tổ chức mới, Đoàn Sinh Viên Thanh Niên Khu Hai. ba ủy viên khác : một học sinh công giáo học tại Đà Nẵng trong một trường trung học do Pháp bảo trợ, một học sinh Huế và một sinh viên y Đại học Huế. Chính-ủy Ngọc tuyên bố đây là "một sự kiện lịch sử cho cách mạng". Dịp này một đoàn kịch từ Bắc vào đã diễn một vở chống Mỹ-Ngụy. Trước khi Thanh bắt tay vào những công tác khác, thì anh đã cùng gia đình trốn qua sông. Mấy tuần sau anh bị chính quyền quốc gia bất giữ vì những việc làm của anh trong vùng tạm chiếm. Công chức từ từ bắt đầu ra trình diện bộ chỉ huy lực lượng chiếm đóng tại căn nhà của một cựu quan lại gần trường học.

Trần Văn Tâm, nhân-viên của một sở Mỹ vùng hữu ngạn sông Hương, quyết định ra trình-diện, vì thấy một người hàng xóm bị bắn gục trên đường Việt cộng phao tin đã tìm được ông này đang trốn và cho biết nếu như y đừng trốn thì đã không phải chết. Tâm lo sợ rời nhà bước nhanh về phía trường học. Dọc đường, lần đầu tiên anh thấy bộ-đội chính-quy bận đồ ka-ki và đội mũ cối xanh lá cây. Gần chỗ ghi danh, anh nhìn thấy mấy chú học-sinh quen quen mang súng Tàu chế tạo. Và đụng đầu với anh làm mướn quen biết đã nhiều năm lúc này thường lai vãng nhà này sang nhà khác làm việc cho Cách mạng. Tại trạm ghi danh ở nhà ông cựu quan lại, Tâm được các nhân viên đón tiếp nồng hậu, hỏi han tên và địa chỉ, rồi bảo về đi mai lại đến. Ngày hôm sau người ta yêu cầu anh làm bản tự-kiểm về đời tư, nghề nghiệp và quan điểm chính trị, rồi lại được về nhà. Càng nghĩ tới chuyện gì sẽ xẩy đến Tâm càng nát óc. Trước khi được gọi tới trình diện lần nữa, anh đã chạy tới nhà con rể tương lai trốn biệt trên trần nhà cho đến khi khu vực được giải phóng.

Lê Văn Rot, chủ tiệm phở nổi tiếng nhất ở Huế, được bốn bộ-đội - 2 du-kích Huế và hai bộ-đội Bắc Việt tới tiệm gọi thẳng tên và dẫn tới trường học điều tra. Chiều tới họ dẫn Rot trở về và điều tra những người chung quanh về ông. Bộ-đội từa thấy một vài cây súng dấu sau nhà ông. Tuy vậy họ bảo không sao cả, họ biết vì sao ông oan những thứ này, và rồi họ bỏ đi. Bốn bộ-đội trở lại lúc 4 giờ chiều gọi phở ăn. Sau khi húp sạch nước phở, họ quay sang Rot bảo "Tụi tao biết mi dùng quán phở để làm gián-điệp" . Họ trói giật cánh khỉ tay ông bằng dây điện và lôi ra cửa. ông vùng vẫy. Một tên rút súng bắn vào đầu ông. Rot là trưởng khóm nơi ông ở (có lẽ òng chết vì tội này) và cả Huế ai cũng biết ông. Việt cộng phao tin ông làm việc cho CIA. Một số người khác bảo ông chết là vì không ra trình diện.

Dương Chàng Vinh, cựu quận (phường) trưởng một quận ngoại thành, quyết định ra trình-diện, vì sợ bị nguy hiểm cho mình và gia đình, nếu như việc trốn bị lộ. ông vừa ra khỏi cồng bước xuống lộ thì bị du-kích bắt trói và lôi đi ông vùng-vằng chống-cự, bị bắn chết trên đường trước nhà. Vinh và đứa con gái đầu lòng, sau này chết vì đạn pháo, được chôn vội ở sân bên hông nhà.

Lê Văn Phú, trong danh sách Cộng sản ghi là cảnh-sát, đang trốn trong hầm nhà, khi một tốp bộ-đội tới bao vây yêu cầu ra trình điện. Vợ và các con anh khóc lóc kháng cự. Nhưng người cầm đầu cho hay "Yên tâm. Chúng tôi đưa anh ấy đi học-tập. Rồi sẽ trả về" . Đứa con gái 21 tuổi vội vàng gom góp ít quần áo và thức ăn chạy theo đưa cho bố. Du-kích dùng báng súng dọa cản cô lại và bảo không cần những thứ ấy - bố cô chỉ học-tập một ngày thôi, hôm sau sẽ trở về. Đêm hôm đó Phú bị hành-hình. Xác tìm thấy sau này ở Bãi Dâu, vùng đất mầu mỡ phía bắc Gia Hội.

Phạm Văn Tường, nhân-viên gác cửa bán thời gian tại ty thông-tin, sống trong căn nhà nhỏ trong một con hẻm. ông và gia đình vợ, 8 đứa con và 3 đứa cháu - chen-chúc nhau dưới căn hầm cạnh nhà. Bữa nọ bốn hoặc năm người bận đồ ngủ đen tới trước cửa hầm gọi "ông Tường, ông Tường nhân-viên ty thông-tin, lên mau ! ". Ông bước lên hầm với đứa con trai 5 tuổi, đứa con gái 3 tuổi và hai đứa cháu. Một loạt đạn nổ. Khi gia đình trối lên khỏi hầm, chỉ còn thấy năm xác chết nằm đó.

Nguyễn Thị Lao, bà goá 48 tuổi, nuôi sống gia đình bằng nghề bán thuốc lá lẻ tại một quán bên đường, một buổi chiều tự nhiên biến mất. Một hay hai ngày sau, hai du-kính mang súng bận quần đùi áo đen tới khám nhà và vặn hỏi 5 đứa con bà. Xác bà sau này được tìm thấy trong mồ tập-thể tại trường Gia Hội. Tay bị trói và có lẽ bị chôn sống. Không ai có thể giải thích được cái chết của bà, ngoài sự kiện là bà có một cô em làm thư-ký ở ty thông-tin.

Sau ba tuần chiếm đóng, Cộng sản biết quân quốc gia và đồng minh đang vây diệt đồng bọn họ trong Thành Nội và sau đó sẽ tới lượt Gia Hội. Vì thế, những đơn vị an ninh cộng sản làm chuyến tàu vét đi từng nhà tìm gặp những người đã trình diện và nhũng người có tên trong danh sách, nhưng chưa được nhận diện.

Một người trưởng nhóm nói giọng Huế bận thường phục dẫn một toán bộ-đội Bắc Việt tới một căn nhà ở đường Võ Tánh . Họ hỏi đôi vợ chồng già có thanh niên nào ở nhà không. Ông bà lão trả lời không. Người trưởng nhóm liền gọi lớn tiếng một danh sách lên và cả toán bổ ra lục soát Một đại-úy cộng hoà, 2 trung-úy, 2 trung-sĩ và một nhân-viên ty ngân-khố bước ra đầu hàng, khi nghe kêu tên. Bị trói và dẫn đi. "Yên chí. Đi học-tập". Bà lão tìm thấy xác họ dưới một gốc cây ăn trái trong sân trường Gia Hội. Hai người bị siết cổ bang dây thép gai, tay bị trói. Tất cả đều bị bắn vào đầu. Hai trung-sĩ, tuổi đời 22 và 23 là con của cụ; anh nhân-viên ty ngân-khố là con rể; ba sĩ-quan kia là thân-nhân của bà. Hai ông bà chôn cất con cháu trong mảnh sân nhà hẹp, nơi họ đã một thời vui chơi. Trước mỗi ngôi mộ vun đất tròn dựng một tấm bia ghi tên người nằm dưới và tất cả đều mang chung một thời điểm 22.02.68.

Ngày 24 tháng 2 toán Lôi Hổ thuộc Sư đoàn 1 Bộ binh Cộng hoà chiếm Kỳ Đài, hạ lá cờ Liên Minh (Cộng sản) đã được treo lên từ ngày 31.01.68. Họ dựng cờ quốc gia lên và tiến quân vào Điện Thái Hoà. Bộ đội cộng sản biến.

Khi quân đội quốc gia đang thanh toán chốt cuối cùng của Cộng quân trong Thành Nội, thì một đơn vị đặc nhiệm khác dưới sự chỉ huy của đại-úy Phạm Văn Phước, người Gia Hội, nhảy xuống Bãi Dâu và tiến đánh xuống hướng nam.

Ngày 25 tháng 2 toán quân của Đại-úy Phước chiếm chùa Theravada, cứ điểm cuối cùng của Cộng quân. Gia Hội giải phóng. Trận chiến Huế chấm dứt, sau hai mươi lăm ngày đêm...






Tết Bính Thân không quên Mậu Thân Huế (Phạm Trần)
Được đăng ngày Thứ ba, 09 Tháng 2 2016 16:29

“…tôi vẫn hình dung được máu của những người dân vô tội xứ Huế sẽ lại hiện lên. Bởi vì, trong khi sự thật vẫn đang ở trước mắt thì các sách giáo khoa Lịch Sử của Bộ Giáo dục Việt Nam, cho đến bây giờ, vẫn không dám nói đến thảm sát ở Cố Đô…”

Nhà văn Nhã Ca

Cách nay 48 năm, truyền thống Tết của Dân tộc Việt Nam đã bị người Cộng sản nhuộm máu đỏ khắp lãnh thổ Việt Nam Cộng hòa với cuộc tấn công quân sự từ đêm Giao thừa (31/1/1968), sau đó biến thành chiến dịch quân sự kéo dài đến hết năm 1968.

Người Cộng sản gọi đó là “cuộc tiến công nổi dậy và vận động quần chúng nổi dậy chiếm chính quyền”, nhưng không hề có cuộc nổi dậy nào của người dân miền Nam. Cũng không có bất cứ thị trấn hay thành phố nào của miền Nam bị quân Cộng sản chiếm đóng vĩnh viễn.

Quan trọng hơn, không có nhóm dân Việt Nam Cộng hoà (VNCH) nào đã bỏ đất, bỏ nhà để chạy về phía Cộng sản mỗi khi quân Cộng sản tràn đến.

Thương vong đôi bên, kể cả của Quân đồng Đồng minh của VNCH gồm Hoa Kỳ, Hàn Quốc, Thái Lan, Úc, New Zealand, đã nằm yên trong qúa khứ. Những con số không thể kiểm chứng chính xác cũng đã mục nát trong lòng đất.

Nhưng mỗi khi Tết đến, không người dân nào của VNCH lại không nhớ đến nỗi kinh hoàng của các vụ lính Cộng sản thảm sát và chôn tập thể người dân Huế, iễn ra từ sáng sớm ngày 31/01/1968. Sau đó tiếp tục kéo dài trong 26 ngày giao tranh giành quyền làm chủ Huế với Quân đội VNCH và Hoa Kỳ.

Cho đến năm 2012, qua 12 Tập phim “Mậu Thân 1968” của Đạo diễn (Bà) Lê Phong Lan, quá khứ tội ác chiến tranh ở Huế của người Cộng sản đã được che đậy cẩu thả để đạt mục tiêu duy nhất là: đổ tội cho phía VNCH và Hoa Kỳ đã gây ra phần lớn chết chóc cho dân lành.

Nhưng bộ phim được gọi là lịch sử lệch lạc này dù, khởi đầu do bà Lan bỏ tiền ra thực hiện, nhưng sau khi hoàn tất lại được Đài Truyền Hình Việt Nam mua chiếu độc quyền nhằm bạch hóa trách nhiệm cho quân Cộng sản là chính.

Vì vậy báo đài của Nhà nước đã nhanh chóng kết luận: “Cái gọi là "cuộc thảm sát đẫm máu” chỉ là đòn tâm lý chiến mà Mỹ dựng lên, thực tế Huế đã bị bom Mỹ phá hủy làm nhiều thường dân chết cùng với quân giải phóng và lính Mỹ”.

Sự thật còn đó

Chuyên Mậu Thân 1968, trong nhiều năm được xếp vào loại “nhậy cảm” đối với nhân dân miền Bắc và phe Cộng sản trong Nam, thường gọi quen thuộc là Việt Cộng (Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam).


Những nạn nhân của cuộc thảm sát Mậu Thân 1968

Nhưng tại sao lại cho là “nhạy cảm”? Mời độc giả đọc lại những gì tôi (Phạm Trần) viết Tháng 01 năm 2013:

Bà Lê Phong Lan nói: “Vì sao mọi người phía ta tránh nhắc đến Mậu Thân, đó là vì sự tổn thất của quân đội nhân dân Việt Nam ở sự kiện này quá nhiều. Tâm sự với tôi khi trả lời phỏng vấn, nhiều chỉ huy các sư đoàn dạn dày chiến trận còn khóc nức lên vì thương lính. Đó là lý do duy nhất”.

Quả nhiên về phương diện quân sự thì cả quân miền Bắc và du kích trong Nam đã thiệt hại rất nặng. Theo các ước tính quân sự thì trong cuộc tấn công Mậu Thân, CSVN đã vận động từ 323,000 đến 595,000 quân chính quy và địa phương trong Nam để thực hiện kế họach chống lại khoảng 1 triệu 200 quân VNCH và Hoa Kỳ với dự kiến chiếm đóng nhiều vùng lãnh thổ của VNCH.

Tuy nhiên kế họach hồ hởi của Hà Nội đã bị quân và dân VNCH được sự yểm trợ của quân đội Hoa Kỳ đánh bại. Khỏang từ 85,000 đến 100,000 quân Cộng sản bị loai khỏi vòng chiến, so với thiệt hại của đồng minh có trên 6,000 tử thương, ngót 30,000 bị thương và trên 1,000 quân bị mất tích.

Thương vong thường dân, tính riêng tại Huế cũng đã có từ 5,000 đến 6,000 người chết và mất tích, đa số bị quân Cộng sản thảm sát bằng nhiều hình thức, kể cả chôn sống hay đập đầu cho chết vì muốn tiết kiệm đạn để chiến đấu.

Nhưng phiá Cộng sản đã liên tiếp phủ nhận trách nhiệm và đổ lỗi cho bom đạn của Mỹ và quân đội Việt Nam Cộng hoà gây ra.

Vì vậy, theo tường thuật của báo chí Việt Nam thì bà Lê Phong Lan cho rằng: “Thấy trên mạng có quá nhiều thông tin sai lệch về sự kiện lịch sử này, tới nỗi các thế hệ sinh sau 1975 không còn biết đâu là thông tin sai, đâu là thông tin đúng vì vậy lại càng quyết tâm để làm phim”.

Báo Công an TP HCM ngày 25/01/013 cho biết: “Để hoàn tất bộ phim có đề tài khó này, đạo diễn đã gặp, phỏng vấn tại VN và Mỹ đến 200 nhân chứng cả ba phía Quân đội nhân dân VN, quân đội Mỹ và những người trong bộ máy chính quyền Việt Nam Cộng hòa để tìm ra sự thật. Ra mắt đúng vào dịp kỷ niệm 45 năm cuộc tổng tấn công Mậu Thân”.

Rồi bà Lê Phong Lan còn lý giải thêm rằng : “12 tập phim, tôi chỉ muốn tập trung đi tìm câu trả lời cho câu hỏi tại sao Mỹ - một cường quốc, lại can dự vào công việc của một nước nhỏ bé bằng cách phân tích bối cảnh, tình hình, lật lại hồ sơ tư liệu, tìm hiểu ý nghĩa thật sự của Mậu Thân 1968.” (Đài Truyền hình Việt Nam)

“Tôi đã gặp những nhà báo Mỹ, những người lính bên kia chiến tuyến, họ đã nói, tất cả những thông tin về vụ thảm sát năm 1968 tại Huế chỉ là sự vu cáo của Mỹ và chính quyền Việt Nam cộng hòa đổ lên đầu Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam.

Để khỏa lấp cho sự thất bại nặng nề, phía Mỹ và Việt Nam cộng hòa đã phát động những tin đồn nhảm gây nhiễu loạn như một cuộc chiến tranh tâm lý, và nó đã kéo dài trong một thời gian. Nhưng sự thật là sự thật. Chiến dịch Mậu Thân trải qua thời gian càng khẳng định là bản anh hùng ca vĩ đại của quân dân Việt Nam”.

Vẫn theo người đạo diễn này thì: “Nhiều câu chuyện lịch sử ít người biết được lật lại. Một trong số đó là sự kiện 26 ngày đêm tại Huế từng bị cho là "cuộc thảm sát đẫm máu” được mô tả trong cuốn sách Giải khăn sô cho Huế của nhà văn chế độ cũ - Nhã Ca.”

Báo Dân Việt (23/01/2013) trích lời bà này viết rằng: “Chị nói, nhiều người đã dựa vào cuốn sách “Vành khăn xô cho Huế” của tác giả Nhã Ca để dựng nên những chuyện vô cùng sai lệch về Mậu Thân 1968, làm oan uổng cho rất nhiều người. (Chú thích: Tên đúng là “Giải Khăn Sô Cho Huế”- Phạm Trần)

Trong cuốn sách đó, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường bị vu oan là dẫn đầu một cánh quân đi thảm sát các nhân viên công quyền và người dân Huế, thực tế, trong thời điểm ấy, ông Tường vẫn ở trên chiến khu. Nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân cũng chịu một nỗi oan tương tự, ông chỉ dẫn đầu một toán học sinh, sinh viên nhưng Nhã Ca cũng viết ông dẫn quân đi thảm sát. Tất cả các nhân chứng mà đạo diễn Phong Lan gặp, trong đó có nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu đã khẳng định không có một vụ thảm sát nào. Các nhà báo quốc tế yêu cầu được tiếp cận với những hố chôn người tập thể như cáo buộc của chính quyền Việt Nam cộng hòa nhưng họ cũng bị từ chối. Một nhân chứng đạo diễn Phong Lan đã gặp và phỏng vấn là nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cho biết, quân đội Bắc Việt Nam vô cùng nghiêm túc, kỷ luật, không hề có chuyện thảm sát”.

Tuy nhiên cũng chính Hoàng Phủ Ngọc Tường lại nói với Nhà văn Thụy Khuê trong cuộc phỏng vấn cho chương trình tiếng Việt đài Phát thanh Quốc tế Pháp (Radio France International, RFI) ngày 12/07/1977 rằng : “ Trong cuốn Giải Khăn Sô Cho Huế, của Nhã Ca in sau biến cố Mậu Thân, tác giả cũng nói rằng: Phủ (tức là tôi), không về Huế, và nếu có về thì chắc cũng không giết người. Tôi thành thật cảm ơn chị Nhã Ca đã dành cho tôi điều nhìn nhận khách quan rất quan trọng này, dù trong cảnh tượng máu lửa hỗn quan hỗn quân của Huế Mậu Thân.
Đã không có mặt ở Huế thì làm sao tôi - Hoàng Phủ Ngọc Tường - lại có thể làm cái việc ghê gớm gọi là "đồ tể" Mậu Thân ở Huế được?”

Như vậy thì bà đạo diễn Lê Phong Lan có nói và làm phim đúng không?

Cũng trong cuộc phỏng vấn này, Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, thành viên của Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Và Hòa Bình Thành Phố Huế đi theo Cộng sản trong vụ Mậu Thân, còn đối đáp như sau:

Thụy Khuê: Nhìn từ phía những dữ kiện lịch sử mà anh nắm bắt được, diễn biến Mậu Thân đã xảy ra trong một trình tự như thế nào?

HPNT: Huế Mậu Thân đã xảy ra cách đây gần 30 năm. Sách vở, tài liệu đã được công bố từ nhiều phía của cuộc chiến, khá đầy đủ, có thể làm cơ sở cho những phân tích khoa học để giải phẫu một cuộc chiến mà thật ra, không thể đơn giản tách riêng ra trong biến cố Mậu Thân. Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bày ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng.
Nhưng tôi tin rằng đây là một sai lầm có tính cục bộ, từ phía những người lãnh đạo cuộc tấn công Mậu Thân ở Huế, chứ không phải một chính sách toàn cục của cách mạng. Bởi vì tình trạng giết chóc bừa bãi như vậy, đã không xẩy ra ở những địa phương khác trong Mậu Thân, ngay cả trên một địa bàn rộng lớn với tình trạng xen kẽ giữa những lực lượng đối địch rất phức tạp như ở Sài Gòn thời ấy.

Thụy Khuê: Vậy, theo anh, ai trách nhiệm những thảm sát ở Huế?

HPNT: “Tôi không đủ thẩm quyền để phán xét bất cứ cá nhân nào. Xin trích dẫn theo trí nhớ một ý tưởng trong hồi ký của chính ông Lê Minh, tư lệnh chiến dịch Huế Mậu Thân: Dù bởi lý do nào đi nữa, thì trách nhiệm vẫn thuộc về những người lãnh đạo mặt trận Mậu Thân, trước hết là trách nhiệm của tôi. Qua bài hồi ký tâm huyết này, đã được công bố trên tạp chí Sông Hương, Huế, và sau đó, nếu tôi không nhớ lầm, đã được dịch và in toàn bộ trên báo Mỹ Newsweek, tác giả, Lê Minh (lúc đó đã nghỉ hưu), còn nhắc nhở rằng, điều quan trọng có thể làm, và phải làm bây giờ, là những người lãnh đạo kế nhiệm ở Huế, phải thi hành chính sách minh oan cho những gia đình nạn nhân Mậu Thân, trả lại công bằng trong sáng và những quyền công dân chính đáng cho thân nhân của họ.”

Những tiếng nói khác

Ông Đinh Lâm Thanh, trong Bài thuyết trình trong dịp tưởng Niệm 40 năm biến cố Mậu Thân tổ chức tại Paris ngày 02/03/2008, nói: “Tại Huế, CS lùng bắt thành phần quân-cán-chính, tập trung dân để tổ chức đấu tố, bắn giết, chôn sống tại chỗ một số và dẫn những người còn lại theo làm tù dân - tôi nói tù dân, vì tù là những người dân vô tội - trước rút lui tháo chạy trước sức tấn công mãnh liệt của QLVNCH và Đồng Minh.

Nếu tính nạn nhân tại Huế, ngoài số quân nhân, cảnh sát, nhân viên cán bộ hành chánh về nghỉ Tết cũng như những người sống tại địa phương làm việc cho chính quyền Sài Gòn bị Cộng sản bắn ngay tại chỗ là 1.892 người. Ngoài ra người ta còn tìm được 2326 tử thi thường dân trong 22 hố chôn tập thể tại những địa điểm như Trường Gia Hội, Chùa Theravada, Bãi Dâu, Cồn Hến, Tiểu Chủng viện, Quận tả ngạn, Phía đông Huế, Lăng Tự Ðức, Lăng Ðồng Khánh, Cầu An Ninh, Cửa Ðông Ba, Trường An, Ninh Hạ, Trường Vân Chí, Chợ Thông, Chùa Từ Quang, Chùa Từ Đàm, Lăng Gia Long, Ðồng Di, Vịnh Thái, Phú Lương, Phú Xuân, Thượng Hòa, Thủy Thanh, Vĩnh Hưng và Khe Ðá Mài.
Mỗi hố chôn tập thể từ 5, 7 người đến trên 400 nạn nhân như ở Khe Đá Mài. Những nạn nhân nầy bị thảm sát một cách dã man như : Cột chùm nạn nhân lại với nhau và đốt cháy bằng xăng, bắt ngồi trên mìn rồi cho nổ tan xác, chặt đầu, bắn vào ót, đập chết bằng bá súng, đóng cọc từ dưới bàn tọa lên đến cổ, trói tay chân thành từng chùm rồi xô xuống hố chôn sống. Nạn nhân là thường dân vô tội tuổi từ 15 trở lên, gồm có sinh viên học sinh, 6 linh mục là các cha Bửu Đồng, Hoàng Ngọc Bang, Lê Văn Hộ, cha Guy và cha Urbain (dòng Thiên An), và cha Cressonnier (Hội Thừa sai Paris), 5 thầy dòng gồm 3 sư huynh dòng Thánh Tâm là thầy Hec-Man, thầy Mai Thịnh và thầy Bá Long, 2 sư huynh dòng Lasan là thầy Agribert và thầy Sylvestre. Hai thầy dòng Lasan bị bắt và bị chôn sống chung một hố với linh mục Bửu Đồng tại Sư Lỗ, quận Phú Thứ. Ngoài ra Cộng sản còn giết các giáo sư đại học người nước ngoài trong lúc họ đang dạy ở đại học Y khoa Huế và thân nhân họ hàng của những người phục vụ dưới chế độ VNCH. Người ta ước lượng tại thành phố Huế có gần 5.000 người bị Cộng sản giết trong vòng mấy tuần lễ.

Những người lớn tuổi còn sống tại Huế là những nhân chứng sống. Trong đó có hai thanh niên nguyên là học sinh trung học, nay đã 56 tuổi, trả lời phỏng vấn của các nhà báo ngoại quốc. Người thứ nhất tên Tuấn cùng với những học sinh khác đã bị CSBV bắt đào lỗ chôn sống 5 người tại Gia Hội ngay trong ngày đầu tiên khi CS vừa chiếm Huế. Học sinh thứ hai, xin giấu tên, ở Phủ Cam bị bắt đi theo đoàn tù dân đưa chôn sống ở Khe Đá Mài. Cả hai học sinh nầy nhờ một phép nhiệm mầu nào đó họ đã thoát được và sống sót đến ngày hôm nay.” (Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam, 01-2009)

Hai Linh mục Phan Văn Lợi và Nguyễn Hữu Giải hiện còn sống ở Việt Nam kể lại uếnhư sau:

“…tại núi Ba Tầng (núi Bân), phía Nam thành phố Huế. Ngôi mộ này lưu giữ hơn 400 bộ hài cốt chủ yếu bốc từ Khe Đá Mài nhưng đã bị chính quyền cộng sản phá đổ trụ bia và để cho hoang phế suốt 32 năm trời…

“Trong toàn bộ biến cố Tết Mậu Thân, có lẽ những gì xảy ra tại Huế là đau thương và đánh động hơn cả, có lẽ cuộc thảm sát tại Khe Đá Mài là rùng rợn, dã man và thê thảm nhất. Tiếc thay, theo sự am hiểu của chúng tôi, hình như người ta chỉ biết đến kết cục của nó là hàng trăm bộ hài cốt dồn lại một đống dưới khe sau khi thịt thối rữa bị nước cuốn đi lâu ngày, từ đó suy diễn ra sự việc hơn là biết rõ diễn tiến của toàn bộ sự việc kể từ lúc nạn nhân bắt đầu bị dẫn đi đến chỗ hành quyết”. (Đối Thoại online, 17-01-2008)

Hai linh mục Lợi và Giải cho biết họ họ gặp một nhân chứng sống lúc bấy giờ ông ta mới 17 tuổi cũng bị bắt theo đoàn người bị đưa đi giết ở Khe Đá Mài nhưng may mắn lợi dụng lúc đêm tối nên ông đã trốn thoát và hiện còn sống ở trong nước đã kể lại :

“Hồi ấy, tôi mới 17 tuổi, đang là học sinh trung học đệ nhị cấp. Vì tình hình bất an, gia đình tôi đã từ quê chạy về thành phố, cư ngụ tại giáo xứ Phủ Cam, thôn Phước Quả, xã Thủy Phước, tỉnh Thừa Thiên (nay gọi là phường Phước Vĩnh , thành phố Huế) từ mấy năm trước... Khuya mùng Một rạng mùng Hai Tết, tôi nghe tiếng súng nổ khắp nơi và được tin Việt Cộng đã chiếm nhiều nơi trong thành phố Huế... Cả gia đình tôi cũng như nhiều giáo dân ở Phủ Cam đều chạy đến ẩn núp trong nhà thờ để tránh bom đạn. Lính Nghĩa quân của xã và một số quân nhân về phép chiến đấu bên ngoài để bảo vệ đồng bào. Sau mấy ngày, không có tiếp viện nên chiều mùng 5 Tết ( 3 tháng 2 / 1968) phải rút chạy... Khuya mùng 5 Tết, Việt Cộng tràn vào nhà thờ bắt những người từ 15 tuổi đến ngoài 50 tuổi bất kể là học sinh hay thường dân ... và tuyên bố ‘cho đi học tập trong vòng 3 ngày sẽ trở về’ trong đó có tôi... Sáng hôm sau, chúng tôi bị dẫn đi theo đường xe lửa từ Phủ Cam ra Bến Ngự và đến chùa Từ Ðàm... Tại đây tôi thấy Việt Cộng rất đông vừa du kích địa phương vừa bộ đội miền Bắc... Ngôi nhà 5 gian thì 4 gian đã đầy người bị bắt từ mấy ngày trước, còn một gian để giam giữ những người mới bị bắt... Tôi gặp những người quen như ông Tín (thợ chụp ảnh), ông Hồ (thợ hớt tóc), anh Trị (con ông Ngọc người đánh đàn trong nhà thờ), ông Hoàng (Ðông y sĩ ở Chợ Xép), hai người con trai ông Thắng (làm nghề nấu rượu nuôi heo), hai người con trai ông Vang (nhạc sĩ thổi kèn đồng), anh Thịnh (con ông Năm), hai anh em Bình và Minh (con ông Thục), anh Minh (16 tuổi, con ông Danh nhân viên Công Ty Thủy Ðiện Huế) đều là học sinh... Chúng tôi ngồi tại chùa Từ Ðàm suốt cả một ngày từ sáng tới tối không được ăn uống gì cả... Họ đưa cho chúng tôi mỗi người một tờ giấy để viết bản ‘khai lý lịch’ tên, nghề nghiệp, tên cha mẹ, sinh quán ở đâu... Ai khai gian sẽ bị đem ra bắn... Tôi thấy một số người bị trói vào gốc cây bồ đề và bị đem ra bắn chôn ngay trong sân chùa, trong đó có anh Hoàng Sự (Cảnh Sát) mà tôi biết tên. Họ cho một vài người về nhắn với gia đình tiếp thế lương thực và quần áo, thuốc men cho những người đang bị giam giữ... Khi trời sẩm tối, họ bắt chúng tôi ra ngồi xếp hàng giữa sân chùa. Một anh cán bộ tuyên bố:

- Anh em yên tâm, Cách Mạng sẽ đưa anh em đi học tập trong 3 ngày rồi sẽ cho về với gia đình! Bây giờ chúng ta lên đường!.

Rồi họ dùng dây điện thoại trói tay chúng tôi ra phía sau lưng từng người một, rồi dùng dây kẽm gai nối 20 người làm một toán. Tôi đếm được trên 25 toán như thế (tất cả 500 người). Một người địa phương đi nhìn mặt anh em chúng tôi và nói với nhau:

- Không thấy Trọng Hê và Phú Rỗ trong số giáo dân Phủ Cam ở đây.

(Anh Trọng con ông Hê và anh Phú là hai thanh niên ở Phủ Cam có võ nghệ mà giới du đãng ở Huế biết tiếng. Hai anh đã chạy theo lính Nghĩa Quân xã rút lui khi Việt Cộng vào nhà thờ! Những người bị bắt đến đây đều là dân lành vô tội).

Họ dẫn chúng tôi đi vào đường bên trái Ðàn Nam Giao, vòng qua Dòng Thiên An, đến lăng Khải Ðịnh, vòng phía sau trụ sở Quận Nam Hòa, ra đến bờ sông Tả Trạch (Thượng nguồn sông Hương)... Ðến bờ sông, Việt Cộng cho chặt cây lồ ô (nứa) làm bè để tất cả đoàn người vượt qua sông (khu vực lăng Gia Long), thuộc vùng núi Ðình Môn, Kim Ngọc (vùng núi tranh). Từ đó, chúng tôi bắt đầu đi sâu vào rừng, ban đêm, trời lạnh lắm, khi lên đồi, lúc xuống lũng, lúc lội qua khe... Khoảng 30 bộ đội miền Bắc dẫn chúng tôi đi, họ dùng đèn pin hay đuốc để soi đường, chúng tôi đi trong rừng tre nứa và cây cổ thụ dày đặc... Khoảng nửa đêm, chúng tôi được dừng lại để nghỉ và mỗi người nhận được một vắt cơm. Chúng tôi đoán đã đi được trên 10 cây số rồi! Chúng tôi ngồi gục đầu dưới cơn mưa, cố gắng ngủ một chút để lấy sức còn phải đi tiếp... Bỗng như có linh tính báo trước, người tôi run lên bần bật... Tôi nghe hai tên bộ đội nói nhỏ với nhau:

- Trong vòng 15-20 phút nữa sẽ thủ tiêu hết bọn này!

Tôi liền ghé miệng vào tai thằng bạn bị trói ngay trước mặt:

- Tụi mình ráng mở dây trốn đi! Mười lăm phút nữa là bị bắn chết hết đó!

Trời mưa, dây điện trơn trợt, lát sau, chúng tôi mở được giây nhưng vẫn ngồi yên sợ chúng biết. Tôi nói nhỏ:

- Hễ tao vỗ nhẹ sau lưng là tụi mình chạy nghe!

Bọn Việt Cộng đánh thức chúng tôi dậy, một tên nói lớn cho mọi người nghe:

- Chúng ta sắp đến trại học tập rồi. Ai có vàng, tiền, đồng hồ, bật lửa... thì đem nộp, không được giữ trong người... Học tập xong sẽ được trả lại...”

Thế là bọn chúng lột sạch và cho tất cả vào mấy cái ba lô vải. Tên bộ đội đứng gần chúng tôi còn mang trên vai cả chục cái radio mà chúng đã cướp được của dân ở thành phố... Một tay mang súng, một tay mang các thứ vừa cướp được, hắn đi chậm lại cách xa mấy tên kia một quãng... Chúng tôi bắt đầu xuống dốc, nghe tiếng nước chảy róc rách... Tôi vỗ nhẹ vai thằng bạn và cả hai chúng tôi vung tay và nhanh nhẹn phóng ra khỏi hàng. Tôi đá mạnh và tên bộ đội mang nhiều radio... Hắn ngã nhào! Hai chúng tôi lao vào rừng...

Trời tối, rừng già chúng không giám đuổi theo... Khi nghe tiếng đoàn người đi khá xa, chúng tôi mới bò ra khỏi chỗ ẩn núp và đi ngược trở lại... Chừng 15-20 phút sau, chúng tôi bỗng nghe từ phía dưới vọng lên tiếng súng AK, rồi lựu đạn nổ vang rền... Một góc rừng rực sáng! Chen vào đó tiếng khóc la khủng khiếp... không hiểu sao lúc đó, tai tôi nghe rất rõ ràng... Lúc đó khoảng 12-12 giờ 30 khuya... đầu ngày 8 Tết(6/2/1968). Về sau tôi mới biết chỗ đó là Khe Ðá Mài...” (Bài thuyết trình của cựu Dân biểu VNCH Nguyễn Lý Tưởng tại cuộc hội thảo về chiến tranh Việt Nam tổ chức tại Việt Nam Center (Lubbock, Texas) từ ngày 13 đến 15/3/2008)

Đối diện sự thật

Ông Võ Văn Bằng, Trưởng Ban Cải táng Nạn nhân Cộng sản Tết Mậu Thân nói với đài Á Châu Tự Do (RFA) năm 2008 : “Các hố cách khoảng nhau. Một hố vào khoảng 10 đến 20 người. Trong các hố, người thì đứng, nào là nằm, nào là ngồi, lộn xộn. Các thi hài khi đào lên, thịt xương đã rã ra. Trên thi hài còn thấy những dây lạc trói lại, cả dây điện thoại nữa, trói thành chùm với nhau. Có lẽ, họ bị xô vào hố thành từng chùm. Một số người đầu bị vỡ hoặc bị lủng. Lủng là do bắn, vỡ là do cuốc xẻng…”

Vẫn theo RFA thì Nhà báo Vũ Ánh, nguyên phóng viên mặt trận hệ thống Truyền thanh quốc gia VNCH, đã có mặt tại Huế từ ngày 5 đến 29 Mậu Thân và đi theo nhiều nhóm tìm hầm chôn tập thể kể lại cảm giác của ông: ““Vùng nhiều nhất là quận Phú Thứ và Dạ Lê Thượng có nhiều hầm chôn xác tập thể. Cảm giác của tôi lúc ấy rất lạ, như là bị tê liệt khi nhìn các hình ảnh đó…

“Ngay ở hầm Phú Thứ, chắc khoảng gần 1.000 người. Khui lên, đầu của họ phía sau sọ bị bể hết. Những thi hài bị nối nhau bằng dây điện thoại. Có những người không có vết thương, chứng tỏ bị chôn sống”. (RFA online ngày 1-2-2008)

Trong bài nói chuyện tại buổi 40 năm Tưởng niệm Tết Mậu Thân, Việt Báo Gallery, thứ Bảy 29/3/2008, Nhà văn Nhã Ca tác giả “Giải Khăn Sô Cho Huế” nói:

“Bốn mươi năm trước đây, đúng vào giờ trưa mùng Hai Tết, tại Cửa Đông Ba Huế, chỉ mấy tiếng đồng hồ sau khi đột nhập, cộng sản khai diễn cuộc tàn sát. Toán nạn nhân đầu tiên gồm 5 thường dân-không hề có người lính Cộng Hòa nào. Tất cả bị trói, bắt đứng quay lưng vào tường thành. Dân chúng đứng coi.

MORE ..............


Read complete to end: https://sites.google.com/site/dangvukinhquoc/viet-nam/massacre-at-hue-1968-tham-sat-hue-tet-mau-than-1968-4

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:06:24 PM1/29/18
to

Fwd: http://www.sbtn.tv/50-nam-mau-than-doi-lai-cong-ly-cho-nan-than-bi-tham-sat-tai-hue/

VIỆT NAM 29 tháng 1, 2018


50 năm Mậu Thân, đòi lại công lý cho nạn thân bị thảm sát tại Huế


Đúng vào ngày hôm nay 29 tháng 01, cách đây 50 năm, 80,000 quân cộng sản Bắc Việt đã đồng loạt tấn công hơn 100 địa điểm trên toàn lãnh thổ miền Nam Việt Nam, đúng vào đêm giao thừa Tết Mậu Thân.

Tờ Readers Digest số ra tháng 11, năm 1968, có đăng một bài viết của tác giả John H. Hubbell, kể lại những sự tàn bạo và dã man của quân cộng sản bắc Việt đối với người dân miền Nam vào năm 1968.

Ông Hubbell kể lại sự kiện của một ông xã trưởng tại Đà Nẵng, cùng với người vợ đang có bầu và 4 người con bị cộng quân bắt. Ông xã trưởng bị cộng quân cắt lưỡi trước mặt cả gia đình. Bộ phận sinh dục của ông bị cắt và bị may vào trong miệng. Sau khi ông chết, Việt Cộng mổ bụng người vợ đang có bầu của ông.

Còn đứa con trai 9 tuổi bị Việt cộng lấy một thanh tre nhọn đâm từ lổ tai này qua lổ tai kia. Hai đứa con trai khác cũng bị giết như thế, riêng đứa con gái 5 tuổi thì chúng tha không giết.

Hành động tàn sát dã man những người dân của cộng sản Bắc Việt tại Huế và trong trận Mậu Thân được ông John Bubbell gọi là hành động diệt chủng. Theo ông, chủ trương của chính quyền Hà Nội nhằm dùng sự tàn bạo để tiêu diệt mầm mống phản kháng.

Cũng theo ông John Bubbell, tác giả bài viết The Blood-Red Hands of Ho Chi Minh, nạn nhân của cuộc thảm sát cần phải đòi lại công lý, và những kẻ chủ trương chính sách diệt dủng cần phải đem ra tòa án xét xử.



Tường Thắng / SBTN

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:10:03 PM1/29/18
to

Fwd: https://ngo-quyen.org/a5869/gs-nguyen-van-luc-cuoc-tham-sat-tet-mau-than-hue-nhung-phi-ly-cua-cuoc-chien-ay

GS. Nguyễn Văn Lục - Cuộc thảm sát tết Mậu Thân Huế & Những phi lý của cuộc chiến ấy

09 Tháng Hai 201712:36 CH(Xem: 1811)
GS. Nguyễn Văn Lục

GS. Nguyễn Văn Lục - Cuộc thảm sát tết Mậu Thân Huế & Những phi lý của cuộc chiến ấy
Cuộc thảm sát tết Mậu Thân Huế & Những phi lý của cuộc chiến ấy


blank
Cũng có khi nào anh trở lại

Mai đây mốt nọ biết đâu chừng

Và có một lời anh sẽ nói

Giữ dùm nhau một chút hồn chung

(thơ Vũ Hữu Định)

Huế 3 tháng sau tết Mậu Thân

Khoảng tháng 6, sau Tết Mậu Thân, tôi ra Huế trên chiếc phi cơ DC4, 4 cánh quạt của Hàng Không Việt Nam. Nhớ lại tháng 6 năm 1963, tôi cũng ra Huế như thế. Cứ sự việc xảy ra xong đâu đấy thì tôi lại có mặt. Nắng tháng sáu như đổ lửa. Huế hoang tàn xơ xác. Đường vào thành phố bụi ngầu. Nhà nào cũng có những mất mát.

Những đau thương của Huế không bút nào tả hết. Có một gia đình Huế, trong biến cố đài phát thanh Huế đã mất đi một người con, hai người cháu. Mấy em nhỏ đó, rủ nhau đi coi ở đài phát thanh Huế. Tất cả năm em. Lúc về chỉ còn lại hai. 3 em đã để xác lại. Đến Tết Mậu Thân, cũng gia đình ấy, họ đã mất đi 3 người con và một người cháu. Một tang thương như thế, nói gì cũng vô ích.

Những nỗi buồn giăng giăng, phủ kín bầu trời Huế. Huế thực sực chưa vực dậy sau cơn đại loạn. Dấu vết chiến tranh còn in rõ. Nhất là trên mặt người dân Huế.

Nhưng cái buồn, cái khốn khổ của Huế, nay không ai làm thơ được nữa.

Những cây chuối ngã gục, những cây cọ bị bắn cháy, những cành cây gẫy, những vườn tược bỏ hoang. Mà vườn tược vốn là góc sân trong của tâm tình Huế.

Đất hấp hối. Tiếng chuông Thiên Mụ đâu rồi? Những xác chết nằm vất vưởng khắp Huế chờ cuộc giải oan có còn đấy nằm nghe kinh? Những khu vườn Huế, cái làm nên chốn nghỉ, chốn riêng của Huế nay trở thànhnhững vườn quên lãng? Người ta vào đó để quên thay vì để nhớ?

Và cũng bởi vì cây không chết như người nên chúng là những nhân chứng sống động nhất. Cứ nhìn cây cối ở Huế, cứ hỏi cây cối thì biết Huế ra sao?

Nhưng còn có một nhân chứng sống động hơn nữa là nếu thấy ở nơi nào ở Huế, tự nhiên cỏ mọc xanh um khác thường, tự nhiên hoa lá dại cứ vồm lên xanh ngát.

Nó không cần phải nói như Trịnh Công Sơn, mà nó nói ngược lại, nói trớ trêu: Cỏ cố gắng mọc. Lúa cố gắng nhoi lên khỏi mặt đất khô như Trịnh Công Sơn viết...

Ở chỗ đó có bằng chứng của tội phạm. Hãy đào lên, đôi khi chỉ cần lấy tay cào đất lên, ở đó có xác người nằm chết đủ kiểu. Rất tiếc, tôi không có tài hoa như Trịnh Công Sơn để có thể sáng tác một bài ca về xác người nằm chết dưới đám cỏ xanh um.

Đâu đây đồng vọng cõi xa xưa

Thổ ngơi thơm phức hồn ma cũ

(Bình Nguyên Lộc)

Cạnh đó có những căn nhà cháy trơ trụi với vài cái cột cháy nám. Nền đất xạm đen loang lổ những vết cháy nám. Vắng bóng người. Những căn nhà bốc mái hoặc những mái tôn cháy uốn cong như chiếc bánh đa nướng quá lửa.

Chỉ có sông Hương là không biết nói, không là nhân chứng, bởi vì nó không để lại dấu tích gì, bởi vì nó thuộc về thế giới các nhà thơ, nhà văn và đôi khi các nhà chính trị xứ Huế.

Và đó cũng là trường hợp Trịnh Công Sơn. Trịnh Công Sơn thường viết nhạc. Điều đó hẳn là như thế. Nhưng vào ngày 22/5/1969, sau khi Huế Mậu Thân trên một tuổi, mùi tang thương, nét ưu tư hẳn còn đâu đó. Có thể là lần đầu tiên Trịnh Công Sơn đã viết một bài văn nhan đề: Nghiêng tai nghe lại cuộc đời trên tờ Khởi Hành và nay cũng lại được đăng lại trên Khởi Hành, số 99/100, tháng 5/2006. Trịnh Công Sơn không hề nhắc một tiếng đến tết Mậu Thân Huế. Cũng nói đến cái chết, nhưng là những cái chết ở một nơi nào khác. Hãy đọc ông:

Tiếng khóc gào theo những đoàn xe GMC chở đầy những chiếc hòm sắp thẳng hàng. Tiểu đội kèn thổi lên điệu bi ai. Như vẫn thổi mỗi sớm mai trước căn nhà vĩnh biệt của bệnh viện. Đó là điều đã thấy, đã nghe nhưng không hiểu. Đời người quá nhỏ bé để phải chứa đầy từng ấy đau thương. Nỗi bất an có mặt trong từng ấy bữa ăn, giấc ngủ. Thành phố rồi cũng trở lại với nhịp cũ. Nhưng những cánh tay bằng hữu đã níu lại nhau chật vật hơn. Mỗi cử động nhỏ trong đời sống bây giờ là một cố gắng. Cỏ cố gắng mọc. Lúa cố gắng nhoi lên khỏi đất khô.

Và ông viết tiếp:

Sống bây giờ cũng là chờ đợi nghe ngóng tử thi. Bao lần khuất mặt đó không phải đếm bằng đầu những đốt tay mà bằng tóc người. Bằng tất cả tóc của những đứa con ngồi lại. Đếm không xuể, đếm hụt hơi. Bài ca quá dài, sức người không với tới.

Phần tôi chỉ hỏi ông và đám bạn bè ông: Tết Mậu Thân Huế, ông ở đâu?

Huế chết và không thấy dấu hiệu gì phục sinh. Những nữ sinh Huế với tà áo trắng thêm chiếc khăn tang thì còn đẹp nỗi gì? Những người có tiền của, người buôn bán đã bỏ Huế mà đi không thương tiếc. Quyết định dứt khoát ngoảnh mặt lại với Huế. Không thì ít ra cũng gửi con cái vào Sàigòn.

Miền đất đáng nguyền rủa với những bất hạnh chồng chất. Với lịch sử chĩu nặng vì hận oán và bất hạnh đủ thứ.

Những con đường lớn như Trần Hưng Đạo. Ở đấy, người ta còn nhìn thấy bảng hiệu Mỹ Dung và cạnh đó bảng hiệu Tân Tân. Ai ở Huế lâu năm là khắc biết. Bệnh viện Trung Ương Huế, đường Lê Lợi, Tòa Hành Chánh còn nguyên dấu vết đạn loang lổ. Chung quanh khu vực đại nội cũng vậy. Cửa Ngọ môn hai bên góc sụp hẳn xuống, có thể nhìn thông thống từ bên này qua suốt bên kia. Điện Thái Hoà tương đối còn lành lặn. Khu vực đường Hoàng Hoa Thám/Trương Định, nơi có Ty Ngân Khố, Kho Bạc. Việt Cộng cố thủ ở đó là nơi đã xảy ra những trận giao tranh ác liệt giữa Thủy quân lục chiến Mỹ và Cộng sản. Vết tích chiến tranh đậm nét.

Huế nguyên trạng của dấu tích Mậu Thân.

Vào một sáng chủ nhật, tôi lò mò đi nhà thờ Phủ Cam, điều mà tôi chưa bao giờ làm mỗi lần đến Huế. Tôi chỉ còn nhớ con đường dốc nhỏ dẫn đến ngôi nhà thờ nhỏ như cái lòng bàn tay, cũng là cái nơi mà vài tháng trước đây, có 428 tên người trong đám họ được dẫn đi khoảng hơn 10 cây số, đến một vùng được gọi là khe Đá Mài. Họ không bao giờ có dịp trở lại. Họ là ai. Tôi không biết?

Cạnh đó, có hai linh mục ngoại quốc như đã nói ở trên đã đền tội. Cùng với 2 linh mục Bửu Đồng và Hoàng Ngọc Bang còn có hai sư huynh dòng La San lo việc dạy học. Họ có nằm trong tiêu chuẩn những người đáng bị giết không? Hỡi ông HPNT? Họ đã làm gì?

Chỉ đến cuối buổi lễ, sau khi vị linh mục khuất vào bên trong. Tiếng đọc kinh đang râm ran, đang đọc kinh: Ở dưới vực sâu.Lạy Chúa tôi, tôi ở dưới vực sâu kêu lên Chúa tôi. Xin Chúa hãy thẩm nhận lời tôi kêu van, hãy lắng nghe tiếng tôi cầu xin, nếu Chúa chấp tội nào ai rỗi được, bởi Chúa tôi hằng có lòng lành cùng vì lời Chúa tôi phán hứa.Giọng đọc kinh tự nó đã là những tiếng kêu gào rồi. Và càng về phần cuối của kinh đó nó biến thành những tiếng rên ư ử, không thoát ra được, như tắc nghẽn trong họng. Nó như tiếng ư ử của những con vật bị cắt tiết đến hồi cuối. Nó lây lan khắp cả nhà thờ từ trên bao lơn cung thánh chạy dài xuống cuối dãy nhà thờ.

Thật là không cầm lòng được khi phải nghe những tiếng rên như thế. Mà đã mấy tháng nay rồi chứ nào phải ít. Nhà thờ trắng xoá khăn tang từ trên xuống dưới. Không có mấy gia đình mà không có người chết.

Ai làm gì được cho họ? Ai xoa dịu được và ai đền bù và ai đã gây ra cái thảm cảnh này?

Cùng lắm chỉ có những giọt nước mắt thầm lặng của dân Huế The silent Tears cho những bà con của họ, anh em của họ, bạn bè của họ.

Khi ra đi không kịp chào nhau

Khi ra đi không kịp chúc nhau

Khi ra đi còn nhiều vướng bận

Xin gửi tới mùa xuân sắp đến

gửi lại anh em bè bạn âm thầm xót xa

gửi lại những người yêu sắp chia lìa

như đã biết các

em khóc với em hôm nào

mùa xuân sẽ đến

sẽ đi như anh, như gió

(Tô Đình Sự)

Hoàng Long Hải ghi:“Sau Tết Mậu thân, học trò lục tục đi học trở lại. Nhìn bọn chúng, tôi bỗng mất tinh thần. Lớp nào cũng vậy, hơn một nửa nam sinh mang băng tang đen trên áo còn nữ sinh thì bịt khăn chế ngang đầu. Con gái tuổi 15, 17 quấn khăn tang ngang đầu là một hình ảnh đau đớn não nề. Câu thơ của Xuân Diệu: ‘Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang’ chỉ có thể là cái đẹp trong văn chương, còn trong đời thực, đó là một hình ảnh đau thương xoáy vào tận đáy lòng nhân ái”.

Tại sao chỉ có mình Huế có tết Mậu Thân kèm theo cái mà tờ Time đăng lớn: The massacre of Hue. Đó cũng là câu tôi muốn hỏi Huế. Với 26 ngày đêm Cộng Sản chiếm đóng. Họ chỉ cần một ngày để chiếm Huế và khi ra đi để lại hơn 5000 thường dân chết. Một con số thường dân tử nạn cao nhất của cuộc chiến này. Không có sự tiếp tay của Huế, con số có thể là khác. 5 tháng trước ngày tết Mậu Thân, cộng sản đã lập hai danh sách: một danh sách gồm 200 cơ sở chính quyền, ngay cả căn nhà vợ lẽ hay tình nhân của ông cảnh sát trưởng. Danh sách thứ hai gồm tên những người được coi là thành phần phản cách mạng liên hệ đến chính quyền Sàigòn như sĩ quan, công chức, trí thức và những tu sĩ không hợp tác với Cộng Sản. Chỉ trừ những thường dân Pháp vì De Gaulle đã công khai phê phán chính sách chiến tranh của Mỹ tại Việt Nam. Phóng viên Don Oberdorfer của tờ Washington Post sau ba lần ra điều tra cũng xác nhận Cộng Sản có sẵn sổ đen, đến từng nhà nạn nhân để bắt đi.

Và theo Hoàng Phủ Ngọc Tường trong một bài phỏng vấn của Thụy Khuê, đăng lại trên Chuyển Luân. Ông cho rằng có 3 thành phần người bị sát hại: một, những người chết do hành động trừng phạt của quân Giải Phóngdành cho những người thực sự có tội. Hai, những người bị giết oan. Ba, những nạn nhân chết do Mỹ ném bom vào đám đông hoặc quân chính phủ bắn trả đũa khi phản kích.

Sự trừng phạt của quân giải phóng dành cho những người thực sự có tội hiểu ngầm là họ đáng tội chết lắm? Vậy họ là ai? Những sĩ quan quân đội VNCH về nghỉ phép, những công chức, những vị tu hành? Có thế nào nói rõ hơn được không? Theo ông phải định nghĩa: Thế nào là thực sự có tội? Hiểu theo văn mạch thì trừ những người chết vì bom Mỹ và những người bị đạn lạc do quân chính phủ bắn, những người còn lại là những kẻ thực sự có tội, đáng tội chết?

Chiếm Huế xong, họ đi từng nhà truy lùng những thành phần trên.

Thực sự có tội có phải là Stephen Miller (2) trốn nơi nhà một người bạn Việt Nam. Ông đã bị hành quyết ở một thửa ruộng đằng sau một chủng viện của Thiên Chúa Giáo. Thực sự có tội có phải là Bác sĩ Dr. Horst Gunther Krainick, giáo sư y khoa Huế bị bắt làm tù binh cùng với vợ và hai con. Discher và Alterkoster. Tất cả 6 người đều bị dẫn về chùa Từ Đàm sau đó bị thảm sát và vùi nông ở một cái hố. Mặc dầu là người Pháp, hai vị tu sĩ thừa sai dòng Bénédictins, một bị giết, một bị chôn sống. Cũng như thế, thực sự có tội có phải là LM Bửu Đồng cũng bị thảm sát, mặc dầu có cảm tình với Cộng Sản. Chỗ khác, 5 sĩ quan VNCH bị bắn tại một sân vận động sau khi bị bắt. Rồi đến lượt ông Phó tỉnh trưởng Hành Chánh Thừa Thiên Trần Đình Phương tại vệ đường số 3, đường Nguyễn Hoàng? Thực sự có tội có phải là gia đình gia đình ông giáo sư Trần Điền? Thực sự có tội có phải là gia đình vừa được nhắc ở trên bị mất 3 người con?

Phạm Văn Tường chỉ là một người gác dan cũng bị giết cùng với hai con nhỏ. Bà Nguyễn Thị Lao, bán thuốc lá lẻ cũng bị giết.(3)

Xin đặt lại vấn đề hai linh mục Guy và Urbain bị giết trong trường hợp nào? Tài liệu của D. Gareth Porter: The 1968, Hue Massacrecho rằng, theo Len Ackland, quân giải phóng đã trú đóng vùng Gia Hội trong suốt 26 ngày. Không có dấu hiệu nào cho thấy họ đã làm điều gì đối với hai linh mục trên. Và nguồn tin của Agence Presse cho rằng hai vị linh mục đó đã trốn chạy khỏi tu viện trong ngày 25 tháng 2 để tránh các cuộc bỏ bom của quân đội Hoa Kỳ. Hai ngày trước khi quân giải phóng rời khỏi địa điểm tu viện. Cũng theo nguồn tin của Agence Presse, nơi hai vị linh mục này chết theo bác sĩ Vennema, bác sĩ người Gia Nã Đại cho biết dân làng cho biết nơi đây đã bị dội bom nặng nề bởi không quân Mỹ. Vậy phải chăng họ đã bị chết bởi bom đạn Mỹ?

Theo ông Hoàng Phủ Ngọc Tường thì những người này thuộc thành phần nào? Đáng tội chết hay chết oan. Rồi những người như Lê Minh, tư lệnh chiến trường Huế Mậu Thân:“Dù bởi lý do nào đi nữa thì trách nhiệm vẫn thuộc về những người lãnh đạo mặt trận Mậu Thân, trước hết là trách nhiệm của tôi.” Và rồi kết quả ra sao? Theo ông Hoàng Phủ Ngọc Tường thì đây là một cuốn hồi ký tâm huyết của ông Lê Minh, sau được đăng trên tiếng Sông Hương. Kết quả là ông đã nghỉ hưu, rồi sau đó ngã bịnh mà chết. Rồi tướng Trần Văn Quang có bị phê bình. Chính Ủy Lê Chương của mặt trận Trị Thiên về sau chuyển ngành làm Thứ Trưởng Giáo Dục?

Chẳng có một biện pháp gì cho những người trực tiếp trách nhiệm giết người tập thể ở Mậu Thân Huế.

Riêng Hoàng Phủ Ngọc Tường khi được Thụy Khuê hỏi về trách nhiệm về vụ thảm sát ở Huế? Ông đã phủi tay trả lời:“Tôi không đủ thẩm quyền để phán xét bất cứ một cá nhân nào”. Như vậy là có biết cũng không nói. Vậy thì may ra còn lại các quý ông có tên sau đây cũng nên công khai hóa những hiểu biết về vụ tàn sát tết Mậu Thân ở Huế một lần cho xong. Chỉ có quý ông tham gia Mặt Trận mới đủ tư cách nói rõ ràng về trách nhiệm vụ thảm sát tết Mậu Thân ở Huế. Các ông không lên tiếng thì ai lên tiếng cho các nạn nhân ở Huế đây? Đó là quý ông Tôn Thất Dương Tiềm, Nguyễn Đóa, Bảy Khiêm, Nguyễn Trung Chính, Nguyễn Hữu Vân, Hoàng Kim Loan và Hoàng Lanh, Phan Nam, Nguyễn Thiết? Còn ai nữa Lê Văn Hảo, chủ tịch liên minh cùng với cùng với Đào thị Xuân Yến và Hoàng Phương Thảo làm phó? Cũng không quên được quý ông Nguyễn Đắc Xuân, một nhà Huế học. Mong ông để dành một số thì giờ tìm hiểu xem ai trách nhiệm về vụ thảm sát những nạn nhân biết bị thảm sát trong Tết Mậu Thân ở Huế? Chưa hết, còn có Tống Hoàng Nguyên và Nguyễn Đình bảy Khiêm, Hoàng Phủ Ngọc Phan? Các ông có trách nhiệm nặng nề đối với Huế, ít nhất là cái trách nhiệm biết mà che dấu, không nói?

Qui tacet concentit: làm thinh là nhìn nhận, là đồng lõa. Có những lúc trong cuộc đời im lặng trở thành một lỗi và bổn phận nói lên là một điều bắt buộc. Một bắt buộc tinh thần, hay một bắt buộc đạo đức mà không ai được phép miễn trừ.

Trong khi đó Tiểu đoàn 10 chiến tranh chính trị ở Đà Nẵng. Xin nhấn mạnh rằng, mỗi một quân đoàn chỉ có một tiểu đoàn chiến tranh chính trị. Tiểu đoàn 10 do Thiếu tá Nguyễn Cao Đàm chỉ huy. Tất cả nguồn thông tin và tài liệu bá cáo của Tiểu Đoàn 10 này là bá cáo chính thức của chính phủ VNCH và cũng là nguồn cung cấp tin chính thức cho các phóng viên ngoại quốc. Theo báo cáo của Tiểu Đoàn 10 thì khác với lời giải thích của G. Porter, hai linh mục bị bắt buộc cởi bỏ áo chùng thâm và mặc đồ thường dân trước khi bị dẫn giải đến lăng Đồng Khánh? và bị giết ở đó. Nhưng vị linh mục đi nhận diện xác chết thì cho rằng, ông đã nhận ra hai người do quần áo nhả tu của họ.

Cũng vẫn tài liệu của D. Gareth Porter phản bác tất cả những con số mà theo bá cáo của Tiểu đoàn 10 chiến tranh chính trị đưa ra. Chẳng hạn số người bị dẫn đi từ nhà thờ Phủ Cam, rồi chết ở khe Đá Mài, theo tài liệu của Douglas Pike là 428. Nhưng Ngũ Giác Đài chỉ nói có 250. Ở Gia Hội, theo báo cáo của Tiểu đoàn 10, có 22 hố chôn tập thể với 200 xác. Nhưng theo Stewart Harris thì chỉ có từ 66 đến 150 xác, chỗ khác là 19 thay vì 77 theo tiểu đoàn 10. 29 xác tìm thấy ở khu lăng tẩm thay vì 201.

Tôi cũng muốn hỏi về cái chết của Lê Hữu Bôi, chủ tịch sinh viên Sàigòn về quê ăn tết? Ai đã giết anh? Bôi chỉ là một sinh viên quèn, tại sao anh ta đã bị chết thảm như vậy? Còn nhớ, theo nhà báo Viên Linh trên tờ Khởi Hành vào 18/5/1964, sau khi ông Cẩn bị hành quyết, ông chuẩn tướng Nguyễn Chánh Thi đã mời một phái đoàn báo chí ra Huế để cho đồng bào Huế biết rằng người bị xử bắn chính là ông Ngô Đình Cẩnnhư chúng tôi đã thấy tận mắt. Vì thế, một phái đoàn sinh viên cùng với một phái đoàn báo chí đã ra Huế để cho dân chúng Huế biết rõ rằng ông Ngô Đình Cẩn đã bị hành quyết tại Sàigòn vào ngày 9/5 là chuyện có thật. Bôi đã được Vĩnh Kha, chủ tịch sinh viên Huế đón tiếp. Vậy mà nay Bôi đã chết? Vĩnh Kha không chết? Ai trách nhiệm về cái chết này? Và nay thì Vĩnh Kha cũng đã chết ở Đà Nẵng vì mang trọng bệnh.

Hỏi Hoàng Phủ Ngọc Tường xem Lê Hữu Bôi có nằm trong thành phần có tội đáng phải chết không?

Nhớ đến Lê Hữu Bôi đế nhắc nhở chúng ta về những cái chết của Hùynh Phú Sổ, Khái Hưng, Phan Văn Hùm, Hồ Văn Ngà, Trương Tử Anh, Nguyễn Quỳnh và bao nhiêu người khác nữa. Nhớ làm sao cho xuể. Tôi đã thích câu văn này. Xin trích ra. Ngắn và gọn và đủ nghĩa.

Sáng hôm sau, tôi nghe bố nói với mẹ: Việt Minh về. Ngay hôm đó, chúng tôi dọn lên Nam Định. Hôm đó là hôm nào. Hôm đó là năm 1953.(Trích Trần Lam Giang, Thái dịch Lý Đông A).

Tôi cũng muốn hỏi về cái chính quyền tạm thời (provisional authorities) là những ai với một bản danh sách những người họ coi làcruel tyrants and reactionary elementsnhư ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đã quy định 3 thành phần. Ai đã có thể cho một danh sách đầy đủ đến như thế (the lists were detailed and extensive) Và chỉ có Huế mới thù Huế đến như vậy. Và cuộc bắt giữ và hạ sát đến hoàn hảo như vậy? Đã không để lọt lưới bất cứ người nào mà họ muốn bắt về cái tội crimes against the Vietnamese people.

Mặc dầu, tôi vẫn không tin vào những bản bá cáo của chính quyền Sài Gòn lúc bấy giờ qua Tiểu đoàn 10 cũng như những phúc trình của Douglas Pike trong U.S mission in Việt Nam vẫn được coi là chính thức. Cùng lắm, tôi chỉ tin một nửa. Nhưng cũng đã đủ là bằng cớ tội phạm.

Douglas Pike là một thái cực. Và D. Gareth Porter là một thái cực khác. Cứ chặt mỗi bên một nửa, may ra tìm ra sự thật gần đúng.

Nhưng vẫn phải nhìn nhận rằng các hố chôn tập thể là có thật, ý nghĩa nhất. Có thể trong đó có chôn cả những binh đội quân Giải phóng và thường dân chết vì bom đạn Mỹ.

Để có được mức độ chính xác hơn, tôi đã liên lạc trực tiếp bác sĩ Dương Hồng Huy, người có trách nhiệm đi khảo sát, kiểm kê những xác chết của Tiểu Đoàn 10, chiến tranh chính trị. Tôi đã hỏi anh ấy hai điều: anh cho biết những con số đưa ra là chính xác không? Có gì để kiểm chứng? Về điểm này, anh ấy cho biết rằng không trực tiếp đi đếm xác chết và cũng không phải việc của anh ấy. Chỉ đi ghi nhận rồi làm báo cáo. Phải tin vào những người thừa hành chứ. Thứ hai, anh có nhìn và quan sát tận mắt là các xác nạn nhận, có nhiều trường hợp như bị chôn sống, bị trói vào nhau rồi hạ sát không? Bác sĩ Huy xác nhận có thấy xác các nạn nhân bị trói vào nhau. Tôi lại gặng hỏi lần nữa. Xin nói thật, đừng có thói quen nói đùa, nói theo lương tâm là họ có bị trói vào nhau, rồi bị hạ sát không? Trả lời có bị trói.

Vậy là đủ!

(2):Giải thưởng Stephen H. Miller− Bạn học cùng khoá (1962) với Stephen H. Miller tại đại học Haverford (Philadelphia) đặt giải thưởng tưởng nhớ Miller cho sinh viên Khoa học Chính trị Haverford phát huy tinh thần dấn thân phục vụ xã hội mà Stephen Miller đã nêu gương và thiệt mạng khi công tác phát triển làng quê tại Việt Nam

(3): Trích tóm lược trong Viet Nam của Karnow, từ trang 318-326.


Nguyễn Văn Lục


*** Xem thêm bài về Tết Mậu Thân của Trần Giao Thuỷ:

Danh sách thường dân bị cộng sản thảm sát trong dịp Tết Mậu Thân tại tỉnh Thừa Thiên và thành phố Huế http://dcvonline.net/2017/02/08/danh-sach-thuong-dan-bi-cong-san-tham-sat-trong-dip-tet-mau-than-tai-tinh-thua-thien-va-thanh-pho-hue/


Tết Mậu Thân – Bốn mươi năm sau (1968-2008) – p1


Tết Mậu Thân – Bốn mươi năm sau (1968-2008) – p2


Tết Mậu Thân – Bốn mươi năm sau (1968-2008) – kết

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:12:53 PM1/29/18
to

Fwd: http://dcvonline.net/2017/02/08/danh-sach-thuong-dan-bi-cong-san-tham-sat-trong-dip-tet-mau-than-tai-tinh-thua-thien-va-thanh-pho-hue/

Home › Việt Nam › Lịch Sử › Danh sách thường dân bị cộng sản thảm sát trong dịp Tết Mậu Thân tại tỉnh Thừa Thiên và thành phố Huế

Danh sách thường dân bị cộng sản thảm sát trong dịp Tết Mậu Thân tại tỉnh Thừa Thiên và thành phố Huế

Posted on February 8, 2017 by editor Posted in Lịch Sử, Quan Điểm, Tài Liệu — 2 Comments
Trần Giao Thuỷ

Dưới đây là tài liệu của chính phủ Việt Nam Cộng hoà ghi lại danh sách của 4.062 nạn nhân bị cộng sản thảm sát và bắt đi mất tích trong dịp Tết Mậu Thân 1968 ở 13 quận trong thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên. Cộng sản Việt Nam giết hại từ trẻ thơ đến phụ lão, nam nữ, đủ mọi thành phần trong xã hội.


Thảm sát Tết Mậu Thân — Huế, 1968. Nguồn: DCVOnline tổng hợp

Cuộc thảm sát Tết Mậu Thân, theo tác giả Paul Schmehl, đã xẩy ra dựa trên với những sự kiện sau đây:

Quân cộng sản Việt Nam, trước khi khai chiến, đã nhận lệnh chi tiết trong đó có lệnh phải thủ tiêu những người ủng hộ chính phủ VNCH. Cộng quân đã được cung cấp đầy đủ danh sách chi tiết những người phải bị thủ tiêu.

Nhiều bản báo cáo của quân cộng sản tịch thu được sau chiến trận liệt kê số lượng người đã bị thủ tiêu, trong một số trường hợp xác định cả họ là ai và vai trò của họ trong chính quyền và cho biết rằng lệnh thủ tiêu đã được chấp hành một cách nghiêm chỉnh.

Nhiều nhân chứng ở cả hai phía, người dân địa phương và các nhà báo, xác nhận rằng nhiều người đã bị hành quyết. Cách họ chết tương ứng với dấu vết tìm thấy trên xác nạn nhân. Nhiều người trong số những nạn nhân cũng trùng hợp với những phúc trình của quân cộng sản cho biết ai là những người đã bị thủ tiêu.

Cuối cùng, những phúc trình chi tiết về những ngôi mộ tập thể đã được phát giác và số nạn nhân ở những nơi đó, được chứng thực bằng phúc trình của Douglas Pike, của US News release, phúc trình của Chính phủ Việt Nam và tài liệu của Alje Vennema xác nhận rằng cuộc thảm sát đã xảy ra và đã cung cấp bằng chứng về kích cỡ kinh hoàng của nó.

Theo bảng thống kê, gồm nhiều nguồn khác nhau, cho thấy cách nạn nhân chết tương ứng với dấu vết tìm thấy trên xác người chết: bị trói tay, trói chân, bị bắn vào đầu, bị chôn sống, bị đập vỡ sọ, bị ngộp nước, bị giết bằng lựu đạn, bị chém đầu, v.v. Nạn nhân thuộc nhiều thành phần khác nhau như người buôn bán, sinh viên, cảnh sát, quân nhân, thợ may, nhà thầu, công chức, nhân viên sứ quán Mỹ, nhân viên USAID, thầy giáo, xã trưởng và vợ, học sinh, linh mục (Urbain và Guy), nhân dân tự vệ, thợ máy, thợ hồ, phụ nữ, bác sĩ (người Đức), chủng sinh, thượng nghị sĩ (Trần Điền), người Đại Hàn, người Tầu, lãnh đạo VNQDĐ, v.v.

Trong phân tích sau cùng, có thể nói rằng đã có khoảng 5.000 người đã bị thảm sát và bị bắt đi mất tích; đã tìm được khoảng 3.000 xác người và có khoảng 2.000 nạn nhân đã được xác định nhân thân. Số nạn nhân còn lại chưa bao giờ được tìm được. Sau cùng 4.062 nạn nhân — bị giết và bị bắt đi mất tích — đã được xác định, và còn khoảng 1.000 người biến mất vào lịch sử không để lại một dấu vết nào.

Dưới đây là tài liệu của chính phủ Việt Nam Cộng hoà ghi lại danh sách của 4.062 nạn nhân (thường dân) bị cộng sản thảm sát và bắt đi mất tích trong dịp Tết Mậu Thân 1968 ở 13 quận trong thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên. Cộng sản Việt Nam giết hại từ trẻ thơ đến phụ lão, nam nữ, đủ mọi thành phần trong xã hội.



Đầu tháng Hai, 2017

Đọc thêm “Tết Mậu Thân – Bốn mươi năm sau (1968-2008)”, p1, p2, kết

© 2017 DCVOnline
Nếu đăng lại, xin ghi nguồn và đọc “Thể lệ trích đăng lại bài từ DCVOnline.net”

Nguồn: Paul Schmehl, “Tet In Hue: A Study in Communist Policy and Tactics”, May 2, 2014


=======================

Comments for this thread are now closed.
2 Comments
DCVOnline
Login
1
Recommend
Share
Sort by Best

Avatar
SẮC NGÀN • a year ago
MẬU THÂN HUẾ,
MỘT THỜI ĐAU XÓT

Bây giờ mọi chuyện qua rồi
Năm mươi năm ấy cuộc đời xót xa
Ngàn năm chưa hẳn xóa nhòa
Bao điều oan tức nói ra ngậm ngùi

Ai hay thân phận con người
Tuyên truyền ý hệ cũng rồi ra chi
Một thời chỉ khiến lâm li
Căm thù xương tủy có gì lạ đâu

Âm u đất nước một màu
Bây giờ sáng lại cũng hầu như không
Khác chi con nước đôi dòng
Bên trong bên đục có mong được gì

Bao điều khuất lấp một thì
Nhân văn nghiêng ngã làm chi chẳng buồn
Nói ra cho tận ngọn nguồn
Con người lạc điệu cũng tuồng vậy thôi

Thù nhau chôn sống mấy hồi
Đập đầu thoáng chốc để rồi phủi tay
Chiến tranh chỉ tựa đêm ngày
Lật qua lật lại bấy chày rồi qua

Người đi ôm hận xót xa
Còn người ở lại hóa ra phũ phàng
Tiếng kêu dậy đất không oan
Một dòng máu lạnh chỉ toàn trước sau

Chẳng qua cùng một kiếp người
Mà đi bôi mặt để đời đảo điên
Dùi đánh đục đục đánh săng
Thảy toàn một duộc núi sông ngượng ngùng

Oan hồn giờ chỉ mông lung
Công danh sự nghiệp cuối cùng đáng chi
Mây giăng phố Huế đen sì
Sông Hương núi Ngự tối đi một thời

Bốn ngàn thây rãi khắp nơi
Người về từ núi một đời huênh hoang
Thần kinh hóa chốn điều tàn
Bao giờ sống lại thảy bao oan hồn

Quả là thảm não ngọn nguồn
Một lần rên xiết hãy còn muôn năm
Nhân danh mọi nghĩa nhân văn
Giờ đây chuyện cũ qua rồi mới hay

NGÀN TRĂNG
(20/02/17)


•Share ›

Avatar
Kiến Hòa SẮC NGÀN • a year ago
Dù là chuyện cũ, cũng cần nhắc lại nhiều lần để con cháu nhànđời sau nhận thấy "công đức" của Việt Cộng đối với nân dân mà "GHI CÔNG".

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:14:43 PM1/29/18
to
Fwd: https://namvietnetwork.wordpress.com/tet-mau-than-1968/nhan-chung-nan-nhan-toi-ac-cong-san-tet-mau-than-1968/



NamViet
Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm!
Nhân chứng, nạn nhân tội ác Cộng Sản Tết Mậu Thân 1968
3 Votes

Tôi xin tường thuật lại chi tiết những cái chết đau thương của ông nội tôi, ba người anh, cùng một người bạn của họ, như là một nhân chứng còn sống sót sau tết Mậu Thân như là tiếng kêu oan cho gia đình tôi, cho linh hồn của những người thân trong gia đình, gia tộc tôi cách riêng, và cho những người dân Huế nói chung, thay cho tất cả những ai bị sát hại trong tết Mậu Thân 1968 bây giờ còn kẹt lại VN không có cơ hội để nói lên những oan khiên mà họ đã gánh chịu bởi Đảng Cộng Sản, và bè lũ tay sai khát máu giết hại dân lành vô tội như anh em Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn Thị Đoan Trinh v.v…
ngoc phan
Thưa Ông,

Năm 1968, tôi đang là sinh viên năm thứ nhất trường Cán Sự Điều Dưỡng Huế. Ngoài những giờ học lý thuyết chung tại trường, bọn sinh viên chúng tôi được chia thành nhiều toán. Mỗi toán từ 8- đến 10 người, luân phiên thực tập ở các trại bệnh trong BV Trung Ương Huế.

Có những trại bệnh sinh viên thực tập theo giờ hành chánh. Có một vài nơi, như phòng cấp cứu, phòng bệnh nội thương … thì giờ thực tập được chia làm ba ca, sáng, chiều và đêm … Ca sáng từ 7giờ đến 2 giờ chiều, ca chiều từ 2 giờ đến 9 giờ tối, và ca đêm từ 9 giờ tối cho đến 7giờ sáng hôm sau.

Mỗi một nơi chúng tôi được thực tập từ 2 đến 3 tuần lễ.

Hai tuần trước tết, toán của tôi được chia phiên thực tập ở phòng cấp cứu. Ngày mồng hai , tôi và hai anh bạn vào ca đêm.

Tết năm nay ba tôi bận đi hành quân xa không về kịp ăn tết.

Thường thì mấy anh em tôi năm nào cũng vậy, đều phải về nhà ông bà nội từ trước ngày 30 tết, ở luôn cho hết ngày mồng một, rồi sau đó mới được tự do đi chơi, thăm viếng bạn bè…

Sau bữa cơm tối mồng một tết, khoảng 8 giờ 30, anh Hai lấy xe Honda của anh đưa tôi tới BV, và nói sáng mai anh sẽ đến đón.

Tối mồng một tết phòng cấp cứu hơi vắng, chúng tôi, mấy anh sinh viên y khoa và hai người nhân viên phòng cấp cứu nói đùa với nhau rằng hôm nay tụi mình… hên! Chúng tôi mang một ít mứt bánh ra vừa ăn vừa nói chuyện, vừa thay nhau thăm chừng những bệnh nhân mới nhập viện từ đêm qua chưa được chuyển trại.

Nhưng qua nữa đêm thì bắt đầu nghe có tiếng súng. Tiếng súng lớn, nhỏ, từ xa rồi mỗi lúc một gần. Chúng tôi thốt giựt mình, băn khoăn nhìn nhau, hoang mang lo sợ. Bầu không khí bắt đầu căng thẳng, mấy anh sinh viên y khoa thì nghe ngóng bàn tán, thắc mắc không biết tiếng súng từ đâu vọng lại…

Lúc đầu chúng tôi tưởng là thành phố Huế và BV bị pháo kích, nhưng không ngờ, chừng 3, 4 giờ sáng, bất thần không biết từ ngõ ngách nào có chừng mười mấy người tràn vào phòng cấp cứu, họ xưng chúng tôi là quân giải phóng. Đa số mặc áo quần đen, súng mang vai, bị rết ngang hông. Họ bắt tất cả chúng tôi băng bó cho một số người bị thương, đồng thời hò hét chia nhau lục soát, vơ vét, và lấy đi một số thuốc men, bông băng, dụng cụ y khoa v.v… Họ lấy sạch không chừa lại một món nào, kể cả những bánh mứt chúng tôi để trong phòng trực.

Trong lúc bọn họ đang tranh nhau lục lọi, thì ầm một cái, một tiếng nổ rớt rất gần, đâu đó trong BV, rồi tiếng thứ hai, thứ ba…rớt ngay con đường phía trước cổng chính BV, kề phòng cấp cứu… Điện trong phòng cấp cứu vụt tắt. Thừa lúc bọn chúng nhốn nháo kéo nhau đi, chúng tôi mạnh ai nấy tìm đường chạy thoát thân.

Ra khỏi phòng cấp cứu tôi cắm đầu chạy, tôi không định hướng được là mình đang chạy đi đâu. Súng nổ tư bề, cứ nằm xuống trốn đạn, rồi đứng lên chạy, cứ thế mà chạy. Chạy bất kể tả hữu. Cho tới khi tôi đâm sầm vào một người , định thần ngó lại mới biết đó là cha Trung, tuyên úy của BV. Cha từ phía một trại bệnh nào đó tình cờ chạy về phía tôi. Nét mặt cha cũng thất thần, đầy vẻ lo âu, nhận ra tôi, cha hỏi “con ở mô chạy lại đây?” Tôi nói “từ phòng cấp cứu”. Vừa nói vừa theo cha, chạy về phía nhà nguyện của BV và cũng là chỗ ở thường ngày của cha. Đến đó thì đã có hai bà sơ dòng áo trắng và vài người nữa không biết từ trại bệnh nào cũng chạy lại đây. Tôi nhận ra trong số đó có sơ giám thị suốt trong sáu năm tôi nội trú tại trường trung học Jeane d’ Arc.

Cha Trung quen biết ông nội và ba mạ tôi, thỉnh thoảng ngài có ghé đến thăm ông nội nhà ở đường Hàm Nghi, nên ngài biết tôi. Không biết chạy đi đâu nữa tôi ở lại đó với cha hai bà sơ, và mấy người nữa.

Bốn năm ngày liền chúng tôi chui rúc trong nhà nguyện, không dám chạy ra ngoài và cũng không liên lạc được với một ai từ những trại bệnh khác. Súng nổ tư bề nên ai ở đâu thì cứ ở đó.

Sau khi đám người xưng là “quân giải phóng” ở Cấp Cứu kéo nhau đi chúng tôi không gặp, không thấy bọn VC nào nữa, hay chúng đang lẫn trốn trong những trại bệnh khác thì tôi không biết.

Tới ngày thứ năm, ruột gan như lửa đốt, không biết ông bà nội, mạ và mấy anh em tôi trên đường Hàm Nghi ra sao. Tôi nói với cha Trung, cha ơi con muốn muốn về nhà. Cha bảo, không được, súng đạn tư bề, nguy hiểm lắm, cứ ở đây với cha và mấy sơ đi đã, khi mô có lính mình xuất hiện thì mới đi được.Tôi hỏi, khi mô thì lính mình mới tới, cha nói không sớm thì muộn họ cũng sẽ phản công thôi, cha nói như để trấn an tôi và mọi người thôi chứ trên mặt cha thì vẫn đầy vẻ lo âu…

Không biết nghe tin từ đâu mà một người trong nhóm nói người ta chạy vô ở trong nhà thờ Phủ Cam đông lắm. Tôi nghe càng nóng lòng muốn chạy về nhà. Muốn đi phần vì sốt ruột muốn gặp mạ với mấy anh em tôi, phần vì đói. Đã mấy ngày không có gì ăn ngoài mấy ổ bánh mì cứng còng của Caritas còn sót lại ở nhà nguyện chúng tôi chia nhau gặm…cầm hơi!

Tôi quyết định chạy về tìm gia đình. Tôi liều. Trên người tôi chỉ có bộ đồ đồng phục dính đầy máu , tôi chạy ra phía sau cổng BV, tìm đường về nhà. Vừa chạy vừa lo, ngó tới, ngó lui không một bóng người, nhưng tiếng súng thì nghe rất gần. Không biết mấy lần vấp, tôi té xuống. Té rồi lồm cồm bò dậy, vài bước lại vấp té. Tôi lạnh run, hai hàm răng đánh bò cạp, nhìn cảnh tượng xác người nằm đây đó, máu me đóng vũng, không biết họ bị thương đâu đó ở bên ngoài chạy vào gục chết ở đây. Quá sợ hãi, tôi định chạy trở lại nhà nguyện thì bất thần thấy anh Văn hớt ha hớt hải từ cổng sau BV chạy vô.

Văn là bạn của anh Hải, anh kế tôi, hai người cùng học ở Văn Khoa. Nhà Văn ở miệt trên, gần dòng Thiên An. Mặt mày Văn xanh xao, hai mắt thất thần, trủm lơ, gặp tôi Văn lắp bắp, nói không ra hơi. Ti ơi thằng Hải bị bắn chết rồi. Hắn bị bắn ở bên Văn Khoa. Toàn thân run rẩy, tôi khuỵu xuống. Văn đỡ tôi đứng lên. Lại có tiếng nổ rất gấn. Văn hoảng hốt kéo tôi chạy lại ngồi xuống bên trong bức tường sát cánh cổng sau BV. Hai đứa tôi run rẩy ngồi sát vào nhau. Lát sau, tiếng được tiếng mất, anh lắp bắp kể. Văn nói mấy đêm rồi Văn với mấy người anh của tôi trốn đạn trong nhà thờ Chánh Tòa (nhà thờ Phủ Cam), nhưng rồi đêm qua có mấy sinh viên của mình dắt một toán VC vô nhà thờ đọc một lô danh sách, họ lùa người đi đông lắm, không biết họ đưa đi đâu. Văn kể một hơi mấy tên “sinh viên của mình” nhưng bây giờ tôi không còn nhớ nổi.

Khi đám người bị lùa đi, thân nhân của họ khóc la thảm thiết.

Sau đó Văn, anh Hải cùng mấy người bạn rủ nhau trốn ra khỏi nhà thờ và mạnh ai nấy tìm đường trốn.

Ra khỏi nhà thờ, không biết trốn chui, trốn nhủi, chạy quanh, chạy co, làm sao mà Văn với anh Hải lại tới được trường y khoa. Anh Lộc, anh Kính đi lạc hướng nào không biết. Hai anh hè nhau chui vô phòng thí nghiêm trốn thì thấy có vài người đã bị bắn chết từ bao giờ mà những vũng máu đọng dưới họ còn tươi lắm. Văn, anh Hải hoảng hồn chạy trở ra. Chưa ra khỏi cửa thì gặp Hoàng Phủ Ngọc Phan (HPNP) và Nguyễn thị Đoan Trinh (NTĐT) cùng mấy sinh viên khác nữa Văn không biết tên, chỉ biết họ đồng bọn với HPNP. Văn biết mặt Phan là vì Văn có người anh học y khoa cùng lớp với Phan.

Gặp Văn, Phan nạt nộ, tụi mi chạy trốn đi mô? Khôn hồn thì chạy qua bên Văn Khoa tập trung ở đó để đi tải thương! Hải và Văn biết không thể nào thoát khỏi sự kiểm soát của bọn HPNP nên vội vàng chạy bộ xuống Văn Khoa, hy vọng bị bắt đi tải thương chứ không bị giết.

Bọn Trinh, Phan chạy xe Honda nên họ tới trước, và cũng đã bắn trước một số người khác rồi. Hải, Văn không biết nên lúc thúc chạy đến. Anh Hải chạy vô trước, nghĩ là sẽ gặp được một số bạn bè khác, cùng đi tải thương với nhau như lời HPNP nói.

Vừa vô tới giảng đường thì anh Hải bị HPNP bắn gục ngay. Văn mắc đi cầu, tìm chỗ phóng uế nên chạy vô sau anh Hải. Mới tới cửa thì nghe tiến súng, tiếng hét của anh Hải, Văn quay đầu bỏ chạy. Chưa kịp rượt theo Văn thì bỗng ầm, một tiếng nổ đâu đó, trong sân trường đại học, khiến HPNP và đồng bọn hoảng hốt leo lên xe Honda tháo chạy. Văn thoát chết, chạy như điên, như khùng, chạy vô BV, và tình cờ gặp tôi trong đó.

Nghe anh Hải bị bắn trong sân đại học Văn khoa, tôi bỏ ý định về nhà, tôi muốn chạy qua Văn khoa tìm anh tôi, hy vọng anh chưa chết, tôi nghĩ sẽ tìm cách đưa anh vô Bv cấp cứu. Tôi khóc nói với Văn, em tới chỗ anh Hải. Văn can, Ti đừng đi, tụi nó có thể trở lại. Tôi mặc kệ Văn ngồi đó, vừa khóc vừa chạy. Một lát nghe tiếng chân Văn sau lưng, miệng thì nói, Ti ơi, vô BV trốn đi, Hải nó chết thiệt rồi, mà chân vẫn bước theo tôi. Tôi như người mất hồn, vừa đi, vừa chạy, vừa khóc. Trời ơi, thật là khủng khiếp, chỉ một đoạn đường từ cổng sau BV tới sân trường VK mà không biết bao nhiêu là xác người, áo quần vung vãi khắp nơi.

Chúng tôi chạy mới tới trường trung học Jeane d’Arc, thì gặp bọn HPNP lấp ló trước cổng trường với một nhóm bộ đội Bắc Việt. Người nào mặt mày cũng đằng đằng sát khí. Gặp lại Phan, Văn run rẩy, Phan chưa kịp nói thì Văn đã lắp bắp phân trần, em qua BV kiếm con Ti chớ em không có trốn mô, và xin xỏ, anh cho em với con Ti đem xác thằng Hải về nhà rồi em trở lại đi… tải thương !

Phan không trả lời Văn, hắn nhìn tôi ác độc, mi về nhà kêu thằng Lộc, thằng Kính xuống đây mà đem thằng Hải về. Tôi líu lưỡi, em không biết hai anh em ở mô mà kêu. Trước đây tôi không hề biết mặt HPNP, mà cũng chưa hề nghe nói tới tên người này vì trước năm 68 tôi còn là học sinh trung học. Có thể các người anh của tôi thì biết, vì họ là những lớp sinh viên đàn anh, đã từng qua những khó khăn đối đầu với đám sinh viên theo phe “tranh dấu, lên đường xuống đường” của những năm trước.

HPNP to nhỏ gì với những người đồng bọn rồi quay lại ra lệnh cho tôi với anh Văn đem xác anh Hải về nhà. Chưa biết nghĩ cách nào để đem xác anh Hải về thì Văn thấy một chiếc xích lô của ai bị bể bánh xe sau, nằm chơ vơ cạnh vách tường trường Jeane d’Arc.

Văn gọi tôi theo anh. Chúng tôi đẩy chiếc xích lô sứt cọng gẫy càng về phía Văn khoa. Có chừng 10 xác người trong đó. Tôi không dám nhìn lâu. Chúng tôi hè hụi khiêng Hải bỏ lên xích lô. Xác anh đã cứng. Đùm ruột lòi ra ngoài trông rất khủng khiếp. Hai mắt vẫn còn mở trừng. Miệng vẫn còn há ra.

HPNP vừa đánh anh Văn bằng báng súng vừa chửi. Chuyến ni mi trốn nữa, mi gặp lại tau là mi chết! Văn run rẩy lắp bắp, dạ lạy anh, em không dám nữa mô. Rồi chúng tôi hè hụi đẩy chiếc xích lô mang xác người anh xấu số của tôi nhắm hướng cầu Kho Rèn đi lên. Nhà tôi ở trên đường Hàm Nghi. Qua khỏi cầu một chút. Suốt quãng đường từ đó về đến nhà, có rất nhiều đám lính bộ đội Bắc Việt đứng tụm năm, tụm ba. Chúng tôi không bị bắt giữ lại vì có HPNP chạy đi trước ra dấu cho họ để cho chúng tôi đi.

Khúc đường ngang trường Thiên Hựu cũng có rất nhiều xác người nằm rãi rác. Nhiều vũng máu cũng như xác người bị ruồi bu đen. Đã mấy ngày không có gì trong bụng, tôi vừa đi vừa ói khan. Văn cũng vậy. Chúng tôi ráng sức đẩy chiếc xích lô, trong lúc HPNP cùng hai người đàn bà nữa cứ chạy xe đảo tới, đảo lui hối chúng tôi mau lên. Tôi nghe chúng nó hỏi nhau, bên Lý Thường Kiệt, Nguyễn Huệ còn ai nữa không? Có mấy chiếc xe Honda chở gạo, bánh tét, đã tịch thu của nhà ai đó chạy thẳng vô trường Thiên Hựu.

Lúc đó bỗng dưng có mấy chiếc trực thăng xuất hiện trên trời nhả đạn xuống, Văn nói như reo bên tai tôi, Ti ơi, máy bay của mình. Mừng chưa kịp no, thì trời ơi, từ những cửa sổ trên lầu của trường Thiên Hựu những họng súng lớn nhỏ nhả đạn, nhắm hai chiếc trực thăng mà bắn, lúc đó chúng tôi mới biết là VC đang ở trong trường Thiên Hựu quá nhiều. Hoảng hồn tôi, Văn chạy lại ngồi sụp xuống bên tường rào của trường tránh đạn. Phan và đồng bọn biến đâu mất. Tụi nó như ma, khi ẩn, khi hiện. Nhưng chỉ được một lát, hai chiếc trực thang bay đâu mất. Chúng tôi thất vọng, khi thấy Phan với đồng bọn xuất hiện hối chúng tôi đi.

Lên tới cầu Kho Rèn, thấy một đám người, đàn ông, đàn bà, con nít bị bắt trói chung với nhau ngồi trên đầu cầu. Họ ngồi gục đầu xuống hai đầu gối. Tiếng con nít khóc, tiếng mấy bà mẹ dỗ con, nín đi con ơi. Đi ngang qua họ mà chúng tôi không dám nhìn. Có tiếng người trong đám gọi tôi Ti ơi, quay lại tôi nhận ra chị giúp việc của mẹ tôi và vợ của một chú cùng đơn vị với ba tôi ở tiểu đoàn 12 Pháo Binh Phú Bài. Tôi đoán họ là những người từ trên Phủ Cam, chung quanh cầu Kho Rèn, Hàm Nghi và những con đường chung quanh đó chạy xuống tìm đường trốn lên Phú Lương thì bị bắt giữ.

Tôi định dừng lại hỏi thăm thì HPNP trờ xe tới nạt nộ “đi, mau ngó chi!”

Trên đoạn đường từ Văn Khoa ngang qua trường Thiên Hựu, cầu Kho Rèn, lên tới nhà nội chúng tôi thấy nhiều người bị trói dính chùm vào với nhau đi trước mấy người mặc đồ đen đi dép râu, mang súng.

Súng nổ tư bề mà sao không thấy bóng dáng lính mình ở đâu cả. Chỉ thấy lính bộ đội Bắc Việt khắp nơi.

Trên đường Hàm Nghi, Nguyễn thị Đoan Trinh chạy ngang nhà nào mà y thị gật đầu là y như rằng trong nhà đó có người bị bắt đem ra, người thì bị bắn tại trước nhà, người thì bị dắt đi, mấy ông bà cụ trong nhà chạy theo nằm lăn ra đường khóc la thảm thiết…Bọn lính Bắc thì cứ chửi thề luôn miệng, đéo mẹ câm mồm, ông bắn bỏ mẹ bây giờ…

Hai chúng tôi cứ nghiến răng, cúi mặt, lầm lủi đẩy chiếc xích lô mang xác Hải đi tới.

Khi gần tới nhà tôi ở số 24 đường Hàm Nghi thì HPNP và NTĐT rà xe lại gần bảo tôi, không được đẩy vô nhà mi. Đẩy lên trên tê!

Đẩy lên trên tê, tôi hiểu đây là đẩy lên nhà ông bà nội tôi. Cũng trên đường Hàm Nghi nhưng nhà nội tôi ở trên dốc, hướng đi lên Phủ Cam. Nhà ba mạ tôi thì ở gần cầu Kho Rèn.

Tôi cũng không hề biết mặt Nguyễn thị Đoan Trinh trước đó. Trong hoàn cảnh này tôi mới biết mặt y thị là nhờ anh Văn nói. Tội nghiệp anh Văn, cứ tưởng khi HPNP biểu cùng tôi đẩy xác anh Hải về là được tha chết. Anh Văn và tôi cũng không ngờ rằng đoạn đường từ Văn Khoa lên tới nhà nội trên đường Hàm Nghi là đoạn đường sau cùng chúng tôi đi chung với nhau trong cuộc đời này

Lên tới nhà nội, chúng tôi đẩy Hải vô bên trong hàng rào chè tàu, bỏ Hải ngoài sân tôi với Văn chạy vào nhà, nhà vắng ngắt, đi từ trước ra sau bếp gọi ông ơi, mệ ơi. Nghe tiếng ông nội yếu ớt từ trong buồng vọng ra, ai đó, đứa mô đó? Con đây, ông nội. Nghe tiếng tôi, ông tôi hấp tấp chạy ra, bước chân xiêu xiêu, ông tôi chạy lại ôm tôi, ông khóc, ông nói, lạy Chúa lạy Mẹ cháu tui con sống. Tôi không khóc được, tôi run rẩy trong tay ông nội. Ông tưởng tôi sợ nên an ủi, con còn sống mà về được đây là phúc lắm rồi, ở đây với ông nội, không can chi mô! Nghe nói mạ mi đưa ba thằng em mi chạy lên Phú Lương rồi, không biết đi tới mô rồi, có thoát được không ? Lạy Chúa, lạy Mẹ phù hộ.

Tôi không nói vì quá mệt, kéo tay ông nội ra ngoài, thấy Văn ngồi bệt dưới nền nhà, ông hỏi, đứa mô giống thằng Văn rứa bây? Văn òa khóc, tôi khóc theo, kéo ông nội ra sân. Nhìn thấy xác Hải ông nội tôi khuỵu xuống, miệng thì kêu trời ơi, trời ơi, răng mà ra nông nỗi ni…

Chúng tôi đem Hải vào nhà, đặt anh trên divan. Ông nội lấy mền đắp lên xác Hải.

Hai người anh tôi đang trốn trên trần nhà đòi xuống nhìn mặt Hải. Ông nội không cho. Anh Lộc giở nắp trần nhà sát góc tường, thò đầu xuống vừa khóc vừa nói, Ti, đẩy cái ghế đẩu qua cho anh. Tôi nghe lời ra đằng sau bếp lấy cái ghế đẩu mang lên để ngay góc phòng cho anh Lộc nhẩy xuống. Ông nội ngó lên, quơ quơ hai tay, giọng ông lạc đi, đừng xuống, ông nội lạy con, đừng xuống, ở trên đó đi mà… Anh Kính đang ở trên đó, cũng đang khóc. Lộc chưa kịp nhẩy xuống thì nghe tiếng nói, tiếng chân người ngoài sân. Anh vội vàng đóng miếng ván lại thì bọn HPNP cũng vừa vào đến.

Thấy Phan bước vô, mặt Văn biến sắc, anh lắp bắp nói với ông nội, anh Phan cho tụi con đem xác về đó ông ơi. Ông nội đứng im không nói. Hai mắt cú vọ của nó ngó ông nội hỏi, thằng Lộc, thằng Kính ở mô? Ông nội nói tui không biết. Phan gằn giọng, ông thiệt không biết tụi hắn ở mô? Tụi hắn năm mô cũng về ăn tết ở đây mà ông không biết răng được? Ông nội nói, ba ngày tư ngày tết, ăn xong thì tụi hắn đi chơi, đi thăm bà con họ hàng chứ chẳng lẽ ở nhà hoài răng? Chừ thì tui biêt tụi hắn ở nhà mô mà chỉ!

Mắt Phan ngó láo liên khắp nơi, chợt thấy cái ghế đẩu ngay góc phòng, nó cười khan một tiếng.

Tôi đứng núp sau lưng ông nội, HPNP hung hăng bước tới, xô ông nội qua một bên, nó nắm lấy tóc tôi kéo tôi ra về phía hắn. Ngó lên trần nhà la lớn, Lộc, Kính, Hiệp, tụi mày không xuống tau bắn con Ti!

Nó vừa nói, vừa xoáy mái tóc dài của tôi trong tay, nó đẩy tới, đẩy lui. Tôi đau điếng, tôi sợ, tôi run lẩy bẩy, nước mắt ứa ra nhưng không dám la thành tiếng. Ông nội tôi chấp tay lạy nó như tế sao, tui lạy anh tha cháu tui, con gái con lứa, hắn biết chi mô.

Thằng Phan càng la lớn, tau biết tụi mi trên đó, có xuống không thì nói, tau bắn con Ti.

Phan xô tôi té xuống, lấy chân đạp lên lưng. Chĩa mũi súng lên đầu tôi hô một, hai,ba… Lập tức anh Lộc mở nắp trần nhà thò đầu xuống la to, đừng, đừng bắn em tau, tau xuống, để tau xuống… Ông nội tôi chạy lại giữ cái ghế cho anh bước xuống, hai chân ông run, ông té sấp, đang lúc Anh Lộc tìm cách tuột xuống, thò hai chân xuống trước, hai tay còn vịn trần nhà, khi đôi chân vừa chạm chiếc ghế đẩu thì HPNP đã nổ súng, đạn trúng ngay chính giữa cổ, máu phọt ra, Lộc lăn xuống sàn nhà toàn thân anh dẫy dụa mấy cái rồi nằm im.

Mặc ông nội tôi la hét thất thanh, Phan chĩa súng bắn lên trần nhà, nghe tiếng anh Kính lăn tới đâu, nó bắn tới đó, bắn nát trần nhà, hết đạn nó dành lấy cây súng của một thằng khác bắn tiếp, cho tới khi anh Kính tôi rớt xuống theo mấy miếng ván.

Anh Văn ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt, bịt tai, run lẩy bẩy, ngồi kề bên cạnh anh người tôi tê cóng, đái ỉa ra cả quần, ông nội tôi nhào tới ôm anh Kính, hai mắt trợn trừng, anh đang thều thào những lời sau cùng, ông khóc, ông chửi rủa thằng Phan, nó say máu, bắn luôn ông nội tôi. Ông tôi đổ xuống bên cạnh anh Kính.

Bắn ông tôi xong chúng kéo nhau đi bắt anh Văn theo. Còn lại một mình, tôi bò lại ôm lấy ông nội, tôi khóc không ra tiếng, tôi thở không ra hơi, hai bàn tay tôi ướt đẫm máu, máu của ông nội tôi, tôi bò sang anh Lộc, bò sang anh Kính, tôi lay, tôi gọi, tôi gào, không ai nghe tôi hết, anh tôi không trả lời tôi, hai con mắt, bốn con mắt, sáu con mắt đều mắt mở trừng, ông nội tôi nằm im, máu trong ngực ông vẫn tuôn ra từng vòi. Tôi gục đầu xuống xác ông lịm đi. Không biết bao lâu thì tôi tỉnh lại, nhưng không ngồi dậy nổi. Cứ nằm ôm lấy xác ông nội. Tóc tôi bết đầy máu, toàn thân tôi, máu, phân và nước tiểu đẩm ướt. Tôi không còn sức để ngồi lên. Không biết tôi nằm bên cạnh xác ông tôi với ba người anh như vậy là bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy hai vợ chồng bác.

Hậu, vài người lối xóm của với ông nội đang ở trong nhà.

Họ dọn dẹp, khiêng bộ ngựa trong nhà bếp ra trước phòng khách, đặt xác ông nội cùng với ba người anh tôi nằm chung với nhau. Hai bác gái đem tôi vào phòng tắm, phụ nhau tắm rửa cho tôi như một đứa con nít, bác Hậu lấy áo quần của bác mặc cho tôi. Tâm trí tôi hoàn toàn tê liệt. Tôi không còn khóc được, không còn mở miệng nói được câu nào. Ngày cũng như đêm ngồi rũ rượi bên cạnh xác của ông tôi, các anh tôi. Tôi không còn sợ chết. Nhưng sao tụi nó không giết luôn tôi? Trời hỡi, trời ơi!

Nhìn thấy tôi tiều tụy, mỗi ngày bác Hậu gái khuấy cho tôi vài muổng bột bích chi ép tôi uống. Thiệt ra nhà nội cũng chẳng còn chi. Gạo cơm, bánh mứt thì bị tụi nó khiêng đi hết rồi. Bác Hâu còn dấu được ít gạo, ít than nấu cháo uống cầm hơi với nhau.

Ngày hôm sau thằng Phan trở lại. Bác Hâu xin phép được chôn ông tôi và mấy người anh sau vườn nhà nhưng nó không cho, nói cứ để đó.

Đã hơn bảy ngày, xác đã bắt đầu sình lên và nặng mùi. Mà Phan không trở lại. Một buổi tối tụi bộ đội Bắc Việt đến lục lọi kiếm gạo. Bác Hậu xin chúng nó đào huyệt sau nhà để chôn ông nội và ba người anh tôi. Chúng nó bảo ừ thối quá rồi thì chôn đi, nhưng chỉ được đào một lỗ huyệt.

Vợ chồng bác Hậu khóc lóc năn nĩ, mấy anh ơi, người chết rồi biết chi, anh cho tụi tui đào 4 huyệt. Chúng không cho. Chúng nó phụ bác Hậu đào huyệt. Bảo đem cả bốn người bỏ xuống chung một lỗ. Lấp lẹ đi, thối quá. Bác Hậu với mấy người trong nhà không ai muốn làm, ngó nhau mà khóc…

Chiều tối hôm đó Văn trở lại với Phan và mấy thằng bộ đội. Chúng nó bắt Văn phụ với mấy thằng bộ đội khiêng từng người ra bỏ xuống huyệt. Hai vợ chồng bác Hậu theo ra vườn. Tôi kiệt sức nằm vùi một chỗ nhưng tai tôi vẫn nghe rõ những lời đối thoại trong nhà. Tôi không đủ can đảm theo ra vườn chứng kiến cảnh vùi lấp những người thân yêu của tôi. Nằm trong buồn ông bà nội nhưng tôi nghe rõ từng tiếng cuổng xẻng đang đào đất. Tâm trí tôi quay cuồng, ruột gan tôi đòi đoạn. Trời ở đâu, đất ở đâu? Tôi gọi ông tôi, gọi anh Lộc, anh Kính, anh Hải, không ai nghe tôi hết…

Khi bốn cái xác người được bỏ xuống, miệng lỗ chưa được lấp, thì tôi nghe tiếng súng nổ, tiếng kêu gào của vợ chồng bác Hậu, nhưng không nghe tiếng của Văn. Tiếng bác Hậu kêu Văn ơi, Văn ơi giọng bác đòi đoạn, thì tôi biết chuyện gì đã xẩy ra cho Văn. Toàn thân tôi lẩy bẩy, tôi cảm thấy khó thở, một lần nữa cứt và nước đái trong người tôi túa ra.

Tôi nghe tiếng mấy thắng bộ đội hò hét bảo lấp đất lại. Bác Hậu Và những người hàng xóm của nội tôi đành phải làm theo. Khi tụi bộ đội VC bỏ đi, bác Hậu chạy vào buồng vò đầu, bức tai, giọng tức tưởi, thằng Văn nằm chung với ba thằng anh mi rồi con ơi! Trời ơi, là trời ơi, bác Hậu đấm ngực, không biết thằng Văn đã chết chưa mà hắn bắt tui lấp. Văn ơi là Văn ơi, con tha tội cho bác, trời ơi người mô mà ác như rứa… Tôi lặng người, nghe bác Hậu khóc anh Văn.

Sau lần đó không đứa nào trong bọn chúng trở lại, kể cả tụi bộ đội. Chắc nhà ông tôi chẳng còn người để mà giết, chẳng còn của cải chi để mà cướp nữa.

Hơn hai mươi ngày, tôi nằm liệt lào trong nhà nội. Bên ngoài súng đạn vẫn tư bề.

Hai vợ chồng bác Hậu không nở bỏ tôi lại một mình, trong lúc bác nghe ngóng và biết đa số dân Phủ cam đã tìm đường chạy thoát được xuống Phú Lương. Bác năn nỉ tôi ráng ăn uống thêm một chút để có sức mà chạy, không lẽ con nằm đây chờ chết? Con không muốn tìm mạ con răng?

Hôm sau nữa tôi theo gia đình bác Hậu tìm đường chạy lên Phú Lương vì nghe nói lính Mỹ, lính mình đã thấy xuất hiện chung quanh đây rồi. Đi xuống ngã cầu Kho Rèn thì cầu đã bị sập, bác theo đoàn người đi hướng khác, tôi đi theo như người mất hồn, họ đi đâu tôi theo đó, tôi không còn nhớ là mình đã đi qua được những nơi đâu. Có điều tôi lấy làm lạ, trên đường chạy giặc, mỗi khi đạn pháo bắn khắp nơi mà người ta cứ gồng gánh nhau mà đi, không ai chịu dừng lại kiếm chỗ tránh đạn, người ta nói với nhau, khi mô mà có mọc chê hay đạn pháo chi đó thì bọn VC chui vô nhà dân để trốn đạn, chúng nó không ra đường để chặn bắt dân lại, vì vậy người ta cứ chạy bất kể, dưới lằn mưa đạn người ta càng chạy đi đông hơn. Ôi những người dân tội nghiệp của xứ Huế thà chết dưới bom đạn còn hơn để bị lọt vô tay quân sát nhân ác độc.

Cuối cùng thì tôi cũng về đến được Phú Lương gặp mạ và ba đứa em trai của tôi. Quá đau khổ, Mạ tôi bị phát điên khi hay tin cái chết của ba người anh và ông nội. Ít lâu sau ba tôi trở về sau một đợt hành quân nào đó của tiểu đoàn 12 Pháo Binh Phú Bài. Thấy mạ tội như vậy, biết không thể trở lại đường Hàm Nghi ông mướn nhà ở tạm tại Phú Lương.

Sau khi Huế được giải thoát. Ba tôi nhờ bà con lối xóm cải táng Văn, ba người anh, và ông nội tôi, tang lễ được cử hành tại nhà thờ Phủ Cam do cha Nguyễn Phùng Tuệ chủ tế. Gia đình anh Văn đồng ý cho anh Văn được nằm lại trong miếng vườn nhà ông nội tôi cùng với ba người anh của tôi.

Ba tôi được giải ngũ khoảng giữa năm 69. Mạ tôi vẫn trong cơn điên loạn không thuyên giảm. Ba tôi quyết định bỏ Huế đem hết gia đình vào Long Khánh sinh sống. Nhà nội giao lại nhờ hai bác Hậu coi chừng. Nhà ở 24 Hàm Nghi (gần dường rầy xe lửa) thì bán cho ai đó tôi không rõ.

Thưa ông Liên Thành,

Đó là những cái chết oan khiên của những người ruột thịt thân yêu mà tôi phải chứng kiến tận mắt với muôn ngàn đau đớn. Trong bà con thân tộc nội ngoại hai bên của tôi có rất nhiều người bị bắt đi ở nhà thờ Phủ Cam, một số bị bắt ở nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế. Số người bị chôn sống, mất tích lên tới 70 người. Tất cả đều là học sinh, sinh viên, thường dân, nông dân, buôn bán ở chợ An Cựu.

Sau Tết Mậu Thân, những người bà con còn lại của tôi quá đau khổ, sợ hãi, họ đã âm thầm bỏ Huế, tản mác khắp nơi, thay tên đổi họ mà sống…

Sau biến cố tháng 4 đen 75, gia đình tôi lại là những nạn nhân của lũ Cộng Sản ác độc, vô luân. Ba tôi và những đứa em trai còn lại cũng đã chết sau mười mấy năm bị đày đọa trong lao tù CS.

Đã 40 năm qua, những vết thương đó vẫn còn tươi rói trong tôi. Nỗi đau mỗi ngày một đầy. Đó là những cái chết oan khiên trong muôn ngàn cái oan khiên của người dân Huế.

Tôi là người con duy nhất trong gia đình còn sống sót sau tết mậu Thân cũng như sau những ngày mất nước. Nay viết lại những cái chết thương tâm của những người Thân Yêu trong Gia đình tôi với tư cách là một nhân chứng và nạn nhân, để tố cáo Tội Ác của Cộng Sản, có như thế, oan hồn của ông nội và anh em tôi mới có thể siêu thoát

Tôi sẵn sàng ra làm nhân chứng trước tòa án quốc tế, cũng như xuất hiện trước các phương tiện truyền thông khi cần thiết.

Xin trình ông tên tuổi ông nội tôi, và của ba người anh bị sát hại :
Tên ông nội : Nguyễn Tín, 70 tuổi.
Ba người anh : Nguyễn Xuân Kính, sinh viên y khoa, sinh năm 1942.
Nguyễn Xuân Lộc. sinh viên luật, sinh năm 1946
Nguyễn Thanh Hải, sinh viên Văn Khoa, sinh năm 1949
Lê Tuấn Văn, sinh viên Văn Khoa, bạn của anh Hải tôi.

Nguyễn thị Thái Hoà

Tưởng nhớ 7.600 người dân Huế bị thảm sát trong cuộc tổng tấn công của Cộng Sản, Tết Mậu Thân, 1968



Huế 1968. Nguồn: stripes.com
Huế 1968. Nguồn: stripes.com

Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com


Huế 1968. Nguồn: stripes.com

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:16:09 PM1/29/18
to
Xem: http://lhccshtd.org/LHCCSHTD_SH/2016/cali/lhccshtd_sh_2016_cali_tuongniemnanhanMT68_2016MAR03.htm

Sinh hoạt CĐ California

TƯỞNG NIỆM NẠN NHÂN DO VIỆT CỘNG TÀN SÁT TRONG TẾT MẬU THÂN 1968 -
VÀ CŨNG ĐỪNG BAO GIỜ QUÊN TỘI ÁC KHỦNG BỐ KHẮP MỌI MIỀN ĐẤT NƯỚC
ĐÃ 86 NĂM QUA TỪ KHI CÓ ĐẢNG CỘNG SẢN TRÊN ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM
Hoàng Thụy Văn


Bấm vào đây để in ra giấy



Little Saigon - 27/2/2016: Những người Mỹ gốc Việt tại Little Saigon tụ họp tại Tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ hôm 26 tháng 2, 2016 nói lên cho thế giới một lần nữa sự tàn ác của chế độ cộng sản Việt Nam khi nhắc lại vụ thảm sát 5000 dân thành phố Huế trong những ngày Tết Mậu Thân 1968. Đây là một phần đau thương từ phía Việt Nam với hàng ngàn trái tim rỉ máu dai dẳng suốt 48 năm chưa dứt trong số 100 triệu nạn nhân trên thế giới do chủ nghĩa cộng sản giết hại bằng đủ cách.

Người dân thành phố Huế và người làm việc tại Huế bị cộng sản Bắc Việt giết hại không nương tay khi quân chủ lực miền Bình-Trị-Thiên cùng cơ động tỉnh tấn công và chiếm đóng với sự chỉ điểm của những phần tử tay sai nằm vùng loang lỗ trên một số vị trí của thành phố này 1 tháng trước khi bị các đơn vị QLVNCH đánh bật vào núi rừng. Sau 48 năm trung ương đảng CSVN vẫn chối bỏ trách nhiệm vụ thảm sát này và gượng ép cho rằng "ấu trĩ của địa phương" để tiếp tục lừa dối thế giới nhất là những phần tử nhẹ dạ vẫn còn nằm mơ đối với bóng ma của "nữ chiến binh chiến trường B1 trên đường mòn Hồ chí minh", bóng dáng của nữ giao liên chiến trường B2 mang cánh sao trên ngực căng phồng, "tư cụ" được viện trợ từ nước đàn anh vĩ đại (made in China), trong "địa đạo Củ Chi".

Tất cả ảnh in offset trên các bích chương đóng khung treo trên tường trong các "câu lạc bộ hữu nghị" do mạng lưới tay sai Việt cộng ở hải ngoại truyên truyền trong chiến dịch kêu gọi đầu tư tim óc và tiền bạc vào "sự nghiệp chống Mỹ Cứu Nước của toàn dân" tạp chí Vietnam Enterprizes không thể không mời mọc: "I love you all" và xỏ lá "without Thieu Ky Huong"! Cái ngu theo tự nhận của những người a-dua theo cộng sản đã bị chính một phần do cái văn hóa Tố Hữu ức chế IQ đã đành, sự mê hoặc và ngu dốt do chế độ cộng sản chủ trương đối với người dân khố rách áo ôm đành chịu, sự đáng trách không thể không nhằm vào những người có học vấn, đem sở học đi phục vụ cho những kẻ độc ác và lừa dối. Nhà văn Nhã Ca sau đó cho ra đời tập hồi ký "Giải Khăn Sô Cho Huế", 1969 như một chuỗi tiếng nấc của người con gái Huế, cũng là những tiếng khóc sầu thảm của người dân Huế, là tuyên ngôn của những người yêu chuộng công lý và hòa bình yêu cầu dừng lại những bàn tay sắt máu của bên hiếu chiến đảng cộng sản Việt Nam...

Một BTC Lễ Tưởng Niệm Nạn Nhân Cộng Sản Tết Mậu Thân 1968 gồm Trưởng BTC: ông Phan Kỳ Nhơn, CT Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai, Nam California; Phó BTC: ông Nguyễn Ngọc Bảo, PCT HĐĐD Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California; Thư ký: Bà Trần Thanh Hiền; MC: Diệu Quyên và Đỗ Tân Khoa; MC nghi lễ chào cờ: Đinh Quang Truật, Trung Tâm Điều Hợp Tây Nam Hoa Kỳ/Tập Thể CSVNCHHN.







Khách mời và đồng hương tham dự.







Toán Hầu Kỳ Quốc kỳ Việt-Mỹ tại lễ chào cờ trong buổi Tưởng Niệm Nạn Nhân cố đô Huế bị cộng sản thảm sát trong Tết Mậu Thân 1968. Hội Đoàn phụ trách: Trung Tâm Điều Hợp Tây Nam Hoa Kỳ/Tập Thể CSVNCHHN gồm đơn vị Thủy Quân Lục Chiến và Lôi Hổ Nha Kỹ Thuật Nam California.







Ông Phan Kỳ Nhơn thay mặt BTC sơ lược về cuộc thảm sát người dân Huế Tết Mậu Thân và nhắc cho mọi người đừng quên tội ác tầy trời của chế độ CSVN đối với nhân loại và đất nước Việt Nam. Lý do của sự tổ chức lễ Tưởng Niệm đêm nay còn muốn đem lịch sử đấu tranh của người dân Miền Nam Tự Do chống cộng sản bạo tàn, trong đó không thiếu cuộc tàn sát dã man hàng ngàn người dân vô tội ở Huế Tết Mậu Thân. Những con dân đất Việt tha thiết với quê hương, có người đã từng sống dưới thời Pháp thuộc còn là nhân chứng của chế độ thuộc địa không thâm độc và tàn bạo như CSVN.







Vòng Hoa Tang cho Huế Mậu Thân.







BTC niệm hương vong linh hồn những người đã chết vì sự ác nghiệt của chế độ CSVN mất nhân tính, lòng yêu đất nước và tinh thần dân tộc của cấp lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam. Delenda est Vietcong!







Đại diện tôn giáo và quan khách niệm hương và cầu nguyện cho hàng ngàn oan hồn uổng tử, những tội ác trong muôn vàn tội ác mà đảng cộng sản Việt Nam đã gây ra cho dân tộc Việt Nam từ khi tổ chức khủng bố mang danh "Kách Mệnh" này ra đời từ 86 năm nay. Từ chỗ mang danh đó mà hàng triệu người dân Việt bị lừa vào chỗ chết, vẫn có kẻ chưa sáng mắt! Chỉ một con đường duy nhất thoát khỏi thảm họa diệt vong là giải thể đảng cộng sản Việt Nam. Delenda est Vietcong!







Những người Mỹ gốc Việt hôm nay trước đây là những người cầm súng bảo vệ quê hương họ cho dù biết bao tiếng thị phi kéo dài những thập niên nói dối, lừa bịp của bộ máy tuyên truyền CSVN và một nhóm người a-dua, trợ thủ cho những kẻ bất nhân thắng cuộc. Ngày nay hậu duệ của họ đủ trưởng thành, đủ hiểu biết về một chân trời mới là niềm hy vọng cho cuộc vận động cho Việt Nam đến được chân trời sáng sủa! Rất mong!



Photo link:

1. Photo Google: Tưởng Niệm Nạn Nhân Cộng sản Tết Mậu Thân: https://picasaweb.google.com/100800038531505182033/TUONGNIEMNANNHANBIVIETCONGTANSATTRONGTETMAUTHAN1968

2. Photo link: Plus Google: Tưởng Niệm Nạn Nhân Cộng sản Tết Mậu Thân: https://plus.google.com/100800038531505182033/posts/8daj82duYYL



Kính chúc quý vị, quý bạn được bình an trong tâm hồn,

Hoàng Thuỵ Van
Ảnh: H. Vuong

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:19:27 PM1/29/18
to
Xem: https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/hue-massacre-the-contradictory-facts-02072012171606.html


TRANG CHÍNH | THỜI SỰ

Mậu Thân- Huế, đi tìm những phản đề
Trận chiến Mậu Thân vẫn là một trải nghiệm nghịch lý giữa hai miền Nam Bắc khi nhìn lại con người và sự kiện. Trên Wikipedia, cuộc chiến về Tết Mậu Thân vẫn có hai định đề khác nhau.

Tường An, thông tín viên RFA

2012-02-07 Email Ý kiến của Bạn Chia sẻ In trang này
In trang này Chia sẻ Ý kiến của Bạn Email
Hài cốt nạn nhân bị tàn sát tập thể- Wiki-Commons photo
Hài cốt nạn nhân bị tàn sát tập thể- Wiki-Commons photo
Wiki-Commons photo
VTA020712.mp3
00:00/00:00
Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Trong khi một trang đặt tên là "Thảm sát Huế Tết Mậu Thân" đưa lên những con số về các nạn nhân đã bị giết hoặc chôn sống trong các hố chôn tập thể thì ở một trang khác của Wikipedia https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A3m_s%C3%A1t_Hu%E1%BA%BF_T%E1%BA%BFt_M%E1%BA%ADu_Th%C3%A2n được gọi rất nhẹ nhàng là "Sự kiện tết Mậu Thân" chỉ nói đến nguyên nhân, quá trình cũng như kết quả của cuộc tổng tiến công và nổi dậy mùa xuân 1968.

Trang “Thảm sát Tết Mậu Thân” gọi cuộc thảm sát này là “hành động tàn bạo ở quy mô lớn đã được thi hành ở Huế và vùng lân cận trong 4 tuần do quân giải phóng miền Nam chiếm giữ” Còn trang “Sự Kiện Tết Mậu Thân” lại cho rằng “số đông thường dân bị giết chết trong cuộc chiếm lại thành phố Huế bởi đạn pháo kích của Mỹ”

Vợ khóc chồng- quanvan.net photo
Vợ khóc chồng- quanvan.net photo quanvan.net photo
Ngay cả những con số về cả các chiến binh tử trận cũng không thống nhất. Trang “Thảm sát Tết Mậu Thân” cho biết “Quân đội Hoa Kỳ và QLVNCH chịu khoảng 4 ngàn 400 lính thương vong và MTDTGPMNVN cũng tổn thất trên 4 ngàn quân” thì ở trang “Sự Kiện Tết Mậu Thân” lại đưa ra bảng thống kê với 44 ngàn 824 bộ đội chết và 4 ngàn 511 mất tích.

Về số thường dân bị chết trong Tết Mậu Thân Huế, số liệu từ các nguồn khác nhau cũng không thống nhất. Có nguồn nói là 6 ngàn 700, có nguồn lại đưa ra con số 7 ngàn 600 người chết.

Biến cố Mậu Thân đã ghi lại một vết chém lịch sử trong lòng người dân cố đô. Cư sĩ Trí Lực, người đã chôn cất những xác chết nằm lại sau biến cố Mậu Thân không bao giờ quên được nổi kinh hoàng lúc đó:

“Khi đó tôi đang ở chùa Thiên Mụ, tôi về thăm gia đình ngày mùng một Tết, dân chúng cố đô Huế ăn Tết bình thường, nhưng khuya mùng một rạng mùng hai Tết thì tôi thấy bộ đội Cộng Sản miền Bắc lũ lượt từng đoàn kéo nhau vào.

Vùng tôi ở là Tây Lộc, họ đi vào cửa Chánh Tây nườm nượp. Đúng vào ngày hôm sau thì máy bay hai bên giáp chiến. Cà nông, đại bác diễn ra một trận chiến tranh kinh hoàng. Tôi và gia đình đi tản ở vùng Tây linh, cách vùng Tây lộc khoảng 2 cây số. Trên đường đi tản cư thì tôi thấy rất nhiều xác chết của bộ đội miền Bắc cũng như dân chúng và binh lính Việt nam Cộng Hòa.

Hai mươi sáu ngày sau, sau khi cố đô Huế bình định trở lại thì tôi tận mắt chứng kiến những hầm chôn tập thể được khai quật lên từ vùng Bãi Dâu Gia Hội, những người xấu số đã bị trói quật lại sau lưng và có những mảnh xương sọ bị vỡ nát. Cảnh kinh hoàng là cảnh Cộng sản đã chôn sống bao nhiêu người dân vô tội.

Khi đó tôi theo hầu Thầy làm lễ cầu siêu thì tôi chứng kiến hàng trăm cỗ quan tài được khai quật lên từ Bãi Dâu Gia Hội, Sau đó làm một đám tang tập thể đưa từ trường trung học Gia Hội lên nghĩa trang Ba Đồn. Khi đó tôi thấy một cuộc chiến tranh hết sức là kinh hoàng. Bây giờ bốn năm mươi năm nhớ lại tôi vẫn còn in rõ mồn một trong trí của tôi. Thật là một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn”

Nhà văn Đinh Lâm Thanh, hiện sống tại Pháp, cũng là chứng nhân của biến cố Mậu Thân:

“Gia đình của tôi của vùng Phủ cam là một, vùng An vân thượng là hai, Gia Hội là ba. Bà con xa bà con gần của bên họ ngoại của tôi là gồm cả thảy 12 người. Trong 12 người đó, có người bị chôn sống, có người bị bắn tại chổ, có người bị chặt đầu, có người bị mổ bụng”

Cho đến nay vẫn còn có những nghi vấn về trách nhiệm của những người đã nhúng tay vào cuộc thảm sát Mậu Thân Huế. Hai trong những người được nhắc đến nhiều nhất là hai người con của Huế: Hoàng Phủ Ngọc Tường (HPNT) và Nguyễn Đắc Xuân (NĐX)

Trong một dịp đến Pháp năm 1997 ông HPNT đã trả lời phỏng vấn của bà Thụy Khuê :“Trong “Giải Khăn Sô cho Huế” Nhã Ca nói rằng Phủ (tức HPNT) không về Huế và nếu có về thì cũng không giết người, thành thật cám ơn chị Nhã ca đã dành cho tôi điều thành thật rất quan trọng này”

Và ông tiếp:

“Đã không có mặt thì làm sao tôi – HPNT- lại có thể làm cái việc ghê gớm gọi là “đồ tể” Mậu Thân ở Huế được”

Đúng thế, ở chương 7 của “Giải khăn sô cho Huế", nhà văn Nhã ca có viết “Tôi hỏi gặng mãi em gái tôi có nhìn thấy Phủ không. Có ai nhìn thấy Phủ không? Nó quả quyết là nó không thấy, cả bạn bè của nó đi họp cũng nói không thấy. Tôi hơi yên tâm và mừng thầm cho kẻ phản bội”

Những hài cốt chưa nhận ra căn cước- WikiCommons photo
Những hài cốt chưa nhận ra căn cước- WikiCommons photo Wiki-Commons photo Trong một bài phỏng vấn do phóng viên Dương Minh Long thực hiện cách đây 4 năm mà trang nhân dân VN đã đăng lại, ông Nguyễn Đắc Xuân khẳng định HPNT không hề có mặt ở Huế mùa Xuân 1968:
“Nhiều dư luận và cả sách báo lâu nay ngộ nhận rằng nhà giáo Hoàng Phủ Ngọc Tường đã có mặt ở Huế trong tết Mậu Thân 1968. Nhân đây tôi xin đính chính: Suốt thời gian chiến dịch mở ra, nhà giáo (nay là nhà văn) Hòang Phủ Ngọc Tường đều ở tại địa đạo Khe Trái trong vùng núi phía tây huyện Hương Trà để làm việc với các vị nhân sĩ trong Mặt trận Liên Minh chứ không hề bước chân về chiến trường Huế. Cho nên tất cả những “thông tin” nói nhà giáo Hòang Phủ Ngọc Tường làm việc này việc nọ ở Huế trong những ngày tết Mậu Thân 1968 đều là thông tin bịa đặt”

Ông Hoàng Phủ Ngọc Tường là thầy dạy Việt văn trung học của ông Nguyễn Phúc Liên Thành, theo ông Liên Thành thầy giáo HPNT dạy môn Triết và Việt văn rất giỏi, ông giảng rất hay và không bao giờ nhìn vào sách. Ông Liên Thành rất ngưỡng mộ thầy giáo HPNT. Ông Liên Thành nguyên là Trưởng ty Cảnh sát Đặc biệt trong những năm 68. Ông đưa ra 4 bằng chứng để chứng minh ông HPNT đã có mặt ở Huế vào Tết Mậu Thân :

“Tôi xin đưa ra 4 trường hợp để chứng minh HPNT đã không thành thật về việc nói y không có mặt tại Huế trong dịp Tết Mậu Thân :
Thứ nhất, năm 72 tôi bắt được tên trung tá điệp viên Hoàng Kim Loan, chính Hoàng Kim Loan khai rằng y và Hoàng Lanh như là Hoàng Phương Thảo là Ủy viên thành phố Huế. Khi thành lập tòa án Nhân dân tại Huế thì chính ba cán bộ thành ủy này đã đề cử HPNT vào ghế Chánh án tòa án Nhân dân tại trường trung học Bãi Dâu Huế.

Cái thứ hai, theo lời tường trình của một số nhân chứng xác nhận rằng kẻ ngồi xử tại tòa án Nhân dân Huế tại trường trung học Gia Hội vào năm 1968 và kết quả sau đó chúng tôi đã khai quật 204 xác nạn nhân tại trường trung học. Cái người ngồi xử đó chính là giáo sư Hoàng Phủ Ngọc Tường nguyên là giáo sư về môn Triết và Việt văn ở Huế.

Cái xác nhận thứ ba: Định là sinh viên y khoa năm thứ hai Huế, cũng là bạn của Hoàng Phủ Ngọc Phan, em HPNT, xác nhận rằng, trong những ngày đầu của Tết Mậu Thân thì chính HPNT và HPNP đã đến nhà ông Định ở đường Nguyễn Du để tìm bắt ông Định. Chính HPNT đứng ở ngoài và HPNP vào nhà để tìm bắt nhưng cha ông Định đã nói một cách để che chở, cuối cùng ông Định trốn trong nhà mà không bị bắt.

Nhưng cái điều quan trọng là chính HPNT đã xác nhận có mặt trong thời gian biến cố Mậu Thân xảy ra. HPNT có trả lời phỏng vấn với một nhà làm phim Mỹ, phim “VietNam Television History” của ông Burchett. Y nói rằng y đã từng đứng ngay trong một bệnh viện tại vùng Gia Hội, bệnh viện này đã bị Mỹ thả bom và trong đêm đó y dẵm lên một vũng bùn, y tưởng đó là bùn, khi mà y bật đèn thì thấy toàn là máu cả. Điều đó cho thấy sự hiện diện của HPNT tại bệnh viện ở trường trung học Gia Hội”

Riêng về sinh viên Nguyễn Đắc Xuân, năm 66 là trưởng đoàn thanh niên quyết tử và năm 68 là trưởng đoàn Thanh niên vũ trang thành phố Huế còn gọi là Lực lượng an ninh và bảo vệ khu phố. Trong giải khăn sô cho Huế, nhà văn Nhã ca có nhắc đến sinh viên NĐX đã giết một người tên là Mậu Tý, ông Liên Thành cũng khẳng định chi tiết này:

“Nguyễn Đắc Xuân sử dụng hầu hết các cơ sở nằm vùng, chia ra từng toán, lục soát từng nhà một tìm bắt ngụy quân, ngụy quyền và nhiều cuộc xử bắn đã xảy ra.

Sau này NĐX có chối tội nói rằng là trong trận đánh Huế thì tôi ở tuyến sau chứ không ở tuyến đầu. Nhưng nhiều nhân chứng đã kể lại những hành động dã man của NĐX trong đó NĐX đã bắn người bạn rất thân của nó là sinh viên Lê Mậu Tý vì nghi Lê Mậu Tý làm việc cho cơ quan tình báo của Việt Nam Cộng hòa hoặc là đảng viên đảng Đại Việt.

Ngoài ra những cuộc hành quyết tại quận nhất, quận nhì và quận ba đều là do lực lượng an ninh bảo vệ khu phố của NĐX thi hành. Như bà Thái Hòa đã nói chính HPNP và NĐX đã bắn hai người anh của cô ta và bắn luôn ông nội của cô ta trước sự chứng kiến của bà Nguyễn thị Thái Hòa.

ôi hy vọng một ngày rất gần, Ban Truy tố tội ác đảng CS do tôi đang lập hồ sơ để truy tố những tên này ra tòa án Quốc tế để nó phải trả lời trước dư luận Quốc tế và mong rằng đem lại sự công bằng, công đạo cho những người đã chết trong Mậu thân 68 Huế”

Câu hỏi vẫn thường được đặt ra là : Ai là kẻ thắng, người thua sau cuộc chiến này?

Quân lực VNCH và đồng minh đã thắng vì đã đánh bật quân Bắc Việt ra khỏi Sài Gòn và Huế. Hay quân đội Bắc Việt đã thắng vì sau tổng tiến công Mậu Thân, VNDCCH đã áp lực được Mỹ ngồi vào bàn hội nghị? Trong cuộc chiến này, có lẽ không có kẻ thắng hay người thua mà chỉ có người dân là nạn nhân, oằn mình chịu đựng bao nỗi oan nghiệt của chiến tranh.

Nhà báo Bùi Tín, nguyên phó Tổng biên tập báo QĐND, cho biết quan điểm của ông:
“Mậu thân thì tôi đang công tác ở Hà Nội. Riêng về Tết Mậu thân thì ý kiến của tôi như thế này: Cuộc tổng tiến công và nổi đạy của phía Bắc Việt là thất bại nặng nề. Tất cả các đơn vị đều bị đánh ra khỏi các đô thị. Với cái tổn thất mà đến 2 năm sau mới phục hồi được, như vậy đánh giá về thực chất thì Bắc Việt đã thất bại rất nặng nề, do chủ quan, do không nổi dậy, do có tập kích rộng rãi những không giữ được do đó thiệt hại rất nặng đến 2, 3 năm sau.

Các cơ sở lộ hết, nhất là ở đô thị cơ sở mất hết và ở nông thôn cũng mất từng mảng lớn và phải tạt qua tận Cam-bốt. Do đó mà phía đồng minh đã thắng, nhưng đã không duy trì được chiến thắng, tình báo kém lại bị cái tuyên truyền phản chiến ở Mỹ thổi phồng chiến thắng của Việt Cộng lên nên Quốc hội Mỹ rút khỏi chiến tranh VN.

Do đó mà chiến thắng không được phát huy. Thực chất là chiến thắng nhưng lại chuyển thành thất bại. Chiến tranh là thất bại của nhân dân cả hai phía. Tôi thấy là cuộc chiến tranh này là cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn mà trong lịch sử chưa bao giờ mà cả hai bên chết đến như thế.

Sinh mạng chết nhiều như thế mà nếu đất nước thống nhất mà có Tự do, Dân chủ thì đó cũng là điều an ủi. Đằng này tổn thất đến như thế, hòa bình trở lại, thống nhất được đất nước mà cũng không có hạnh phúc, không có hòa hợp dân tộc, cái tội của đảng Cộng sản rất là lớn, rất là nặng nề là như thế"

Khai quật xác người bị CS tàn sát- Wiki-Commons photo
Khai quật xác người bị CS tàn sát- Wiki-Commons photo Wiki-Commons photo
Trả lời nhà phê bình văn học Thụy Khuê về trách nhiệm thuộc về ai cho cuộc thảm sát ở Huế, HPNT cho biết ông Lê Minh, tư lệnh chiến dịch Huế Mậu Thân nói rằng:

“Trách nhiệm đó thuộc về những người lãnh đạo mặt trận Mậu Thân…. Điều quan trọng có thể làm và phải làm bây giờ, là những người kế nhiệm ở Huế phải thi hành chính sách minh oan cho những gia đình nạn nhân Mậu Thân Huế, trả lại công bằng trong sáng và những quyền công dân chính đáng cho thân nhân của họ”

Trong khi chờ đợi những thân nhân của những nạn nhân Mậu Thân Huế được trả lại công bằng và quyền công dân như nguyên Tư lệnh chiến dịch Huế Mậu Thân đã nói thì xin coi những hồi tưởng này, theo lời của nhà văn Nhã Ca, như “một bó nhang đèn góp giỗ. Và góp cho một ngày giỗ tương lai tại quê hương, nơi từng biết thế nào là tình yêu thương, sự ăn ở tử tế, như từng biết thế nào là văn hóa, lịch sử" https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/hue-massacre-the-contradictory-facts-02072012171606.html

Dr. Nách

unread,
Jan 29, 2018, 11:21:07 PM1/29/18
to
https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A3m_s%C3%A1t_Hu%E1%BA%BF_T%E1%BA%BFt_M%E1%BA%ADu_Th%C3%A2n

Thảm sát Huế Tết Mậu Thân
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Cải táng các thi hài khai quật trong các hố chôn tập thể sau trận Tết Mậu Thân
Thảm sát tại Huế Tết Mậu Thân (tiếng Anh: Hue massacre) là tên gọi một sự kiện trong Chiến tranh Việt Nam khi phát hiện nhiều ngôi mộ tập thể chôn tử thi trong chiến trận Huế. Việc phát hiện hố chôn xảy ra khi Quân đội Nhân dân Việt Nam và Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam mở cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân và đóng ở Huế một tháng, sau đó bị triệt thoái trước sự phản công của Quân lực Việt Nam Cộng hòa và Quân đội Hoa Kỳ.[1]

Cho đến nay, tài liệu từ cả phía Việt Nam và Mỹ vẫn quy trách nhiệm cho nhau về nguyên nhân và tính xác thực của sự kiện này. Trong khi đó, phía phản đối chiến tranh (như Gareth Porter) và nhiều học giả phương Tây khẳng định rằng số lượng và hoàn cảnh của những người bị giết đã bị phía Mỹ và Việt Nam Cộng hòa khuếch đại, ngụy tạo nhằm phục vụ mục đích tuyên truyền trong chiến tranh.[2][3][4][5][6][7][8] Nguồn từ phía quân Giải phóng thì ghi nhận họ đã chôn nhiều thường dân chết do hỏa lực hạng nặng của Mỹ cùng với binh sĩ tử trận của họ.[9][10] Ngoài ra cũng có nhiều nguồn tin khác cho rằng số người chết ở Huế trong chiến dịch này là do hỏa lực trong nỗ lực tái chiếm địa bàn của Mỹ cùng sự trả thù của phía Việt Nam Cộng hòa lên những người ủng hộ quân Giải phóng.[11][12][13]

Mục lục
1 Bối cảnh
2 Số liệu về các hố chôn tập thể
3 Các quan điểm
3.1 Thành viên Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam
3.1.1 Trương Như Tảng
3.1.2 Hoàng Phủ Ngọc Tường
3.1.3 Hoàng Phủ Ngọc Phan
3.1.4 Lê Minh
3.2 Lê Phong Lan
3.3 Tổng bí thư Lê Khả Phiêu
3.4 Bùi Tín
3.5 Nguyễn Đắc Xuân
3.6 Nguyễn Trung Chính
3.7 Quân đội Hoa Kỳ
3.7.1 Tướng William Westmoreland
3.7.2 Sĩ quan Douglas Pike
3.7.3 Marilyn B. Young
3.8 Nguồn khác của Hoa Kỳ
3.8.1 Gareth Porter
3.8.2 Noam Chomsky và Edward S. Herman
3.9 Các nguồn khác
4 Văn hóa
5 Chú thích
6 Đọc thêm
7 Xem thêm
8 Liên kết ngoài
8.1 Phỏng vấn nhân chứng
Bối cảnh
Sáng sớm ngày 31 tháng 1 năm 1968, trong dịp Tết Nguyên Đán, Quân đội Nhân dân Việt Nam và Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam cùng lúc tấn công bất thình lình tại nhiều thành phố và địa phương trên miền Nam Việt Nam - trong đó có Sài Gòn và Huế. Sau các thành công quân sự ban đầu, họ bị đối phương áp đảo và đẩy lui khắp nơi, trừ Huế. Cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân tuy được xem là một thất bại chiến thuật nhưng lại là một chiến thắng có tầm vóc lớn về chiến lược.

Với mục đích giành giật chủ quyền tại Huế, trận chiến 28 ngày giữa Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam với Quân đội Hoa Kỳ và Quân lực Việt Nam Cộng hòa đã diễn ra và kết quả là 40% thành phố bị phá hủy, 116.000 người mất nhà ở. Quân đội Hoa Kỳ và Quân lực Việt Nam Cộng hòa chịu khoảng 4.400 lính thương vong, trong khi Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam và Quân đội Nhân dân Việt Nam cũng tổn thất trên 4.000 quân. Cũng trong cuộc tái chiếm này, quân đội Mỹ đã sử dụng tối đa vũ khí hạng nặng như bom napalm và súng không giật cỡ lớn. Trong số 17.134 ngôi nhà tại Huế, 9.776 bị phá hủy hoàn toàn, 3169 bị hư hỏng nặng; số thường dân thiệt mạng theo ước tính đầu tiên của chính phủ Việt Nam Cộng hòa là 3.776 người. Tài liệu Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam cho biết họ đã chôn cất khoảng 2000 nạn nhân do bom đạn tại các khu mộ tập thể cùng với binh sĩ tử trận của chính họ.[2][10]

Số liệu về các hố chôn tập thể
Trong những tháng và những năm tiếp theo sau Trận Mậu Thân tại Huế, bắt đầu từ ngày 31 tháng 1 năm 1968, và kéo dài tổng cộng 26 ngày, hàng chục ngôi mộ tập thể được phát hiện trong và xung quanh Huế. Nạn nhân bao gồm phụ nữ, nam giới, trẻ em và trẻ sơ sinh[14]. Số liệu từ các nguồn khác nhau có sự không thống nhất.

Theo Nguyễn Lý Tưởng, cựu Dân biểu khu vực Thừa Thiên, trong 22 địa điểm tìm được các mồ chôn tập thể, người ta đếm được 2,326 sọ người. Sau tết, các gia đình kê khai có người chết, có người mất tích, lên đến 4,000 gia đình.[15] Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa thì đưa ra danh sách 4.062 nạn nhân được họ xác định là đã bị bắt cóc hoặc bị giết[16]. Theo các báo cáo của Việt Nam Cộng Hòa, nhiều thi thể được tìm thấy ở tư thế bị trói buộc, bị tra tấn và đôi khi bị chôn sống[17][18][19].

Theo báo cáo tổng kết của Douglas Pike[20], lúc bấy giờ là nhân viên Cục Tâm lý chiến của cơ quan thông tin Hoa Kỳ, năm 1970:

"Câu chuyện (về Huế) chưa chấm dứt. Nếu ước đoán của giới chức Huế được coi như gần đúng, khoảng 2.000 người vẫn còn mất tích. Tổng kết về người chết và mất tích như sau:
Tổng số dân sự tử vong: 7.600 - chết lẫn mất tích
Chiến trường: - 1.900 bị thương vì chiến cuộc; 944 thường dân chết vì chiến cuộc
Nạn nhân trong những ngôi mộ tập thể:
1.173 - số tử thi tìm trong đợt đầu sau cuộc chiến, 1968
809 - số tử thi tìm trong đợt nhì, kể cả tìm thấy ở đụn cát, tháng 3-7 năm 1969
428 - số tử thi tìm trong đợt thứ ba, trong khe Đá Mài (khu Nam Hoa) - tháng 9 năm 1969
300 - số tử thi tìm trong đợt thứ tư, khu Phu Thu, tháng 11 năm 1969
100 - số tử thi tìm thấy các nơi trong năm 1969
1.946 - mất tích (tính đến năm 1970)"
Theo soạn giả Matthew White ghi lại trong sách "Tàn khốc: 100 sự kiện tử vong cực cao trong lịch sử nhân loại" thì vụ thảm sát ở Huế năm 1968 được ông trích dẫn từ các nguồn khác nhau cho rằng "đã có 2.800 người bị giết và 3.000 người mất tích do Việt Cộng thực hiện".[21]

Mark Woodruff ghi rằng một bản báo cáo của Mặt trận Dân tộc Giải phóng bắt được ngày 25 tháng 4 năm 1968 ghi đã "loại khỏi vòng chiến đấu 1.892 nhân viên hành chánh, 38 cảnh sát, 790 tên ác ôn, sáu đại uý, 1 trung uý, 20 thiếu uý và nhiều sĩ quan trừ bị…" trong trận đánh ở Huế, tuy nhiên "loại khỏi vòng chiến đấu" là một khái niệm khá rộng (từ chết, bị thương, đầu hàng cho tới bắt làm tù binh).[22]

Hãng AFP thì đưa tin về nguyên nhân có những hố chôn tập thể tại Huế: "Trong các trận đánh hàng nghìn quân nhân đã bị giết. Quân đội Hoa Kỳ và quân chính phủ (Sài Gòn) phải chôn những binh lính chết của họ bất kỳ nơi nào và lúc nào có thể được. Còn lính dù Nam Việt Nam thì chôn xác ngay trên trận địa"[23]

Theo Gareth Porter[24], một học giả Mỹ, các ước lượng ban đầu của Bộ Di dân và An sinh Xã hội Việt Nam Cộng hòa, số dân thường thiệt mạng do giao tranh và bom pháo là 3.776, trên tổng số dân thường bị thương, chết hoặc mất tích là 6.700 người[25], chứ không phải các con số 944 và 7.600 do Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 của Quân lực Việt Nam Cộng hòa đưa ra[26]. (Các con số 944 và 7.600 này đã được Pike Douglas dùng trong thống kê của mình.)

Về các con số cụ thể tại các địa điểm khai quật, Gareth Porter[24] viết:

"...tại địa điểm trường trung học Gia Hội, báo cáo chính thức của Mỹ, dựa trên thông tin cung cấp bởi Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10, đưa ra tổng số 22 mộ tập thể và 200 tử thi, với bình quân 9 tử thi mỗi mộ. Nhưng khi Steward Harris [phóng viên Thời báo Luân Đôn] được đưa đến địa điểm đó, người sĩ quan Việt Nam hộ tống nói với anh ta rằng mỗi ngôi mộ trong số 22 ngôi có từ 3 đến 7 xác, cho ra tổng trong khoảng từ 66 đến 150. Cũng khoảng trong thời gian đó, Tiểu đoàn Chiến tranh Chính trị số 10 xuất bản một cuốn sách nhỏ dành cho người đọc Việt Nam, trong đó nói rằng tại trường học có 14 mộ (chứ không phải 22), con số này còn làm giảm tổng số hơn nữa."
Gareth Porter cũng dẫn lời kể của Alje Vennema[27], một bác sĩ làm việc cho một đội y tế Canada tại bệnh viện Quảng Ngãi và đã tình cờ có mặt tại Bệnh viện Huế trong thời gian xảy ra sự kiện Tết Mậu Thân, nói tổng số tử thi tại bốn địa điểm chính được phát hiện ngay sau Tết là 68, chứ không phải con số 477 như đã được tuyên bố chính thức, và hầu hết tử thi có dấu vết quân phục.

Các quan điểm
Có nhiều quan điểm trái ngược nhau về sự thật vụ Thảm sát Huế Tết Mậu Thân.

Thành viên Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam
Theo phía Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam, nhân vật chủ soái trong việc tuyên truyền và thổi phồng, thậm chí xuyên tạc và bịa đặt những số liệu liên quan tới thảm sát Mậu Thân là Liên Thành, trước đây là Trưởng ty Cảnh sát Quốc gia Thừa Thiên - Huế[28].

Trương Như Tảng
Theo hồi ký của Trương Như Tảng (cựu Bộ trưởng Tư pháp Cộng hòa miền Nam Việt Nam, về sau ly khai chính phủ và vượt biên sang sống lưu vong ở Pháp), thì trong khi đóng quân tại Huế, một số người đã bị tử trận vì thuộc thành phần phục vụ cho chính quyền Việt Nam Cộng hòa (viên chức, cảnh sát, sĩ quan, chính trị gia, địa phương quân...) nhưng cũng có người bị giết mặc dù không tham gia chiến trận. Ông dẫn lời "một người bạn" rằng do kỷ luật kém ở một số đơn vị, một số thường dân cũng nhân dịp hỗn loạn để trả thù nhau nên đã có những vụ giết hại vô cớ.[29]

Hoàng Phủ Ngọc Tường
Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường là người viết lời hiệu triệu kêu gọi nhân dân Huế nổi dậy, ông bị đối phương coi là 1 những người trực tiếp chỉ đạo của "vụ thảm sát". Tuy nhiên, ông khẳng định: trong thời gian diễn ra trận đánh, ông và các cán bộ khác trú tại Sở chỉ huy tiền phương tại phía tây Huế chứ không hề vào thành. Nhà Huế học Nguyễn Đắc Xuân, cựu chiến binh quân Giải phóng, cũng khẳng định: Suốt thời gian chiến dịch diễn ra, Hoàng Phủ Ngọc Tường luôn ở tại địa đạo Khe Trái trong vùng núi phía tây huyện Hương Trà chứ không hề bước chân về chiến trường Huế, tất cả những "thông tin" nói ông Tường làm việc này việc nọ ở Huế trong những ngày tết Mậu Thân 1968 đều là bịa đặt.

Tuy nhiên, trong cuộc phỏng vấn với đài PBS năm 1982, ông Hoàng Phủ Ngọc Tường nói rằng mình có mặt tại Huế trong thời gian đó. Ông nói[30]:

“ Nói riêng về những người bị giết thì trong số đó tất nhiên có một số là do du kích cách mạng. Khi chúng tôi vào nhà để gọi họ ra thì họ bắn trả đến cùng; họ bắn đến độ có những chiến sĩ của chúng tôi đã bị thương; khi đó chúng tôi phải bắn trả khiến những người đó bị chết tại chỗ. Trong trường hợp đó có một viên phó tỉnh trưởng của Huế... Còn một số những trường hợp khác thì chính nhân dân do đã căm thù quá lâu, đó là những người đã bị (chính quyền Sài Gòn) tra tấn, bắt tất cả gia đình phải đi ở tù ra ngoài đảo... và đến khi cách mạng bùng lên, họ lấy lại cái thế của người mạnh, thì họ tự đi tìm những kẻ đó để loại trừ như trừ những con rắn độc mà từ lâu nay nếu còn sống sẽ tiếp tục gây tội ác trong chiến tranh.
Có một số đó, mặc dù chúng tôi chủ trương rằng: những người đã bị bắt và đầu hàng để hỏi khai thác thì sẽ cải tạo chứ không giết, nhưng hành động của nhân dân trong một cuộc chiến tranh bùng nổ như vậy thì chính những người chỉ huy của cách mạng cũng không thể nào mà kiểm soát nổi họ, và họ đã tự mình thi hành lấy bản án tử hình với kẻ thù quá nặng nề của mình...

Đa số những tù binh của chúng tôi đã được đưa đến các trại cải tạo trong rừng. Hầu hết trong số họ sau đó đã được thả. Chỉ có một vài trong số họ bị bệnh bởi vì họ không thích ứng tốt với khí hậu trong rừng. Tất cả họ đều đã trở về với gia đình. Nhưng một số người đã bị giết chết. Đa số những người này bị giết và được chúng tôi chôn cất tại thành phố, sau đó lại được khai quật bởi Mỹ và chính phủ Sài Gòn để quay phim. Trước hết, những người đó đã bị giết bởi bom đạn của Mỹ bắn phá trong các trận phản công. Ví dụ, máy bay Mỹ đã thả một quả bom trúng vào một bệnh viện ở vùng lân cận Đông Ba, giết chết và làm bị thương hơn 200 người.

Đã có nhiều người theo lực lượng của chúng tôi vào rừng sau Tết Mậu Thân. Khi đối phương vào thành phố, họ đã giết chết các thành viên của các gia đình này và đưa đến các ngôi mộ tập thể. Thi hài quân Giải phóng mà chúng tôi không có thời gian đưa đi cũng được đưa đến các ngôi mộ tập thể. Ngoài ra, nhiều tù nhân chiến tranh đi cùng với chúng tôi đã bị giết bởi bom từ máy bay Mỹ cùng với cán bộ của chúng tôi. Trong khoảng 1975-1977, khi chúng tôi đào mương thuỷ lợi, chúng tôi phát hiện ra rằng, trong các ngôi mộ tập thể được cho là của "các nạn nhân bị thảm sát", toàn bộ các thi thể đều mang mũ tai bèo và trang phục của quân Giải phóng. Điều này thực sự là trò lừa tinh vi của chủ nghĩa thực dân mới. Họ định một đá ném hai chim. Đầu tiên, họ đã che giấu được tội ác của họ. Và thứ hai là họ đổ hết tội lỗi trên đầu quân Cách mạng. Một nhà sử học người Mỹ đến Huế sau đó đã nói công khai rằng đó là một chiến dịch tuyên truyền lớn mà Mỹ đã chi rất nhiều tiền và được sự chấp thuận của Kissinger, nhằm bôi nhọ quân Giải phóng.


Năm 2008, nhân kỷ niệm 40 năm trận đánh, Hoàng Phủ Ngọc Tường cho biết thêm:[31]

“ Không một quân đội nào dạy cho binh lính mình giết người dân cả. Dân là chỗ dựa của quân đội. "Nâng thuyền cũng dân, lật thuyền cũng dân" (Nguyễn Trãi). Hơn nữa tư tưởng chiến tranh của Đảng ta là "Chiến tranh nhân dân", dựa vào dân mà chiến đấu. Trong chiến tranh khốc liệt, người chết do nhiều nguyên nhân: Hai bên bắn nhau, tên rơi đạn lạc. Những ngày Mậu Thân suốt tháng trời đó, máy bay Mỹ dội bom, quân đội Sài Gòn bắn pháo dữ dội suốt tháng trời khắp các nẻo đường. Quân Giải phóng cũng chống trả quyết liệt. Bom pháo, súng đạn đó không biết cách phân biệt "Việt Cộng" hay người dân, tất cả đều bị chìm trong khói lửa. Vì thế, không thể đổ việc nhiều người chết cho một bên nào được.
Không hiểu sao đến giờ vẫn có những kẻ xấu miệng cứ tìm cách buộc chặt tôi vào "vụ" Mậu Thân Huế. Đúng Mậu Thân đã trở thành một bi kịch đời tôi! Tôi đành xem họ như những kẻ vu khống bẩn thỉu, thế thôi!


Hoàng Phủ Ngọc Phan
Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Phan là em ruột là nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, ông cho biết mình đã phải chịu tiếng oan bởi sự rêu rao của bộ máy tuyên truyền Việt Nam Cộng hòa. Ông bày tỏ:[32]

“ Khi ấy ở miền Nam xảy ra hai vụ giết người ghê rợn, là vụ tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn chết tù binh giữa Sài Gòn, và vụ thảm sát Sơn Mỹ. Bởi vậy, địch dựng lên vụ quân cách mạng, trong đó có anh em tôi "thảm sát" dân thường Huế trong sự kiện Tết Mậu Thân để "đánh đồng" hai bên, đánh lừa dư luận. Sự thật hiển nhiên là những ngày đó, pháo bầy cực nhanh của quân chư hầu Tân Tây Lan từ chiến hạm ngoài cửa biển Thuận An liên tiếp chụp xuống những khu chợ Đông Ba và nhiều nơi hủy diệt toàn bộ khu dân cư này. Trong loạt phim tài liệu Việt Nam - Thiên lịch sử truyền hình của Mỹ, có cảnh lính Mỹ tái chiếm Đại Nội Huế, lửa trùm lên Hoàng thành. Biết bao nạn nhân mà sau này bị rêu rao là "nạn nhân của Việt Cộng"! ”
Lê Minh
Lê Minh, Tư lệnh chiến dịch toàn Khu Trị Thiên Huế đồng thời là Bí thư Thành ủy Huế trong Tết Mậu Thân, viết lại trong hồi ký xuất bản năm 1988[33][34]:

“ Tôi thấy cần phải nói đến một điều đáng buồn. Sự tang tóc trong biến cố Mậu Thân là đề tài mà địch đã không ngừng khuếch đại và xuyên tạc ta từ trước đến nay. Trước hết là bom đạn Mỹ ném ào ạt xuống thành phố đã giết hàng ngàn dân thường, chúng bắn chết hàng loạt người tại chỗ khi tái chiếm thành phố, hàng trăm tù binh khác ta đưa ra, đáng lẽ được sống thì đã bị trực thăng Mỹ đón đường bắn chết, bởi hễ thấy đám đông là chúng bắn không phân biệt. Đó là một sự thật rõ như ban ngày, không phải là tội ác lớn nhất hay sao?
Tuy nhiên, còn lại một mặt khác của vấn đề, việc trừng trị những người có tội ác đối với nhân dân trong một cuộc chiến tranh là điều không tránh khỏi, một khi quần chúng đã nổi dậy. Và trong trường hợp đó, không một chính phủ nào có thể kiểm soát nổi những hành động trả thù bộc phát do lòng căm ghét của quần chúng từ lâu bị bức xúc, hoặc do một thứ ý thức dân tộc có tính chất tự phát ở nơi mỗi người... Rốt cuộc là đã có những người bị xử lý oan trong chiến tranh. Dù lý do thế nào thì trách nhiệm vẫn thuộc về lãnh đạo, trong đó có tôi. Nhiệm vụ bây giờ của cách mạng là phải minh oan cho gia đình, con cái của những người đã chết trong hoàn cảnh như vậy, trong khi luật pháp cách mạng chưa hề có ý định xử họ vào tội chết; có một người phải minh oan cho một người, có một trăm người cũng phải minh oan cho một trăm người. Đó chính là lẽ phải và tình thương, quần chúng sẽ thông cảm và không bao giờ lẫn lộn trắng đen.


Lê Phong Lan
Đạo diễn Lê Phong Lan đã bỏ 10 năm để tìm kiếm, gặp gỡ phỏng vấn để làm 12 tập phim tài liệu về chiến dịch Mậu Thân năm 1968. Lý do quan trọng thôi thúc đạo diễn Lê Phong Lan thực hiện bộ phim là sau khi trò chuyện với thiếu tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn, ông nói: "Suốt một thời gian dài, đã có những thông tin sai về sự kiện Mậu Thân 1968. Trong khi chúng ta lại không hề lên tiếng"[9]

Bà đã gặp gỡ cả những người lính và cả những người chỉ huy ở cả hai chiến tuyến. Ở cấp chỉ huy, ở cấp lính, mỗi người đều có cái nhìn khác nhau. Và với những gì tìm được, bà cho biết: "Tôi đã gặp những nhà báo Mỹ, những người lính bên kia chiến tuyến, họ đã nói, tất cả những thông tin về vụ thảm sát năm 1968 tại Huế chỉ là sự vu cáo của Mỹ và chính quyền Việt Nam cộng hòa đổ lên đầu Quân Giải phóng miền Nam. Để khỏa lấp cho sự thất bại nặng nề, phía Mỹ và Việt Nam cộng hòa đã phát động những tin đồn nhảm gây nhiễu loạn như một cuộc chiến tranh tâm lý, và nó đã kéo dài trong một thời gian. Nhưng sự thật là sự thật. Chiến dịch Mậu Thân trải qua thời gian càng khẳng định là bản anh hùng ca vĩ đại của quân dân Việt Nam".[35]

Trong phim Mậu Thân 1968, đoàn làm phim đã phỏng vấn ông Lê Khả Phiêu - người chỉ huy một Trung đoàn trong trận Mậu Thân 1968 tại Huế, nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân, nhà sử học Mỹ Stanley Karnow, cựu phóng viên tờ Washington Post là Don Lux, giáo sư sử học Larry Berman, và cả những người lính từ hai phía. Những dẫn chứng lịch sử cho thấy thông tin bị làm méo mó, cái gọi là "cuộc thảm sát" chỉ là đòn tâm lý chiến mà Mỹ dựng lên, thực tế bom Mỹ đã làm nhiều thường dân chết lẫn lộn cùng với quân lính 2 bên. Vào thời điểm đó, một số hãng thông tấn nước ngoài và các nhà báo độc lập đã tìm hiểu và xác định không tìm thấy hố chôn người tập thể như phía Việt Nam Cộng hòa tuyên bố.[9] Điều này đặt câu hỏi về việc tại sao Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa sau khi tái chiếm được Huế đã không cho các phóng viên tới hiện trường để điều tra viết bài về sự kiện chấn động này, trong khi nếu sự việc có thật thì lẽ ra họ phải tận dụng vì đây sẽ là cơ hội tuyên truyền rất tốt cho họ.

Tổng bí thư Lê Khả Phiêu
Theo lời Tổng bí thư Lê Khả Phiêu, nguyên Chính ủy Trung đoàn 9 tại Huế-1968

“ "Thế thì là nó (Mỹ và Việt Nam Cộng hòa) đến đâu là nó cứ tàn sát. Nó tàn sát gấp mấy lần như thế. Nó là nó dã man lắm. Thực ra ta (Quân Giải phóng) có ấy một số ác ôn là có thật nhưng không phải như cái cách dã man của nó. Khi nó chiếm lại được (Huế), nó tiêu diệt hết người dân (biến Huế) thành vùng trắng (những người ủng hộ Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam). Cơ sở (của Mặt trận) coi như mất hết, hai năm sau ta mới xây dựng lại được"[36] ”
Bùi Tín
Bùi Tín, một nhà bất đồng chính kiến với nhà nước Việt Nam, trong hồi ký về giai đoạn còn ở Việt Nam, ông kể rằng mình đã hỏi nhiều sĩ quan Quân đội Nhân dân Việt Nam trực tiếp hay gián tiếp tham gia vào trận đánh ở Huế.[37] Ông đi đến kết luận[37][38]:

“ "Khi kiểm tra lại thì không một ai, không cấp nào có ra lệnh thủ tiêu tù binh cả. Không có chỉ thị, chủ trương tàn sát tù binh. Quy định về kỷ luật chiến trường còn có ghi: Không được đánh đập tù binh; chỉ các cán bộ chỉ huy và chuyên môn (là quân báo và địch vận) mới được hỏi cung tù binh... Thế nhưng khi ở mặt trận lại có lệnh từ các sư đoàn xuống: "Phải giải hết tù binh loại ác ôn, loại nguy hiểm lên căn cứ"; phải "kiểm tra canh gác kỹ số này để không trốn được vì nếu để trốn, chúng sẽ làm lộ hết bí mật quân sự, sẽ hết sức nguy hiểm và tai hại." Danh từ "ác ôn" hồi ấy dùng cũng tràn lan, tuỳ tiện, mỗi đơn vị hiểu 1 kiểu: viên chức ở xã, ở huyện, ở tỉnh; chỉ huy tiểu đội trưởng lên đến đại đội trưởng, tiểu đoàn trưởng; đảng viên đảng Dân Chủ, Cần Lao cũ...; lính dù, biệt động, thủy quân lục chiến; lại còn có đơn vị coi người họ Tôn Thất, Bảo, Vĩnh... là gốc phong kiến, chống Cộng... Trên lại chỉ thị nghiêm không được để xổng tù binh, vì sẽ lộ bí mật quân sự, rất nguy hiểm. Đến khi chiến sự khẩn trương, quân Mỹ đổ bộ, ứng cứu, máy bay, pháo binh, pháo từ biển bắn dữ dội, bộ đội di chuyển, rồi lệnh rút lên núi, phải mang cả tù binh theo...
Giữa cảnh hỗn loạn khi có lệnh rút, quân đối phương lại có những mũi vu hồi chặn hậu. Phía sau, phía trước, ngay trong khu vực hành quân đều bị bom và hỏa lực pháo... Quân hai bên và tù binh chết hoặc bị thương lẫn lộn. Một số đơn vị nảy ra hành động thủ tiêu tù binh "để không bị lộ bí mật, không bị nguy hiểm, khỏi vướng chân, nếu không sẽ chết cả nút..."[cần số trang] Cuối cùng cũng còn một số ít tù binh giải về căn cứ, được dùng để đào hầm hố, khuân vác... một số về sau được thả về. Hai nữa là có trường hợp xảy ra những trận ném bom rất lớn của máy bay Mỹ khi quân Mỹ phản công, bom Mỹ giết hại người của cả hai bên (quân Giải phóng cùng với những tù binh họ giải đi). Thi hài quân Giải phóng thì được chôn và đánh dấu, có khi được đưa về gần căn cứ, còn thi hài tù binh thì phải vùi nhanh. ”
Nguyễn Đắc Xuân
Theo nhà Huế học Nguyễn Đắc Xuân, cuộc thảm sát Mậu thân là sản phẩm tưởng tượng của một cuộc tâm lý chiến. Ông cho rằng kết cục tại Huế đã cho thấy một thất bại của Mỹ khi để quân đội chủ quan dẫn đến việc Mỹ buộc phải sử dụng không quân và hỏa lực cực mạnh để tàn phá nhiều khu phố, giết hại nhiều thường dân theo đúng mô-típ họ đã làm ở Bến Tre rằng muốn cứu lấy thành phố này, chỉ có cách phá hủy nó. Để rồi, khi kết thúc trận chiến, họ phải dựng lên cái gọi là một cuộc thảm sát để khỏa lấp thất bại đó cũng như đánh lừa dư luận.

“ "Sau khi mình (Quân Giải phóng) rút khỏi Huế, họ (Mỹ-VNCH) truy kích mình tới tận bên Lào. Trong thành phố lúc đó chỉ có 1 triệu người, họ đã làm một cuộc phản kích về tâm lý chiến rất là mạnh mẽ. Họ làm điều đó với mục đích là để trấn tĩnh lại việc mình đã giải phóng thánh phố Huế"[36] ”
Nguyễn Trung Chính
Theo ông Nguyễn Trung Chính, Phó bí thư thường trực tỉnh Thừa Thiên - Huế, nguyên Bí thư quận 1 - Huế năm 1968 nói:

“ "Tất nhiên trong chiến tranh có tai nạn, có bom rơi đạn lạc nhưng nói thật, thảm sát là cái gì đó hoàn toàn không có, không xảy ra. Nhưng thằng địch (Mỹ-VNCH) bao giờ cũng thế, khi nó càng thất bại thì nó càng làm chiến tranh tâm lý, có thế thôi."[36] ”
Quân đội Hoa Kỳ
Tướng William Westmoreland
Trong hồi ký, tổng chỉ huy quân đội Mỹ tại Việt Nam, tướng William Westmoreland công nhận rằng bom Mỹ khi ném trượt mục tiêu quân sự đã tàn phá công trình dân sự và gây nhiều thương vong cho thường dân[23]:

Lúc trận đánh bắt đầu, quân Việt Nam (Sài Gòn) và lính thủy đánh bộ (Mỹ) định chiến đấu không dùng xe tăng, pháo binh và không quân yểm trợ vì muốn bảo vệ thành phố giàu di sản này nhưng vì địch bám giữ một cách dai dẳng nên cứ theo cách đó thì mất quá nhiều sinh mạng binh lính Mỹ và Việt Nam Cộng hòa. Tổng thống Thiệu bèn cho phép dùng bất kỳ phương tiện nào cần thiết để lấy thành phố Huế. Sự tàn phá không tránh khỏi đã xảy ra!...".
Sĩ quan Douglas Pike
Theo sĩ quan Cục Tâm lý chiến Hoa Kỳ là Douglas Pike[20] thì có 3 giai đoạn đưa đến những vụ xử tử.

“ Giai đoạn đầu là một loạt các cuộc xử án công cộng kéo dài khoảng 5 - 10 phút do giới chức trong quân Mặt trận Dân tộc Giải phóng dựng lên. Bị cáo luôn bị kết án "có tội với nhân dân".
Giai đoạn nhì, khi cho rằng họ sẽ giữ được Huế lâu dài, Mặt trận Giải phóng bắt đầu tiến hành công tác giáo dục tư tưởng yêu nước cho quần chúng. Những ai bị tình nghi có hành động chống cách mạng từ từ bị truy bắt trong giai đoạn này. Người theo đạo Công giáo, các nhà trí thức, thương gia và đám người bị kết tội làm 'tay sai Đế quốc' sẽ bị bắt để "tạo dựng xã hội mới". Giai đoạn sau cùng, khi thấy rõ họ đang bị đánh bật ra khỏi Huế, quân Mặt trận Dân tộc Giải phóng thi hành những vụ thủ tiêu nhân chứng - bất cứ ai biết mặt họ, đều bị giết và chôn mất xác."


Nhiều tác giả sử dụng báo cáo của Pike, trong khi nhiều người khác thì phủ nhận, cho rằng đây là một chiêu bài tuyên truyền của Mỹ và chính quyền Việt Nam Cộng hòa để tạo hỗ trợ cho sự hiện diện của quân đội Mỹ tại Việt Nam.[2] Trong những thời gian đầu cuộc chiến, nhiều phóng viên chiến trường phải viết phóng sự tuân theo một quy định áp đặt từ chính phủ Hoa Kỳ.[2]

Marilyn B. Young
Marilyn B. Young trong sách tựa đề The Vietnam Wars, 1945-1990[3][cần số trang] ghi lại:

"Trong những ngày đầu của cuộc chiếm đóng quả thực có những vụ xử tử công khai tại chỗ... khi trận chiến gần kết thúc bởi những cuộc pháo kích của Mỹ, lính miền Bắc trên đường rút lui xử tử những người họ đang giam giữ thay vì thả họ ra hay cố giữ lại làm tù binh - với con số người chết vào khoảng 300-400, không nhiều như chính phủ Sài gòn và Washington công bố, nhưng cũng đủ để tạo những câu hỏi tang thương cho những người sống sót ở Huế..."
Nguồn khác của Hoa Kỳ
Gareth Porter
Về sau có khảo cứu của Gareth Porter[24] về vụ thảm sát Huế, trong đó, ông chỉ trích những phóng đại tuyên truyền từ Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng hòa, vốn bắt nguồn từ các báo cáo của Tiểu đoàn Tâm lý chiến số 10) và Cục Tâm lý chiến Mỹ về các hố chôn tập thể[39]

Ông nói các thông tin về cái gọi là đàn áp tôn giáo là thiếu chính xác, cũng như việc các cơ quan Hoa Kỳ đã hiểu sai từ ngữ trong các tài liệu thu được của đối phương đã dẫn tới những kết luận vô căn cứ[40] Porter cũng nêu là tại khu Gia Hội, nơi quân Giải phóng đã kiểm soát trong 26 ngày, một linh mục Công giáo nói với ký giả Len Ackland rằng không có một ai trong số các giáo dân của ông bị hại[24].

Ông đã nêu ra các nguồn gốc không xác thực của những thông tin về vụ "thảm sát" khi chính quyền Sài Gòn không cho phép bất kỳ phóng viên nào xem các địa điểm có mộ hay các tử thi[41]; sự không rõ ràng trong việc điều tra tại thực địa các ngôi mộ tập thể[42]; những mâu thuẫn trong các báo cáo về số lượng tử thi tìm thấy; những mâu thuẫn với kết quả tìm hiểu của một bác sĩ y khoa làm việc tại Huế lúc đó; một số chi tiết đáng chú ý xung quanh các cuộc khai quật vào năm 1969; những mâu thuẫn giữa bài viết của Douglas Pike với các nguồn thông tin khác, rằng "Bộ trưởng Y tế Trần Lưu Y, sau khi đi thăm các địa điểm chôn cất vào tháng 4 năm 1969, đã thông báo với Phó Tỉnh trưởng Thừa Thiên rằng các tử thi có thể là của những người lính Mặt trận Dân tộc Giải phóng bị chết trong các trận giao tranh"[43]; những mâu thuẫn trong các lời khai của "người làm chứng" cho vụ thảm sát[44]; và thêm vào đó là kết quả của những trận bom Mỹ tại Huế đã khiến rất nhiều thường dân thiệt mạng.[45].

Gareth Porter cho biết rằng một người bác sĩ có mặt tại Huế vào thời điểm tìm thấy các mộ chôn, Alje Vennema[27], viết rằng "đối với các địa điểm trong khu lăng vua, hầu hết các tử thi có dấu vết của quân phục". Vennema đã hỏi chuyện các dân làng gần đó, họ nói rằng trong các ngày 21 đến 26 tháng 2 khu vực trung gian đã bị bom và pháo dữ dội. Và, trái với các tuyên bố của chính phủ rằng nhiều nạn nhân đã bị chôn sống tại đó, Vennema nói rằng tất cả các tử thi đều có các vết thương.

Trong kết luận của bài viết, Gareth Porter đồng ý rằng có những vụ giết người tại Huế trong giai đoạn chiến sự; tuy nhiên không có bằng chứng cụ thể về nguyên nhân của những cái chết.

"Các bằng chứng có được - không phải từ nguồn của Mặt trận Dân tộc Giải phóng, mà từ nguồn chính thức của Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa và từ các quan sát viên độc lập - cho thấy rằng câu chuyện chính thức về một cuộc tàn sát bừa bãi đối với những người được cho là không thích hợp với Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam là hoàn toàn bịa đặt. Không chỉ số lượng các thi thể được tìm thấy trong và xung quanh Huế là đáng nghi vấn, mà quan trọng hơn, nguyên do của các cái chết có vẻ như là bị chuyển từ chính các trận đánh quân sự sang việc xử tử của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam. Và tường trình chi tiết nhất "có thẩm quyền" mà các chính phủ Mỹ hay Việt Nam Cộng hòa đưa ra về sự việc được cho là vụ thảm sát này đã không đứng vững trước các thẩm định."[46].
Noam Chomsky và Edward S. Herman
Noam Chomsky, nhà nghiên cứu chính trị và ngôn ngữ học người Mỹ, và Edward S. Herman, nhà kinh tế học người Mỹ, trong "Tài liệu về Kinh tế và Nhân quyền" tập 1, cho rằng vụ việc đã bị mô tả một cách sai lệch, bị thổi phồng, bị tô vẽ nhằm mục đích tuyên truyền. "Đó là những thường dân bị chết do những trận bom pháo Mỹ đã san bằng thành phố Huế. Rồi sau đó khi Mỹ và quân đội Sài Gòn phản kích trả thù lại thời kỳ hậu Mậu Thân cũng giết chóc rất nhiều. Thứ nữa là lực lượng quân Giải phóng đã tử trận trong lúc chiến đấu. Tất cả đều là người Việt với nhau và Mỹ tính gộp vào hết. Tất cả những điều đó được Mỹ dựng thành một vụ thảm sát tưởng tượng"[4] Các căn cứ được nêu ra có thể tóm lược như sau[5]:

Những tài liệu căn bản cho câu chuyện này gồm một bản báo cáo do chính phủ Sài Gòn đưa ra vào tháng 4/1968, một "tài liệu bắt được" và đã phổ biến trong công chúng của phái đoàn Hoa Kỳ vào tháng 11/1969, và một bài phân tích dài xuất bản năm 1970 của một nhân viên Phòng Thông tin "USIS" (Tâm lý chiến) là Douglas Pike. Cả hai bản báo cáo của Sài gòn và của Pike đã gây nên một sự nghi ngờ về nguồn tin, giọng điệu và vai trò của chúng trong một chiến dịch tuyên truyền mở rộng nhằm làm giảm đi ảnh hưởng của vụ thảm sát Mỹ Lai. Trong một phân tích cẩn thận về "tài liệu bắt được", Gareth Porter cho thấy bộ máy tuyên truyền của Mỹ đã cố tình nhập nhằng từ ngữ để đánh lừa. Cụm từ "loại bỏ" đã bị diễn giải thành "giết chết", mặc dù trong tiếng Việt từ này mang ý nghĩa rất rộng (giết chết, bị thương, bắt sống, đầu hàng hoặc bỏ trốn). Nhưng quan trọng hơn là những tài liệu này không được viết ngay khi sự việc diễn ra mà chỉ được viết ra nhiều tháng sau đó, và đã không có sự điều tra hay nghiên cứu tỉ mỉ để xác thực. Porter báo cáo rằng: không có tài liệu nào cho thấy rằng quân Giải phóng có ý định tàn sát dân thường hoặc ngay cả các chỉ huy của đối phương ở Huế. Chiến lược chung của quân Giải phóng chuyển tải trong các tài liệu đã bị bóp méo bởi Douglas Pike và cộng sự của mình.

Bằng chứng về các ngôi mộ tập thể cũng rất mơ hồ. Các con số này nhằm che lấp thực tế là đã có rất nhiều thường dân bị thiệt mạng khi quân Mỹ chiếm lại thành phố Huế bởi việc sử dụng hỏa lực mạnh một cách bừa bãi. Sau trận đánh 25 ngày, trong số 17.134 nhà thì 9.776 ngôi nhà đã hoàn toàn bị phá hủy và 3.169 ngôi nhà bị thiệt hại khá trầm trọng bởi bom đạn của Mỹ. David Douglas Duncan, phóng viên chiến trường, mô tả đó là "một sự nỗ lực dốc hết sức để loại bỏ bất cứ một kẻ địch nào. Tâm trí tôi bấn loạn trước cuộc tàn sát." Robert Shaplen viết về khi đó "Không có gì trong cuộc chiến ở Triều Tiên và Việt Nam khi nói về sự tàn phá, mà tôi thấy kinh hoàng bằng những điều tôi thấy được ở Huế năm ấy". Townsend Hoopes, người có quyền truy cập đặc biệt thông tin mật Bộ Quốc phòng, nói rằng các nỗ lực tái chiếm Huế đã khiến 80% các tòa nhà trở thành đống đổ nát, và rằng "trong đống đổ nát, khoảng 2.000 dân thường đã chết...". Quân Giải phóng cũng cho biết họ đã chôn cất khoảng 2.000 nạn nhân bị oanh tạc trong các ngôi mộ tập thể cùng binh sĩ tử trận của chính họ[10].

Một thông tin thú vị là việc các nhà báo độc lập không bao giờ được phép có mặt tại những cuộc khai quật mộ tập thể. Sự ước lượng về những nạn nhân của thảm sát tại Huế đã tăng vọt lên một cách đáng kể để đáp ứng lại với những nhu cầu chính trị bất ngờ đột xuất của chính quyền Nixon. Không có nhà báo phương Tây nào đã được dẫn đến những mồ chôn tập thể khi các hố chôn đó được khai quật cả. Ngược lại một nhà nhiếp ảnh người Pháp, Marc Riboud, đã nhiều lần bị từ chối yêu cầu muốn đi xem một trong số địa điểm nơi mà ông tỉnh trưởng tuyên bố "có 300 cán bộ chính phủ đã bị Việt cộng giết". Người của tổ chức AFSC tại Huế cũng không thể khẳng định bản báo cáo về những hố chôn tập thể, những nhà báo độc lập không hề được phép có mặt tại hiện trường và họ rất khó xác định chỗ chính xác nơi những hố chôn tập thể mặc dù đã nhiều lần yêu cầu được đến xem.

Một giả thuyết khác ít được nhắc tới, rằng những nạn nhân ở Huế là do quân đội Mỹ và Việt Nam Cộng hòa trả thù khi tái chiếm thành phố. Nhiều người ủng hộ Mặt trận dân tộc đã lộ dạng trong suốt cuộc tổng tấn công, và đã hợp tác với chính quyền địa phương của những người cách mạng ở Huế, hoặc bầy tỏ sự ủng hộ của họ đối với Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam. Khi quân giải phóng rút đi, nhiều cán bộ và những người ủng hộ quân Giải phóng bị kẹt lại và họ trở thành nạn nhân của những sự trả thù. Trong một bài mô tả, một nhà báo người Ý Oriana Fallaci, trích dẫn lời một linh mục Pháp ở Huế đã kết luận rằng: "Tất cả có khoảng 1.100 người bị giết (sau ngày quân Mỹ tái chiếm thành phố). Hầu hết là sinh viên, giảng viên, giáo sĩ. Những trí thức và người dân Huế đã không bao giờ che giấu cảm tình của họ với Mặt trận Dân tộc Giải phóng"[11].

Hai ông kết luận: Trong bất kỳ trường hợp nào, tình trạng rất lộn xộn về các sự kiện và bằng chứng, cộng với các "bằng chứng" không thuyết phục, ít ra cũng có thể nói rằng việc "tắm máu" tại Huế hiển nhiên đã được phóng đại. Nó có vẻ khá rõ ràng rằng bom đạn Mỹ nhằm "bảo vệ" Việt Nam đã giết nhiều thường dân hơn là do quân Giải phóng. Những ví dụ này, tất nhiên, không chỉ gợi lên một thực tế rằng các báo cáo chính thức của chính quyền Sài Gòn là dối trá và lừa bịp, và trong một số trường hợp đã được chuyển thành những câu chuyện hoang đường không có bằng chứng xác thực.

Các nguồn khác
Nhà báo Italy là Oriana Fallaci trong bút ký cho biết khoảng 1.100 người đã bị giết khi quân đội Việt Nam Cộng hòa và quân Mỹ tái chiếm Huế, hầu hết người bị giết là giáo viên, giảng viên, sinh viên đại học, tu sĩ, trí thức và tín đồ tôn giáo. Nhà sử học Stanley Karnow cho rằng đã có nhiều thường dân bị xử tử bởi quân Việt Nam Cộng hòa và thi thể của họ đã bị chôn trong các hố tập thể[8]

Năm 1969, phóng viên Don Oberdorfer[47][cần số trang] sang ở Huế 5 ngày với Paul Vogle, giáo sư dạy Anh Văn người Mỹ tại Đại học Huế, và phỏng vấn nhiều nhân chứng trong thời gian Huế bị quân Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam đóng giữ. Năm 1971, trong cuốn sách "Tết!", Don Oberdorfer kể về trường hợp Phạm Văn Tường, một người gác cổng bán thời gian cho cvăn phòng thông tin chính phủ Huế, người đã nằm trong danh sách quân Giải phóng gọi là "phản động", đã bị bắt khi ẩn náu cùng gia đình của mình. Don Oberdorfer viết rằng ông ta với con gái 3 tuổi, con trai 5 tuổi và 2 cháu trai, tất cả họ bị bắn chết, bỏ lại xác trên đường phố để gia đình ông ta chứng kiến.[48] Tuy không thể chứng minh câu chuyện này bằng nguồn tin nào khác, Oberdorfer báo cáo rằng hầu hết những người nam trên 15 tuổi trốn tránh trong một nhà thờ khu Phú Cam đều bị đưa đi. Khi Oberdorfer phỏng vấn Hồ Tý - một chỉ huy Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam trong cuộc tổng tấn công 1968 đã đào ngũ - ông này cho biết Đảng Lao động Việt Nam có lưu ý đặc biệt về khu Công giáo Phú Cam.[47] Don Oberdorfer cũng dẫn một số nguồn tin thông báo rằng có những "đội trả thù" do Việt Nam Cộng hòa lập ra, chuyên săn lùng và xử tử những thường dân đã ủng hộ quân Giải phóng khi họ đóng ở Huế.[49]

Nguyễn Công Minh, con gái của phó Quận trưởng quận Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị vào thời điểm đó, nói rằng cha cô, sắp về hưu, đã bị bắt tại nhà riêng khởi đầu cuộc tấn công. Sau khi ông nói với quân Giải phóng rằng ông là Phó Thị trưởng thành phố Huế sẽ được cho nghỉ hưu trong năm sau (1969), ông được lệnh phải trình diện ở khu cải tạo. Hai ngày đầu, ông được cho về nhà sau khi đến khai báo, đến ngày thứ 3 thì ông được yêu cầu đóng gói quần áo và thực phẩm để tới khu trại trong 10 ngày. Ông không bao giờ được nhìn thấy một lần nữa, cũng không tìm được hài cốt của ông. Cô kể lại rằng vào mùa hè năm 1969, khi tìm kiếm thi thể của cha cô (việc tìm kiếm do một người Cộng sản trình diện chiêu hồi chỉ dẫn), cô đã chứng kiến 7 thi thể trong một ngôi mộ đã được tìm thấy. Nguyễn Công Minh ước tính khoảng 250 thi thể được tìm thấy trong 1 tháng tìm kiếm trong 8 hố chôn tập thể.[50]

Ba giáo sư, Giáo sư Horst-Günther Krainick, bác sĩ Alois Alteköster, và Tiến sĩ Raimund Discher, người giảng dạy tại Đại học Y Khoa Huế, là thành viên Đại sứ Văn hóa CHLB Đức, cùng với bà Horst-Günther Krainick, đã bị bắt giữ bởi quân Giải phóng trong cuộc tấn công Huế của họ vào tháng 2 năm 1968. Ngày 05 Tháng Tư năm 1968, các bộ phận thi thể của giáo sư cùng với nhiều người dân Việt Nam đã được phát hiện trong ngôi mộ tập thể gần Huế.[48][51]

Một số soạn giả và phóng viên như Stephen Hosmer (Viet Cong Repression and Its Implications for the Future, 1970); Peter Braestrup (phóng viên báo Washington Post viết cuốn Big Story, 1977); Barbara Tuchman (viết cuốn The March of Folly, 1984); Loren Baritz (Backfire, 1985)[52] và Uwe Siemon-Netto (Springer Foreign News Service) thì cho rằng quân Giải phóng thực hiện cuộc tàn sát. Siemon-Netto cho rằng những thi thể bị trói tay là chứng minh họ không chết vì bom mìn mà đã bị bắn với mục đích thủ tiêu chứ không phải vì lạc đạn.[53]

Bà Nguyễn Thị Thanh Sung sinh năm 1949 tại An Cựu (Huế), cựu học sinh Đồng Khánh, năm 1974 theo chồng sang Mỹ định cư. Đầu thập niên 1990, bà cho xuất bản một hồi ký mang tên "Không Biên Giới". Hồi ký có 26 tiểu truyện, riêng tiểu truyện số 6 tác giả dành riêng kể chuyện trả thù của quân lực Việt Nam Cộng hòa sau Tết Mậu Thân 1968. Gia đình bà Sung từng suýt chết vì bị 1 trái bom Mỹ ném trúng nhà, sau khi tái chiếm Huế thì quân Việt Nam Cộng hòa cho lùng tìm những người có tên trong sổ quyên góp cho quân Giải phóng rồi xử bắn họ, cha bà Sung cũng bị bắt nhưng vì may mắn nên thoát được vụ xử bắn[12]

Một nhân chứng người Việt ở Huế, chị Nguyễn Thị Hoa, thì cho biết: "Bắt đầu là chúng nó (quân Mỹ) dùng phi pháo. Chúng dội pháo vào khu vực chúng tôi sinh sống, san bằng nhà cửa, cây cối. Chúng bắn pháo vào nhà những khu vực quanh đó. Những nhà này bán xăng dầu nên khi pháo bắn thì cháy trụi. Tất cả người già, trẻ nhỏ, phụ nữ lánh nạn ở đây đều bị thiêu sống."[13]

Scott Laderman, giáo sư lịch sử tại Đại học Minnesota, trong một bài viết cho biết: Trong tháng 5 năm 1970, Ủy ban các học giả về châu Á đã xuất bản "Mười hai câu hỏi về Việt Nam" một tài liệu nhằm mục đích đáp ứng một số câu hỏi cơ bản về cuộc chiến tranh mà các tổ chức tin rằng đã bị che khuất bởi các thông tin chính thức nhưng sai lạc của chính phủ Mỹ. Phần cuối cùng của tài liệu, các học giả tỏ ý nghi ngờ và không đồng ý với báo cáo của chính quyền Nixon về vụ thảm sát Huế[6]

Nhà sử học David Hunt cho rằng các tài liệu của Douglas Pike về vụ thảm sát là một trong các chính sách của chính phủ Mỹ, "về tất cả các phương diện, hoàn toàn là nhằm tuyên truyền". Năm 1988, Douglas Pike nói rằng chính ông ta trước đó "đã tham gia vào một nỗ lực có chủ đích nhằm làm mất uy tín của quân Giải phóng".[7]

Văn hóa
Tác phẩm Giải khăn sô cho Huế của Nhã Ca xuất bản năm 1969 là một tác phẩm viết về thời điểm Tết Mậu Thân ở Huế, nói đến những biến cố đã xảy ra trong thành phố này vào dịp Tết 1968. Sau này, Nhã Ca công nhận là cuốn sách đã hư cấu nên nhiều chuyện về các nhân vật có thật, vu oan cho rất nhiều nhân sĩ, trí thức ủng hộ quân Giải phóng khiến họ phải chịu oan nhiều tiếng xấu về sau[28] Cuốn Đêm nghe tiếng đại bác và cuốn phim Đất khổ cũng rút từ sự kiện này ở Huế. Phim Đất khổ đã bị cấm tại Việt Nam.[54]

Chú thích
^ “Tet Offensive, the battle of Hue, in History of Vietnam - Tet Offensive.”. Vets With A Mission, this article is taken from the book Vietnam Experience Nineteen Sixty-Eight ISBN 978-0939526062. Truy cập ngày 15 tháng 7 năm 2010.
^ a ă â b Herman & Porter, The Myth of the Hue Massacre, Ramparts, Tập 13, Chương 8, May-June 1975
^ a ă Young, Marilyn B., The Vietnam Wars, 1945-1990 (New York: Harper Perennial, 1991)[cần số trang]
^ a ă “Mậu Thân 1968 - 45 năm nhìn lại - Bài 5: Tấn công, tấn công liên tục”. PLO. Truy cập 13 tháng 2 năm 2015.
^ a ă The Washington Connection and Third World Fascism By Noam Chomsky, Edward S. Herman. Black Rose Books 1979. ISBN 0-919618-89-8. P. 345-353
^ a ă Iraq, Vietnam, and the Bloodbath Theory
^ a ă Laderman, Scott (ngày 16 tháng 1 năm 2009). Tours of Vietnam: War, Travel Guides, and Memory. Durham, NC: Duke University Press Books. tr. 90. ISBN 978-0822344148.
^ a ă Laderman, Scott (ngày 16 tháng 1 năm 2009). Tours of Vietnam: War, Travel Guides, and Memory. Durham, NC: Duke University Press Books. tr. 94. ISBN 978-0822344148.
^ a ă â "Giải mã" Mậu Thân 1968, Thanh Niên Online
^ a ă â For Reasons Of State. By Noam Chomsky. Penguin Books India, ngày 1 tháng 7 năm 2003. ISBN 9780143030546. P 231
^ a ă Oriana Fallaci, "Working Up to Killing," The Washington Monthly (February 1972), p.40
^ a ă “"Me Mỹ" kể chuyện Huế sau Tết Mậu Thân”. Truy cập 4 tháng 10 năm 2015.
^ a ă Vietnam: A Television History." PBS network produce by WGBH Boston, in cooperation with Central Independent Television/ United Kingdom and Antenne–2/France, and in association with LRE Production. Tập 7
^ Jackson, Gerald (16–ngày 22 tháng 2 năm 1998). “Hue: the massacre the Left wants us to forget”. The New Australian. Truy cập ngày 25 tháng 4 năm 2014. Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |date= (trợ giúp)
^ "Ai Đã Giết Người Dân Huế?" Câu Hỏi 40 Năm Chưa Trả Lời RFA, 2.2.2008
^ "Tet%20Mau%20Than"%20in%20Thua%20Thien%20Province%20ad%20Hue%20City2.pdf “List of Civilians Massacred by the Communists During "Tet Mau Than" in Thua Thien Province ad Hue City” (PDF). RVN. Truy cập ngày 25 tháng 4 năm 2014.
^ Kendrick Oliver, The My Lai Massacre in American History and Memory (Manchester University Press, 2006), p. 27.
^ Encyclopedia of the Stateless Nations: Ethnic and National Groups around the World, edited by James Minahan, vol. 4 (Greenwood, 2002), p. 1761.
^ Pierre Journod, "La France, les États-Unis et la guerre du Vietnam: l'année 1968", in Les relations franco-américaines au XX siècle, edited by Pierre Melandri and Serge Ricard (L'Harmattan, 2003), p. 176.
^ a ă Douglas Pike, "Vietcong Strategy of Terror" (PDF)
^ White, Matthew (2013). Atrocities: The 100 Deadliest Episodes in Human History. W. W. Norton & Company. tr. 469. ISBN 0393345238.
^ Woodruff, Mark. Unheralded Victory. Arlington, VA: Vandamere Press, 1999. tr 209
^ a ă http://motthegioi.vn/xa-hoi/hoi-ky-cua-cac-tuong-ta-sai-gon/ky-33-chinh-la-hue-khien-tuong-westmoreland-noi-gian-136851.html
^ a ă â b D.Gareth Porter. "The 1968 'Hue Massacre'"]. Tạp chí Indochina Chronicle số 33, 24/6/1974. phần 1 phần 2
^ Saigon Post, ngày 17 tháng 3 năm 1968
^ VC Carnage in Hue, Tenth Political Warfare Battalion, 1968, p. 8.
^ a ă Alje Vennema, "The Tragedy of Hue," unpublished manuscript, 1968, pp. 19-23.
^ a ă http://antg.cand.com.vn/Tu-lieu-antg/Su-that-ve-3-nhan-vat-bi-ke-thu-goi-la-do-te-khat-mau-Su-vu-khong-trao-tro-304949/
^ The Tet Offensive: A Concise History. James H. Willbanks. Columbia University Press. P 101
^ “Phỏng vấn với Hoàng Phủ Ngọc Tường, 1982”. WGBH OpenVault. Truy cập ngày 3 tháng 3 năm 2013.
^ Phan Bùi Bảo Thy (12 tháng 1 năm 2013). “Sự thật về 3 nhân vật bị kẻ thù gọi là "đồ tể khát máu": Sự vu khống tráo trở...”. Báo Công an nhân dân điện tử.
^ Trần Tuấn (20 tháng 5 năm 2012). “Cuộc gặp lại của những người một thời Sống Đẹp”. Báo Tiền phong.
^ Lê Minh (ngày 7 tháng 3 năm 2014). “Huế trong chiến dịch Mậu Thân”. Tạp chí Sông Hương.
^ Huế - Xuân 68, trang 75-76, Thành ủy Huế, 1988
^ Lật lại những câu chuyện lịch sử "nhạy cảm" trong chiến dịch Mậu Thân 1968, Báo điện tử Dân trí
^ a ă â https://www.youtube.com/watch?v=Pe690erLazE&index=8&list=PLviI-4hDXD9RZ3cq_9kUTlvI0yCs8SJmM
^ a ă Mặt thật, Vụ tàn sát ở Huế, Bùi Tín, Nhà xuất bản Sài Gòn Press
^ Mây mù thế kỷ, Phần 1: Nhìn lại cuộc chiến tranh, Bùi Tín, Nhà xuất bản Đa Nguyên
^ THE 1968 'HUE MASSACRE', D. Gareth Porter, trích:"The agency of the Saigon government given overall responsibility for compiling data on the alleged "massacre" and publicizing the information was neither the Ministry of Social Welfare and Refugees nor the Ministry of Health, as one might have expected, but the Tenth Political Warfare Battalion of the Army of the Republic of Vietnam (ARVN)."
^ D.Gareth Porter. "The 1968 'Hue Massacre'". Tạp chí Indochina Chronicle số 33, 24/6/1974. Trích: "...Về những người Công giáo ở Huế, bằng chứng từ cả các tài liệu của Mặt trận và nhân chứng cho thấy chính sách của Mặt trận Dân tộc Giải phóng không hướng về phía chống lại Giáo hội Công giáo. Tài liệu Kế hoạch công kích và khởi nghĩa bắt được nói đến việc 'cô lập (isolate) những tên phản cách mạng lợi dụng Công giáo tại Phú Cam'. Tuy nhiên, trong thuật ngữ tiếng Việt của Cộng sản, 'cô lập' có nghĩa hành động để cắt đứt các ảnh hưởng của các cá nhân nói trên ra khỏi các sự vụ của cộng đồng. Nó không có nghĩa hành quyết hay thậm chí không nhất thiết có nghĩa bỏ tù, trái với những gì mà các chuyên gia chiến tranh chính trị có thể thuyết phục. Tài liệu chỉ ra rằng chỉ có các mục sư bị phát hiện 'che giấu địch' mới là đối tượng trừng phạt, và mức độ trừng phạt cụ thể còn tùy vào mức độ mà chống đối cách mạng của cá nhân đó trong quá khứ...".
^ D.Gareth Porter. "The 1968 'Hue Massacre'". Tạp chí Indochina Chronicle số 33, 24/6/1974, trích: "...chính quyền Sài Gòn không cho phép bất kỳ phóng viên nào xem các địa điểm có mộ hay các tử thi..."
^ Porter trích Le Monde, ngày 13 tháng 4 năm 1968, rằng Marc Riboud dùng trực thăng để đến địa điểm đã thông báo thì phi công từ chối hạ cánh với lý do là vùng đất đó "không an toàn". Danh sách địa điểm không giống với cái mà Đại tá Tỉnh trưởng Phạm Văn Khoa miêu tả.
^ Porter trích báo Tiền Tuyến, ngày ngày 3 tháng 5 năm 1969; ông cũng dẫn lời Washington Post, ngày 5 tháng 5 năm 1969 là "Một sĩ quan Mỹ tại Huế đã thừa nhận với một phóng viên tờ Washington Post tại một lễ tang tập thể cho những người chết: Một số có thể đã đơn giản là bị kẹt lại [trong các cuộc giao tranh]"
^ Porter nêu ra sự mâu thuẫn thông tin trong hai cuộc phỏng vấn của Baltimore Sun và báo Tiền Tuyến, ngày 17 tháng 10 năm 1969, với cùng một nhân chứng
^ D.Gareth Porter. "The 1968 'Hue Massacre'". Tạp chí Indochina Chronicle số 33, 24/6/1974, trích: "...toàn bộ những vùng tìm thấy các hố chôn là chiến trường trong nhiều tuần của năm 1968. Mặt trận Dân tộc Giải phóng đã tiếp tục giữ nhiều làng nhỏ ngay cả sau khi đã bị đẩy ra khỏi thành phố, và một số làng vẫn nằm trong quyền kiểm soát của họ trong hàng tháng, khi các máy bay ném bom của Mỹ đánh phá họ dữ dội...Làng Phú Mỹ, chỉ cách Huế 3 dặm về phía đông, là một trong các làng đã bị các đơn vị Cộng sản chiếm giữ trong cuộc tổng tấn công, khi nhiều nam giới trẻ nằm trong tuổi quân sự đã được gọi vào Quân Giải Phóng. Theo một cuộc phỏng vấn sau này với một người dân làng, máy bay Mỹ đã liên tục ném bom làng, phá hủy hàng trăm ngôi nhà và làm nhiều dân thường thiệt mạng....Phú Xuân, cách Huế 13 dặm, đã là chiến trường của các cuộc giao tranh dữ dội, trong đó có sự sử dụng mạnh của không lực Mỹ, trong các tuần nối tiếp cuộc Tổng tấn công..."
^ http://msuweb.montclair.edu/~furrg/porterhue2.html. Trích: The available evidence -- not from NLF sources but from official U.S. and Saigon documents and from independent observers -- indicates that the official story of an indiscriminate slaughter of those who were considered to be unsympathetic to the NLF is a complete fabrication. Not only is the number of bodies uncovered in and around Hue open to question, but more important, the cause of death appears to have been shifted from the fighting itself to NLF execution. And the most detailed and "authoritative" account of the alleged executions put together by either government does not stand up under examination.
^ a ă Oberdorfer, Don. Tet!: The Turning Point in the Vietnam War. New York: Doubleday & Company, 1971.
^ a ă Tet - What Really Happened at Hue
^ Oberdorfer, pp. 232–233
^ Interview with Mrs. Nguyen Cong Minh, WGBH Educational Foundation. Trích: First of all, they arrived at Xuan O where they dug up, ah, that man pointed out, he only knew one tunnel and pointed it out and when it was dug up, there were the remains of seven persons who were all tied up, tied up with their hands behind their backs. And when, ah, when, ah, when they were dug up they were found to have had their skulls broken. They were having their arms tied behind their backs. And when they were dug up, the ropes could be seen connected with one another. And then, ah, then the digging continued. In that whole area, the soil was all sandy. And so when people went around searching they saw that erosion, ah, the sand shifted, ah, the sand shifted and so the bones were exposed. And so all the, It was all sand around there, sand burnt everything, and the graves, the places where there was sand, uh, there was green grass, then people dug up and then they found the remains. And so people dug up this area like that for a whole month and were able to find, ah, 250 remains. Among them, 50 were identified by their relatives. And, ah, each time a corpse was dug up we found, we tore off the shirt and went down to a stream to wash it in order to identify the color of the fabric, to see whether the color was still there. I remembered that when my father left he wore a brown jacket. And so I had to tear off jackets to find out whether my father's jacket was among them. Or I looked at teeth to find out whether certain teeth were missing. But we were never able to find the remains of my father.
Then, ah, the digging went on like that in Xuan O, Xuan Doi and then in Phu Tu. And we continued to follow the diggers until September 1969. When we arrived in Phu Tu, eight more tunnels were dug up. But, ah, it rained in September. So when they dug the remains up they were drenched. Water mixed in with the flesh and so it was impossible, it was impossible to see anything at all. The flesh was washed out and the rain poured, and so we were not able to see anything at all. But all of them, but it was strange that all the skulls were broken and the arms were tied up and the positions indicated that they were kneeling when they died. They were bundling up, they were huddling. And, not, not, the skeletons were not stretched out. They were sitting huddled up like that only. And, when, when September came, ah, I continued to follow the search party until until September 1969, but I was never able to find my father's remains....... [This section of the interview has not been translated]
^ Know Hue?
^ "Documenting a War"
^ Siemon-Netto, Uwe. Đức, A Reporter's Love for a Wounded People. Copy Express, 2013. tr 241-2.
^ "Sách về Mậu Thân ra mắt độc giả Mỹ"
Đọc thêm
Arnold, James R., Tet Offensive 1968: Turning Point in Vietnam, London: Osprey 1990
Bullington, James R. "And Here, See Hue," Foreign Service Journal, November 1968.
Christmas, G. R. "A Company Commander Reflects on Operation Hue City," Marine Corps Gazette, April 1971.
Davidson, Phillip B. Vietnam at War: The History, 1946-1975. Novato, CA: Presidio Press, 1988.
Hammel, Eric. Fire in the Streets: The Battle for Hue, Tet 1968. Chicago: Contemporary Books, 1991.
Harkanson, John, and Charles McMahon. "USMC & Tet ’68: There’s a Little Trouble in Hue …," Vietnam Combat, Winter 1985.
Krohn, Charles A., The Lost Battalion: Controversy and Casualties in the Battle of Hue, Praeger Publishers, 1993
Nolan, Keith William. Battle for Hue: Tet 1968. Novato, CA: Presidio Press, 1983.
Palmer, Dave Richard. Summons of the Trumpet: U.S.-Vietnam in Perspective. Novato, CA: Presidio Press, 1978.
Phan Van Son. The Viet Cong Tet Offensive (1968). Saigon: Republic of Vietnam Armed Forces, 1969.
Pike, Douglas. PAVN: People’s Army of Vietnam. Novato, CA: Presidio Press, 1986.
Secrets of the Vietnam War. Novato, CA: Presidio Press, 1990.
Smith, Captain George W., USA. "The Battle of Hue," Infantry, July-August 1968.
Stanton, Shelby L. Anatomy of a Division: 1st Cav in Vietnam. Novato, CA: Presidio Press, 1987.
Tolson, Major General John J., 3rd. Airmobility: 1961-1971. Washington, D.C.: Department of the Army, 1973.
Truong Sinh. "The Fight to Liberate the City of Hue During Mau Than Tet (1969)," Hoc Tap, December 1974.
Tucker, Spencer, Vietnam. London: UCL Press, 1999
Vietnam Order of Battle. New York: U.S. News and World Report, Inc., 1981.
Xem thêm
Sự kiện Tết Mậu Thân
Các vụ thảm sát ở Việt Nam
Liên kết ngoài
(tiếng Việt)

Mậu Thân- Huế, đi tìm những phản đề
Chuyện Hoang Đường Vụ "Thảm Sát" ở Huế 1968 - The Myth Of The "Hue Massacre" 1968 Nhà xuất bản Nhân dân, Noam Chomsky and Edward S. Herman, Lê Hồng Phong dịch.
Chuyển bại thành thắng của Đại tá Quận Đội Nhân dân Bùi Tín.
THE 1968 'HUE MASSACRE' của D.Gareth Porter.
Bản dịch "The 1968 'Hue Massacre'" của D.Gareth Porter.
Cuộc tàn sát Tết Mậu Thân ở Huế trích dịch bài của D Pike.
Giải khăn sô cho Huế - thuật truyện do Nhã Ca viết.
Chuyện nhỏ trong chiến tranh. Một câu chuyện xảy ra ở Huế - Tết Mậu Thân
(tiếng Anh)

The Myth Of The "Hue Massacre" 1968 Noam Chomsky and Edward S. Herman.
The Battle for Hue, 1968 by James H. Willbanks
Time Magazine, contemporary article
Misreporting that Doomed Millions, Setting the Record Straight
Scott Laderman, Hue and the shaping of history
THE 1968 'HUE MASSACRE' của D.Gareth Porter.
Dossier: Vietnam and Africa, Volume 14 #1 nói về bác sĩ Alje Vennema trong thời kỳ Tết Mậu Thân.
Phỏng vấn nhân chứng
Hoàng Phủ Ngọc Tường
Bà Nguyễn Công Minh
Phạm Thị Xuân Quế
Thể loại: Thảm sát tại Việt NamSự kiện lịch sử Việt NamViệt Nam 1968Chiến tranh Việt NamTội ác và vi phạm nhân quyền trong Chiến tranh Việt NamLịch sử HuếThảm sát Huế Tết Mậu thânHuế
Trình đơn chuyển hướng
Chưa đăng nhậpThảo luận cho địa chỉ IP nàyĐóng gópMở tài khoảnĐăng nhậpViết nháp
Bài viếtThảo luậnĐọcXem mã nguồnXem lịch sử
Khác
Tìm kiếm

Tìm kiếm Wikipedia
Trang Chính
Bài viết chọn lọc
Tin tức
Bài viết ngẫu nhiên
Thay đổi gần đây
Phản hồi lỗi
Quyên góp
Tương tác
Hướng dẫn
Giới thiệu Wikipedia
Cộng đồng
Thảo luận chung
Giúp sử dụng
Liên lạc
Gõ tiếng Việt
Trợ giúp
Tự động [F9]
Telex (?)
VNI (?)
VIQR (?)
VIQR*
Tắt [F12]
Bỏ dấu kiểu cũ [F7]
Đúng chính tả [F8]
Công cụ
Các liên kết đến đây
Thay đổi liên quan
Các trang đặc biệt
Liên kết thường trực
Thông tin trang
Khoản mục Wikidata
Trích dẫn trang này
In/xuất ra
Tạo một quyển sách
Tải về dưới dạng PDF
Bản để in ra
Ngôn ngữ khác
Čeština
Deutsch
English
Español
Norsk
Русский
中文
Sửa liên kết
Trang này được sửa đổi lần cuối lúc 03:12 ngày 6 tháng 12 năm 2017.
Văn bản được phát hành theo Giấy phép Creative Commons Ghi công–Chia sẻ tương tự; có thể áp dụng điều khoản bổ sung. Với việc sử dụng trang web này, bạn chấp nhận Điều khoản Sử dụng và Quy định quyền riêng tư.
Wikipedia® là thương hiệu đã đăng ký của Wikimedia Foundation, Inc., một tổ chức phi lợi nhuận.
Quy định quyền riêng tưGiới thiệu WikipediaLời phủ nhậnNhà phát triểnTuyên bố về cookiePhiên bản di động
Message has been deleted

C'est Si Bon

unread,
Jan 31, 2018, 6:19:20 PM1/31/18
to

Ref.: The VietNam WAR: Huế Mậu Thân Massacre 1968-2018 and how many died ? by the numbers ? https://groups.google.com/forum/#!topic/soc.culture.vietnamese/s1TCiq2BbGA


============ 1968-2018: BBC sẽ tiếp tục đăng tải các bài về chủ đề trận Mậu Thân 1968 xảy ra 50 năm về trước.

Fwd: http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42887685


Tết Mậu Thân: 'Cái chết ám ảnh' trước Dinh Độc Lập
7 giờ trước

Phóng viên BBC Julian Pettifer tường thuật dưới làn đạn ngay bên ngoài Dinh Độc Lập, Sài Gòn, hôm 31/1/1968 https://ichef.bbci.co.uk/news/660/cpsprodpb/0502/production/_99828210_0bf6b7cd-035a-4988-9780-508514ba612b.jpg

Tháng 1/1968 đánh dấu Cuộc chiến Việt Nam đi vào một bước ngoặt quan trọng.

Trong dịp Tết Mậu Thân, quân đội Bắc Việt cùng lực lượng Mặt trận Giải phóng bất ngờ tấn công đồng loạt trên nhiều tỉnh thành ở miền Nam, bao gồm cả Sài Gòn.

Phóng viên BBC Julian Pettifer khi đó vừa quay trở lại Việt Nam, đúng vào thời điểm đầu giờ sáng 31/1/1968, khi lực lượng Cộng sản tấn công trung tâm thủ đô VNCH.

Phía sau những tấm ảnh Mậu Thân http://www.bbc.com/vietnamese/world-42869250

Tết Mậu Thân: sỹ quan Ba Lan gặp ai ở Sài Gòn? http://www.bbc.com/vietnamese/forum-42610905

Phong trào phản chiến Mỹ sau Tết Mậu Thân http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42838847

Trận Mậu Thân 1968 qua nguồn từ điển http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42627500

Ông đã nhanh chóng tới một trong những điểm quan trọng nhất của thành phố, Dinh Độc Lập, nơi bị lực lượng biệt động Sài Gòn bất ngờ đánh vào.

"Khi đó tôi đang ngủ trong phòng khách sạn ở Sài Gòn," Julian kể lại. "Điện thoại đổ chuông. Người quay phim của tôi, khi đó đang trú tại một khách sạn khác gần Dinh Độc Lập, báo rằng đang có nổ súng dữ dội bên ngoài Dinh Độc Lập."

"Chúng tôi nhanh chóng cùng tới nơi, tìm được vị trí ở ngay bên ngoài cổng sau của Dinh Độc Lập."

Bản quyền hình ảnhTERRY FINCHER/EXPRESS/GETTY IMAGES
Image caption

Năm 1968 đẫm máu: giao tranh còn tiếp tục sau Tết Mậu Thân nhiều tháng ở Nam Việt Nam. Hình chụp Tướng Melvin Zais (phải), từ Sư đoàn Không kỵ 101 của Thủy quân lục chiến Mỹ đón một binh sỹ vào tháng 10/1968 https://ichef.bbci.co.uk/news/624/cpsprodpb/C73B/production/_99830015_usgeneralgettyimages3200399.jpg

Đây là lần đầu tiên phía Cộng sản quyết định tấn công diện rộng tại các tỉnh thành và các địa điểm quân sự quan trọng, với mục đích tạo cú đòn chí tử cho chính quyền miền Nam, và tạo ra phong trào nổi dậy rộng khắp.

Miền Bắc quyết tâm thực hiện một kế hoạch mang nhiều rủi ro, dựa nhiều vào yếu tố bất ngờ.

Dịp nghỉ Tết, vốn thường là thời gian hưu chiến, được chọn làm thời điểm tấn công.

Tính đến thời điểm đó, Mỹ đã triển khai nửa triệu quân tại Việt Nam. Người dân Mỹ được nói rằng Mỹ đang giành chiến thắng.

Do vậy, khi các cuộc tấn công nổ ra, nó thực sự gây chấn động dư luận.

Điện thoại đổ chuông. Người quay phim của tôi, khi đó đang trú tại một khách sạn khác gần với Dinh Độc Lập, báo rằng đang có nổ súng dữ dội bên ngoài Dinh Độc Lập

Julian Pettifer

Chỉ riêng tại Sài Gòn, Việt Cộng tấn công Tòa Đại sứ Mỹ vừa mới xây xong, sân bay Tân Sơn Nhất, chiếm quyền kiểm soát đài phát thanh thành phố, và đánh vào Dinh Độc Lập, nơi phóng viên BBC Pettifer có mặt.

Giao tranh bên ngoài Dinh Độc Lập

"Hai bên đấu súng. Ba người Việt Cộng bị bắn chết, số còn lại chạy vào ẩn nấp tại tòa nhà có vẻ như là một khách sạn vừa xây xong," phóng viên Julian Pettifer tường thuật từ bên ngoài Dinh Độc Lập hôm 2 Tết Mậu Thân.

'The Vietnam War’ và khi Đồng Minh tháo chạy http://www.bbc.com/vietnamese/forum-41550786

USS Hue City: Chiến hạm Mỹ mang tên TP Huế http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-39734447

Vietnam War: 'Cuộc chiến day dứt tất cả chúng tôi' http://www.bbc.com/vietnamese/forum-41298032

Nhóm của Pettifer khi đó đứng phía sau rặng cây, không thể di chuyển đi đâu. Ngay gần đó, một chiếc xe jeep quân sự của Mỹ nằm chắn, người tài xế đã tử vong do trúng đạn.

"Xác người tài xế nằm cách chỗ chúng tôi chừng 4, 5 mét. Mỗi khi nhìn qua hướng đó, tôi lại thấy gương mặt người Mỹ đó, còn trẻ măng, tóc đỏ, cặp kính trôi xuống bên dưới mũi," Julian kể lại với BBC trong dịp kỷ niệm 50 năm trận Tết Mậu Thân.

"Đến bây giờ tôi vẫn hình dung ra được gương mặt đó. Nó ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời."

"Tình hình khi đó rất hỗn loạn. Có các lực lượng lính Mỹ, cảnh sát Việt Nam Cộng hòa, có binh lính Việt Nam Cộng hòa. Dường như không có ai đứng ra chỉ huy hết. Súng nổ khắp nơi."

"Tổng số 35 tỉnh thành bị đồng loạt tấn công trong đêm hôm đó và những ngày tiếp theo. Riêng ở Sài Gòn, có cả ngàn vụ tấn công nổ ra ở các địa điểm khác nhau trong thành phố. Nhưng việc Tòa Đại sứ Hoa Kỳ vừa được xây xong cũng bị tấn công đã gây sốc."

Bản quyền hình ảnhCENTRAL PRESS / GETTY
Image caption

Những người lính Việt Cộng cùng vũ khí bị bắt giữ sau khi đầu hàng tại Sài Gòn. Hình chụp hôm 15/2/1968 https://ichef.bbci.co.uk/news/624/cpsprodpb/C852/production/_99828215_gettyimages-3164957.jpg

Bước ngoặt của cuộc chiến

Tướng Mỹ William Westmoreland, người chịu trách nhiệm chỉ huy lực lượng quân đội Mỹ tại Việt Nam, giận dữ: "Kẻ thù đã dối trá, lợi dụng tấn công vào thời điểm hưu chiến trong dịp nghỉ Tết, nhằm tạo mức phá hoại tối đa ở Nam Việt Nam."

Ông cáo buộc đối phương là dối trá, nhưng trong chiến tranh, dối trá là chuyện vẫn thường xảy ra.

Tuy nhiên, lực lượng Bắc Việt và Mặt trận Giải phóng cũng thiệt hại nặng nề do hỏa lực áp đảo của Mỹ.

Trong ngày tiếp theo, giao tranh vẫn xảy ra ác liệt tại khu vực Sài Gòn-Chợ Lớn.

Cuộc tấn công ở hầu hết các tỉnh thành chỉ kéo dài trong vài ngày. Riêng ở Huế, chiến trận tại khu vực Thành Nội kéo dài tới ba tuần.

Trận Mậu Thân 1968 qua nguồn từ điển http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42627500

30/04: Những xui xẻo định mệnh của VNCH http://www.bbc.com/vietnamese/39750353

Bà Hạnh Nhơn 'trọn đời giúp thương phế binh VNCH' http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-39627242

Cuối cùng, lực lượng cộng sản bị đẩy lui và chịu tổn thất nặng nề, mất hàng chục ngàn quân. Quân đội Việt Nam Cộng hòa vẫn đứng vững.

Cuộc tấn công không thành công về mặt quân sự, và đã không diễn ra phong trào nổi dậy rộng khắp như mong đợi của miền Bắc.

Tuy nhiên, đó vẫn là một thắng lợi cho phe cộng sản. Nó làm công chúng Mỹ thay đổi quan điểm đối với cuộc chiến.

"Những hình ảnh về cuộc giao tranh được phát đi trên truyền hình tại Mỹ đã làm thay đổi cục diện cuộc chiến, không ai nghi ngờ gì về điều đó," phóng viên Julian Pettifer nói.

"Chỉ mới một vài tuần trước, dân chúng được nói rằng 'chúng ta đang chiến thắng' - thực sự đó là chuyện gây sốc. Đó là lúc người dân Mỹ bắt đầu tin rằng họ đang bị chính phủ và quân đội Mỹ lừa dối. Chuyện giành được chiến thắng trở thành điều không thể."

Nội dung câu chuyện với ông Julian Pettifer, hiện đã nghỉ hưu tại Anh, đã có trên chương trình của BBC World Service nhân 50 năm trận Tết Mậu Thân.

BBC sẽ tiếp tục đăng tải các bài về chủ đề trận Mậu Thân 1968 xảy ra 50 năm về trước.


===============


Tin liên quan
Phía sau những tấm ảnh Mậu Thân
30 tháng 1 2018 http://www.bbc.com/vietnamese/world-42869250

Phe phản chiến Mỹ mạnh lên sau trận Mậu Thân
29 tháng 1 2018 http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42838847

Trận Mậu Thân 1968 qua nguồn từ điển tiếng Anh
10 tháng 1 2018 http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42627500

'The Vietnam War’ và khi Đồng Minh tháo chạy
9 tháng 10 2017 http://www.bbc.com/vietnamese/forum-41550786

Tết Mậu Thân: sỹ quan Ba Lan gặp ai ở Sài Gòn?
9 tháng 1 2018 http://www.bbc.com/vietnamese/forum-42610905

Vietnam War: 'Cuộc chiến day dứt tất cả chúng tôi'
17 tháng 9 2017 http://www.bbc.com/vietnamese/forum-41298032

Chuẩn tướng Lương Xuân Việt được Tổng thống Mỹ đề cử lên thiếu tướng
26 tháng 4 2017 http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-39723023


==========

Ref.: The VietNam WAR: Huế Mậu Thân Massacre 1968-2018 and how many died ? by the numbers ? https://groups.google.com/forum/#!topic/soc.culture.vietnamese/s1TCiq2BbGA

lenguyen

unread,
Jan 31, 2018, 9:45:29 PM1/31/18
to
FwdL http://vietnamsaigon75.blogspot.com/2012/08/tham-sat-mau-than-1968-toi-ac-viet-cong.html

THURSDAY, AUGUST 16, 2012
Thảm sát Mậu Thân 1968 -Tội ác Việt cộng - HUE Massacre


====================

Fwd: https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/sets/72157629410929329/

Mậu Thân Huế - 1968
128 photos · 9,034 views
By: manhhai PRO


=================

Tất cả rất nhiều Clips nói về Huế 1968 trong link này https://ru-clip.com/rev/hue+1968/


HUE 1968
Sort By
Vietnam War - Hue City 1968Vietnam War - Hue City 1968
Vietnam War - Hue City 1968
MadMax2k2
10 years ago
CBS footage.
Mark Bowden, "Hue 1968" (with Bob Woodward)Mark Bowden, "Hue 1968" (with Bob Woodward)
Mark Bowden, "Hue 1968" (with Bob Woodward)
Politics and Prose
4 months ago
www.politics-prose.com/book/9780802127006 Hue, the ancient capital of Vietnam, was the country's third-largest city in 1968 when it became the center of the Tet Offensive. The North...
Battle of hueBattle of hue
Battle of hue
Gitrihs
4 years ago
On January 31,1968,the North Vietnamese Army launches the surprise "Tet Offensive",simultaneously attacking dozens of South Vietnamese cities. Among them is the ancient city of Hue. Outnumbered...
US Marines at Hue Vietnam 1968US Marines at Hue Vietnam 1968
US Marines at Hue Vietnam 1968
giconceptsjw
11 months ago
Original combat camera film footage of the the US Marines at Hue in Vietnam during the Tet Offensive in 1968.
BBC War Documentary 2014 Vietnam War++ Hue Massacre 1968BBC War Documentary 2014 Vietnam War++ Hue Massacre 1968
BBC War Documentary 2014 Vietnam War++ Hue Massacre 1968
Enjoy Science
3 years ago
Subscribe for Me goo.gl/EHZavC Thank you for watching , Please be polite comment, share, and like.
Taking Hue City Building by Building | Against the OddsTaking Hue City Building by Building | Against the Odds
Taking Hue City Building by Building | Against the Odds
American Heroes Channel
3 years ago
Three U.S. battalions attacked and defeated enemy troops with no air support. | For more AGAINST THE ODDS, visit www.ahctv.com/tv-shows/against-the-odds/#mkcpgn=ytmil1 Catch Against...
BATTLE OF HUE 1968 THEN AND NOW THE CAUSEWAY US Marines VietnamBATTLE OF HUE 1968 THEN AND NOW THE CAUSEWAY US Marines Vietnam
BATTLE OF HUE 1968 THEN AND NOW THE CAUSEWAY US Marines Vietnam
1915oz
2 months ago
THEN AND NOW BATTLE OF HUE 1968-2018 THE CAUSEWAY TET OFFENSIVE 31 JANUARY 1968 VIETNAM WAR Documentary.
The Tet Offensive (1968)The Tet Offensive (1968)
The Tet Offensive (1968)
Simple History
Month ago
Please consider supporting our videos on Patreon www.patreon.com/simplehistory As celebration of the lunar new year, the 'tet' is an important holiday to Vietnamese people. In...
Mark Bowden, Author of "Hue 1968" | Richard Nixon Presidential Library and MuseumMark Bowden, Author of "Hue 1968" | Richard Nixon Presidential Library and Museum
Mark Bowden, Author of "Hue 1968" | Richard Nixon Presidential Library and Museum
Richard Nixon Foundation
3 months ago
Author of "Hue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam" The first battle book from Mark Bowden since his #1 New York Times bestseller "Black Hawk Down," "Hue 1968" is the story...
BBC - 20th Century Battlefields - 1968 VietnamBBC - 20th Century Battlefields - 1968 Vietnam
BBC - 20th Century Battlefields - 1968 Vietnam
Documentary World
9 months ago
Covers the Tet Offensive, in particular the fighting at Saigon and Khe Sanh, but the main focus is on the Battle of Hue. Dan Snow participates in training for urban assault.
1968: The Tet Offensive1968: The Tet Offensive
1968: The Tet Offensive
CBS Sunday Morning
3 days ago
The month-long battle for Hue, in Vietnam, was fought street by street, house by house, room by room. Two-hundred-and-sixteen American troops were killed and another 1300 wounded. On the 50th...
Battle of HueBattle of Hue
Battle of Hue
AP Archive
2 years ago
(31 Dec 1968) Story 9, Battle of Hue - Tet, 111 LC 53046, 1968, colour, mute 01:51:08 b/w S Vietnamese film on Tet- credits 01:51:50- SViet army barracks 01:52:13- North Vietnamese...
Battlefield Vietnam part 7 - Hue 1968Battlefield Vietnam part 7 - Hue 1968
Battlefield Vietnam part 7 - Hue 1968
VEGO
2 years ago
Postcard from Hue Vietnam - in search of the 1968 Tet OffensivePostcard from Hue Vietnam - in search of the 1968 Tet Offensive
Postcard from Hue Vietnam - in search of the 1968 Tet Offensive
Rusty Compass
Month ago
www.rustycompass.com/blog/postcard-from-hue-in-search-of-tet-1968-296#.WiY4a0tx1-U We visit Hue Citadel in central Vietnam just before the fiftieth anniversary of the Tet Offensive...
The Battle of Hue City 1968 (colorized)The Battle of Hue City 1968 (colorized)
The Battle of Hue City 1968 (colorized)
Exzerno
3 months ago
Fighting continues as autistic Viet Cong forces fight U.S. Marines in Hue City 1968 Rolling Stones - Sympthy for the Devil.
Hue 1968: A Turning Point of the American War in VietnamHue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam
Hue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam
US National Archives
4 months ago
In January, 1968, the fighting in Vietnam was at a stalemate. General Westmoreland, commander of the American forces, announced that the end of the war was in view, but the North Vietnamese...
Vietnam on the Frontlines - Battle for HueVietnam on the Frontlines - Battle for Hue
Vietnam on the Frontlines - Battle for Hue
jay den
3 years ago
THE VIETNAM WAR: HUE, 1968THE VIETNAM WAR: HUE, 1968
THE VIETNAM WAR: HUE, 1968
MetroFocus
4 months ago
A major turning point in the Vietnam War is remembered. "Black Hawk Down" author, Mark Bowden, takes us back to "Hue, 1968." Please SUBSCRIBE if you enjoyed: bit.ly/2vjGLX9 **More...
Sự thật về thảm sát tại Huế Tết Mậu Thân 1968Sự thật về thảm sát tại Huế Tết Mậu Thân 1968
Sự thật về thảm sát tại Huế Tết Mậu Thân 1968
Sự Thật Lịch Sử
2 years ago
Trận Mậu Thân tại Huế là trận chiến kéo dài 26 ngày giữa Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam với Quân lực Việt Nam Cộng Hòa và đồng...
The Battle of Hue Pt 2 221064-03 | Footage FarmThe Battle of Hue Pt 2 221064-03 | Footage Farm
The Battle of Hue Pt 2 221064-03 | Footage Farm
footagefarm
5 years ago
For broadcast quality material of this reel or for information about our Public Domain collection, contact us at in...@footagefarm.co.uk Vietnamese government film covering battle for the city...
Viet Nam War With Walter Cronkite - Saigon & HueViet Nam War With Walter Cronkite - Saigon & Hue
Viet Nam War With Walter Cronkite - Saigon & Hue
GlobalTubeTruth
6 years ago
As always, your comments and ratings are greatly appreciated. Copyright Disclaimer Under Section 107 of the Copyright Act 1976, allowance is made for "fair use" for purposes such as criticism,...
City of Confusion - Battle for Hue 1968 - Game Tour and ReviewCity of Confusion - Battle for Hue 1968 - Game Tour and Review
City of Confusion - Battle for Hue 1968 - Game Tour and Review
PaperAndCardboardWargames
2 months ago
City of Confusion, Battle of Hue 1968, by High Flying Dice Games. A Game Tour and Review (light). See below for additional information and resources. Video Time Index: Counter sheet: 00:21,...
Michael Mann Slated To Direct Episodes For 'Hue 1968'Michael Mann Slated To Direct Episodes For 'Hue 1968'
Michael Mann Slated To Direct Episodes For 'Hue 1968'
Wochit Entertainment
6 months ago
Hue 1968, an upcoming adaptation of Black Hawk Down author Mark Bowden's bestseller of the same name, has tapped Michael Mann to direct a handful of upcoming episodes for FX. The book, released...
M50A1 Ontos at Hue: 1968M50A1 Ontos at Hue: 1968
M50A1 Ontos at Hue: 1968
Don Moriarty
11 years ago
This is a short segment showing an Ontos in Combat, firing across the Perfume River in Hue. Taken during the TET OFFENSIVE in 1968.
Marines Patrol Hue, Vietnam War - 1968 (HD)Marines Patrol Hue, Vietnam War - 1968 (HD)
Marines Patrol Hue, Vietnam War - 1968 (HD)
globalimageworks
9 months ago
2/21/1968, 1/5 Charlie Company in Hue Cemetery USMC. Marines fighting in urban areas including Hue Cemetery. Tank rolls down street. Explosion from building. Aerials from helicopter. Soldier...
Battlefield: Vietnam - Hue 1968 (SP)Battlefield: Vietnam - Hue 1968 (SP)
Battlefield: Vietnam - Hue 1968 (SP)
Prospekt Mir
Year ago
Skirmish in Hue City. Prelude to the Reclaiming Hue mission.
Trận Đánh Tết Mậu Thân 1968 tại HuếTrận Đánh Tết Mậu Thân 1968 tại Huế
Trận Đánh Tết Mậu Thân 1968 tại Huế
Người Nhập Cuộc
2 years ago
facebook.com/groups/miennamvietnam/
We Were There - Hue 1968We Were There - Hue 1968
We Were There - Hue 1968
TeachVietnam
10 years ago
Example video for "We Were There" project, part of the "Using Technlogy to Teach Vietnam" presentation at the Teach Vietnam Teachers Network 2007 Conference.
Author Mark Bowden on VietnamAuthor Mark Bowden on Vietnam
Author Mark Bowden on Vietnam
CBS Sunday Morning
4 months ago
Journalist Mark Bowden, author of "Black Hawk Down" and a new history of the Vietnam War, "Hue 1968," talks about America's misguided entry into the war, in which the United States projected...
Fresh Air 6/12/17 - An American 'Turning Point' In The War In VietnamFresh Air 6/12/17 - An American 'Turning Point' In The War In Vietnam
Fresh Air 6/12/17 - An American 'Turning Point' In The War In Vietnam
Society & Culture Radio
7 months ago
Fresh Air 6/12/17 - An American 'Turning Point' In The War In Vietnam Mark Bowden, author of 'Black Hawk Down,' talks about a turning point in the Vietnam War, the ferocious battle for the...
Marines in Hue City - 1968Marines in Hue City - 1968
Marines in Hue City - 1968
Drago
10 months ago
Jefferson Airplane - White Rabbit.
Hue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam by Mark BowdenHue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam by Mark Bowden
Hue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam by Mark Bowden
KTRS550TV
3 months ago
The McGraw Show: ktrs.com.
Battlefield Vietnam-Hue 1968Battlefield Vietnam-Hue 1968
Battlefield Vietnam-Hue 1968
Lazy Asriel
2 years ago
Twitter-twitter.com/?partner=opera15-us The Battle of Huế during 1968 (also called the Siege of Huế), was one of the bloodiest and longest battles of the Vietnam War. Eleven Battalions...
Hue,Vietnam Marines 1968Hue,Vietnam Marines 1968
Hue,Vietnam Marines 1968
Marine Raiders MILSIM
5 years ago
Marines Liberate Hue.
Marines Hue 1968 & Fallujah 2004Marines Hue 1968 & Fallujah 2004
Marines Hue 1968 & Fallujah 2004
bosphotoman2a
9 years ago
Marines battle for Hue Vietnam in 1968 and Fallujah Iraq in 2004. Both were bloody house to house room to room combat. Same as it ever was.
Rippberger Hue City Feb. 1968Rippberger Hue City Feb. 1968
Rippberger Hue City Feb. 1968
damian rippberger
4 years ago
Hue 1968Hue 1968
Hue 1968
Long Le Nguyen
2 years ago
Alabama Kush - Hue City 1968Alabama Kush - Hue City 1968
Alabama Kush - Hue City 1968
Speedgovernor
6 years ago
Panel discussion on "Hue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam"Panel discussion on "Hue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam"
Panel discussion on "Hue 1968: A Turning Point of the American War in Vietnam"
Clements Center
3 months ago
Mark Bowden, Mark Lawrence, and Howard Prince.
Hue 1968Hue 1968
Hue 1968
NTTnew01
4 years ago
Hue 1968.
Hue 1968 Language: English Location: США History
AboutTerms of SerivcePrivacy PolicyHelpContactsCopyright © 2007-2018 RU-clip Бесплатные Видео Ролики

lenguyen

unread,
Jan 31, 2018, 10:16:29 PM1/31/18
to
FWD: http://obsidianwings.blogs.com/obsidian_wings/2006/01/know_hue.html

January 20, 2006
Know Hue?

In response to Macallan's illuminating post on the passing of Hugh Thompson (the whistleblower who helped expose Lt. James Calley and the My Lai massacre), I wrote in comments that the war crimes we committed at My Lai were atrocious, but they paled before the atrocities of the North Vietnamese, citing as an example the slaughter of 5,500 civilians by the North Vietnamese at Hue during the Tet offensive. The American people have heard plenty of our war crimes but little of the war crimes committed against the Americans and the inhabitants of South Vietnam by the North Vietnamese communists and their southern fellow travelers. A commenter disputed my claim on the number of civilian casualties so, using the free Internet sources I could muster, I investigated.

James Wilbanks has a thorough take on the battle for Hue, which began 30 January 1968 and lasted 26 days. The centuries-old, three-mile-square Citadel in the center of town proved formidable and, from this, Americans tasted their first real bit of urban guerilla warfare in Vietnam. According to Wilbanks, 116,000 were homeless (out of 140,000) and 40% of the buildings in town were destroyed in the process of retaking Hue. Jack Shulimson also wrote in detail of the struggle for Hue. Wikipedia has a pretty good and evenhanded piece on the massacre, putting the civilian death toll closer to 3,000. Because of the passage of time and the fog of war, we'll never know the actual number. Also interesting was the sometimes heated wikipedia discussions here and here. Accuracy in Media provides a timeline on how the Hue massacre was reported here.

After Hue was retaken, one of the first reporters on the scene was Stewart Harris, and his visit was summarized by Accuracy in Media thus:

Stewart Harris for The Times of London wrote the first story with any detail on the massacre. The New York Times printed it on page 4 on March 28, 1968. Harris had actually taken the trouble to look at some of the graves and see the mutilated bodies. He reported for the first time that some of the victims were said to have been buried alive. However, Harris used a very conservative figure for the number executed-only 200.

In his 1983 book Vietnam: A History, Stanley Karnow writes the following on pages 530-531:

The Communists executed hundreds of civilians during their Tet offensive, but the slaughter was particularly marked in and around Hue, where estimates of those put to death range from 200 to 400[.] British Journalist Stewart Harris, who opposes U.S. policy in Vietnam and declares that "my instinct is not to sustain it by writing propaganda," recently visited Hue and vicinity to investigate the executions. Last week he reported his findings in the Times of London:

The North Vietnamese army and the Viet Cong executed many Vietnamese, some Americans and a few other foreigners during the fighting in and around Hue. I am sure of this after spending several days in Hue investigating allegations of killings and torture. I saw and photographed a lot for myself, but inevitably I relied on many civilians and soldiers, Vietnamese, Americans, Australians and others. All seemed honest witnesses, telling the truth as they believed it.

On a lovely sunny afternoon in the green valley of Nam Hoa, about ten miles southwest of Hue, I was with Warrant Officer Ostara, an Australian adviser with the South Vietnam army standing on the sloping sides of a recently dug hole. In the bottom were rush mats over sheets of plastics. Ostara drew them back and I saw two bodies, dead Vietnamese, with their arms tied behind their backs just above the elbows. They had been shot through the back of the head, the bullet coming out through the mouth. The faces would have been difficult to recognize, but the day before 27 women from the village walked out three miles carrying mattocks to dig for their missing husbands and sons, having heard about this patch of disturbed earth near the roadside. Ostara told me that the enemy had come through on their way to Hue. They had taken 27 men. Some were leaders and some were younger strong enough to be porters or even ancillary soldiers.

"Men were simply condemned by drumhead courts and executed as enemies of the people," said Bob Kelly, the senior province adviser in Thua Thien province. "These were the leaders, often quite small men. Others were executed when their usefulness ceased, or when they didn't Cooperate they were shot for their trouble. Some of my staff were badly mutilated, but I am inclined to believe this was done after they were killed. Their hands were tied and they were shot behind the head I helped to dig one body out, but I have been told by Vietnamese whom I respect that some people were buried alive."

Lieut. Gregory Sharp. an American adviser with the Vietnam 21st Ranger Battalion, told me that his men had come across about 25 new graves in a cemetery five miles east of Hue on March 14. From half a dozen of the graves the heads were sticking up out of the sandy soil and, according to Sharp, "there wasn't much left of them-buzzards and dogs, I suppose. Some had been shot in the head and some hadn't. They had been buried alive. I think. There were sort of scratches in the sand in one place, as if someone had clawed his way out." At Quan Ta Ngan three Australian warrant officers saw seven men in one of three graves they found. The seven. I was told, had been shot one after the other, through the back of the head, hands tied.

Soon after arriving in Hue' I went in a Jeep with three Viet Nam officers to inspect sites where the bodies of executed men were said to have been found. We went first to Gia Hoi high school in District Two, east of the citadel. Here 22 new graves had been found, each containing between three and seven bodies. It is still a horrifying place. The officers told me that the bodies had been tied and, again. Most had been shot through the head, but "some had been buried alive."

There are about 40,000 Roman Catholic Vietnamese in Hue'. What happened to them? About three-quarters of the Roman Catholics in Hue' live in Phu Cam, on the southern outskirts of the city. They resisted strongly when the enemy came in, and some were executed. Four Viet Nam priests were taken away and three foreign priests were killed. Two French priests were actually given permission by the Viet Cong to return to Phu Cam and help the sisters-and then they were shot on the way back. Another French priest was executed, perhaps because he was chaplain to the Americans.

Summing up all this evidence about the behavior of the Viet Cong and the North Vietnamese army in Hue one thing is abundantly clear and ought to surprise no one. They put into practice, with their usual efficiency the traditional Communist policy of punishing by execution selected leaders who support their enemies. In Hue, as elsewhere, they were unable on the whole to capture and execute the more important officials, because these men were careful to protect themselves in heavily fortified compounds, defended by soldiers and police. In Hue, as elsewhere, the more defenseless "little people' were the victims-the village and hamlet chiefs, the teachers and the policemen. Already most of these positions have been filled again, and I find it impossible to write adequately about the courage of men who succeed the executed.

Don Oberdorfer was a reporter for the Washington Post who visited Hue several times after Tet. At this site, Oberdorfer wrote the following:

Hue was occupied for twenty-five days before the North Vietnamese were ousted. During that time, the troops and the political officers who came with them ruled over large parts of the city. One of the central objectives of the occupation, according to a written plan prepared in advance, was to "destroy and disorganize" the administrative machinery that the South Vietnamese regime had established since Vietnam was divided by international agreement in 1954. The effort to root out "enemy" functionaries, according to the plan, was to extend "from the province and district levels to city wards, streets and wharves." The political officers arrived with a carefully prepared "target list" of 196 places, organized on a block-by-block basis, to be given priority attention, including U.S. and South Vietnamese offices and the homes of the officials who worked there, as well as the homes of those who were deemed to be leading or cooperating with their efforts, including foreigners. Once in charge, the occupation forces set about expanding its target lists with the assistance of local sympathizers.

So many were killed. Le Van Rot, the owner of the most popular Chinese soup restaurant in the city, was the government block chief of his area. Four armed men, two from Hue and two from North Vietnam, came to his shop and arrested him, accusing him of being a spy. They bound his arms behind his back with wire and began to tug him toward the door. When he resisted, one of them put a bullet through his head.

Then there was Pham Van Tuong. He worked part-time as a janitor at the government information office. Four men in black pajamas came to his house, calling on him by name to come out of the bunker where he and his family had taken refuge. But when he did come out, along with his five-year-old son, his three-year-old daughter, and two of his nephews, there was a burst of gunfire. All five were shot to death.

Dr. Horst Gunther Krainick was a German pediatrician and professor of internal medicine who had worked for seven years with teams of Germans and Vietnamese to establish a medical school at Hue University. Krainick stayed in his university apartment after the fall of the city, believing he and his wife would not be harmed. Unknown to them, they were on the original target list. On the fifth day of the occupation, an armed squad arrived and put the Krainicks and two other German doctors into a commandeered Volks-wagen bus. Their bodies were found later in a potato field, all victims of an executioner's bullets.

The same day, North Vietnamese troops came in force to the Roman Catholic cathedral, where many people had taken refuge from the fighting. Four hundred men were ordered out, some by name and others apparently because they were of military age or prosperous appearance. When the group was assembled, the political officer on the scene told people not to fear; the men were merely being taken away temporarily for political indoctrination. Nineteen months later, three defectors led U.S. soldiers to a creekbed in a double canopy jungle ten miles from Hue where the skulls and bones of those who had been taken away had lain ever since. Those killed included South Vietnamese servicemen, civil servants, students, and ordinary citizens. The skulls revealed they had been shot or brained with blunt instruments.

Altogether, South Vietnamese authorities counted about twenty-eight hundred victims of deliberate slaughter during the Tet Offensive in Hue. The fate of some was known immediately. The bodies of others emerged later from mass graves in nearby jungles or the coastal salt flats. Like those taken from the cathedral, they had been shot to death, bludgeoned, or buried alive.

After Hue was retaken, the South Vietnamese authorities were reported to be guilty of some of the same practices. I learned from a U.S. team that "black teams" of South Vietnamese assassins were sent in to eliminate those who were believed to have aided the enemy during the occupation. On March 14, three weeks after South Vietnam regained control, more than twenty prisoners, including some women and schoolboys, were brought to provincial military headquarters with burlap bags covering their heads and hands tightly wired behind their backs. After being taken into a stone building that was reputed to be a place of execution, all the prisoners disappeared.

Friend or foe, Oberdorfer does not excuse those who violated the Geneva Conventions. Wikipedia also describes Oberdorfer's reportage:

Don Oberdorfer spent five days in late 1969 with Paul Vogle, an American English professor at the local Hue University, going through Hue interviewing witness of the North Vietnamese and Viet Cong occupation. Oberdorfer classified all the killings into two categories: the planned execution of government officials and their families, political and civil servants, and collaborators with Americans; and those civilians not connected to the government who ran from questioning, spoke harshly about the occupation, or the occupiers believed "displayed a bad attitude" towards the occupiers. While unable to confirm this with first-hand accounts, Oberdorfer reported that in the Catholic area of Hue, Phucam, virtually every able bodied man over the age of 15 who took refuge in the cathedral was taken away and killed. In an interview with Ho Ty, a Viet Cong commander who took part in the advanced planning of a general uprising, Oberdorfer reported that Ty stated that the Communist party "was particularly anxious to get those people at Phucam... The Catholics were considered particular enemies of ours."

In 1968: The Definitive Year, Jack Shulimson wrote the following:

Once in Hue, the North Vietnamese were there to stay. The Communists established their own civil government and their cadres rounded up known government officials, sympathizers, and foreigners including American civilians and military personnel in the pans of the city they controlled. After the recapture of Hue, South Vietnamese authorities exhumed some 3,000 bodies thrown into hastily dug graves. In all probability, these were the victims of the Communist roundups. Although the North Vietnamese admitted the tracking down and punishing of 'hoodlum ringleaders,' they claimed most of the reported civilian deaths were the result of happenstance, exaggerations by the South Vietnamese, or caused by the allies. The true sufferers in the battle were the people of Hue.

[...]

Some estimates held that over 80 percent of the structures in the city sustained damage or were destroyed. Out of a population of about 140,000, more than 116,000 people were homeless and 5,800 were either dead or missing. According to most reports, Hue was a devastated city.34*

34. MACV ComdHist, 1967, pp. 75, 98; Telfer, Rogers, and Fleming, U.S. Marines in Vietnam, 1967, pp. 132-39; Palmer, Summons of the Trumpet, pp. 167-9; Oberdorfer, Tit! [sic], pp. 107-8; Westmoreland, A Soldier Reports, pp. 236-9.
* Former Washington Post reporter Peter Braestrup, an eyewitness to the battle, cautioned in his book against overdramatic comparisons that appeared in the media of the Hue battle with World War II battles. According to Braestrup, "to the uninitiated or imaginative observer on the ground, it [Hue) suggested Seoul or Stalingrad. . . . Actually Hue got off fairly lightly by World War II or Korean War standards for three-week urban battles." Braestrup, Big Story, vol. l, p. 202. For contrasting views of the Hue "massacres," see Douglas Pike, "Viet Cong Strategy, New Face of Terror," and D. Gareth Porter, "The 1968 Hue Massacre" in Hue Tet Folder, A&S Files, Indochina Archives. William D. Ehrhart a former Marine who served with the 1st Battalion, 1st Marines in Hue and has written extensively on the Vietnam experience, commented that he personally saw a lor of dead civilians, killed not by intent, "but only because they were in the midst of some of the fiercest fighting of the war." While admitting he did not know "what actually happened," Ehrhart believes "there is more room for doubt than your account (and most others suggest)." William D. Ehrhart, Comments on draft, dtd 23Nov94 (Vietnam Comment File). The authors of this work feel no need to change the description in the text.

In October 1969, twenty months after the Battle for Hue--and after numerous hidden mass graves were found and unearthed--Time magazine came out with the following:

"At first the men did not dare step into the stream," one of the searchers recalled. "But the sun was going down and we finally entered the water, praying to the dead to pardon us." The men who were probing the shallow creek in a gorge south of Hue prayed for pardon because the dead had lain unburied for l9 months; according to Vietnamese belief, their souls are condemned to wander the earth as a result. In the creek, the search team found what it had been looking for--some 250 skulls and piles of bones. "The eyeholes were deep and black, and the water flowed over the ribs," said an American who was at the scene.

The gruesome discovery late last month brought to some 2,300 the number of bodies of South Vietnamese men, women and children unearthed around Hue. All were executed by the Communists at the time of the savage 25-day battle for the city during the Tet offensive of 1968. The dead in the creek in Nam Hoa district belonged to a group of 398 men from the Hue suburb of Phu Cam. On the fifth day of the battle, Communist soldiers appeared at Phu Cam cathedral, where the men had sought refuge with their families, and marched them off. The soldiers said that the men would be indoctrinated and then allowed to return, but their families never heard of them again. At the foot of the Nam Hoa mountains, ten miles from the cathedral, the captives were shot or bludgeoned to death.

Shallow Graves. When the battle for Hue ended Feb. 24, 1968, some 3,500 civilians were missing. A number had obviously died in the fighting and lay buried under the rubble. But as residents and government troops began to clean up, they came across a series of shallow mass graves just east of the Citadel, the walled city that shelters Hue's old imperial palace. About 150 corpses were exhumed from the first mass grave, many tied together with wire and bamboo strips. Some had been shot, others had apparently been buried alive. Most had been either government officials or employees of the Americans, picked up during a door-to-door hunt by Viet Cong cadres who carried detailed blacklists. Similar graves were found inside the city and to the southwest near the tombs where Viet Nam's emperors lie buried. Among those dug out were the bodies of three German doctors who had worked at the University of Hue.

Search Operation. Throughout that first post-Tet year, there were persistent rumors that something terrible had happened on the sand flats southeast of the city. Last March, a farmer stumbled on a piece of wire; when he tugged at it, a skeletal hand rose from the dirt. The government immediately launched a search operation. "There were certain stretches of land where the grass grew abnormally long and green," Time Correspondent Wllllam Mormon reported last week from Hue. "Beneath this ominously healthy flora were mass graves, 20 to 40 bodies to a grave. As the magnitude of the finds became apparent, business came to a halt and scores flocked out to Phu Thu to look for long-missing relatives, sifting through the remains of clothes, shoes and personal effects. "They seemed to be hoping they would find someone and at the same time hoping they wouldn't," said an American official. Eventually, about 24 sites were unearthed and the remains of 809 bodies were found.

The discovery at the creek in Nam Boa district did not come until last month--after a tip from three Communist soldiers who had defected to the government. The creek and its grisly secret were hidden under such heavy jungle canopy that landing zones had to be blasted out before helicopters could fly in with the search team. For three weeks, the remains were arranged on long shelves at a nearby school, and hundreds of Hue citizens came to identify their missing relatives. "They had no reason to kill these people," said Mrs. Le Thi Bich Phe, who lost her husband.

Negligible Propaganda. What triggered the Communist slaughter? Many Hue citizens believe that the execution orders came directly from Ho Chi Minh. More likely, however, the Communists simply lost their nerve. They had been led to expect that many South Vietnamese would rally to their cause during the Tet onslaught. That did not happen, and when the battle for Hue began turning in the allies' favor, the Communists apparently panicked and killed off their prisoners.

The Saigon government, which claims that the Communists have killed 25,000 civilians since 1967 and abducted another 46,000, has made negligible propaganda use of the massacre. In Hue it has not had to. Says Colonel Le Van Than, the local province chief: "After Tet, the people realized that the Viet Cong would kill them, regardless of political belief." That fearful thought haunts many South Vietnamese, particularly those who work for their government or for the Americans. With the U.S. withdrawal under way, the massacre of Hue might prove a chilling example of what could lie ahead.

There was no byline in the Time article, but it looks like the report was by Wllllam [?] Mormon. A month after the above report, news of the My Lai massacre hit the front pages.

In 1998, Kim Nguyen wrote a remembrance of Hue, excerpting from Stanley Karnow:

The world renown historian, Stanley Karnow, and an authority in the Vietnam War History has revealed many details of the Tet offensive and the Hue massacre.

Five months before, as they began to prepare for the assault planners and their intelligence agents inside the city compiled two lists. One detailed nearly two hundred targets ranging from such installations as government bureaus and posts to the home of the district chief's concubine. The other contained the names of "cruel tyrants and reactionary elements," a rubric covering civilian functionaries, army officers, and nearly anybody else linked to the South Vietnamese regime as well as uncooperative merchants, intellectuals and clergymen. Instructions were also issued to arrest Americans other foreigners except for the French-presumably because President de Gaulle had publicly criticized U.S. policy in Vietnam.

Vietcong teams, armed with these directives, conducted house to house searches immediately after seizing control of Hue, and they were merciless. During the months and years that followed, the remains of approximately three thousand people were exhumed in beds, coastal salt flats, and jungle clearings. The victims had been shot or clubbed to death, or buried alive. Paradoxically, the American public barely noticed these atrocities, preoccupied as it was by the incident at Mylai-in which American soldiers had massacred a hundred Vietnamese peasants, women and children among them. Revisiting Vietnam in 1981, I was able to elicit little credible evidence from the Communists clarify the episode.

Captured in the home of Vietnamese friends, Stephen Miller of the U.S. Information Service was shot in a field behind a Catholic seminary Dr. Horst Gunther Krainick, a German physician teaching at the local medical school, was seized with his wife and two other German doctors and their bodies were found in a shallow pit. Despite their instruction to spare the French, the Communists arrested two Benedictine missionary, shot one of them, and buried the other alive. They also killed Father Buu Dong, a popular Vietnamese Catholic priest who had entertained Vietcong agents in his rectory, where he kept a portrait of Ho Chi Minh -telling parishioners that he prayed for Ho because "he is our friend too." Many Vietnamese with only the flimsiest ties to Saigon regime suffered as well Pham Van Tuong, a part-time janitor at a government office, was gunned down in his front yard along with his two small children. Mrs. Nguyen Thi Lao, a cigarette vendor, was presumably executed because her sister worked in a government bureau. Anyone resisting arrest was promptly killed, but those who surrendered to the Communists often fared no better. Five South Vietnamese officers, who emerged from their hiding place without a fight, were taken to a high school playground and each shot in the head. Many people disappeared after submitting to Vietcong promises of a quick release, as one woman later recalled: "The Communists came to our house and questioned my father who was an elderly official about to retire. Then they went away returning afterward to say that he had to attend a study a study session that would last only ten days. My mother and I were worried because the Communists had arrested his father in just that way in 1946. Like his father my father never came back."

Nguyen also pulls some words from Battle for Hue, written by Keith William Nolan, who fought in battle for Hue:

Soon after the battle, the South Vietnamese government initiated Operation Recovery, a 90-day relief and reconstruction effort aimed at the entire I Corps, but focused primarily on Hue. It brought food, clothing, shelter, and medical attention to that city's estimated 116,000 refugees (out of a population of 140,000). By the end of the year, life in Hue was relatively back to normal. As Major Swenson noted, "My final duties as liaison officer entailed taking visitors to Task Force X-RAY through the city on a guided tour. The city was not destroyed in the Tet Offensive. It was damaged, but still beautiful."

The war had finally come to the people of Hue - and they paid the price. As Hue pulled itself out of the mess, one bloody sidelight of the battle was uncovered, something worse than refugees and cross-fire deaths: the Viet Cong and North Vietnamese had massacred many of the people of Hue during their occupation. Over the years, the evidence was collected in bits and pieces; the discovery of mass graves, captured communist documents, statements by prisoners of war. It was learned that with the typical cold-blooded efficiency of the Communists, the VC had gone into Hue with lists of so-called Enemies of the People. Those marked included government officials, city administrators, intellectuals, teachers, college students, soldiers, foreigners - and their families - all those suspected of being potential enemies of the communist cause. There was one other category: all those who could identify the VC infrastructure now that it had surfaced for the Tet Offensive. That could include any innocent bystander. The people were rounded up and some were executed in the city. When the fight was obviously being lost by the VC, they marched their political prisoners outside the city to different sites and killed them. Some were buried alive. Great pains were taken by the Communists to conceal their work, and it took a year for the allies to put the pieces together. The South Vietnamese government finally recovered three thousand bodies in mass graves around Hue. Another two thousand people were still unaccounted for.

Also from Nolan's book, but taken from this source:

Sargent Dye was standing in front of a pit in an area recaptured by the 2/5. Other grunts stood by muttering “Jesus Christ”. An incredible stench rose from it, a stomach turning putrid smell, that seemed to press down on them all the more with all the clouds and drizzle. There below their boots were hundreds of bodies. They were South Vietnamese civilians, all tangled and twisted, as if they clung to each other when the machine guns were turned on them. Dye had heard the rumors of Communists massacring civilians in Hue- but he had never expected to see anything like this.

It was a scene Dye never forgot, and he though about it one year later when the My Lai killings hit the paper. It was incredible he thought that the press made such a fuss about My Lai, but never said much about the NVA massacre in Hue.

Nguyen also talks about Le Minh, who was a colonel and one of the top four officers in charge of the Hue operation:

Information sources concerning the Tet Mau Than are ample to find from the American and South Vietnam side. However, most of materials coming from Hanoi are carefully prepared propaganda that does not reflect the truth. In fact, Vietcong intentionally present the Mau Than event as a civilian "uprising" to oppose the government of South Vietnam. More over, they bluntly deny the massacres and skilfully conceal the names of the perpetrators.

From the memoirs "Victory at Mau Than" (Chien Thang Mau than) by Le Minh printed in Vietnam 10 years ago [1988], it clearly illustrates the chronically deceitful image of Vietcong. Le Minh who ranked Colonel was one of the four top officers in charge of the attack of Hue. The commander in chief was General Tran Van Quang, Le Chuong was Political Commissar and Generals Nam Long and Le Minh were field commanders.

An excerpt from "Victory at Mau Than" shows that the circle of power in Hanoi had carefully plotted out their offensive plan in Mau Than; to attack Hue immediately after the truce agreement that they had signed.

"The preparation tasks for the battle fields are going well until February 67, Headquarters called upon one of us three (Mr. Tran Van Quang, Mr. Le Chuong or myself) to go North to receive the order. Mr Chuong went. I thought the order would include the instruction to overtake Hue in 5 days (as planned by the "Zone Party Committee"), I therefore carry on with what had been planned. A month later Mr. Chuong returns and informs that the new order is to attack Hue simultaneously with the general uprising in whole South Vietnam. The timing was "around Tet". This infers that the attack will be for many days, everything has changed completely, things will have to be planned carefully and differently."

Considering later official documents, it was July 1967 that the Communist Politburo in Hanoi started to plan for the Mau Than offensive.

Another passage of Le Minh's memoirs shows their plan to set-up a puppet government in Hue that consists of their cadres. "To set up government in the whole province of Thua Thien and Hue city; from there we form the People's Democratic and Peace Alliance in Hue. At the moment, there is plan to invite Professor Le Van Hao, Venerable Thich Don Hau and Mrs. Nguyen Dinh Chi and a few other well-known people in Hue."

In addition, Vietcong's top secret documents, were later seized, contradict with Hanoi's alibis. The findings include layout plans for the Tet offensive such as a document prepared by the "Province Party Committee" Binh Tri Thien dated October 1, 1967 (photograph of document included). Apart from plans to attack the document order to assassinate, and by all means kill all "reactionaries groups". These facts reject the cover up themes and reasoning by Vietcong that the victims massacred at Hue were only to settle personal vendettas.

From this source, here's an excerpt from Troung Nhu Tang, a onetime Vietcong Minister of Justice, wrote a A Vietcong Memoir:

The accounts I read of Hue’s experience with revolutionary rule, were unsettling to say the least.

Large numbers of people had been executed, most of them associated with the government or opposed to the revolution. But others had been killed as well, including some captured American soldiers, and other foreigners who were non combatants. I had questioned Huynh Tan Phat in private about these atrocities. He had expressed his sorrow and disappointment at what happened, and explained that discipline in Hue had been seriously inadequate. Fanatic young soldiers had shot people and angry local citizens sympathetic to the cause had taken justice into their own hands.

Another eyewitness account of Hue comes from none other than Ken White, a Vietnam vet, bourbon connosieur and frequent Tacitus commenter:

I was there when some of the graves were opened. That was in mid March 1968 and the three graves I witnessed were in the middle of almost a months worth of discoveries of similar graves.

That linked article [written by Noam Chomsky and Edward Herman, which I'll get to further down] is as propagandistic as anything it accuses the US and South Viet Namese of. About 2,500-3,000 bodies were discovered by units from both nations in fourteen (IIRC) large mass graves. Many were obviously victims of the combat to clear Hue. Many had also been shot at close range with wounds not consistent with the vagaries of war but from being deliberatelty executed. One estimate at the time was about 15% for such killings from the three graves I saw. I know the Canadians and the Poles were invited to come look, no idea what their reports said. But I do know Chomsky et.al are wrong.

The Bulldozer tracks were US SeaBee bulldozers used to scrape the top cover of about three feet away from the hand cleared graves.

Another source who writes about the Hue massacre is Douglas Pike, who was with the U.S. Information Office at the time of his writings in late 1969. In Viet Cong Strategy of Terror, Pike wrote of the finds:

In the chaos that existed following the battle, the first order of civilian business was emergency relief, in the form of food shipments, prevention of epidemics, emergency medical care, etc. Then came the home rebuilding effort. Only later did Hue begin to tabulate its casualties. No true post-attack census has yet been taken. In March local officials reported that 1,900 civilians were hospitalized with war wounds and they estimated that some 5,800 persons were unaccounted for.

The first discovery of Communist victims came in the Gia Hoi High School yard, on February 26 ; eventually 170 bodies were recovered.

In the next few months 18 additional grave sites were found, the largest of which were Tang Quang Tu Pagoda (67 victims), Bai Dau (77), Cho Thong area (an estimated 100), the imperial tombs area (201), Thien Ham (approximately 200), and Dong Gi (approximately 100). In all, almost 1,200 bodies were found in hastily dug, poorly concealed graves.

At least half of these showed clear evidence of atrocity killings: hands wired behind backs, rags stuffed in mouths, bodies contorted but without wounds (indicating burial alive). The other nearly 600 bore wound marks but there was no way of determining whether they died by firing squad or incidental to the battle.

The second major group of finds was discovered in the first seven months of 1969 in Phu Thu district-the Sand Dune Finds and Le Xa Tay-and Huong Thuy district-Xuan Hoa-Van Duong-in late March and April. Additional grave sites were found in Vinh Loc district in May and in Nam Hoa district in July. The largest of this group were the Sand Dune Finds in the three sites of Vinh Luu, Le Xa Dong and Xuan 0 located in rolling, grasstufted sand dune country near the South China Sea. Separated by salt-marsh valleys, these dunes were ideal for graves. Over 800 bodies were uncovered in the dunes.

In the Sand Dune Find, the pattern had been to tie victims together in groups of 10 or 20, line them up in front of a trench dug by local corvee labour and cut them down with submachine gun (a favourite local souvenir is a spent Russian machine gun shell taken from a grave). Frequently the dead were buried in layers of three and four, which makes identification particularly difficult.

In Nam Hoa district came the third, or Da Mai Creek Find, which also has been called the Phu Cam death march, made on September 19, 1969. Three Communist defectors told intelligence officers of the 101st Airborne Brigade that they had witnessed the killing of several hundred people at Da Mai Creek, about 10 miles south of Hue, in February of 1968. The area is wild, unpopulated, virtually inaccessible. The Brigade sent in a search party, which reported that the stream contained a large number of human bones.

By piecing together bits of information, it was determined that this is what happened at Da Mai Creek: On the fifth day of Tet in the Phu Cam section of Hue, where some three-quarters of the City's 40,000 Roman Catholics lived, a large number of people had taken sanctuary from the battle in a local church, a common method in Vietnam of escaping war. Many in the building were not in fact Catholic.

A Communist political commissar arrived at the church and ordered out about 400 people, some by name and some apparently because of their appearance (prosperous looking and middle-aged businessmen, for example). He said they were going to the "liberated area" for three days of indoctrination, after which each could return home.

They were marched nine kilometres south to a pagoda where the Communists had established a headquarters. There 20 were called out from the group, assembled before a drumhead court, tried, found guilty, executed and buried in the pagoda yard. The remainder were taken across the river and turned over to a local Communist unit in an exchange that even involved banding the political commissar a receipt. It is probable that the commissar intended that their prisoners should be re-educated and returned, but with the turnover, matters passed from his control.

During the next several days, exactly how many is not known, both captive and captor wandered the countryside. At some point the local Communists decided to eliminate witnesses: Their captives were led through six kilometres of some of the most rugged terrain in Central Vietnam, to Da Mai Creek. There they were shot or brained and their bodies left to wash in the running stream. The 101st Airborne Brigade burial detail found it impossible to reach the creek overland, roads being non-existent or impassable. The creek's foliage is what in Vietnam is called double-canopy, that is, two layers, one consisting of brush and trees close to the ground, and the second of tall trees whose branches spread out high above. Beneath is permanent twilight. Brigade engineers spent two days blasting a hole through the double-canopy by exploding dynamite dangled on long wires beneath their hovering helicopters. This cleared a landing pad for helicopter hearses. Quite clearly this was a spot where death could be easily hidden even without burial.

The Da Mai Creek bed, for nearly a hundred yards up the ravine, yielded skulls, skeletons and pieces of human bones. The dead had been left above ground (for the animists among them, this meant their souls would wander the lonely earth forever, since such is the fate of the unburied dead), and 20 months in the running stream had left bones clean and white.

Local authorities later released a list of 428 names of personswhom they said had been positively identified from the creek bed remains. The Communists' rationale for their excesses was elimination of "traitors to the revolution." The list of 428 victims breaks down as follows: 25 per cent military: two officers, the rest NCO's and enlisted men; 25 per cent students; 50 per cent civil servants, village and hamlet officials, service personnel of various categories, and ordinary workers.

The fourth or Phu Thu Salt Flat Finds came in November, 1969, near the fishing village of Luong Vien some ten miles east of Hue, another desolate region. Government troops early in the month began an intensive effort to clear the area of remnants of the local Communist organization. People of Luong Vien, population 700, who had remained silent in the presence of troops for 20 months apparently felt secure enough from Communist revenge to break silence and lead officials to the find. Based on descriptions from villagers whose memories are not always clear, local officials estimate the number of bodies at Phu Thu to be at least 300 and possibly 1,000.

The story remains uncompleted. If the estimates by Hue officials are even approximately correct, nearly 2,000 people are still missing. Re-capitulation of the dead and missing.


Estimated Civilian Casualties
Wounded (hospitalized or outpatients) with injures attributable to warfare 1,900
Estimated civilian deaths due to accident of battle 844
First finds-bodies discovered immediately post battle, 1968 1,173
Second finds, including Sand Dune finds, March-July, 1969 (est.) 809
Third find, Da Mai Creek find (Nam Hoa district) September, 1969 428
Fourth Finds-Phu Thu Salt Flat find, November, 1969 (est.) 300
Miscellaneous finds during 1969 (approximate) 200
Total yet unaccounted for 1,946
Total casualty and wounded in Hue ~7,600
Some or most of the estimates could very well have been inflated, which is why Wikipedia reported on 3,000 civilians found in mass graves. The actual number missing may be lower than 1,946, but it also remains likely mass graves remain undiscovered. The dead bodies at Da Mai Creek may never have been found without the aid of Communist defectors, for example.

The Dissenters
The primary source from which all dissents flow is a Marxist named D. Gareth Porter, who began his career promoting massacre-denial in Hue and then graduated to genocide-denial in Cambodia. Noam Chomsky and Edward Herman used Porter-Hildebrandt as a cornerstone for their defense of the Khmer Rouge. In detailed takedowns, Bruce Sharp and Sophal Ear shred all credibility from Chomsky-Herman and, by extension, Porter-Hildebrandt. If states required licensing for practicing history, Porter would have had his certificate yanked. In a 2005 book review of Porter's Perils of Dominance: Imbalance of Power and the Road to War in Vietnam, Stephen L. Morris of Johns Hopkins University in typical academic understatement writes:

One consistent underlying defect in Mr. Porter’s scholarship is his reliance upon published Vietnamese Communist Party histories as credible evidence of Vietnamese leaders’ actual intentions, motives or actions. He does not seem to grasp that such sources are meant as retroactive justifications for past actions, not honest analysis. This element of his writing goes back more than three decades, and is connected to his political sympathies.

Morris' conclusion:

Gareth Porter’s Perils of Dominance is so deeply flawed that no scholarly reader should take him seriously, let alone gush over his amazing misconceptions. All the more so since Mr. Porter’s extensive resume of being wrong about great historical events in Southeast Asia is a matter of public record. Too bad some of America’s more prominent academics and publishers didn’t check that record before buying such damaged goods.

Ouch. Not to get too ad hominem here, but if so many of his other works are incurably flawed, then common sense dictates the same for Porter piece on Hue. Porter's conclusion on Hue:

The available evidence -- not from NLF sources but from official U.S. and Saigon documents and from independent observers -- indicates that the official story of an indiscriminate slaughter of those who were considered to be unsympathetic to the NLF is a complete fabrication.

I don't want to waste too much time on a person with a long track record of Spock-with-a-beard alternative universe historical writings, but I wanted to touch on a couple of areas in his piece. First, his use of South Vietnam's "Tenth Political Warfare Battalion". A Google search of "political warfare battalion" shows that the term originates from Porter himself. What is the Tenth Political Warfare Battalion and what happened to the first nine? Porter applies the Chomskyesque tactic of denigrating the sources he doesn't like--applying stern tests of rigor and skepticism--and uncritically accepting at face value the claims made by his communist allies.

Another interesting section is his analysis of the tally of dead people buried near Gia Hoi High School. Stewart Harris reported a higher number and Dr. Alje Vennema reported a much lower figure. This does indicate that Douglas Pike's numbers, taken straight from U.S. and South Vietnamese authorities, were likely overstated, but does not disprove a massacre. Also, if Dr. Vennema's word is golden, then Porter must also agree with the contents of Dr. Vennema's book, titled The Viet Cong Massacre at Hue.

Like what he did in his infamous Distortions at Fourth Hand, Chomsky-Herman march in lock-step with Porter on Hue, adding their own section to their Counter-Revolutionary Violence treatise.

More recently, hardline left-winger Scott Laderman is along the Chomsky-Porter axis with his take on the Hue "massacre", relying heavily on Porter. Not long after 9/11, Laderman wrote several blame-America-first pieces in the Minneapolis Star-Tribune and we got into several testy e-mail exchanges. As far as I'm concerned, he's about as extreme as Porter and Chomsky.

Posted by WarrenPeese at 04:25 PM in Nothing Else Fit | Permalink

Comments
I'd be disappointed if Dr. Ngo fails to show up.

Posted by: Charles Bird | January 20, 2006 at 04:38 PM

From Pike:

At least half (600) of these showed clear evidence of atrocity killings: hands wired behind backs, rags stuffed in mouths, bodies contorted but without wounds (indicating burial alive). The other nearly 600 bore wound marks but there was no way of determining whether they died by firing squad or incidental to the battle.

Okay...so 600 definitely executed. Laderman citing Porter et al puts the number of executed at 400.

Er...is this something worthy of getting outraged over?

Posted by: spartikus | January 20, 2006 at 05:01 PM

Thanks for the detailed post, Charles. A couple of points spring to mind:

(1) Hue was different from My Lai because at least some of the Hue atrocities were carefully planned ahead of time in order to eliminate political opposition. I don't doubt that some of the killings were unplanned, but it's clear that some of them were targeted.

(2) No amount of atrocities by the other side can justify atrocities by our own side. I realize that's not your point here, but the regularity with which atrocities by US personnel lead to comparisons with enemy behavior makes it worth repeating.

Posted by: togolosh | January 20, 2006 at 05:09 PM

Looks as if 600 is half of something, no?

Posted by: Slartibartfast | January 20, 2006 at 05:10 PM

Looks as if 600 is half of something, no?

Ah, pointless. useless "make me want to stop commenting here" snark.

Neither Laderman/Porter Pike seem to dispute the number that can be definitively be attributed to NLF execution.

Thanks for stopping by.

Posted by: spartikus | January 20, 2006 at 05:23 PM

Morality is not a football game with penalties and points, and a trophy at the end for being better than the other guy. I seriously wonder about people and groups that need to look around at others to know whether they are acting well enough or not.
The behavior of others is always, in all cases, absolutely irrelevant.

Posted by: bob mcmanus | January 20, 2006 at 05:36 PM

To get to 600, spart, you have to ignore the Sand Dune fields and Da Mai Creek at the very minimum. They don't hide mass graves for no reason.

Posted by: Charles Bird | January 20, 2006 at 05:38 PM

...I wrote in comments that the war crimes we committed at My Lai were atrocious, but they paled before the atrocities of the North Vietnamese, citing as an example the slaughter of 5,500 civilians by the North Vietnamese at Hue during the Tet offensive.

These wera atrocious crimes, but they pale before what the Romans committed at Carthage.

Posted by: double-plus-ungood | January 20, 2006 at 05:43 PM

Somehow, I always took it for granted that the NV were ruthless and wicked.

I hope CB won't follow up with evidence that the Babi Yar massacre really, really, really did happen.

But it's rather tasteless to mention Hue as if it posed some kind of counter-example to the murders at My Lai.

Posted by: Anderson | January 20, 2006 at 05:52 PM

Bodies were found at Sand Dune fields and Da Mai Creek by, and correct me if I'm wrong, the S. Vietnamese government whose report Pike is basing his scholarship on.

The cause of death of these particular poor souls is not given. Perhaps they were executed. Perhaps their deaths were "incidental".

Tragic, regardless.

Posted by: spartikus | January 20, 2006 at 05:54 PM

What bob mcmanus said.

Posted by: Ugh | January 20, 2006 at 06:26 PM

I'd be disappointed if Dr. Ngo fails to show up.

I'll get on the Batphone later this evening...

Posted by: Anarch | January 20, 2006 at 06:56 PM

Sigh. Chomsky doesn't deny massacres were committed at Hue by the communists. In PEHR (Political Economy of Human Rights) he seems to favor Len Ackland's figure of 700 or so. The Ken White post you cite doesn't contradict Chomsky's apparent preference for a lower estimate. 2500 to 3000 people found in mass graves dead from various causes. In the three graves he's familiar with he says the estimates were that 15 percent were victims of execution-style killings.

There's no doubt (and neither Chomsky nor anyone else I have read denies this) that the VC committed mass murder in Hue. There's some question about the numbers--hundreds or thousands?. It's worth arguing about, if you are a genuinely objective historian or journalist who just wants to know exactly what happened. Those of us who aren't already know that the VC massacred large numbers of people and the US partially demolished Hue in "saving" it, according to its usual practice.

But since you brought up Vietnam, try getting exact figures for the number of civilian dead in either Vietnam or Korea. My Lai and Hue are both drops in a bucket. For Vietnam, a couple hundred thousand, say official American statistics. 400,000 or 600,000-- says American apologist Guenter Lewey. (It's a little hard to tell what figure he means to give in the appendix to "America in Vietnam".) 2 million, says the Vietnamese government these days, along with 1 million military deaths. And try to find out how many civilians died in individual operations. Apparently none at all in Operation Speedy Express, in which the Americans reportedly counted 11,000 bodies and captured 700 weapons. Interesting ratio, that.

It's also fascinating to read about what much of North Vietnam looked like outside Hanoi--a moonscape, says Canadian journalist Michael Maclear in "The Ten Thousand Day War." People lived in caves, as they also did on the Plain of Jars in Laos.

South Vietnam received more bombs, however. What was General Westmoreland's response to Neil Sheehan's question about civilian casualties from air strikes and shelling? "Yes, Neil, it is a problem, but it does deprive the enemy of the population, doesn't it?"

US bombing in Cambodia doesn't really stand out--the Khmer Rouge became genocidal because of the ideology of their leaders, not because of the massive civilian casualties caused by American bombing. But the bombing did recruit for them, as reported by the CIA.

Korea is also kinda interesting--there some of the biggest estimated civilian death tolls at the hands of our massive bombing campaign come from Curtis LeMay--over a million. Professional pride, no doubt.

And speaking of atrocities, there were hundreds of thousands of people murdered in Indonesia at the time, with the approval and probable help from the Americans.

This is all standard cant from lefties like me, but it's all verifiable you know, at least on the planet that we lefties live on. You just have to stop imagining you live in a world where the only high-ranking mass murderers are anti-American.

As for what most Americans know, I doubt many Americans know much about Vietnam outside what they see in movies, and for once the movies probably give the right general sense--both sides were bad. As for the bombing campaign in Korea and the massive death toll claimed for it by the American general, I suspect that's escaped most people's notice.

Posted by: Donald Johnson | January 20, 2006 at 07:14 PM

Can someone competent compare/contrast the 30k/100k body count/sampled estimate conversation about Iraq? Or maybe that's a distraction.

Posted by: rilkefan | January 20, 2006 at 07:27 PM

"You just have to stop imagining you live in a world where the only high-ranking mass murderers are anti-American."

Rather doubt there's reason to believe CB imagines he lives in such a world.

Posted by: rilkefan | January 20, 2006 at 07:29 PM

I'm not sure what CB thinks. I'm old enough to remember the TIME magazine article on My Lai (I saved it as a kid) and there was this same contrast between Hue and My Lai, where My Lai was an aberration that shocked us and Therefore Proved How Good We Really Were, while Hue was standard operating procedure for the other side. I think the latter point was correct, but the first point could only be maintained by people who use the kind of language Orwell described in "Politics and the English language". CB's post sounded to me very much like that TIME magazine article 30 something years ago.

Posted by: Donald Johnson | January 20, 2006 at 07:41 PM

Hugh Thompson a whistleblower? That's an interesting way to minimize the actions of the man who landed his chopper between Calley's troops and the remaining residents of My Lai and prevented them from continuing the massacre.

Posted by: Nell | January 20, 2006 at 07:50 PM

First, to call Hugh Thompson a whistleblower is a gross understatement: he didn't drop a dime on someone or send a note to someone. He put himself and his crew between armed American soldiers and the civilians they were attacking and ordered his crew to shoot their countrymen.

Second and more important, what's the point of this rant? Are we seeking the high ground here, that some regimes or field commanders have been more bloodyminded than William Calley or his heirs in atrocity?

Posted by: Paul | January 20, 2006 at 07:54 PM

This post reminds me of a conversation I had with an American friend three years ago, in which she cited the US's response to My Lai as evidence of how seriously Americans take atrocities committed by American soldiers.

At the time, I actually had no idea what had happened, beyond what I'd picked up in popculture references; I knew that it had been a massacre, committed by US soldiers, and that the senior officer present had been prosecuted. So I let the point drop and the conversation continued.

Later, I looked up My Lai, and discovered that about 500 unarmed civilians had been slaughtered by 150 US soldiers; that, thanks to delays in investigating the crime, most of the soldiers implicated in this atrocity had left the army and were immune from prosecution; that charges were brought against only 25 people, and that of those 25, only half a dozen were court-martialled, and of those, only one, Lieutenant Calley, was convicted. Calley spent less than 4 years in jail for this crime, and was then paroled, with general public approval. No one thinks My Lai was a unique event, but it was unique for Vietnam in that one US soldier was actually convicted of murdering foreign unarmed civilians.

And since then, I've seen that indeed the US's response to My Lai is indeed typical of how seriously Americans take atrocities committed by American soldiers: this post proves that point all over again, if it needed proving.

Jeanne at Body and Soul and Fred at Slacktivist both posted recently pointing out the irony of pro-war conservatives who pay lip service to the memory of Martin Luther King. Fred said it best:

But he didn't retire, he was gunned down. And when that didn't work, he was beatified. That's always much more effective than assassination, or crucifixion.
Posted by: Jesurgislac | January 20, 2006 at 08:23 PM

My memory of the news coverage of the VietNam years is pretty hazy (for many reasons) but it seems to me that Americans had a higher standard for ourselves then than we do now. Yes I remember that there were people who blamed the news for exposing My Lai or blamed Thompson etc, but still I also remember that people were really shocked that our side would behave that way. Is the shock the same over Abu Graib? There seems to be an absence of shock over getting into a war over WMD that turn out to not be there. The news media seems to cover these things only when forced to, when the story is impossible to ignore.
Von made a crack about liberals needing to acknowledge that there are truly evil people in the world: I have no problem acknowlwdging that. I just feel more responisble when the evil people are American.
BTW when I teach American history I usually do a reading on Thompson. He is a hero.

Posted by: lily | January 20, 2006 at 08:34 PM

I'll add my "What bob mcmanus said."

Posted by: Louise | January 20, 2006 at 08:47 PM

Jackmormon has a post on this at HoCB and I, having been beaten to the punch, follow it up with a frivolous post on funny place names, so I'm going to button up in my foxhole and wait for Dr. Ngo to chopper in.

Posted by: liberal japonicus | January 20, 2006 at 08:50 PM

As usual, Democracy Now! provides interesting additional light, an interview with former Army Specialist Lawrence Colburn who helped Thompson end the massacre.
Posted by: ral | January 20, 2006 at 09:20 PM

not much to add except (a) bob m's comment speaks for me and (b) the title of the post is a way nice play on words.

Posted by: Francis | January 20, 2006 at 09:21 PM

BTW, Charles, elsewhere in that thread you link to I find you writing this--

"Chomsky has been more recently found talking down the massacre in Srbrenica. After all, it wasn't alleged to have been done by Americans."

You then link to some website by Oliver Kamm which provides precisely zero evidence for what you say. And one might think it would give you pause that the Guardian apologized to Chomsky for making the accusation you make--it occurs to me that if a newspaper can't find any evidence for Chomsky denying the massacre at Srebrenica, then maybe he didn't deny it. It's a funny little quirk I have, but I think the best evidence for what a person has said are the person's own words. So here are a couple of Chomsky quotes about Srebrenica, both from "The New Military Humanism". In this book in typical Chomsky style he launches a slashing attack on US foreign policy and the lies that accompany it. If there was a time when he'd deny Srebrenica this seems like the place we'd find him doing it. So on page 32 he says--

"Judah suggests that the US gave the green light to the Serb attack on Srebrenica, which led to the slaughter of 7000 people, a part of a broader pattern of population exchange. The US did 'nothing to prevent' the attack though it was aware of Serb preparations for it and then used the Srebrenica massacre 'to distract attention from the exodus of Krajina's entire population which was then taking place' " .

I have no idea if Chomsky or Tim Judah are correct. I note that Chomsky both accepts the Srebrenica massacre and does think the US might share some of the guilt, though I think he blames the US more directly for the ethnic cleansing of Serbs from Krajina. So, Charles, you have a glimmer of some understanding of how Chomsky thinks--he doesn't write very much about atrocities which he doesn't think can be tied to American action. But you seem a little sloppy when it comes to details.

Here's another passage on page 74--

"We may also bear in mind another truism: the right of humanitarian interventionism, if it exists, is premised on the good faith of those intervening, and that assumption is based not on their rhetoric but on their record. Consider, for example, Iranian offers to intervene in Bosnia to prevent massacres at a time when the West would not do so. These were dismissed with ridicule (in fact, generally ignored), even though they might well have protected Muslims from slaughter at Srebrenica and elsewhere. If there was a reason beyond subordination to power it was because Iranian good faith could not be assumed--reasonably enough, as Iran is one of the two countries to have rejected a World Court judgment, along with other criminal acts."

Yeah, there goes Noam, denying the Srebrenica massacre again.

Posted by: Donald Johnson | January 21, 2006 at 12:27 AM

Matthew White has a pretty comprehensive comparison of various estimates of civilian and military N an S Vietnam casualties.

Posted by: godoggo | January 21, 2006 at 12:40 AM

OK, I'm here and I've read quickly through the main thread and a handful of the more salient links. CB has done a good job of assembling the relevant sources, as far as I can see, so the interested reader could do worse than read through all of them, critically. (I'm sure I could dig out more sources from my files; I'm not sure anyone cares that much.)

I've got no strong views on the central issue. There were killings of civilians by the Communists during the 3 weeks they controlled Hue - no one disputes that. The only question is over the number, and how significant that number is in the grand scheme of things. (More than the couple of hundred the US killed at My Lai, far less than the 1-2 million killed during the war; choose your own lens to create your own perspective.)

I'm a little surprised that CB leads with "the slaughter of 5,500 civilians by the North Vietnamese," since the most detailed figures he has don't add up that high in terms of the "massacre" itself, unless one attributes all the bodies in mass graves to executions (one of his sources, if I read it aright, says only about 15% of those in the graves were executed) and if one assumes that the nearly 2000 missing were all executed as well, rather than simply "missing," as tends to happen in times of war.

But this is a minor quibble, since the larger political/moral issue would not (IMHO) be greatly affected whether the number was 5000 or several thousand less. I mention it only to show CB's use of sources and preference (surprise, surprise) for those most favorable to his political view. (But which of us is not at times susceptible to that?)

There's a fair amount of ad hominem argument in the thread and links, particularly directed toward Gareth Porter. If one were inclined to believe such argumentation to be valid, one might raise question-marks over some of the sources cited on the other side as well, such as Douglas Pike (always closely tied in with the US military), Steven Morris, and Accuracy [sic] In Media. But that way madness lies.

One fact about Porter which many people nowadays do not recollect. He "made his bones" as a scholar while still a graduate student, with a remarkable debunking of "The Myth of the Bloodbath," an article in the late 1960s (IIRC) that revealed the cynical US-RVN propaganda exaggerating the number of North Vietnamese killed during the land reform of the late 1950s. In this he was a pioneer, and generally proven to be right. (The standard US estimate was 50,000 deaths, but some political rhetoric [e.g., by Nixon, IIRC] swelled this total to "half a million." Porter showed where these fictive figures arose, and revised this total to 5,000 or less. Later [postwar] revisionism by Ed Moise, whose work I trust, upped this estimate to 10,000 or so.)

It is in this context that: (1) Porter challenged the quick, high, estimates of the "Hue massacre," based at first on US-RVN claims; and (2) many people believed him, since he was right before.

The only question that remains, which is one that others have raised above, is the particular point of revisiting the "Hue Massacre" now. If it's to make Americans feel better about My Lai, it doesn't work, at least for me. But perhaps there are those who sleep better at night knowing their country isn't as violently destructive as it might be. Schlaf woll, mein kind.

Posted by: dr ngo | January 21, 2006 at 01:44 AM

So, we weren't as bad as the NVA. When has the measure of our humanity been measured against the inhumanity of our adversaries?

Can you say rationalization?

Posted by: bobski | January 21, 2006 at 09:32 AM

Ah, pointless. useless "make me want to stop commenting here" snark.
You're mistaking brevity for snark, Spart. Even the passage you quoted upthread point out that 600 were clearly executed; the other half died of indeterminate cause. What started out as a light-hearted math flame turned into something else, evidently.

Posted by: Slartibartfast | January 21, 2006 at 09:44 AM

And if "the other guys massacred more" doesn't make me feel less ashamed for My Lai, do I have to turn in my VRWC ass-kicking boots?

Posted by: Slartibartfast | January 21, 2006 at 09:59 AM

And if "the other guys massacred more" doesn't make me feel less ashamed for My Lai, do I have to turn in my VRWC ass-kicking boots?

I believe that does qualify your for the Blame America First teddy bear and gift coupons, yes.

Posted by: Anarch | January 21, 2006 at 10:23 AM

This is just the snarky liberal talking, but I did think from time to time of the phrase 'the Constitution is not a suicide pact' and wonder if they were justified in taking the steps they did to preserve their nation.

Posted by: liberal japonicus | January 21, 2006 at 10:36 AM

A bunch of people have speculated as to Charles' motives in writing this. Not being Charles, I obviously have no special insight into them, but I wanted to raise the possibility that it's just the fact that, having been challenged, he investigated, and having done all that research, he wrote a post.

Speaking as someone who has been there and done that, I can attest to the fact that when one has, in fact, done a bunch of research on a topic that's not particularly germane to any pressing political question, but that people might find interesting or informative nonetheless, one often does write posts about it, just because one has done the research and other people might be interested. There doesn't have to be a particular political motive behind it.

Posted by: hilzoy | January 21, 2006 at 10:46 AM

"When has the measure of our humanity been measured against the inhumanity of our adversaries?

Dunno exactly, Bob: but a good guess would be "right after the Abu Ghraib abuses were uncovered"?
Posted by: Jay C | January 21, 2006 at 11:09 AM

Speaking of interesting topics that might merit research: no way am I doing this one:

The scientists looked for events producing two sharp signals, one as it entered Earth, the other as it emerged again. They found two such events, both in 1993. The first was on the morning of October 22. Seismometers in Turkey and Bolivia recorded a violent event in Antarctica that packed the punch of several thousand tons of TNT. The disturbance then ripped through Earth on a route that ended with it exiting through the floor of the Indian Ocean off Sri Lanka just 26 seconds later - implying a speed of 900,000 mph.
The second event took place on November 24, when sensors in Australia and Bolivia picked up an explosion starting in the Pacific south of the Pitcairn Islands and travelling through Earth to appear in Antarctica 19 seconds later.

Although I'd be really interested in seeing Livermore Labs' approach to defending against this sort of thing.

Posted by: Slartibartfast | January 21, 2006 at 11:22 AM

Why are conservatives obsessed with Vietnam?

Posted by: Russell | January 21, 2006 at 12:01 PM

...I wrote in comments that the war crimes we committed at My Lai were atrocious, but they paled before the atrocities of the North Vietnamese, citing as an example the slaughter of 5,500 civilians by the North Vietnamese at Hue during the Tet offensive.

Piece of advice -- when admitting that an atrocity committed by the US was an atrocity, avoid using a "yes, but..." comment. What is the point in making the comparison, other to diminish the My Lai atrocity?
Posted by: dmbeaster | January 21, 2006 at 12:09 PM

Not being Charles, I obviously have no special insight into them, but I wanted to raise the possibility that it's just the fact that, having been challenged, he investigated, and having done all that research, he wrote a post.

Thank you, Hil, for that. My purpose was clearly stated in the first paragraph.

Posted by: Charles Bird | January 21, 2006 at 12:15 PM

Why are conservatives obsessed with Vietnam?
Not being obsessed at all with Vietnam, I have no idea what you're talking about. Maybe you should ask a more specific question; one that doesn't make provably false assumptions.

Posted by: Slartibartfast | January 21, 2006 at 12:18 PM

I felt disillusioned by Vietnam because of the continuing reports of brutality by our allies. I did not expect us to accept this and it appeared in nation after nation.

Our leaders did not defend the support of these many regimes as the "lesser evil," but seemed to proclaim them the friends of freedom.

The massive bombing and use of artillery in SE Asia did bother me. And like many I feared the actions of Calley were more typical than they were.

I am still saddened that 70% of the American people were "not disturbed" by his actions, that many on the right declared him a hero and the administration coddled him.

It is true that many on the left did not see the N. Vietnamese and other "liberation movements" as the murderers and torturers that they were. Personally I think this is one of the reasons the "new left" dissolved and seems to be incapable of new ideas or visions. Those who cared and studied left in disgust.

Posted by: anna | January 21, 2006 at 03:44 PM

What is the point in making the comparison, other to diminish the My Lai atrocity?

What diminishing, dm? My Lai stands on its own. Bringing up one does not detract from the other.

Posted by: Charles Bird | January 21, 2006 at 03:55 PM

What diminishing, dm?

Call me crazy, but...

I wrote in comments that the war crimes we committed at My Lai were atrocious, but they paled before the atrocities of the North Vietnamese

...a reasonable reading of this sentence could be construed as an attempt to diminish one event.

It's the "but", coupled with the "paled" in a sentence that is comparing the two events.

Posted by: spartikus | January 21, 2006 at 04:19 PM

slartibarfast -

Good point. My comment was cryptic.

Two things.

1. It wasn't clear to me who, exactly, Charles was arguing with. Are there folks out there claiming that the north vietnamese were wonderful people? I followed the links back to the original thread on Tacitus, and I sort of see the context for this post now.

2. My comment about conservatives obsessing about Vietnam is based on the large number of articles, blog posts, and comments to both that I come across, written by conservatives, in which the issues surrounding Vietnam -- now 30 to 40 years old, or more -- are once again rehashed for our consideration. Hence, my question.

Posted by: Russell | January 21, 2006 at 09:52 PM

I suspect there are two reasons for the conservatives "obsessing about Vietnam." First, it was until recent the big shaping event of the post-war generation. There is after all, a larger set of communities that focus on varieties of military conflict -- anyone who has stumbled into the Civil War section of the bookstore can attest to that. For those who like guns and bombs and history, Vietnam is a fairly fun topic to explore.

Of course, there is a political dimension, the what-if political narrative, the still not digested remnant of the 60s culture war. The period of Vietnam is also a period of great transition on a number of cultural and economic vectors. Who can blame a conservative for scratching his (or her) head and asking why? The "obsession" is a tool for coming to grips with our past.

There perhaps is a second reason for this obsession, one far more contemporary: the narrative of lost opportunity and domestic failure hovers around the present narrative in Iraq. I think less by way of direct analogy (Iraq as a latter day Vietnam), than by the sense of foreboding that the impact of this war, with its own narrative of failed opportunity, will dog the next generation.

It has taken --what?-- thirty years to come to grips with the domestic impact of Vietnam, as well as to peak behind our own preconceptions of that conflict. The conservative "obsession" reminds us that these tensions do not die easily: there are days of bitter indigestion ahead for which, sadly, there are no political or social antacids.

Posted by: Harris | January 21, 2006 at 10:29 PM

Re Vietnam:
What Harris said.
And, added to that, the inescapable fact that the conflict in Vietnam was that exceptional (virtually unique) occurrence in American history: a near-complete military/political defeat. Not in the WWI/WWII sense, of course; but a defeat nonetheless in that "our" fundamental military/political goal, (the survival of the Republic of [South] Vietnam as an independent entity) was an utter failure.
Americans generally don't take defeats well, and they sit even less well with adherents of most conservative ideologies (which are usually defined as "ultranationalism" when referring to other countries). The need to find "reasons" (i.e. excuses and blame) for what are seen as national disgraces underly a great number of right-wing "obsessions" in a lot of places. Vietnam just happens to be ours.

Posted by: Jay C | January 21, 2006 at 11:17 PM

Why are conservatives obsessed with Vietnam?

To be fair, most Americans are obsessed, if that's the right word, with Vietnam -- whether or not they realize it.

Posted by: Anarch | January 22, 2006 at 04:18 AM

Can I just ask what the point of this post was? To whom was it aimed, and what light does it shed on a previously darkened corner of the world?

Posted by: McDuff | January 22, 2006 at 04:13 PM

Mcduff, I guess that certain people feel that Iraq isn't going well [and some feel the need to get on to chapter 2 - Iran]. So it's time to rile up the faithful, and distract people from the policies of the current administration.

Posted by: Barry | January 22, 2006 at 06:50 PM

The genesis of this post was the one over at Tacitus--the helicopter gunner who saved some Vietnamese from being slaughtered at My Lai had died. Then CB said over there that the massacre at Hue was much worse. Then he posted over here, trying to argue that our communist enemies were much worse than we were. You can object to this sort of post on two grounds
Bob McManus says morality is not a football game. Their worse crimes don't excuse ours. But Charles didn't say that it does and criticizing his post on that ground lets him off the hook.

The real problem (IMO) is that Charles is trivializing the sheer scale of the crimes we committed in Vietnam, by picking out two atrocities and letting them stand for the morality of the two sides. Hue by anyone's estimate was a bigger slaughter by the communists than My Lai was by the Americans, therefore the commies were worse. But it's very likely that the vast majority of the civilian casualties in Vietnam were inflicted by American firepower and as my Westmoreland quote demonstrates, the destruction inflicted on the peasantry was a matter of policy. I'm not going to say this makes the US "worse" because we probably killed far more people--both sides were in the moral sewer and it's not a question of evil policy on the their side vs. the actions of a few bad apples on ours. I suspect Charles has in mind this alleged contrast between the deliberate atrocities of the communists and the occasional atrocities of a few American bad apples, but the contrast is a false one.


Posted by: Donald Johnson | January 22, 2006 at 10:50 PM

Anarch is right about the impact of the Viet Nam war on a whole generation, not just one political pole of it.

From the other end of the spectrum, it was the experience that did the most to shred youthful idealism about this country's behavior in the world.

Posted by: Nell | January 23, 2006 at 12:03 AM

If anyone would like to hate on Charles, we have set up a site especially for that. Here is the relevant thread, where, I think, you'll find all of your argumentative needs met. If you have something to say that does not meet the (admittedly restrictive and high-class) parameters of hating on Charles, carry on.

Posted by: Jackmormon | January 23, 2006 at 12:23 AM

Maybe it's just me, but I would have personally thought that we would get more as a culture out of being reminded of past atrocities committed by our own by reflecting on, well, those atrocities, and on the distance travelled since then.

The idea that one would take the opportunity to once again reflect on the bright and shinging new fact that Our Enemies Are Bad People indicates a certain lack of willingness to reflect, I think. I'm not saying that one cannot look at the historical facts of Our Enemies Being All Bad People And Sh*t, but it does strike me as inappropriate.

Although remaining imperfect, I think America has come a long way since My Lai and Vietnam. I don't think it hurts to examine the growth, its benefits and disadvantages, even for conservatives. But, apparently, as we have seen with Abu Ghraib, there is a somewhat jerkish motion of the knees which responds to any bad act by American forces with "Our Enemies Are Bad/Worse People." I find this particularly troubling specifically because one can never hope to get better if one ignores or explains away every problem.

The military did get broken in Vietnam, damaging the soldiers involved and their reputation abroad. It should be a non-partisan position to expect it to be fixed now. Is it? This is, I think, a question to be asked by both sides. Why does one side not want to ask it?

Posted by: McDuff | January 23, 2006 at 02:17 AM

Somewhere between 300 and 500 people were massacred at My Lai. The effort to minimize the incident is not only a moral evasion, but requires overlooking that it was far from the only event of its kind. After the massacre became public, and especially at the time of Lt. Calley's trial, many Viet Nam veterans said that they'd witnessed or taken part in similar atrocities.

It was hard to face the idea that abuses by U.S. forces were widespread, but testimony at the Winter Soldier hearing provided further support.

Just a few years ago, the Toledo Blade reported that the Tiger Force unit of the 101st Airborne committed a series of war crimes, including killing and torturing civilians, throughout its six-month tour in 1967. The Army substantiated many of the allegations against the unit, and sat on the evidence for thirty years.

All this is over and above the nature of the war itself, which we waged in a way that devastated the country and killed at least a million of its people.

Atrocities by one side don't make the other side the "good guys" in such a war. Or in any war, for that matter.

Posted by: Nell | January 23, 2006 at 11:22 AM

Why are conservatives obsessed with Vietnam?

What a uselessly generalized statement, Russell. Vietnam has been invoked by the Left practically every time the U.S. makes a military incursion. "Iraq is George Bush's Vietnam" wasn't spoken by a conservative. I would say that the obsession with Vietnam is quite bi-partisan.

Posted by: Charles Bird | January 23, 2006 at 12:19 PM

What a uselessly generalized statement, Russell.

Speaking of useless generalizations, how do you feel about this one:

Around the same time as My Lai, the NV slaughtered 5,500 civilians in Hue, but we hear little about that. Doesn't mesh with the liberal narrative.

I agree that Vietnam touched the American psyche as a whole, btw. In many different ways, of course.

Posted by: spartikus | January 23, 2006 at 12:35 PM

Hey Charles -

"What a uselessly generalized statement, Russell".

If you look upthread you'll see I've expanded my somewhat cryptic post in response to slarti's comments, which yours more or less echo.

Could be that "the left" cites Vietnam whenever the US makes a military incursion. At least when a Republican is President. The right made similiar noises around Somalia and Yugoslavia.

FWIW, my more recent sense is that commentators on the right have taken the current GWOT and, especially and specifically, our involvement in Iraq, as an occasion to revisit and, perhaps somehow, redeem the negative legacy of Vietnam. It's like some weird kind of exorcism.

Ever read, for example, Trevino on the topic?

No doubt we heard "Iraq is Bush's Vietnam" often enough back in the early days of our involvement there (Iraq). I haven't heard that too much lately. I think our involvement in Iraq is turning out to have a character, and will generate a legacy, all its own.

Posted by: Russell | January 23, 2006 at 08:51 PM

The comments to this entry are closed.

Madame Bình MTGPMN-VN

unread,
Feb 1, 2018, 8:51:08 PM2/1/18
to
Tài năng của tướng Giáp "Công L...^`n chị em ta và tài năng của tao Madame Bình MTGPMN-VN

https://farm3.staticflickr.com/2745/4364194578_659e0d695c_o.jpg
https://c1.staticflickr.com/3/2679/4344543551_41e7417e7a_o.jpg
https://c1.staticflickr.com/5/4015/4345284478_223b2b8bf7_o.jpg

Tướng Giáp được nổi tiếng là tướng "Tài Thí Quân" qua chiến thuật
biển người xung phong để chết như rơm rạ


____________________
You can kill ten of our men for every one we kill of yours. But even at those odds, you will lose and we will win. Ho Chi Minh
Read more at: https://www.brainyquote.com/authors/ho_chi_minh

==============

Tại sao lại có húy danh "Tướng Giáp công lồn chị em ta"

Đọc xem: https://vi.wikipedia.org/wiki/V%C3%B5_Nguy%C3%AAn_Gi%C3%A1p

Từ cuối thập niên 1970, Việt Nam đứng trước nguy cơ bùng nổ dân số. Tư tưởng cho rằng phải sinh đẻ thật nhiều để bù đắp sự tổn thất về người trong chiến tranh vẫn tồn tại dù chiến tranh đã kết thúc, cùng với hàng triệu nam thanh niên xuất ngũ trở về lập gia đình đã khiến dân số Việt Nam tăng nhanh. Đây là một vấn đề nghiêm trọng với Việt Nam lúc bấy giờ. Lần đầu tiên, các chỉ tiêu về dân số được đưa vào Nghị quyết Đại hội đại biểu toàn quốc của Đảng năm 1981. Nhận thức rõ tầm quan trọng cùng với sự khó khăn, phức tạp của công tác này, năm 1984, Hội đồng Bộ trưởng quyết định thành lập Ủy ban quốc gia dân số và sinh đẻ có kế hoạch với mục tiêu kiểm soát mức sinh tại Việt Nam. Võ Nguyên Giáp khi đó là Phó Thủ tướng phụ trách Khoa học - Kỹ thuật được phân công kiêm nhiệm chức chủ tịch ủy ban này (cùng với 3 Bộ trưởng các Bộ và Tổ chức khác làm phó cho ông).[97][98]

Trong văn hóa Việt Nam khi đó, chuyện sinh đẻ bị coi là chuyện tế nhị của riêng phụ nữ, việc đàn ông tham gia phụ trách công tác này bị nhiều người Việt Nam khi đó coi là "mất thể diện". Cũng vì thế mà có những dư luận khi đó đồn thổi rằng các lãnh đạo khác "ghen tị" với tài năng và công lao của Võ Nguyên Giáp nên đã chuyển ông sang làm phụ trách ủy ban sinh đẻ có kế hoạch nhằm "hạ uy tín" ông. Lời đồn thổi đó lan truyền dai dẳng tới hàng chục năm sau, có người còn làm bài vè để châm biếm chuyện này. Nhưng thực ra những lời đồn thổi này là không có căn cứ. Dư luận khi ấy chỉ chú ý đến Tướng Giáp mà bỏ qua một loạt các thành viên quan trọng khác như 01 Phó Thủ tướng, 10 Bộ trưởng, lãnh đạo các ban ngành cũng tham gia ủy ban này. Ngoài ra, không chỉ Đại tướng Võ Nguyên Giáp mà cả hai Thủ tướng khác của Việt Nam là Phạm Văn Đồng và Võ Văn Kiệt cũng từng phụ trách công tác sinh đẻ kế hoạch này (Phạm Văn Đồng phụ trách giai đoạn 1961-1975, Võ Văn Kiệt phụ trách giai đoạn 1987-1991, ngay sau Võ Nguyên Giáp). Việc có tới 2 thủ tướng trực tiếp phụ trách cho thấy tầm quan trọng của công tác kế hoạch hóa gia đình khi đó.

Ông Trần Văn Thìn, người trợ lý thân cận của Đại tướng Võ Nguyên Giáp suốt 21 năm, kể lại "Lúc sang Ủy ban Dân số kế hoạch hóa gia đình, dư luận bàn ra tán vào chuyện đó thế nào, Đại tướng biết cả. Ông nói với chúng tôi trong sinh hoạt chi bộ: Đảng đã phân công, mình là Đảng viên thì phải cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ...” Trong một lần nói chuyện, Đại tướng cũng đã từng cho hay: "Tôi đã cống hiến một cách tự nguyện, đã thanh thản trong mọi thử thách, thế là tôi sống vui, sống lâu... Như vậy, tôi đã làm theo lời dạy và noi theo tấm gương của Bác Hồ là “Dĩ công vi thượng”. Tôi nhận nhiệm vụ và tôi hoàn thành nhiệm vụ. Ngay cả việc phụ trách công tác sinh đẻ có kế hoạch cũng là nhiệm vụ"[99]

Nhà sử học Dương Trung Quốc từng mạnh dạn hỏi Đại tướng Võ Nguyên Giáp về những lời đồn thổi rằng việc giao cho ông phụ trách ủy ban sinh đẻ kế hoạch là để "hạ uy tín" ông. Đáp lại thắc mắc của ông Dương Trung Quốc, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã cười và nói đó là do Thủ tướng Phạm Văn Đồng (người từng làm trưởng ban sinh đẻ kế hoạch suốt 15 năm trước đó) quá bận việc nên trực tiếp nhờ cậy ông làm giúp, chứ chẳng hề có "âm mưu" nào như dư luận đồn thổi cả:

“ “Kế hoạch hóa gia đình cũng như vấn đề dân số là rất quan trọng với toàn thế giới chứ không riêng đất nước mình. Nhiều nước Thủ tướng phụ trách việc này. Hồi đó, Thủ tướng Phạm Văn Đồng bận nhiều việc nên vừa là phân công vừa là nhờ cậy tôi đảm nhận. Mà đã là nhiệm vụ thì nhiệm vụ nào cũng phải vượt qua như truyền thống của bộ đội cụ Hồ” https://vi.wikipedia.org/wiki/V%C3%B5_Nguy%C3%AAn_Gi%C3%A1p

C'est Si Bon

unread,
Feb 9, 2018, 5:02:47 PM2/9/18
to
Fwd: http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-42919333



1968: Mồ tập thể đầu tiên bên Sông Hương
2 tháng 2 2018

Chia sẻ trên Facebook Chia sẻ trên Twitter Chia sẻ trên Messenger Chia sẻ trên Email Chia sẻ
Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Image caption

Người dân chạy nạn trở về Huế sau khi binh lính Mỹ và VNCH tái chiếm thành phố (hình chụp 13/3/1968) https://ichef-1.bbci.co.uk/news/660/cpsprodpb/2098/production/_99844380_83536048-5bd3-4b6c-a515-cbe116c91354.jpg

Vào đêm 30/1/1968, quân đội Bắc Việt và lực lượng Việt Cộng bất ngờ tổng tấn công trên toàn miền Nam Việt Nam.

Huế bị các lực lượng phe cộng sản tấn công và chiếm giữ.

"Kẻ thù đã rất dối trá, lợi dụng thời gian hưu chiến trong dịp Tết để gây kinh hoàng tới mức tối đa ở Nam Việt Nam, đặc biệt là ở những vùng đông dân," Tướng Westmoreland, Tư lệnh quân đội Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam, giận dữ nói.

Ý kiến về lễ kỷ niệm 50 năm Mậu Thân 'rầm rộ'

Phía sau những tấm ảnh Mậu Thân

Mậu Thân: 'Cái chết ám ảnh' trước Dinh Độc Lập

Các bản tin khi đó dồn dập tình hình chiến sự.

"Kẻ thù đã xâm nhập vào Huế với lực lượng đáng kể, và nay đã chiếm được một phần thành phố," một tường thuật trên đài tuyên bố.

Xác chết khắp nơi
"Mỹ không kích Huế. Dân thường phải gánh chịu những tổn thất to lớn," nội dung trong một bản tin khác.

"Cộng sản không thể duy trì được quyền kiểm soát thành phố. Nhưng Mỹ và các đồng minh không đẩy được đối thủ ra nếu không phá nát thành phố cổ kính xinh đẹp này."

Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Image caption
Lính thủy quân lục chiến Mỹ tại Huế, 23/2/1968 https://ichef.bbci.co.uk/news/624/cpsprodpb/47A8/production/_99844381_7009553d-70d5-49c4-85a0-d39c30abfd92.jpg

Phil Gioia khi đó 21 tuổi, là trung úy Sư đoàn Dù số 82, được gửi tới Việt Nam để tăng viện cho lực lượng thủy quân lục chiến Hoa Kỳ và quân lực Việt Nam Cộng hòa trong cuộc chiến giành lại Huế.

"Có những xác người trên sông; có những xác người trên các con kênh. Cả nơi đó ngập mùi tử khí và mùi gỗ cháy," Gioia nhớ lại.

"Chúng tôi không được huấn luyện để giao chiến tại địa hình toàn là khu dân cư như vậy. Chúng tôi được đào tạo để đánh nhau trên các cánh đồng, trong rừng rậm. Chúng tôi phải đi qua từ nhà này sang nhà khác, từ vườn nhà này sang vườn nhà khác, giống như là phải tự nghĩ ra cách đánh đó."

Huế 1968: 'Trận đẫm máu trong cuộc chiến Việt Nam'

Trận Mậu Thân 1968 qua nguồn từ điển

Phong trào phản chiến Mỹ sau Tết Mậu Thân

"Thời tiết thay đổi thất thường liên tục. Có hôm trời mưa, lạnh thấu xương. Ngày hôm sau lại nắng, nóng hầm hập. Cả khu vực cứ như một nhà tắm hơi."

"Bên ngoài địa bàn Huế là cây cối trên các ngọn đồi. Chúng tôi phải di chuyển sang phía tây thành phố khoảng 2,5 km, từ bên ngoài di chuyển vào."

"Xuôi dọc bờ bắc Sông Hương là nơi có lăng tẩm các vị vua Việt Nam - những ngôi chùa lớn đầy cây nhiệt đới rậm rạp và khỉ, ở đó có các vị sư."

"Tôi lúc đó kiếm được một cậu học sinh người Pháp, và đó là cách duy nhất để tôi nói chuyện được với các vị sư, để hỏi họ xem họ có thấy bất kỳ lính Việt Cộng hay lính Bắc Việt nào không. Tất nhiên là họ luôn nói không, không, 'không có kẻ thù ở đây'."

Nấm mồ tập thể
"Chúng tôi khi đó vừa mới dọn sạch một trong những ngôi chùa lớn đó rồi di chuyển dọc theo các cánh đồng, nơi chúng tôi gặp một khu vực khá bằng phẳng dọc theo bờ bắc của con sông. Mùi tử khí đậm đặc."

"Một trung sĩ dưới quyền tôi, tên là Ruben Torrez, nói, 'ở đây có cảm giác rất chết chóc.' Anh ấy thấy có một thứ nhô lên từ mặt đất. Ban đầu anh ấy nghĩ đó là rễ cây."

"Thế nhưng thứ đó đã bị mặt trời thiêu đốt mấy hôm, và đó là khuỷu tay của một xác chết, nhô lên từ lớp đất phủ sơ sài."

"Khi tới gần hơn, anh ấy nhận ra đó là gì, và gọi tôi tới gần. Tôi nhìn rồi nói, 'chúng ta cần đào lên xem sao' bởi chúng tôi nghĩ đó có thể là những người lính đối phương."

Đó không phải là một mồ chôn bình thường. Các nạn nhân bị trói tay ra phía sau. Họ đã bị xử tử
"Nếu kẻ thù chôn cất người của họ, thì trong các xác chết đó chúng ta có thể tìm được những thông tin đáng giá. Họ có thể mang theo nhật k‎ý, bản đồ chẳng hạn. Cho nên nếu đưa các xác chết đó lên và lục soát - tất nhiên, tôi biết điều đó thật là ghê tởm - thì chúng tôi có thể tìm được những tin tức tình báo có giá trị."

"Nhưng lần này hóa ra không phải vậy. Đó là một người phụ nữ, và có rất nhiều xác người khác trong rãnh chôn này. Càng đào thêm, chúng tôi càng phát hiện ra thêm các xác chết."

Đó không phải là một mồ chôn bình thường. Các nạn nhân bị trói tay ra phía sau. Họ đã bị xử tử.

"Họ đều bị giết chết tại hố này," Phil Gioia nói.

Bản quyền hình ảnhNATIONAL ARCHIVES/AFP/GETTY IMAGES
Image caption
D.R. Howe băng bó cho binh nhì D.A. Crum từ đại đội H, tiểu đoàn 2, Lữ đoàn Thủy quân lục chiến 5 trong trận giành lại Huế ngày 6/02/1968 https://ichef.bbci.co.uk/news/624/cpsprodpb/167D4/production/_99861129_gettyimages-80837224.jpg

"Một số người bị bắn chết, một số không bị bắn. Tôi chỉ hy vọng là những người không bị bắn đã bất tỉnh trước khi bị hất đất lên người."

"Đó là những người đàn ông và những người đàn bà, chừng 100 người, và có cả trẻ nhỏ. Từ trẻ sơ sinh cho tới tôi đoán là khoảng 10-12 tuổi, cả con trai lẫn con gái. Thật tàn nhẫn."

Sau đó, Phil và những người lính của ông được cho biết về những xác chết mà họ tìm thấy.

"Điều chúng tôi nghe thấy sau khi bên tình báo điều tra những gì chúng tôi tìm được, các loại giấy tờ, là Việt Cộng hoặc lực lượng Bắc Việt đã lên danh sách, để khi chiếm được Huế là họ dồn tất cả những người họ cho là mối đe dọa - bất kỳ ai thuộc quân lực Việt Nam Cộng hòa hoặc làm việc trong cơ quan công quyền của thành phố," Phil nói.

'The Vietnam War’ và khi Đồng Minh tháo chạy

USS Hue City: Chiến hạm Mỹ mang tên TP Huế

Vietnam War: 'Cuộc chiến day dứt tất cả chúng tôi'

"Người phụ nữ với cánh tay nhô lên mà chúng tôi tìm thấy là một giáo viên. Như vậy là họ đã dồn những người mà họ cho là không được để cho sống, và đưa tới các chỗ khác nhau trong thành phố. Đây chỉ là một trong những nấm mồ tập thể được phát hiện ra, nhưng là nấm mồ đầu tiên," Phil nói.

Nạn nhân
Hơn 10 mồ chôn tập thể được phát hiện ở quanh Huế. Ước tính tổng số người bị giết trong thời gian quân Bắc Việt và Việt Cộng làm chủ thành phố là từ hàng trăm cho tới hàng ngàn người.

Hầu hết các nạn nhân là người Việt, nhưng cũng có một số người châu Âu và người Mỹ.

"Khi chỉ huy đại đội của tôi gọi radio về tổng hành dinh, họ đã không thể tin những gì được báo cáo. Khá nhanh sau đó, có rất nhiều người tới chỗ chúng tôi. Các sỹ quan cao cấp và một, hai vị tướng cùng trợ lý cũng tới," Phil nói.

"Chúng tôi phải đeo mặt nạ khí khi khai quật các tử thi. Cảnh tượng rất ghê rợn."

"Tôi chưa từng nhìn thấy điều gì như thế. Thành thật mà nói là cả những người lính của tôi cũng vậy. Và chúng tôi phải chuyển sang một khu vực khác, phải tẩy trùng vì toàn bộ quân phục, giày ủng, quần áo của chúng tôi, tất cả những gì trên người chúng tôi đều bị dính vương các mảnh xương thịt người chết."

"Chúng tôi là lính chuyên nghiệp dày dạn, không phải lính dự bị, vậy mà những người lính trẻ của tôi đã cảm thấy rất kinh sợ. Ai cũng kinh hoàng trước những gì nhìn thấy."

Vụ tìm ra các nấm mồ tập thể trở thành hàng tin chính ở miền Nam Việt Nam.

Một số người chỉ trích nói rằng con số các vụ xử tử hàng loạt đã bị phóng đại hoặc chỉ là chiến dịch tuyên truyền.

Tuy nhiên, tin tức về những vụ giết người ở Huế đã gây tác động rõ rệt.

Bản quyền hình ảnhTERRY FINCHER
Image caption
Trở về nhà sau trận chiến tại Huế https://ichef.bbci.co.uk/news/624/cpsprodpb/119B4/production/_99861127_gettyimages-2659779.jpg

Khi quân Bắc Việt mở cuộc tấn công cuối cùng tiến tới thống nhất đất nước hồi 1975, hàng trăm ngàn dân thường ở miền Nam Việt Nam đã bỏ chạy. Dường như trong tâm trí nhiều người, câu chuyện về "những vụ thảm sát ở Huế" vẫn còn đậm dấu ấn.

"Tôi không nghi ngờ gì rằng cơn hoảng loạn đã đeo bám họ, ám ảnh họ với những gì họ đã nhìn thấy, đã nghe được, và đọc được trên báo chí, truyền thông hồi 1968," Phil Gioia nói.

Tất nhiên, những vụ thảm sát ở Huế, dù chưa được phía Cộng sản thừa nhận, không phải là sự tàn bạo duy nhất của cuộc chiến, một cuộc chiến đã giết chết chừng 3 triệu người Việt Nam.

Phil Gioia phục vụ hai nhiệm kỳ tại Việt Nam và bị thương hai lần. Ông nay sống tại San Francisco, Mỹ.Cuộc phỏng vấn Phil Gioiabằng tiếng Anh mang tựa đề 'Mass Graves in Hue, Vietnam' đã được đăng tải trên kênh BBC World Service 10/2015.

BBC sẽ tiếp tục đăng tải các bài về chủ đề trận Tết Mậu Thân xảy ra 50 năm về trước, gồm cả phỏng vấn với các nhân chứng bác bỏ vụ 'thảm sát ở Huế'.

Xem thêm về Cuộc chiến Việt Nam:

Vụ thảm sát Mỹ Lai 1968

Cuộc chiến qua ống kính Don McCullin

Thấy gì từ tập đầu phim The Vietnam War?

Chủ đề liên quan

lenguyen

unread,
Feb 10, 2018, 8:07:06 PM2/10/18
to




======================== PICTUREs: What to see HUẾ 50 years after Vietnam war’s Tet offensive nearly destroyed the historic city

Fwd: http://www.scmp.com/lifestyle/travel-leisure/article/2131004/hue-what-see-50-years-after-vietnam-wars-tet-offensive


Lifestyle›Travel & Leisure
imageimage
Asia travel http://www.scmp.com/topics/asia-travel

Hue: what to see 50 years after Vietnam war’s Tet offensive nearly destroyed the historic city

City was badly damaged by fierce urban warfare that followed North Vietnamese Army’s surprise lunar new year attack in January 1968, but there’s still much to see of citadel from where emperors ruled for 150 years https://cdn1.i-scmp.com/sites/default/files/styles/620x356/public/images/methode/2018/01/29/c7c7dc04-0258-11e8-b181-443655c1d2b1_image_hires_171254.jpg?itok=B5zrk5Xo

PUBLISHED : Tuesday, 30 January, 2018, 7:47pm
UPDATED : Tuesday, 30 January, 2018, 9:03pm
COMMENT: 1


Stuart Heaver

A South Vietnamese soldier rides his bike near the destroyed market of Kien Hoa, in February 1968, after a North Vietnamese attack as part of the Vietcong Tet offensive during the Vietnam war. Photo: AFP

Sipping warm ginger tea in the Truong Du pavilion and watching the soft rainfall on to the glassy surface of the ornate carp pond, it’s hard to imagine that fifty years ago, this tranquil part of Hue’s historic citadel was the scene of one of the most intense and bloody battles of the Vietnam war.

SCMP TODAY: HK EDITION
Get updates direct to your inbox
E-mail *
Enter your email

By registering you agree to our T&Cs & Privacy Policy

The pavilion is part of the splendid Dien Tho Palace, once the exclusive preserve of the imperial queen mother, where she would take the air and exchange court gossip with her coterie of loyal ladies-in- waiting. It’s part of the Imperial City in Vietnam’s former capital, designated a Unesco World Heritage Site in 1993.


Fashioned after Beijing’s Forbidden City, the Imperial City stands within the walled confines of the imposing red stone citadel, which encloses an area of some 520 hectares. It stands along the picturesque northwestern bank of the Perfume River. The Imperial City is protected by its own walls measuring 2km by 2km and the complex includes impeccably restored gate houses, temples, tombs, pavilions and moats.

Construction started on the orders of Emperor Gia Long in 1804 and it was to be home for 13 rulers of the Nguyen dynasty until 1945 when, within the grounds of the palace, the last emperor of Vietnam relinquished his throne.

Playboy, bon vivant and the last emperor of Vietnam, Bao Dai chafed at his role as France’s puppet
The so-called playboy emperor, Bao Dai, dismissed by many as an obliging puppet of the French imperialists, surrendered his ceremonial sword to the charismatic revolutionary and nationalist Ho Chi Minh.

These days it’s a popular visitor destination, and the distant, sonorous striking of a gong is often the only sound to be heard across the site of the Imperial City, where each building was carefully placed according to the advice of trusted royal geomancers.

Rickshaws and motor cyclists ride through a gate of the former imperial citadel in Hue. Photo: AFP https://cdn2.i-scmp.com/sites/default/files/styles/320x320/public/images/methode/2018/01/29/c7c7dc04-0258-11e8-b181-443655c1d2b1_image_hires_171254.jpg?itok=YCRBhV8t


This month marks the 50th anniversary of the outbreak of the Battle of Hue, when, in the early hours of 31 January 1968, the walls of the old citadel echoed to the sound of rocket propelled grenades and machine gun fire. The People’s Army of Vietnam (NVA) supported by Viet Cong (VC) guerillas, launched an audacious attack on the city as part of the Tet offensive against multiple targets in southern Vietnam, so called because it began at Tet – lunar new year in Vietnam.

Book review: the bloodiest Vietnam war battle, Hue, 1968 – a searing account of courage and cowardice
“Hue was one of the fiercest battles of the Vietnam war, both in terms of its human cost as well as the amount of physical destruction it generated,” says Erik Villard of the US Army Centre of Military History, who specialises in the Vietnam war.

The citadel of Hue, widely regarded as the cultural capital of Vietnam, became the key battleground in 25 days of urban warfare which raged within its walls, gardens and moats. https://cdn1.i-scmp.com/sites/default/files/styles/620x356/public/images/methode/2018/01/29/c7c7dc04-0258-11e8-b181-443655c1d2b1_image_hires_171254.jpg?itok=B5zrk5Xo

According to Villard, 216 US servicemen and 421 South Vietnamese troops were killed in the action, and some 1,600 US soldiers and 2,100 South Vietnamese wounded. North Vietnamese losses were estimated at 2,500 to 5,000.

The battle also claimed the lives of some 4,000 innocent civilians, many the victims of bitter sectarian reprisals.

A boy plays next to captured American tanks on display at the Revolutionary Museum in Hue in Vietnam. Photo: AFP
When the thousands of Vietnamese living within the citadel awoke on January 31, 1968, they saw the North Vietnamese liberation flag flying from the flagstaff tower (Cot Co), a huge rectangular red stone block on the southern walls of the city. The flying of the flag was designed to provoke a popular uprising against the country’s foreign oppressors.

A giant modern red and gold Vietnamese version now flies from the tower, which still dominates the city skyline.

The most pleasant way to access the citadel is to take one of the many boats offered for charter on the southern bank of the Perfume River, where most of Hue’s tourist hotels are. The boats take visitors on a cruise upstream to view the opulent pavilions and gardens of the Nguyen imperial tombs along the banks of the river.

Hue was one of the fiercest battles of the Vietnam war, both in terms of its human cost as well as the amount of physical destruction it generatedERIK VILLARD
If business is quiet, they will transport passengers the 200 metres or so across the river to the foot of the flagstaff tower. From there it is an easy stroll to the southeastern gate of the citadel (take care to dodge the interminable stream of motorbikes). Proceed past the 19th century brass ceremonial nine- deities cannons, to the royal south gate (Ngo Mon Gate).

Here, for a modest fee you can enter the confines of the Purple Forbidden City at the Imperial City’s centre, where the imperial family lived for 141 years.

Fifty years ago, this picturesque area where today tourists snap selfies was the scene of intense bombardment; many of the walls and gatehouses have been reduced to little more than rubble. As US and South Vietnamese forces sought to penetrate the citadel and evict the insurgents, efforts were made to restrict the degree of damage inflicted on the Imperial Palace.

“US forces used artillery, naval gunfire and an occasional air strike to suppress the enemy on the outer wall, but could do nothing about the snipers in the Imperial Palace because the royal residence was a no-fire zone,” says Villard.

Later, as South Vietnamese and US forces clawed their way back into the city and forced the insurgents back, the NVA forces made their last stand in the imperial palace grounds and in the citadel’s southwest corner. Ultimately, military victory became a greater priority than preserving Hue’s cultural heritage.

Where to get an up-close look at Vietnam’s long history of war
“The battle of Hue damaged or destroyed about 80 per cent of the buildings in Hue and temporarily displaced around 100,000 people,” says Villard. “Many hundreds of corpses remained unburied in the shattered buildings.”

Despite decades of reconstruction work, there are still traces of the battle. Apart from the bullet holes still visible in parts of the city wall, the most obvious reminder is a motley collection of military relics at the Historic and Revolutionary Museum near the east gate. Exhibits include an M48 Patton battle tank and a US Navy A-37 Dragonfly light attack aircraft.

“Allied forces finally swept the last NVA troops from the city and restored the SVN [South Vietnamese] flag to the main tower on 24 February, 1968,” says Villard.

Tourists visit Hue’s imperial citadel. Photo: AFP
Despite the extensive damage, ongoing restoration means that there is still much to see of what was once a busy royal court. This was a parallel universe dominated by strictly enforced elaborate rituals, rigid hierarchies and rival imperial factions.
Behind enemy lines: Vietnam’s female spies who helped change the course of the war
The palace was populated by royals with their attendant ladies-in-waiting, concubines, servants, mandarins, courtiers and eunuchs. It is said that when Emperor Tu Duc died in 1883, his 103 concubines were forced to live next to his tomb for two years of mourning before they could return to the Imperial City.

Of the five gates built into the citadel’s 15-metre-high granite walls that allow access to the Imperial City, the central one was reserved for the emperor. The Five Phoenix Watchtower, its red and green tiled roof adorned with elaborate dragons and flowers, rises some 20 metres above it.

Bao Dai, former emperor of Vietnam, in his role as head of the Associated State of Vietnam, and General Jean de Lattre de Tassigny, commander of French troops in Indochina, inspect tribal militia fighters in the Vietnamese highlands in 1950. Photo: AFP
Cross the moat on the golden water bridge to the impeccably restored Palace of Imperial Harmony (Thai Hoa) decorated with enamelled bronze ware, gilding and lacquer. This is where the imperial business of state was undertaken.

Beyond it is the third enclosure of the Purple Forbidden City, much of which was destroyed in 1968; there is an open grass area among which stand buildings in various states of disrepair.

Stone covered walkways surround the final enclosure and it’s a pleasant place to wander, pondering the story of the 13 ill-fated Nguyen emperors.

Part of the Imperial Palace in Hue, modelled on Beijing’s Forbidden City. Photo: Stuart Heaver
They made peace with China after two centuries of domination, were exploited by the French colonialists, exiled by the communists and then saw their nation devastated by what Vietnamese call the American war.

Thanks to the efforts of conservationists, 50 years after the Battle of Hue, their story can be revisited and the walled city is enjoying a renaissance as one of Southeast Asia’s most important cultural heritage sites.

Sweeping new history of the cold war a reminder of how stupidity, ignorance and arrogance almost brought the world to annihilation

Getting there: Cathay Pacific, Cathay Dragon and Hong Kong Express all offer 80-minute direct flights between Hong Kong and the international airport at Da Nang, some 100km to the south of Hue. The city can be reached by bus or car from Da Nang, but take the slightly dilapidated Reunification Express train from Da Nang station to Hue for some wonderful views along its winding coastal route.

This article appeared in the South China Morning Post print edition as: S C ARS FROM THE P AST https://cdn1.i-scmp.com/sites/default/files/styles/620x356/public/images/methode/2018/01/29/c7c7dc04-0258-11e8-b181-443655c1d2b1_image_hires_171254.jpg?itok=B5zrk5Xo

lenguyen

unread,
Feb 10, 2018, 11:43:17 PM2/10/18
to




=============

FWD: https://www.thedailybeast.com/the-journalist-spy-who-changed-the-course-of-the-vietnam-war?source=articles_sum&via=rss&utm_source=feedburner&utm_medium=feed&utm_campaign=Feed%3A+thedailybeast%2Farticles+%28The+Daily+Beast+-+Latest+Articles%29

QUADRUPLE AGENT

The Journalist-Viet Cong Spy Who Changed the Course of the Vietnam War
Pham Xuan An was a Time magazine correspondent and North Vietnamese spy. He chose the targets for the Tet Offensive, 50 years ago, then spun the story into a critical U.S. defeat.

Thomas A. Bass
THOMAS A. BASS
02.09.18 10:46 PM ET

PARIS—The Tet Offensive, beginning with the Vietnamese Lunar New Year at the end of January 1968, was the turning point in the Vietnam War. More than a hundred cities and towns in the Republic of South Vietnam were attacked by communist guerrillas in a coordinated assault on America’s half million troops and their allies. The world was shocked to see the U.S. Embassy in Saigon under attack and Vietnam’s imperial capital in Hue overrun by communist forces, who held it until the end of February.

In spite of the remarkable footage of communist sappers blasting their way into the U.S. Embassy and the initial perception that the Tet Offensive was a communist victory, military analysts and historians have long agreed that Tet was actually a military defeat. The south Vietnamese communists, fighting under the banner of the National Liberation Front, lost half of their 80,000 fighters and secured none of their targets. No popular uprising greeted the assault, and the NLF suffered such heavy losses that they were effectively neutralized for the rest of the war, which from that point on was fought primarily by troops from the north.




But if Tet was a military defeat for the communists, it was also a psychological victory. It turned American opinion against the war and sparked a firestorm of antiwar protest. By the end of February, CBS news anchor Walter Cronkite was predicting “that the bloody experience of Vietnam is to end in a stalemate.” By the end of the following month, Lyndon Johnson had removed himself from seeking re-election as president and arranged for peace talks in Paris. A month later Gen. William Westmoreland’s request for 200,000 additional troops was denied, and the commander of U.S. forces in Vietnam was about to be cashiered.

So how was the Tet Offensive—a military defeat—turned into a psychological victory? Amazingly, one man played several of the major roles in this drama: Pham Xuan An, correspondent for Time magazine and spy for the North Vietnamese communist intelligence services. An not only chose the targets to be attacked in Saigon, he also shaped the news that reported these attacks. He spun defeat into victory so convincingly that his view prevailed not only in Washington but also in Hanoi.

Plans for an attack during Vietnam’s traditional New Year’s ceasefire had begun two years earlier. This is when Nguyen Van Tau, a 40-year-old North Vietnamese Army major, better known by his nom de guerre Tu Cang, moved from his jungle hideout near the Cambodian border into Saigon. The head of communist intelligence in South Vietnam, Tu Cang was a hearty, affable man who packed a pair of K-54 pistols and could plug a target at 50 meters with either his left or right hand. A former honor student at the French lycée in Saigon, Tu Cang had lived underground in the Cu Chi tunnels for so many years that by the time he reentered Saigon in 1966 he had forgotten how to open a car door.

After Pham Xuan An picked up his boss near Saigon’s central market, he replaced Tu Cang’s jungle sandals with new shoes and bought him a suit. Soon the two men were driving around town in An’s little Renault 4CV like old friends. Pretending to be chatting about dogs and cockfights, they were actually sighting targets for the Tet Offensive. Tu Cang proposed attacking the Treasury to get some money. “They only hand out salaries there,” An said. A better target would be the courthouse, where lots of gold was stored as evidence in the trials of South Vietnam’s legion of burglars and smugglers. He advised Tu Cang to bring an acetylene torch.

“Tet was a modern move, a kind of psyops ballet, which could only succeed if given the right spin.”

Was it a good idea for the head of communist intelligence to travel with a reporter from Time? “This seemed to be a weak point in our plan, but I thought we could pull it off,” Tu Cang told a reporter after the war. “I believed in my cover. I thought it was solid. I even went to the office of Time with An.”


Tu Cang pretended to be an old schoolmate of An’s. “We spoke French to each other because An’s dog was trained in French. He was a German shepherd who once belonged to Prime Minister Nguyen Cao Ky. Nobody thought communist spies would walk around the city with such a high-class dog. We held Party meetings and discussed work in luxurious restaurants where the tables were placed far from each other, and no one could overhear what we were saying.”

ADVERTISING

Tu Cang also pretended to own a rubber plantation in Dau Tieng, next to the famous Michelin holdings. He knew the area well because the drivers of the rubber trucks were part of his network, and he used to ride with them in and out of the city. In Saigon, Tu Cang played the role of a bon vivant who had all the time in the world to spend chatting with his friend An when they met on the Continental terrace or strolled next door for a cup of coffee at café Givral.

“Our attacks on the U.S. Embassy and Presidential Palace were feints,” Tu Cang told me in 2004, after taking my notebook and sketching in it a series of battlefield maps and plans for the campaign. “The United States had troops ringing Saigon. We wanted to draw them into the city. We ourselves had divisions on the outskirts, waiting to break through.”

“The information he gave us was very important,” Tu Cang said of An, the preeminent spy in his network. “He knew in advance where the Americans would send their forces. He alerted us to upcoming attacks and air raids. In 1967, for example, he told us when B-52s would be bombing our headquarters. This allowed us to get away. He saved the lives of lots of people.”

Tu Cang and An isolated 20 targets in Saigon, including the Presidential Palace and the U.S. Embassy. Beginning at 2:48 a.m. on Wednesday, January 31, Tu Cang personally led the attack on the palace, where 15 of the 17 members on his team were killed outright. He himself barely escaped to the nearby apartment of Tam Thao, a woman who was one of his agents, who also worked for the American military. He fired shots out the window and then hid with his two pistols held to his head, vowing to kill himself before being captured. But when soldiers rushed into the apartment, Tam Thao convinced them that she was a South Vietnamese loyalist and perhaps even the mistress of the American officer—her boss—whose photo she prominently displayed.

GET THE BEAST IN YOUR INBOX!

Enter your email address





Later that morning, Tu Cang and An drove around the city, counting the bodies of the Vietcong soldiers who had died in the attack. To commemorate the role these two men played in the battle, Tu Cang’s pistols and Pham Xuan An’s Renault are now displayed in the museum of military intelligence at army headquarters in Hanoi. But at the time, Tu Cang was shocked and depressed by what he saw. The streets were littered with the bodies of fallen comrades, some still bleeding to death. “After the first stage of the general offensive, I sent back a report from the city to senior leaders, saying that the situation was rather unfavorable,” he said.

In the course of the day, as he traveled with An and watched the journalist at work, Tu Cang reached a different conclusion. “I changed my opinion,” he said. “A U.S. colonel told us that the offensive had dealt a heavy blow to their army, and American officials told us that the antiwar movement was on the rise in the United States and American prestige had gone downhill. After that, I changed my mind and reported that the offensive would not bring about satisfactory results militarily, but its political and psychological impact on the enemy would be great. Senior leaders held that this report had correct assessments. The previous one was criticized.”

“Tet was ‘a psychological blow, possibly greater in Washington than in South Vietnam.’”
— Gen. William Westmoreland

It was Pham Xuan An who convinced Tu Cang and North Vietnam’s communist leaders that the Tet Offensive was a political victory. An understood the psychological value of the operation. It was a propaganda coup, with resounding consequences in Vietnam and the United States. “The Vietnamese knew it would force the Americans to negotiate and it succeeded,” said An. “It did force them to negotiate.”

Not all of An’s colleagues had supported the Tet Offensive. It was not a heroic battle like Dien Bien Phu, which ended the First Indochina War. Tet was a modern move, a kind of psyops ballet, which could only succeed if given the right spin. Many of the targets under attack had been held only briefly, sometimes no longer than was required to snap a picture of the U.S. Embassy or an American airbase under attack. Even Tu Cang in his first report to his superiors had missed the point. He was depressed about the communists having lost 10 times more fighters than the other side.

It was An, with his eye on the Time wire and the news pouring in from around the world, who saw the larger picture. Americans were shocked and dismayed that nothing in Vietnam, not even the U.S. Embassy, was safe from attack. The South Vietnamese government was not defendable, and the U.S. government had been shaken to its foundations. The offensive would drive President Lyndon Johnson from office and Gen. William Westmoreland from command. It widened the credibility gap—the disparity between official propaganda and firsthand reports from the front—and it engendered in the United States a fundamental distrust of government that persists to this day.

An was the one person uniquely positioned to explain to the communists how Tet was playing around the world. He interpreted its psychological impact for his colleagues and convinced them of its importance. Once he had converted Tu Cang to his view, the two of them worked assiduously to get the rest of the communist command to accept their interpretation of events.

“The plan was to liberate all of South Vietnam in one stroke,” An said. “I doubted you could do it in one stroke, but I supported the Tet Offensive. After the United States began sending troops into Vietnam, I urged the Vietcong to organize a counteroffensive. By 1966 I was convinced they needed to do this to raise morale. This is why Tu Cang moved to Saigon two years before the offensive. He had to start planning. We had to do it.”

When I asked An if he ever regretted the role his intelligence played in the deaths of innocent people, he didn’t waiver. “No,” he replied. “I was fulfilling my obligations. I had to do it. I was forced to do it. I was a disciplined person.”

“So you have no regrets?”

“No.”

In spite of the bland assurances that Westmoreland publicly circulated at the time, he was seriously rattled by Tet. “From a realistic point of view we must accept the fact that the enemy has dealt the GVN [government of Vietnam] a severe blow,” he cabled the Pentagon. “He has brought the war to the towns and the cities and has inflicted damage and casualties on the population. Homes have been destroyed, distribution of the necessities of life has been interrupted. Damage has been inflicted to the LOCs [lines of communication] and the economy has been decimated. Martial law has been evoked with stringent curfews in the cities. The people have felt directly the impact of the war.” In another cable, Westmoreland confessed that the Tet Offensive had allowed the Communists to inflict “a psychological blow, possibly greater in Washington than in South Vietnam.”

Only when the cable traffic was released after the war did we learn that U.S. commanders had contemplated using nuclear weapons and chemical warfare to counter the attack. General Earle “Bus” Wheeler, chairman of the Joint Chiefs of Staff, cabled Westmoreland asking “whether tactical nuclear weapons should be used.” He requested a list of targets “which lend themselves to nuclear strikes.” Westmoreland advised against using atomic bombs, at least for the moment, although he assured his boss that he would keep the idea in mind. “I visualize that either tactical nuclear weapons or chemical agents would be active candidates for employment,” Westmoreland cabled Wheeler.

At last count, seven books have been written about Pham Xuan An, each unreliable in its own way. He was a great journalist and even greater spy, and as one would expect from such an accomplished fabulist, much of his life remains a mystery. Without access to his papers, which are locked in Vietnam’s military archives, all that we know about Pham Xuan An is that he learned his tradecraft from the famous CIA spook Edward Lansdale, including how to drive around town with a German shepherd in the passenger seat of his car.

“U.S. commanders had contemplated using nuclear weapons and chemical warfare to counter the attack.”
An was a quadruple agent who worked at various times for the French, South Vietnamese, American, and North Vietnamese intelligence services. He was a Viet Minh platoon leader during the First Indochina War and communist spy during the Second. He worked as a Saigon customs official, which is comparable to getting a Ph.D. in the black market, and as a censor at the telegraph office, where he butchered the prose of Graham Greene. The communists bought him a white suit and sent him to study journalism at Orange Coast College in California. On returning to Vietnam in 1959, he worked for the Vietnam News Agency, Reuters, and Time. As the country’s best-informed journalist, he ran what David Halberstam called “a first-rate intelligence network.”

“Doctor of sexology,” “professor of coups d’états,” and “commander of military dog training” An jokingly called himself as he advised his colleagues on their love lives and worked secretly to save them from death. One of these was Robert Sam Anson, who was released from communist captivity at An’s request.

At the same time, An was sending a stream of intelligence reports to Ho Chi Minh and his generals in North Vietnam. Written in invisible ink or hidden in spring rolls filled with film canisters, these reports gave the communists advance warning on strategy, troop movements, tactics—everything required to win a string of battles from Ap Bac in 1963 to the fall of Saigon in 1975. Even the battles the communists lost—such as the Tet Offensive—were spun by An into political victories. For his invaluable service, North Vietnamese Army Colonel Pham Xuan An, later Brigadier General Pham Xuan An, was awarded 16 military medals and named a Hero of the People’s Armed Forces. At the same time, his name was put on the masthead of America’s leading news magazine, and he became a fully vested member of Time Inc.’s retirement plan.

Did An report fake news, as some of his former colleagues believe? No, he reported the news, which is invariably an amalgam of brute facts, public perception, and political interpretation. Military superiority alone, even with body counts of 10 to one, will not prevail over a committed enemy. Tet was the tipping point in the Vietnam War—a military sacrifice calibrated against political and psychological gains. It was a winning move on the chess board of history, brilliantly played by the journalist-spy who both organized and analyzed it.

This article draws on interviews and reporting in Thomas A. Bass’ 2009 book, The Spy Who Loved Us, which will be republished later this year.

lenguyen

unread,
Feb 11, 2018, 2:46:23 AM2/11/18
to
Xem: Thượng Nghị sỹ Mỹ John McCain giải cứu Việt Khang thoát khỏi cộng sản https://youtu.be/POQYIl1f3EQ

Ref.: Nhờ anh VietKhang và TrucHo: Cho tôi xin gửi FedEX 10 gallon Cứts đổ ngay vào mõm No-Law-School Trinh Quoc Thien https://groups.google.com/forum/#!topic/soc.culture.vietnamese/HNgmrxqFsrE

Ref.: Những phút đầu tiên khi nhạc sĩ đấu tranh cho TuDo DanQuyen Việt Khang đặt chân đến Hoa Kỳ https://groups.google.com/forum/#!topic/soc.culture.vietnamese/cWfoJ2tMvBg

Ref.: Lisa Phạm và Duong Thu Huong đòi ỉa vào mõm bác HCM + ĐảngCSvietnam tahttps://groups.google.com/forum/#!topic/soc.culture.vietnamese/Jf2AQUcMkVE
Thượng Nghị sỹ Mỹ John McCain giải cứu Việt Khang thoát khỏi cộng sản






65,267 views

292

27

SHARE



DTV
Published on Feb 9, 2018
Việt Khang đến Hoa Kỳ
Category
People & Blogs
License
Standard YouTube License
214 Comments
Easter Islanders
Add a public comment...
Jenny Young
1 day ago
Tuyêt vöi"""👍👍👍👍👍👍👍
20



Mary Bui
1 day ago
Chuc anh Viet Khang nhieu suc kheo , hanh phuc , may man.



Van Vat
Van Vat
1 day ago
TNS MỸ JOHN MC CAIN ĐÁI LÊN ĐẦU CON CHÓ HỒ ẤU DÂM MỘT CÚ QUÁ NGOẠN MỤC.CHÚC MỪNG CHÁU VIỆT KHANG.
ƯỚT GÌ TÔI CŨNG ĐƯỢC CƠ HỘI THOÁT KHỎI BÀN TAY BỈ ỔI CỦA CON CHÓ HỒ ẤU DÂM MẶC DẦU BIẾT RẰNG TUỔI ĐÃ GIÀ.



ngoc cao
ngoc cao
1 day ago
Chúc mừng Việt Khang, chúc anh mạnh khoe có nhiều bài hát hay cho dân tộc, hiểu được ta quyền công san



Hanie Nguyen
Hanie Nguyen
1 day ago (edited)
Bai hat cua VIET KHANG vang doi khap noi tren the gioi....chuc mung anh duoc TU DO..anh da lam duoc nhung dieu ma toan dan VIET khao khat...lam thuc tinh gioi tre



Louis Nguyen
Louis Nguyen
1 day ago
Việt Khang Muôn Năm Chống Cộng
Anh Hùng Nhạc Sĩ trong lòng Việt Nam
16



Thuy Hoangthi
Thuy Hoangthi
1 day ago
Chuc mung em VIET KHANG ,thoat khoi nanh vuot cua bay lang soi ,quydu ,mong em luon giu ngon lua yeunuoc trong tim,luon co ca khuc moi trong tuong lai gan ,xin ngan lan cam on ngai thuong nghi si JOHN McCain ,da thuong yeu con dan nuoc Viet



M. Tran
M. Tran
1 day ago
co may con cho dai du luon vien len day sua bay.
Chuc mung Viet Khang den duoc ben bo tu do. Rat mong anh tiep tuc cho ra doi nhung bai nhac yeu nuoc nhu Anh, Viet Dung va Truc Ho da lam. luon tu hao vi mot nguoi con dat VIET nhu anh.
M. Tran
15



Nancy thi Bui
Nancy thi Bui
1 day ago
Neu vc ma cho vn di qua mi thi se co ca cho meo di het luon
13



Queenie Tran
Queenie Tran
1 day ago
Tren ca tuyet voi. Chuc mung Viet Khang!
13



Lilianiii Nguyen
Lilianiii Nguyen
1 day ago
Đừng vì cuộc sống mới mà làm mọi người thất vọng nha Việt Khang .Chúc anh may mắn



Vietnam US
Vietnam US
1 day ago
John Mc Cain mà làm tổng thống thì tôt quá. Hy vọng ông ra tranh cử trở lại



Louis Nguyen
Louis Nguyen
1 day ago
Trên thế giới sao không thấy nước cộng sản nào đón nhận người tị nạn từ Nước Mỹ vậy cà.
9



Kim Cuc Dao Thi
Kim Cuc Dao Thi
1 day ago
Chúc Việt Khang nhiều sức khỏe rất can đảm



Huyền Nguyễn
Huyền Nguyễn
1 day ago
mình chúc mừng nghệ sĩ việt khang .tôi và bạn được sinh gia và được học tập dưới mái trường công sản .và khi trưởng thành chúng ta hiểu được dằng đảng cộng sản chó nó toàn giáo dục chúng ta bằng sự lừa bịp mỵ dân .một cái đảng cộng sản xúc vật và những thằng đảng viên quan chó nó cướp hết quyền làm người và quyền tự do của nhân dân việt nam
11



phiphi hoang
phiphi hoang
1 day ago
Người đầu tiên Việt Khang cần bái lậy >> đó là Thượng Nghị Sĩ John McCain.. cộng đồng VN ở cali phải biết làm điều đó thì mới phải đạo làm người)
6



Binh An
Binh An
1 day ago
Chúc mừng VK!



Ton Ly
Ton Ly
1 day ago
Chúc mừng vk đến mỷ



tu nguyên
tu nguyên
1 day ago
Thanhk you very muck Sen. John McCain . Your attention and effort to the democracy of VietNam is deep appreciation from the VietNamese.
8



Vietnam Elf
Vietnam Elf
1 day ago
Vietnam true hero!
6



Ái Quốc Nguyen
Ái Quốc Nguyen
1 day ago
Chúc mừng anh việt khang đến được bến bờ tự do. Hy vọng anh sẽ sáng tác nhiều nhạc hay cho mọi người thưởng thức.
3



Vietnam Elf
Vietnam Elf
1 day ago
Hô Chí Minh muôn năm
.
.
.
.
.
trong lửa địa ngục!
3



khong nguyen
khong nguyen
1 day ago
Viet Khang I love you man
2



Davis Duong
Davis Duong
1 day ago
Sao kg đem dc hai cháu qua dây vay , tiếc quá !
2



Quan Le
Quan Le
1 day ago
VIET KHANG may cung la con cho cua bon VNCH chong cong xam lon nhu thang CU HUY HA VU sau nay may cung se hieu het cai dam rac ruoi VNCH giong nhu thang CU HUY HA VU ma thoi thang con cho co dau ma khong co oc
1



Chau Nguyen
Chau Nguyen
1 day ago
Toi khong hieu neu VK qua My thi lam duoc gi? Neu muon dau tranh cho ly tuong (khong biêt ly tuong gi day) thi tai sao khong o lai Vn ma tranh dau,sang my thi lam duoc tro trông gi? Thoi dung tiep tuc lãi nhãi dau tranh ? Dung bit mat che tai du luan!!!!



Vu Nguyen
Vu Nguyen
1 day ago
cam on anh .chuc mung anh da den duoc tu do
2



T Nguyen
T Nguyen
1 day ago
CHUC MUNG VK CO GANG LEN EM.
Dung la (hon thien song nui)
1



Mạnh Kiên Dương
Mạnh Kiên Dương
1 day ago
dương công phúc
không nơi nào tốt đẹp bằng nơi mình được sinh ra và lớn lên .khi phải rời xa.thật xót xa và đau lòng cho một dân tộc .chúc việt khang khỏe
2



Dung Do
Dung Do
1 day ago
Chuc mung Viet Khang den duoc ben bo tu do.
2



Dung Do
Dung Do
1 day ago
Hoan lai...Viet Khang ci quyen gi ma ban re dat nuoc? Hay quay lai ma chui cai dang csvn ban re dat nuoc cho Thang Tau..dien hinh la thang cho de khon nan Trong lu..ngay nay..chat doc cua Tau tran lan o vn..kg chung nay mai day..giong ho gia dinh May se co nguoi..bi bat coc ..lay noi tang,hayung thu vi..hit tho kg khi doc hai? Hay..an phai domdoc cua Tau ..ma Nga lan ra chet..luc do may quay lai chui cai dang..ban re dat nuoc VN than yeu..cung chua muon.
2



An Nguyễn
An Nguyễn
1 day ago
TÔI CÓ Ý KIẾN, VIỆIT KHANG, NẾU BẠN NÓI TỪ TÂM, LÀM NGƯỜI ĐỜI NHỚ HOÀI...
1



Thị Thạnh Nguyễn
Thị Thạnh Nguyễn
1 day ago
nghe nhạc của Việt Khang thấy Việt khang dũng cảm và đẹp trai hơn
6



Hoan Lai
Hoan Lai
1 day ago
thằng xúc sinh vì vài đồng đôla mà bán rẻ đất nước
4



Tuan Nguyen
Tuan Nguyen
8 hours ago
Nếu ai yêu nước. Thì biểu tình lật đổ CS. Cs đã phá nát nước VN
1



Khuu Lan
Khuu Lan
9 hours ago
Xúc động qua xem clip ma nc mắt cứ tuôn ra thoi
1



VOTHUONG SANHTU
VOTHUONG SANHTU
14 hours ago
THANK YOU ! HERO FREEDOM TNS JOHN MAcCAIN
Thank you nhung nguoi da het long cho DAN TOC VIET NAM
Chuc mung em da den MY
1



DIEP PHAM
DIEP PHAM
16 hours ago
Các ông SBTN cứ nâng bi ông McCain hoài
1



Tran Hoi
Tran Hoi
6 hours ago
trò choi chính trị thoi các con ah.kkkk
1



Minh Duong
Minh Duong
10 hours ago
Wellcome to America. Viet Khang. Home for you to develop your excellent music potential.
1



Quan Le
Quan Le
1 day ago
Bon My cut khoi Viet Nam // De lai dat nuoc dieu tan chien tranh // Cong them mot nhom luu manh // Nguy quyen tan ac gian manh mot thoi // Bay gio song o su nguoi // Muon doi chang thay vung troi que huong // Bon My no thang cung thuong // Tang cho mot khuc con duong cali // Con to ra ve tu bi // tang cho bon chu li ti sai gon // Bon nguy thuc tinh bang hoang // Tha huong van co Sai Gon nhu xua // Thang thi day ke thi dua // Tu phong chuc tuoc nam xua cho Minh // Dua thu dai uy phao binh // Thang thi trung uy bo binh nhay du // Mot ten chui mang lu bu // Tao lam dai ta chien khu mot vung // Linh dang chien dau oai hung // Bong nghe tieng set lung bung lo tai // Van Minh ten tuong bat tai // Dung ra tuyen bo truoc dai truyen thanh // Hoi linh Cong hoa cac anh // Hay buong sung xuong nhanh nhanh dau hang // Giay phut thieng lieng phu phang // Cham dut the che VNCH // Han thu chang biet bo qua // Online khoc loc oa oa suot ngay // Dung la mot dam bay hay // Cao Ky tuyen bo nhu bay qua den !!!



nam lò
nam lò
1 day ago
chúng mày chỉ là loại chó sủa bậy theo chủ hãy bảo mĩ sang sy ri sang bắc hàn mà giải cứu đù mẹ bọn chó chúng mày mang mẽo ra dọa người dân việt nam



Dan Pham
Dan Pham
7 hours ago
nhin mat thang nay rat kho chac chan chang co gi la suong dau duoc vai thang thoi lai nhu dieu cay va bui tin huy ha vu bui thanh nhat rac xu nguoi ma xem
1



van dinh Pham
van dinh Pham
8 hours ago
mục tiêu đấu tranh để kiếm thẻ xanh !
1



Mai Pham
Mai Pham
1 day ago (edited)
Let's see! what he can do for America. :):)..



Hùng Quốc Việt
Hùng Quốc Việt
9 hours ago
We truly and absolutely appreciate Senator John McCain's endless humanity and caring towards another human being like Musician Viet Khang!
1



vc. la. sucvat Ho suc vat
vc. la. sucvat Ho suc vat
11 hours ago
Chúc mừng 1 con chim đã được thoát cũi, xổ lòng.!!! Tôi được dịp xem cuộc đón tiếp của VietKhang khi vừa đến HoaKy ,, cũng phỏng vấn, cũng ôm, hugh cũng phỏng vấn nhưng kỳ nầy thiếu hẳn CỘNG ĐỒNG VỚI MÀU CỜ QUỐC GIA SĂC SỠ mà chỉ có đám băng đảng viêt tan ..... Rõ nét nhất và vẹm HỒNG THUẬN và 1 bầy còn đang NÚP BÓNG.....
1



Tina le Nguyen
Tina le Nguyen
1 day ago
lại thêm một con cờ một lá bài để tiếp tục vận động bà con hải ngoại qua hình thức đấu tranh chính trị thế nào là tự do, thế nào là nhân quyền cho VN. ...để thu gom tiền đóng góp từ thiên của bà con hải ngoại. ...đây chỉ là một mặt để thấy nhưng còn mặt trái khác bọn truyền thông vietnamese cánh tả nhất là bọn SBTN NÀY LUÔN CHỐNG ĐỐI LẠI TT TRUMP. ...VÀ BÂY GIỜ LẠI CÓ MẶT ÔNG JOHN MCCAIN DEAD BRAIN CANCER RA ĐỂ TÂN BÓC ÔNG TA ĐỀ CAO ÔNG TA CÓ CÔNG CỨU LẤY MẠNG NHẠC SI VK THOÁT KHỎI CSVN ...ĐỐI VỚI TÔI COI ĐÂY LÀ HÌNH THỨC MUỐN ĐƯA ÔNG GIÀ CHẾT NÃO CỦA BỌN DÂN CHỦ VIETNAMESE BÊN PHE CHỐNG TT TRUMP RA ỨNG CỬ 2020. ...NHƯNG MÀ BỌN BÂY CHỈ ĐI TRÊN DÂY ĐIỆN CAO THẾ MÀ THÔI ĐỪNG CÓ MƠ MONG ẢO TƯỞNG KO ĐỦ TƯ CÁCH ĐỂ THẮNG ĐƯỢC TT TRUMP ĐÂU NHÉ. ...
4



Quoc Tran
Quoc Tran
1 day ago
Hy vọng a sáng tác nhiều bài hay hay hơn nữa...
10



Helen Le
Helen Le
1 day ago
THANK YOU !!!! HERO FREEDOM TNS JOHN MACCAIN
CHUC MUNG Anh VIET KHANG
5



truc huynh
truc huynh
1 day ago
Chuc mung Anh den duoc ben bo tu do
3



Vietnam Elf
Vietnam Elf
1 day ago
LỚN LÊN MỚI BIẾT (vi`ko con` bi nhoi` so.) Hồi nhỏ tưởng học lịch sử để biết về tổ tiên nòi giống Lớn lên mới biết là láu cá nhồi sọ Hồi nhỏ tưởng ráng học thành tài để phục vụ đất nước Lớn lên mới biết thành tài chỉ được phục vụ nước khác Hồi nhỏ tưởng công an bắt cướp Lớn lên mới biết công an ăn cướp Hồi nhỏ tưởng cờ đỏ sao vàng là cờ tổ quốc Lớn lên mới biết đó là cờ Phúc Kiến Trung Quốc Hồi nhỏ tưởng Mỹ-Nguỵ là ác Lớn lên mới biết CS mới ác Hồi nhỏ tưởng bán vàng giàu nhất Lớn lên mới biết bán nước giàu hơn Hồi nhỏ tưởng đánh trận lập công lớn mới được lên tướng Lớn lên mới biết lòn cúi hèn hạ với giặc cũng lên tướng Hồi nhỏ tưởng chống TQ là yêu nước Lớn lên mới biết chống TQ là phản quốc Hồi nhỏ tưởng Đảng giải phóng miền Nam đói rách Lớn lên mới biết là cướp miền nam giàu có Hồi nhỏ tưởng bác Hồ là người Việt Nam Lớn lên mới biết là người TQ Hồi nhỏ tưởng cán bộ là đầy tớ lo cho dân ấm no Lớn lên mới biết dân là đầy tớ lo cho cán bộ ấm no Hồi nhỏ tưởng yêu nước là yêu tổ quốc Lớn lên mới biết yêu nước là yêu Đảng Hồi nhỏ tưởng những người lưu vong là Việt gian Lớn lên mới biết đó là khúc ruột ngàn năm Hồi nhỏ tưởng hi sinh xương máu đánh Mỹ là đánh cho dân tộc Lớn lên mới biết đánh cho Liên Sô và TQ Hồi nhỏ tưởng Lê Văn Tám, Tô Vĩnh Diện, Hồ Thị Kỷ là anh hùng Lớn lên mới biết đó là sản phẫm tuyên truyền bố láo Hồi nhỏ tưởng thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, Đảo Gạc Ma là của Việt Nam Lớn lên mới biết của TQ Hồi nhỏ tưởng muốn thành tiên thành thánh phải tu thân tích đức Lớn lên mới biết gian manh xảo trá độc ác giết vài triệu người mới được thành tiên thành thánh Hồi nhỏ tưởng tiền cứu trợ thiên tai dành cho dân Lớn lên mới biết dành cho cán bộ. Hồi nhỏ tưởng cờ vàng của bọn nguỵ Lớn lên mới biết cờ vàng có từ thời Vua Thành Thái Nhỏ cứ tưởng Phat xit, tư bản ác. Lớn lên mới biết CS (Hồ cáo, Stalin, Mao, Pol Pot) ác hơn trăm lần (giết 60 triệu người) Nhỏ cứ tưởng Võ Nguyên Giáp, HCM lập công trận Điện Biên Phủ. Lớn lên mới biết đều nhờ vào Tàu Cộng. Nhỏ cứ tưởng CS Bắc Việt giỏi. Lớn lên mới biết CSBV ngu như heo. (bán đất, bán đảo và làm con chó cho Tàu) Hồi nhỏ cứ tưởng Bác yêu nhi đồng. Lớn lên mới biết Bác thích hiếp nhi đồng. Nhỏ cứ tưởng Hitler ác nhất. Lớn lên mới biết Stalin ác hơn. (Hitler chỉ là học trò của Stalin.) Hồi nhỏ tưởng HCM, "Cách Mạng" là đạo đức. Lớn lên mới biết họ dâm đảng truỵ lạc âm thầm. Hồi nhỏ tưởng lính Quốc Gia là Nguỵ. Lớn lên mới biết Nguỵ chính là ĐCSVN.
1



Quang Trường Gò Công
Quang Trường Gò Công
1 day ago
Mộ gì nhỏ thế



Dao pham
Dao pham
1 day ago
Chuc mung Viet Khang da den duoc mot nuoc tu do dan chu ,nhieu nguoi Ghent an tuc o dang noi xau ,danh pha Truc Ho va ong Nam Loc ,nhung Hang nguoi chi biet vach la Tim xau ,dang pha cong dong nhu Thang Ngo Ky chung ta cu coi no nhu con cho dai
5



vietmanhduong
vietmanhduong
1 day ago (edited)
Thank you Senator Mc.Cain .Hope you get well soon .
5



VNToi Dau
VNToi Dau
1 day ago
Ngô Kỷ 18 hrs ·
Tôi không "dị ứng" gì Việt Khang, nhưng hãy nhìn bọn nào đang "ăn có": Viet gian Trúc Hồ - SBTN, Vg Nam Lộc, Việt Tân và đồng bọn.
1



roxane devonn
roxane devonn
1 minute ago
thank john McCain



Công Chính Đàm
Công Chính Đàm
1 hour ago
Bọn này nó sang Mỹ để mấy kiếp mang cái gọi là tự do nhân quyền xuống mộ cùng một lũ vọng ngoại mà thôi, nhìn xem Bùi Tín và bao nhiêu tên phản bội tổ quốc khác!



D. Du Vo
D. Du Vo
2 hours ago
THÓI ĐỜI
Đợi xem sẽ không bao lâu nữa, số phận của cậu VK này sẽ rơi vào quên lãng ở xứ người sau khi bọn LM (lưu manh) chính trị 3 que nhà thờ thấy anh chẳng còn giá trị lợi dụng nữa, tựa như bao kẻ đã đi trước như Bùi Tín, Nguyễn chí Thiện, Điếu Cày NVH, Tạ Phong Trần, Cù Huy Hà Vũ vv… Sự đời là thế. Cậu nên chuẩn bị tinh thần để nay mai sẽ bị chính những kẻ đưa đón hôm nay quay lại mạt sát, chà đạp cậu không thương tiếc khi cậu không chịu sự điều kiển của chúng. Ở hải ngoại, ai cũng rành chuyện này quá rồi. Đừng thấy cái gì lấp lánh đều tưởng là… vàng dẽo. Ở đây bọn dỗm bán hàng giả rất nhiều.
VD



LINH TRẦN
LINH TRẦN
2 hours ago
Các bạn lưu vong mà giỏi bọn họ đã là tỷ phú đô la - mà là tỷ phú họ an nhàn thụ hưởng ngu gì tham gia mấy cái chuyện tàu lau và chiến tranh vì đời người có 1 lần, hay họ có tâm thì họ phát tâm làm từ thiên như ông bill gate ..
Thứ 2 họ giỏi họ sẽ làm chính trị gia ở mỹ rồi..và họ cũng được hưởng và khi đã là chính trị gia của mỹ thì họ tuyên thệ chỉ làm lợi cho dân mỹ...nếu họ tham gia các tổ chức như thế này thì họ chỉ muốn mang lại lợi ít cho dân mỹ...có khi họ muốn mang Việt Nam dâng cho mỹ làm thuộc địa kiểu mỹ hay bang thứ 52+ của mỹ
Thứ 3 là những Việt kiều khi về nước và đang sống ở hải ngoại luôn lúc nào cũng nói cuộc sống tốt đẹp tự do hơn Việt Nam họ giàu hơn ..vậy là họ đc hưởng cả đời như vậy...sướng rồi...đời người có một lần vậy họ có ngu tham gia vào các tổ chức này không? Họ có Ngu tham gia chiến tranh để chết không ? Vậy họ có Ngu không?
Nói như thế thì họ là thành phần như thế nào thì các bạn đã hiểu rồi nhé..
Còn sâu xa vấn đề không thể nói mà hãy nhìn vào thực tế như thế này :
- chiến tranh mang lại nghèo đói và mất mát ...nó làm một đất nước đi lùi so với thế giới hàng chục năm về kinh tế ...không công ăn việc làm không thu nhập..không xuất khẩu đc...ai đầu tư cho 1 nước chiến tranh? Sau chiến tranh tái thiết đất nước bao nhiêu năm để đạt đc nền kinh tế như người ta như hiện nay Việt Nam bây giờ? Tiền đâu tái thiết...đi vay ai cho? Có cho thì ai trả dân chúng ta có khi còn phải bị hút máu còn hơn...vậy cả đời chúng ta không đc hưởng cuộc sống an nhàn, tự do tự tại, hạnh phúc và giàu có như hiện nay...còn họ những người mở miệng hô hào kêu gọi chúng ta lật đổ chế độ họ là ai là công dân mỹ họ có bị ảnh hưởng như chúng ta không? Không họ vẫn hưởng cuộc sống giàu có bên mỹ theo như họ nói . vậy ai là người chết...chúng ta thui....hãy nhìn tấm gương mà soi rọi đó là Irac và ukraina...sau khi lật đổ saddam thì dân irac hơn 15 năm nghèo hơn Việt Nam chúng ta bây giờ trong khi ngày trước họ rất giàu được chính quyền lo cho csong rất tốt...ra đường đi xe hơi. ..giờ dầu mỏ họ phải mang trả cho mỹ để trả nợ mỹ tham chiến lật đổ irac ... Phải trả nợ mỹ làm hạ tầng sau chiến tranh..và hiện tại không cty nào dám đầu tư vào đất nước họ..dân họ đâu có thu nhập...an sinh xh cũng tiêu tan họ nghèo như dân châu phi vậy...còn chính phủ họ làm bù nhìn cho mỹ do họ không có kinh nghiệm tổ chức chính quyền không có kinh nghiệm lãnh đạo vẫn phải đc mỹ đào tao lần lần..chính quyền hoạt động dưới khoản tài chính chỉ có 1/5 giá trị lượng dầu họ khai thác đc..và nước ukraina sau cách mạnh nhung không đẩm máu thì sự tranh nhau quyền lực và không nước nào dám đầu tư thì dân họ sống nghèo khó hơn 10 năm qua..không có bánh mì để ăn..không có lương thực ăn và năng lượng sưởi ấm khi mùa đông...họ phải bôn ba ra hải ngoài làm thuê để mang tiền cho gia đình...giờ thì sau? Những nhà cách mạng nhung đó bỏ chạy..họ chỉ cho thu vén qua kinh doanh họ bán cho dân giá cắt cổ ..họ là đầu nậu nhập hàng về bán giá cắt cổ..họ độc quyền...mọi thứ..tài trợ của Châu âu bắt đầu giảm do các chính trị gia khác lên thay các tổng thống, thủ tướng trước họ không cam kết tài trợ nhiều nữa do họ không thấy có lợi gì cho đất nước và cho dân họ nên họ cũng không tài trợ nhiều nữa..ngay cả mỹ cũng bỏ rơi họ
Thứ 4 nhìn vào công ăn việc làm của những người tham gia vào các tổ chức này họ là ai họ làm gì? Trình độ họ ra sao? Trình độ chính trị họ thế nào? Trình độ hiểu biết họ như thế nào? Tài sản họ bao nhiêu? Họ hiểu luật một nước ntn? Họ hiểu luật chơi quốc tế thế nào? Từ đó chúng ta biết nếu theo họ lật đổ chế độ này thì đất nước Việt Nam mình chìm trong chiến tranh chìm trong nghèo đói hơn 100 năm trước mắt còn thua một nước nghèo nhất châu phi vì o có lương thực ăn... Irac còn có dầu trả nợ chiến tranh Việt Nam ta có gì ...tái thiết bằng gì? Sửa sang xây dựng cơ sở bằng gi? Mấy người tham gua này có bao nhiêu tiền? Tiền đâu tái thiết..tiền đâu lo cho dân chúng ta? Ai dám đầu tư nước nghèo không có tiền mua sản phẩm? Nói như vậy có khi đến lúc đó bọn họ bỏ chạy và đất nước chúng ta bị nội chiến tranh giành quyền lực của các tổ chức và dân chúng ta hưởng đủ nghèo đói chết chóc giống các nước nội chiến ở châu phi
Nói như thế thì các bạn tự quyết định và tự hiểu và lo cho mình cùng gia đình con cái dòng họ của mình
Chính vì vậy mà Hiện nay 90 triệu người Việt Nam đã biết Trong chiến tranh mỹ tài trợ cho VNCH 2 khoảng riêng biệt : 1 khoảng là tài trợ cho quân sự và 1 tài trợ cho dân sự nhằm lo cho dân...nhưng khoảng này bị quan chưc VNCH chia nhau và 1 phần chỉ giúp dân ở thành thị để qua mắt giám sát tài trợ của đồng minh...còn dưới quê thì nghèo đói nên khi Cách Mạng tuyên truyền nhân dân đi theo..
Còn ở hàn quốc thì chính quyền o tham nhũng, họ dùng tiền tài trợ lo cho dân nên bao nhiêu năm bao nhiêu lần triều tiên cho người xâm nhập hàn để tuyên truyền nhưng đều bị dân chỉ điểm cho cảnh sát bắt...vì họ nhìn nhậm cs hiện tại họ tốt rồi... Đi chiến tranh làm gì khổ thêm
Hiện tại đất nước Việt Nam cũng vậy, người dân Việt Nam có cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc, có đầy đủ những gì cuộc sống mỗi con người cần..nên người dân Việt Nam không nghe theo bọn phản động không có đầu óc kinh tế và chính trị...nếu có đủ hai yếu tố đó thì họ là chủ là tỷ phú là chính trị gia bang cali rồi chứ đâu như công nhân như bây giờ... Thì họ có làm được một đất nước phồn vinh không? Hay như I rắc, Ukraina như hiện nay? Hơn 90 triệu ngượ dân Việt Nam trên đất nước Việt Nam yêu hòa bình, chống chiến tranh, ai tạo chiến tranh ở nước Việt Nam sẽ bị hơn 90 triệu dân Việt Nam đứng lên quyết đánh đến cùng để bảo vệ cuộc sống hiện tại đang từng ngày tốt đẹp hơn.



Đức Tú Thái
Đức Tú Thái
2 hours ago
Nhuc bo que huong noi chon day ron cua may de qua ben my an may dong bo thi cua my nhuc wa chet ben do di vk dug ve vn nua nhe



vinh nguyen
vinh nguyen
3 hours ago
phai chi tat ca tu luong tam dang bi giam cam duoc den my thi hay qua



Mah Mud IBrahim
Mah Mud IBrahim
3 hours ago
Chúc mừng anh nhạc sĩ trẻ Việt khang. Thêm một người nữa đã thoát CS



Dung Do
Dung Do
5 hours ago
Lan Le oi...May Thang lanh dao VN cua may..tai sao lai ngu..ma dua con cai qua My..de hoc cai ngu cua vnch? Toi nghiep cho May bi cai dang tho ta nhoi so ...lau qua nen u me...chi noi nhu vet..ma kg hieu noi gi?..May co biet thang thu tuong clmv..don tiep Viet Kieu an tet ra sao...? No noi..Tim ve chan thien my ? Nhung sao con no kg de o VN de song? A lai chay tuot qua my vay? Toi nghiep cho lu ngu si dan don...hoc theo guong cua bac Ho..au dam..bu.. liem..nen mo mom ra la nghe May tu..tho bi cua lu vo giao duc..Ho Cho de..thoi May rang o cai thieng duong mu cua May di..tao chui kh lai May roi...tai May con chau thang Ho..nen an noi mat day ua.



Ganoi Việt nam
Ganoi Việt nam
5 hours ago
Dung noi nhieu coi chung ve vn se bi bat lai bay gio lol



Dung Hoang
Dung Hoang
5 hours ago
truoc tien chuc Viet Khang nhieu suc khoe va som on dinh cuoc song.



Dung Hoang
Dung Hoang
5 hours ago
Chuc Viet Khang da den dat nuoc Tu Do.
xin cho toi hoi ngu ?nhung nguoi nhu : trinh hoi,ky duyen,manh quynh,dan nguyen v,v..da tung noi neu ong Trump dac cu TT.thi ho se roi nuoc My,bay gio ho da cut khoi nuoc My chua ?



Megan P
Megan P
8 hours ago
Tuong may bay do do nguoi o My sang tac chu. Kham phuc long can dam cua anh.



Toan Nguyen
Toan Nguyen
9 hours ago
Mong nghe thêm những tác phẩm tuyệt của bạn nhé !



ngvvui
ngvvui
10 hours ago
Thượng Nghị sỹ Mỹ John McCain hinh nhu hoi bi bom hoi cho nghi si J Mcain



Quy Truong
Quy Truong
10 hours ago
Lam sao giup cho Tran vu anh Binh qua My nhu Viet khang duoc qua My.



Thien Lac
Thien Lac
10 hours ago
Hiện tại đảng cộng sản đang trong process rời vĩ đạo và sẽ không lâu sẽ là một phần sử của vn. Một nhóm lảnh đạo đa phần là một đám ăn cắp vặt và không đại diện nhân dân thì không thể tồn tại được.



Liem Tran
Liem Tran
11 hours ago
Tren ca tuyet voi ~~



Thien Lac
Thien Lac
11 hours ago (edited)
Chuc mung va hoang nghenh ban den dat nuoc tu do va hy vong ban tiep tuc sang tac va cong hien cho dong bao minh. Moi nguoi yeu hoa binh va tu do nen keu goi dong bao voi khau hieu "dong bao nghe chung toi chia se", dat nuoc Viet khong the chap nhan mot dam an cap vat lanh dao dat nuoc. Chung ta phai tiep can moi nguoi dan, moi cong dong trong va ngoai nuoc ve moi khia canh co the ve dao duc va kha lanh dao cua lanh dao vn hien tai. Tieu chuan can ban cua dat nuoc van minh, nguoi dan co quyen chon va phe phan lanh dao va lanh dao phai dai dien dan. Chung ta co quyen hoi bat cu lanh dao nao trong nuoc la ca nhan do co dai dien dan khong, co phai dan chon khong, va co the chap nhan quan diem la cong dan co quyen phe phan lanh dao khong? Neu lanh dao nao khong chap nhan nhung chi tieu can ban nay, chung ta co quyen yeu cau can bo do roi ghe lanh dao. Hai van de hien tai chung ta co the khai thac la ve su can bo cao cap thau tom tai san quoc gia ... chung ta yeu cau moi can bo cao cap phai thanh minh tai san, thu hai la ve phong cach chup mu cua chinh sach hien tai la dung LUAT RUNG dan ap nguoi dan bay to quan diem bang cach la ket toi phan to quoc, chong pha nha nuoc. Chung ta moi nguoi la mot vien gach hay mot be phong dong gop xay dung VietNam mot ngay mot tot dep hon. Mot lan nua chuc mung ban duoc den mot dat nuoc tu do. Cheers!



vc. la. sucvat Ho suc vat
vc. la. sucvat Ho suc vat
11 hours ago
Thấy mặt thằng bộ đội điếu cối là tôi lên tăng sông.....



Sung Sen
Sung Sen
11 hours ago
Không có gì qúy hơn độc lập tự do hạnh phúc là đây ... có tự do là có tất cả ... mất tự do là mất tất cả , không gì qúy hơn hai chữ ( Tự Do )



Oanh Dao
Oanh Dao
12 hours ago
Một thằng hát đám ma, đám cưới mà chúng nó tung hô như đúng rồi. Ở vn đéo ai biết nó là ai.



SBTN
SBTN
13 hours ago (edited)
Chúc mừng cháu VK đến Mỹ. Nhưng sao không thấy vợ con? ??



Nguyen Thanh Khanh
Nguyen Thanh Khanh
13 hours ago
Nhạc sĩ này ở việt nam sáng tác nhạc đám tang.



Thai Lam
Thai Lam
14 hours ago
thanhks TNS McCain.....da giup VK


CánBộ GiaoLiên

unread,
Feb 15, 2018, 1:38:11 PM2/15/18
to

Fwd: https://www.politico.com/magazine/story/2018/02/15/vietnam-war-government-accounts-1968-216973


A South Vietnamese soldier takes a position on a Saigon street during the Tet Offensive. | AP Photo
Nick Ut/AP Photo https://static.politico.com/dims4/default/03566dc/2147483647/resize/1160x/quality/90/?url=https%3A%2F%2Fstatic.politico.com%2Fb1%2Fca%2F2ea7ff3143bfab0a834e974f50fb%2F180213-tet-offensive.jpg

LETTER FROM HANOI
Why Vietnam Isn’t Talking About 1968

Fifty years after a turning point in the Vietnam War, the country’s communist government is stamping out public discussion of painful memories.

By BENNETT MURRAY February 15, 2018
Facebook
Twitter
Google +
Email
Comment
Print

THE FRIDAY COVER
TFC-cover3.jpg
Read more

HANOI, Vietnam — Ngoc Dai, a 23-year-old soldier in the People’s Army of Vietnam, was fighting the Americans near the besieged Khe Sanh combat base when his unit received elating orders. They were to emerge from the jungle, “liberate” the old imperial capital of Hue in central Vietnam and stir up a nationwide popular uprising. It was January 30, 1968, three years after President Lyndon B. Johnson had ordered 125,000 American troops to Vietnam to ward off a communist takeover of the south, and the rest of Southeast Asia. Dai and his comrades saw things differently: With nationalistic pride, they were on a mission to reunify Vietnam, launching the surprise assault on South Vietnamese and American troops now known as the Tet Offensive.

“The revenge deep inside the northern soldiers was so big,” Dai, 73, said in an interview at his Hanoi home in January. “All the soldiers believed we could liberate all the country.”


Nguyen Qui Duc, only 9 years old at the time, has a very different memory of early 1968. Duc was visiting family for the Lunar New Year, known as Tet, Vietnam’s most important holiday. His father was a regional governor attempting to maintain a semblance of normalcy in South Vietnam as the war raged. A ceasefire was in place for Tet, with much of the South Vietnamese military on leave. It was meant to be a joyous week providing a reprieve from the war. But while sleeping in his grandfather’s house, Duc was awakened around 1 a.m. by gunshots. The soldiers assigned to protect the family had vanished, with men speaking in the distinctive northern Vietnamese accent closing in.

“My mom went to the door and said, ‘I have two kids in here,’ and the soldiers said, ‘We’ll shoot anybody we find if you don’t tell us about everyone here,’” Duc recently recalled at the bar and restaurant he now owns in Hanoi. He saw his father taken away and presumed him killed, while the rest of the family huddled in a basement for several days until they were rescued by U.S. and South Vietnamese forces.

The Friday Cover
Sign up for POLITICO Magazine’s email of the week’s best, delivered to your inbox every Friday morning.

Email
Your email…
Sign Up
By signing up you agree to receive email newsletters or alerts from POLITICO. You can unsubscribe at any time.

On the occasion of its 50th anniversary, the battles of the Tet Offensive, in Hue and elsewhere, have been discussed and dissected in news outlets, books, symposiums, TV segments and exhibits across America, where the attacks are remembered as the moment that turned U.S. public opinion against the war. But in Vietnam, the anniversary of this moment in history, leading up to the Tet holiday on February 16, is being observed very differently—if at all. In fact, Dai’s and Duc’s willingness to share their memories is a rarity in a country where the event is seldom discussed publicly.

Despite Hanoi’s gradual market reforms and increasing friendliness with the United States, old divisions between north and south remain highly sensitive in Vietnam. For the millions of South Vietnamese who found themselves on the war’s losing side, along with the handful of northerners who have come to regret communist rule, the anniversary is a painful reminder of a violent past. Those who lived through the Tet Offensive also tend to fear speaking out in a country where vaguely worded laws prohibit “propagating” against the state, a crime punishable by up to 20 years in prison. Accounts of a series of communist purges in the city of Hue—among the bloodiest battles in the war—have been all but stamped out by the regime, which considers the subject of Vietnamese killing their own among the most sensitive of all topics.

When the 50th anniversary of start of the Tet Offensive arrived in Vietnam, there were few signs of any widespread commemoration. Hanoi’s communist party propaganda posters—an omnipresent feature of streetscapes here—instead celebrated the 88th anniversary on February 3 of the founding of the party. The main commemoration of 1968 took the form of a lavish banquet for senior party officials in Ho Chi Minh City, complete with acrobatic performances and traditional dance.

Among Vietnamese citizens, memories of the Tet Offensive are brought up publicly only in vague terms that portray the party in a celebratory light, says Nguyen Quang A, 72, a retired businessman and former communist party member turned dissident activist in Hanoi. “I think they want to bury all the old memories, because that undermines their legitimacy,” Quang A says of the communist party in Vietnam.

Duc, whose father, the civil servant, was sent to a prison camp for 12 years without trial, says the lack of wider recognition of old suffering is personally painful. “It hurts. You walk around and see a lot of people, particularly the young people, who don’t know what happened,” he says.

Most accounts of the Hue battle and purges—disproportionately American accounts—are shared safely out of reach from Vietnam’s well-oiled police state. But in recent weeks, I tracked down a handful of aging witnesses of what happened in Hue who agreed to speak frankly on record. With one exception, they have never before spoken out about their memories of the bloodshed in 1968.

The battle at Hue, which raged from January 30 until early March, was at the heart of the Tet Offensive. While other attacked cities were cleared of communist forces within a few days, Hue was seized almost entirely, leaving only small pockets of U.S. Marines and South Vietnamese soldiers to ultimately ward off the communists in a vicious monthlong battle.


Throughout the battle for Hue, 216 American troops, mostly Marines, were killed as they fought house to house. The communists fought hard, “grabbing them by the belt buckle,” as they described their strategy—that is, staying as close to the American lines as possible to prevent artillery strikes. The North Vietnamese army listed 2,400 killed, while South Vietnam recorded 452 soldiers dead. Although the communist forces were eventually forced to abandon Hue, their ability to hold on to the city for as long as they did undermined the Johnson administration’s claims that an American victory was in sight.

Duc recalls that while many in Hue were unhappy with the American presence in Vietnam, the residents largely welcomed the American intervention in the battle, which drove off the communists from the city until their ultimate return in 1975. “The Americans were the saviors in that particular case, saving the city and saving others,” he says, adding that Hue was a center of scholarship and debate that tended to shun both foreign interventionism and communist totalitarianism.

Claims of mass civilian killings by the communists in Hue have been shoved under the rug in Vietnam. The Vietnamese government only vaguely admits to “mistakes” committed during the battle and fiercely refuses to characterize the events as “massacres,” as is common outside Vietnam. The first reports of such killings originated from U.S. government studies conducted in the immediate aftermath of the battle. Mass graves were discovered around the city—many for victims of the crossfire and bombings that flattened Hue, while other people were found bound and executed, in some cases evidently buried alive. The official South Vietnamese estimate for extrajudicial killings carried out by the communists was 4,856, while Douglas Pike, a U.S. foreign service officer who documented the battles, estimated 2,800.

The Global Politico
Susan B. Glasser’s weekly podcast takes you backstage in a world disrupted.

Email
Your email…
Sign Up
By signing up you agree to receive email newsletters or alerts from POLITICO. You can unsubscribe at any time.

Mark Bowden, author of the 2017 book Hue 1968: The Battle that Changed the American War in Vietnam, the most authoritative history of the battle, says he estimates about 2,000 killings took place in pre-planned “purges” of citizens working for the southern regime, though he believes the true number will never be known. “Certainly, everyone I interviewed, people who fought for the Viet Cong or North Vietnamese army or civilians—no one denied it had happened. The only dispute seems to be over how many,” Bowden says.

In a country marred with a 2,000-year history of bloody wars against foreign invaders, the fratricidal nature of the killings made the communists “much more cruel than ISIS,” says Truong Van Quy, a 74-year-old Hue resident who makes his living teaching guitar. Quy was a young journalist for South Vietnamese state media during the Tet Offensive; when news of the attack reached him in Saigon, where he was based, he headed home to Hue to see the carnage firsthand. While his family, who worked for the Americans, had safely fled, many of his neighbors were less lucky. “I saw people digging up the mass graves, people buried alive,” Quy recalls.

The North Vietnamese soldier Dai, who is now a composer and among the relatively few Vietnamese citizens who openly calls for an end to single-party rule, remembers seeing people being taken away in vehicles. They were affiliated with the South Vietnamese government, he was told by his superiors, while the men taking them away were part of a “secret unit.” Dai did not personally witness the prisoners’ fates, but he says his friends received chilling orders: “They took them to the cars and they said these men needed to go to re-education. … I heard some stories from other soldiers that they had a mission to dig a mass grave.”

Duc, who emigrated to California in 1975 and became a naturalized U.S. citizen before returning to Vietnam in 2006, tries to avoid visiting Hue these days. Invoking the terminology of Vietnamese culture, which is steeped in belief in the supernatural, he says that “ghosts” haunt the city. “You come to a particular corner of the street, and you remember that there was a grave there in 1968,” he says. (He recently wrote about family’s experience in an essay for Smithsonian magazine.)


Tran Viet Man, the 54-year-old abbot of Hue’s Vien Quang Buddhist pagoda, says memories of Hue live on if not in public then in the private ancestral worship that permeates Vietnamese society—family members of the perished honor their ancestors quietly in their homes, for instance. Man says the people of Hue have achieved hoa binh—the Vietnamese word for the absence of war. They have not, however, reached thai binh, or harmony. “The war is finished, but the peace has not arrived completely,” he says.

Nguyen Quang A, the communist turned dissident, contrasts the Vietnamese government’s unwillingness to acknowledge the past with the long reconciliation following the American Civil War. Such healing, he points out, takes time even in democratic societies—“still there are problems” between the northern and southern United States, he says.

Attempts at reconciliation are virtually nonexistent in Vietnam. Half a century after the Tet Offensive, the communist party still maintains that there was no civil war. To express any other viewpoint is to be labeled a “reactionary” by the state and society, which can yield consequences ranging from unemployment to lengthy prison sentences.

“The rhetoric of the war was that the party led the war against the Americans, that there was no other Vietnamese side that didn’t believe in communism,” Duc explains. “To say there was no civil war is to ignore the millions of Vietnamese that died fighting each other, and that hurts and angers me.”

Share on Facebook Share on Twitter
Bennett Murray is the Vietnam bureau chief for Deutsche Presse-Agentur.

CánBộ GiaoLiên

unread,
Feb 15, 2018, 1:40:46 PM2/15/18
to
=> Fwd: https://www.politico.com/magazine/story/2018/02/15/vietnam-war-government-accounts-1968-216973
=>
=>
=> A South Vietnamese soldier takes a position on a Saigon street during the Tet Offensive. | AP Photo
=> Nick Ut/AP Photo https://static.politico.com/dims4/default/03566dc/2147483647/resize/1160x/quality/90/?url=https%3A%2F%2Fstatic.politico.com%2Fb1%2Fca%2F2ea7ff3143bfab0a834e974f50fb%2F180213-tet-offensive.jpg
=>
=> LETTER FROM HANOI
=> Why Vietnam Isn’t Talking About 1968
=>

==============
Một người lính Việt Nam chiếm một vị trí trên đường phố Sài Gòn trong cuộc Tết Mậu Thân. | Ảnh AP
Ảnh Nick Ut / AP

THƯ TỪ HÀ NỘI
Tại sao Việt Nam không nói về năm 1968

Năm mươi năm sau khi bước ngoặt trong cuộc chiến tranh Việt Nam, chính quyền cộng sản của đất nước đang dập tắt cuộc thảo luận công khai về những kỷ niệm đau đớn.

BENNETT MURRAY Ngày 15 tháng 2 năm 2018
Facebook
Twitter
Google +
E-mail
Bình luận
In

BÌA ĐĨA THỨ SÁU
TFC-cover3.jpg
Đọc thêm

HÀ NỘI, VIỆT NAM - Ngọc Đại, một người lính 23 tuổi trong Quân đội Nhân dân Việt Nam, đang chiến đấu với người Mỹ gần căn cứ chiến đấu Khe Sanh bị bao vây khi đơn vị của ông ta nhận được lệnh trừng phạt. Họ sẽ nổi lên từ rừng già, "giải phóng" thủ đô đế quốc cũ của Huế ở miền Trung Việt Nam và khuấy động cuộc nổi dậy phổ biến toàn quốc. Đó là ngày 30 tháng 1 năm 1968, ba năm sau khi Tổng thống Lyndon B. Johnson ra lệnh cho 125.000 lính Mỹ sang Việt Nam để tránh cuộc tiếp quản miền Nam và phần còn lại của Đông Nam Á. Đại và các đồng chí của ông đã nhìn thấy những điều khác biệt: Với niềm tự hào dân tộc, họ đang có sứ mệnh thống nhất đất nước Việt Nam, tung ra cuộc tấn công bất ngờ vào quân đội miền Nam và Mỹ hiện nay được gọi là cuộc Tết Mậu Thân.

"Cuộc trả thù sâu bên trong quân đội miền Bắc quá lớn", Dai, 73 tuổi, cho biết trong một cuộc phỏng vấn tại nhà riêng ở Hà Nội vào tháng Giêng. "Tất cả các binh lính tin rằng chúng tôi có thể giải phóng toàn bộ đất nước."


Nguyễn Quí Đức, chỉ mới 9 tuổi vào thời điểm đó, có trí nhớ rất khác nhau vào đầu năm 1968. Đức đã đi thăm gia đình Tết Nguyên Đán, gọi là Tết, ngày lễ quan trọng nhất của Việt Nam. Cha ông là một thống đốc khu vực cố gắng duy trì tình trạng bình thường ở Nam Việt Nam khi chiến tranh nổ ra. Một cuộc ngưng bắn đã được tổ chức vào dịp Tết, với phần lớn quân đội miền Nam Việt Nam nghỉ phép. Nó có nghĩa là một tuần vui vẻ cung cấp một sự ân hận từ chiến tranh. Nhưng trong khi ngủ trong nhà của ông nội, Đức đã bị đánh thức vào khoảng 1 giờ sáng do súng đạn. Những người lính được chỉ định để bảo vệ gia đình đã biến mất, với những người đàn ông nói bằng giọng đặc biệt miền Bắc Việt Nam đóng.

"Mẹ tôi đã đi đến cửa và nói, 'Tôi có hai đứa con ở đây,' và những người lính nói," Chúng tôi sẽ bắn bất cứ ai chúng tôi tìm thấy nếu bạn không nói với chúng tôi về tất cả mọi người ở đây ", Đức gần đây đã nhớ lại bar và nhà hàng hiện đang sở hữu tại Hà Nội. Ông thấy cha ông bị bắt và cho là ông ta bị giết, trong khi phần còn lại của gia đình lộn xộn trong một tầng hầm trong vài ngày cho đến khi chúng được quân Mỹ và Nam Việt Nam giải cứu.

Bìa đĩa Thứ sáu
Đăng ký email của tạp chí POLITICO trong tuần tốt nhất, gửi đến hộp thư đến của bạn mỗi sáng thứ Sáu.

E-mail
Your email…
Đăng ký
Bằng cách đăng ký bạn đồng ý nhận các bản tin hoặc cảnh báo qua email từ POLITICO. Bạn có thể bỏ theo dõi bất cứ lúc nào.

Nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập, các cuộc chiến tranh Tết Mậu Thân, ở Huế và các nơi khác, đã được thảo luận và phân tích trong các ấn phẩm , sách , hội nghị chuyên đề , các đoạn phim truyền hình và các cuộc triển lãm trên khắp nước Mỹ, nơi các vụ tấn công được ghi nhớ là thời điểm mà Hoa Kỳ công luận chống chiến tranh. Nhưng ở Việt Nam, kỷ niệm thời điểm này trong lịch sử, dẫn đến kỳ nghỉ Tết vào ngày 16 tháng 2, đang được quan sát rất khác nhau - nếu ở tất cả. Trên thực tế, Dai và Đức sẵn sàng chia sẻ những ký ức của họ là điều hiếm thấy ở một đất nước mà sự kiện này hiếm khi được thảo luận công khai.

Mặc dù cải cách thị trường dần dần của Hà Nội và sự thân thiện với Hoa Kỳ, sự phân chia giữa Bắc và Nam vẫn còn rất nhạy cảm ở Việt Nam. Đối với hàng triệu người miền Nam, những người tự thấy mình bị thua cuộc, cùng với hàng trăm người miền Bắc đã hối tiếc về chế độ cộng sản, kỷ niệm này là một lời nhắc nhở đau đớn cho một quá khứ bạo lực. Những người sống qua cuộc Tết Mậu Thân cũng có khuynh hướng sợ nói ra ở một đất nước vốn mơ hồ nói rằng luật cấm "tuyên truyền" chống lại nhà nước, một tội hình có thể bị phạt đến 20 năm tù. Tài khoản của một loạt các vụ thanh trừng cộng sản tại thành phố Huế - trong số những trận đánh đẫm máu nhất trong chiến tranh - đều bị chế độ chế diễm, coi chủ đề của người Việt Nam là giết người của họ trong số những chủ đề nhạy cảm nhất.

Khi kỷ niệm 50 năm bắt đầu cuộc Tết Mậu Thân đến Việt Nam, có rất ít dấu hiệu cho thấy một kỷ niệm phổ biến rộng rãi. Các áp phích tuyên truyền của Đảng Cộng sản Hà Nội - một nét đặc trưng của khắp nơi trên đường phố - thay vì tổ chức kỷ niệm 88 năm ngày thành lập Đảng. Lễ kỷ niệm chính thức năm 1968 diễn ra dưới hình thức bữa tiệc xa hoa cho các quan chức cấp cao của đảng tại thành phố Hồ Chí Minh, hoàn chỉnh với màn trình diễn nhào lộn và điệu múa truyền thống.

Trong số các công dân Việt Nam, những kỷ niệm của cuộc Tổng công kích Tết Mậu Thân được đưa ra công khai chỉ trong những điều mơ hồ, miêu tả bữa tiệc trong một ánh đèn chào mừng, ông Nguyễn Quang A, 72 tuổi, một doanh nhân đã nghỉ hưu và cựu thành viên đảng cộng sản đã phản đối nhà hoạt động bất đồng chính kiến ​​tại Hà Nội. "Tôi nghĩ rằng họ muốn chôn vùi mọi kỷ niệm cũ, bởi vì nó làm suy yếu tính hợp pháp của họ," Quang A nói về đảng cộng sản ở Việt Nam.

Đức, cha của ông, công chức, được đưa đến trại giam trong 12 năm mà không xét xử, nói rằng sự thiếu nhận thức rộng hơn về bệnh tật cổ xưa là đau đớn cá nhân. "Nó đau. Bạn đi bộ xung quanh và nhìn thấy rất nhiều người, đặc biệt là những người trẻ tuổi, những người không biết những gì đã xảy ra ", ông nói.

Hầu hết các tài khoản của cuộc chiến Huế và thanh trừng - những tài khoản Mỹ không cân xứng - được chia sẻ một cách an toàn ngoài tầm với của nhà nước Việt Nam. Nhưng trong những tuần gần đây, tôi theo dõi một số ít các nhân chứng lão thành của những gì đã xảy ra ở Huế, người đã đồng ý nói thẳng thắn trong hồ sơ. Với một ngoại lệ, họ chưa bao giờ nói về những kỷ niệm về cuộc đổ máu vào năm 1968.

Trận đánh ở Huế, nổ ra từ ngày 30 tháng 1 đến đầu tháng 3, là trọng tâm của cuộc Tết Mậu Thân. Trong khi các thành phố khác bị tấn công đã được giải tỏa khỏi lực lượng cộng sản trong vòng vài ngày, Huế đã bị bắt gần như hoàn toàn, chỉ để lại những túi nhỏ Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ và quân đội Nam Việt Nam để ngăn chặn các cộng sản trong một cuộc chiến tranh tàn khốc kéo dài hàng tháng.


Trong suốt trận chiến với Huế, 216 lính Mỹ, chủ yếu là thủy quân lục chiến, đã thiệt mạng khi họ đánh nhau vào nhà. Cộng sản đã chiến đấu rất mạnh, "túm lấy chúng bằng đai nẹp", khi họ mô tả chiến lược của họ - nghĩa là ở gần các tuyến đường của Mỹ càng tốt để ngăn chặn các cuộc đình công pháo binh. Quân đội Bắc Việt Nam đã liệt 2.400 người thiệt mạng, trong khi Nam Việt Nam đã giết 452 binh sĩ . Mặc dù các lực lượng cộng sản cuối cùng đã buộc phải từ bỏ Huế, khả năng của họ để giữ thành phố cho đến khi họ làm suy yếu các tuyên bố của chính quyền Johnson rằng một chiến thắng của Mỹ đã được nhìn thấy.

Đức nhớ lại rằng trong khi nhiều người ở Huế không hài lòng với sự hiện diện của Mỹ ở Việt Nam, người dân vẫn hoan nghênh sự can thiệp của Mỹ vào cuộc chiến, đặc biệt là tiết kiệm cho thành phố và cứu những người khác ", ông nói thêm rằng Huế là một trung tâm của học bổng và tranh luận có khuynh hướng tránh xa cả chủ nghĩa can thiệp nước ngoài lẫn chủ nghĩa độc tài cộng sản.

Khiếu nại về các vụ giết người dân thường ở cộng đồng tại Huế đã được đưa ra dưới tấm thảm ở Việt Nam. Chính phủ Việt Nam chỉ mơ hồ thừa nhận "những sai lầm" đã gây ra trong chiến tranh và quyết liệt từ chối mô tả các sự kiện như là "thảm sát" như thường thấy ở bên ngoài Việt Nam. Báo cáo đầu tiên về vụ giết người này bắt nguồn từ các nghiên cứu của chính phủ Hoa Kỳ tiến hành ngay sau trận đánh. Các ngôi mộ tập thể được khám phá xung quanh thành phố - nhiều người cho các nạn nhân của những vụ chớp nhoáng và những vụ đánh bom làm dẹp Huế, trong khi những người khác bị bắt và bị hành quyết, trong một số trường hợp rõ ràng đã bị chôn sống. Ước tính chính thức của Nam Việt Nam đối với các vụ giết người ngoài công lý do người cộng sản tiến hành là 4.856, trong khi Douglas Pike, một sĩ quan dịch vụ nước ngoài của Hoa Kỳ đã ghi lại các trận đánh, ước tính 2.800 người.

Chính trị toàn cầu
Podcast hàng tuần của Susan B. Glasser đưa bạn vào hậu trường trong một thế giới bị gián đoạn.

E-mail
Your email…
Đăng ký
Bằng cách đăng ký bạn đồng ý nhận các bản tin hoặc cảnh báo qua email từ POLITICO. Bạn có thể bỏ theo dõi bất cứ lúc nào.

Mark Bowden, tác giả của cuốn sách năm 1967 Huế 1968: Trận đánh thay đổi cuộc chiến tranh Mỹ ở Việt Nam , lịch sử có thẩm quyền nhất của cuộc chiến, cho biết ông ước tính khoảng 2.000 vụ giết người đã xảy ra trong các cuộc thanh trừng của công dân miền Nam , mặc dù ông tin rằng con số thật sự sẽ không bao giờ được biết. "Chắc chắn, tất cả những người tôi phỏng vấn, những người đã chiến đấu cho quân đội Việt Cộng hay quân đội miền Bắc Việt Nam - không ai phủ nhận điều đó đã xảy ra. Cuộc tranh cãi duy nhất dường như chấm dứt bao nhiêu ", Bowden nói .

Trong một quốc gia có lịch sử 2000 năm chiến tranh đẫm máu chống lại quân xâm lược nước ngoài, bản chất huynh đệ tương tàn giết người làm cho cộng sản "độc ác hơn ISIS", ông Trương Văn Quý, một cư dân Huế 74 tuổi, dạy guitar sống. Quy là một nhà báo trẻ tuổi cho giới truyền thông nhà nước miền Nam trong cuộc Tết Mậu Thân; khi những tin tức về vụ tấn công xảy ra ở Sài Gòn, nơi mà anh ta dựa vào, anh ta đã về nhà ở Huế để xem vụ thảm sát này ngay trước mắt. Trong khi gia đình anh, người làm việc cho người Mỹ, đã chạy trốn an toàn, nhiều người hàng xóm của anh ít may mắn hơn. "Tôi thấy người ta đào bới mộ chôn sống, người ta bị chôn sống," Quy nhớ lại.

Người dân Bắc Triều Tiên Dai, hiện giờ là nhà soạn nhạc và trong số ít công dân Việt Nam công khai kêu gọi chấm dứt chế độ độc đảng, nhớ rằng người ta bị bắt đi bằng xe cộ. Họ đã được liên kết với chính quyền miền Nam Việt Nam, ông đã nói với các cấp trên, trong khi những người đàn ông đưa họ đi là một phần của "đơn vị bí mật". Ông Dai đã không chứng kiến ​​số phận của các tù nhân, nhưng ông nói rằng bạn bè ông đã nhận được lệnh ướp lạnh: "Họ đưa họ đến những chiếc xe và họ nói những người này cần phải đi học lại. ... Tôi nghe một số câu chuyện của những người lính khác mà họ có một nhiệm vụ đào mộ mộ tập thể ".

Đức, người di cư đến California vào năm 1975 và trở thành một công dân Mỹ nhập quốc tịch trước khi trở về Việt Nam trong năm 2006, cố gắng tránh đi thăm Huế những ngày này. Gọi thuật ngữ của văn hoá Việt Nam, vốn dâng lên niềm tin vào siêu nhiên, ông nói rằng "bóng ma" ám ảnh thành phố. "Bạn đến một góc cụ thể của đường phố, và bạn nhớ rằng có một ngôi mộ ở đó năm 1968," ông nói. (Gần đây ông đã viết về kinh nghiệm của gia đình trong một bài luận cho tạp chí Smithsonian .)


Ông Trần Việt Mẫn, trụ trì 54 năm của chùa Phật Quang Viên Quang, nói những ký ức về Huế sống động nếu không công khai trong khi thờ cúng tổ tiên tư nhân mà thấm vào xã hội Việt Nam - những thành viên trong gia đình về danh dự của tổ tiên họ một cách im lặng nhà ở, ví dụ. Người đàn ông nói rằng người dân Huế đã đạt được hoa binh - từ tiếng Việt cho sự vắng mặt của chiến tranh. Tuy nhiên, họ chưa đến Thái Bình , hoặc hòa hợp. "Chiến tranh đã kết thúc, nhưng hòa bình vẫn chưa đến hoàn toàn", ông nói.

Nguyễn Quang A, nhà cộng sản đã phản đối, phản đối sự không sẵn lòng của chính phủ Việt Nam trong việc thừa nhận quá khứ với sự hòa giải lâu dài sau cuộc Nội chiến Hoa Kỳ. Ông nói, việc chữa trị như vậy cần có thời gian ngay cả trong các xã hội dân chủ - "vẫn còn những vấn đề" giữa Bắc và Nam Hoa Kỳ.

Những nỗ lực hoà giải hầu như không có ở Việt Nam. Nửa thế kỷ sau Tết Mậu Thân, đảng cộng sản vẫn cho rằng không có cuộc nội chiến. Để thể hiện bất kỳ quan điểm nào khác, sẽ được nhà nước và xã hội đánh giá là "phản động", có thể mang lại những hậu quả, từ thất nghiệp đến các án tù lâu dài.

Ông giải thích: "Lời hùng biện của chiến tranh là đảng đã dẫn đầu chiến tranh chống lại người Mỹ, không có bên Việt Nam nào không tin vào chủ nghĩa cộng sản. "Nói rằng không có cuộc nội chiến là bỏ qua hàng triệu người Việt Nam đã đánh nhau, và điều đó làm tôi đau và tức giận."

Chia sẻ trên facebook Chia sẽ trên Twitter
Bennett Murray là giám đốc văn phòng của Deutsche Presse-Agentur.

Bài báo này được đăng dưới:
Việt Nam chiến tranh Việt Nam Thư từ Hà Nội

C'est Si Bon

unread,
Feb 21, 2018, 8:25:19 PM2/21/18
to

http://www.bbc.com/vietnamese/media-43117608

Huế 1968: Cuộc chiến tàn phá Thành Nội
21 tháng 2 2018

Chia sẻ trên Facebook Chia sẻ trên Twitter Chia sẻ trên Messenger Chia sẻ trên Email Chia sẻ

"Sau khi chúng tôi rút chạy sang bên Lào, lực lượng của Mỹ và Việt Nam Cộng hòa đã đào bới lên tất cả những xác chết, những hầm chôn người," ông Nguyễn Đắc Xuân, cựu Ủy viên Mặt trận Liên minh Huế nhắc lại với BBC về cuộc chiến kéo dài 25 ngày tại cố đô hồi 1968.

"Họ nói là mấy ngàn người, một con số lớn. Họ nói rằng đó là những đồng bào Huế bị Mặt trận Giải phóng giết."

Ông Xuân nói rằng việc Mỹ và phía VNCH đánh bom, nã pháo ác liệt khiến 80% thành phố Huế bị phá hủy, và việc chôn cất người thiệt mạng trong điều kiện chiến tranh lúc đó là vô cùng khó khăn.

"Nhưng mà khi tôi đi thực tế và theo tôi hiểu, thì chôn tập thể là bởi khi đó việc chôn một người đã là khó rồi."

"Cho nên có những hố bom đào lên, hay có cái gì đó có thể chôn được thì tất cả những người chết được cho xuống đó hết."

"Ít nhất 5, 6 ngàn người lính Giải phóng chết tại Huế, có người nào được đem xác ra ngoài đâu?"

"Việc cho rằng đó là những người do Mặt trận Giải phóng giết là không công bằng."

Cuộc phỏng vấn ông Nguyễn Đắc Xuân được BBC thực hiện vào tháng 1/2018, nhân dịp kỷ niệm 50 năm trận Tết Mậu Thân.

Xem thêm:

Ông Nguyễn Đắc Xuân: Nên tưởng niệm tất cả nạn nhân Huế

Xung quanh vụ Hoàng Phủ Ngọc Tường 'xin lỗi' về Mậu Thân

Tết Mậu Thân: 'Những bộ hài cốt Khe Đá Mài'

1968: Mồ tập thể đầu tiên bên Sông Hương

'Cuộc chiến Anh-Mỹ' về cách đánh ở VN

C'est Si Bon

unread,
Feb 21, 2018, 8:27:26 PM2/21/18
to

http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-43063140


'Tổng tấn công đạt kết quả ngoài dự kiến'
14 tháng 2 2018

Chia sẻ trên Facebook Chia sẻ trên Twitter Chia sẻ trên Messenger Chia sẻ trên Email Chia sẻ
Bản quyền hình ảnhTHREE LIONS
Image caption




Lực lượng của Bắc VN và Mặt trận Giải phóng đã đồng loạt tấn công trên toàn Nam VN dịp Tết Mậu Thân 1968 và nhiều đợt sau nữa

Cựu đại tá Quân đội Nhân dân Việt Nam, tiến sĩ - sử gia Vũ Cao Phan nói rằng một hệ quả 'ngoài dự kiến' của tổng tiến công đầu năm 1968 là Hoa Kỳ phải xuống thang và cuối cùng là cuộc chiến kết thúc.

Được hỏi nhân kỷ niệm trận Tết Mậu Thân 50 năm về trước rằng sự kiện này cần được nhìn nhận ra sao ở góc độ lịch sử, ông Vũ Cao Phan cho biết qua điện thoại từ Hà Nội:

Mậu Thân 68: Đánh nhau làm Huế 'điêu tàn'!

50 năm từ Tết Mậu Thân đến Mậu Tuất

Trận Mậu Thân ở Sài Gòn qua lời đại tá dù VNCH

Trận Mậu Thân 68 đang được nhìn lại thế nào?

Ông Nguyễn Đắc Xuân: Nên tưởng niệm tất cả nạn nhân Huế

Tiến sĩ Vũ Cao Phan: Một câu hỏi quá bao quát nhưng khôn ngoan. Tôi cũng xin cố gắng "khôn ngoan" theo cách có thể, nghĩa là chỉ đề cập đến những vấn đề mà mình hiểu biết và quan tâm. Dù là thuộc về một bên trong cuộc chiến và trực tiếp cầm súng (tôi có mặt trong quân ngũ 28 năm), nhưng tôi sẽ trả lời trong tư cách một nhà sử học, bám theo chân lý.


Sử gia quân sự, TS. Vũ Cao Phan mổ sẻ và phân tích sự kiện Tết Mậu Thân 68 sau nửa thế kỷ.
Thứ nhất phải nói là đây là một sự kiện có tính quyết định trong cuộc chiến tranh Việt-Mỹ. Tôi cần phải nhấn mạnh, nó tạo ra bước ngoặt, là sự kiện khiến thay đổi cục diện chiến tranh.

Ta đã biết: do Mậu Thân, Tổng thống Johnson đã bác yêu cầu của tướng William Westmoreland tăng cường thêm quân Mỹ tại chiến trường lên con số 60 vạn, tuyên bố không tái tranh cử Tổng thống, chấp nhận đàm phán theo điều kiện của Việt Nam Dân chủ Cộng hoà là chấm dứt ném bom và bắn phá Bắc Việt Nam.

Nghĩa là thừa nhận không thể leo thang, không thể tiếp tục chiến tranh. Cuộc đàm phán bốn bên sau đó dẫn đến Hiệp định Paris để cuối cùng Việt Nam giành thắng lợi, thống nhất đất nước vào ngày 30/4/1975.

Quyết định ấy của Tổng thống Mỹ bao gồm không ứng cử tổng thống, không tăng cường thêm quân Mỹ ở Việt Nam, cùng với dư luận chính giới Mỹ và phong trào phản chiến diễn ra rầm rộ sau đó (chỉ có 29% ủng hộ chiến tranh trong một cuộc trưng cầu dân ý) đã nói lên tất cả.

USS Hue City: Chiến hạm Mỹ mang tên TP Huế

Trận Mậu Thân 1968 qua nguồn từ điển

Trận Mậu Thân: 'Chúng tôi cố tránh tổn thất cho dân'

Nhưng cũng phải thừa nhận, việc dẫn đến xuống thang, đàm phán là một kết quả khách quan của Mậu Thân, là hệ quả thì đúng hơn. Tức là nằm ngoài dự kiến của cuộc tổng tiến công này.

Bản quyền hình ảnhTERRY FINCHER
Image caption
Ngày 19/02/1968: một phụ nữ bế con trong dòng người tỵ nạn trên cầu bắc qua dòng Sông Hương ở Huế
Các mục tiêu cao nhất về chính trị và quân sự của cuộc tổng tiến công đều không đạt được trong khi tổn thất, thương vong là nặng nề. Không đạt được tôi nói ví dụ chẳng hạn là trong kế hoạch là có thể khởi nghĩa được chính quyền ở một loạt các đô thị, nhất là những đô thị lớn thì hầu như không lập được chính quyền ở một đô thị nào ngoại trừ Huế là có chiếm giữ được khoảng một tháng gì đó, sau đó cũng bị phía Mỹ và quân đội Sài Gòn chiếm lại.

Tổn thất vượt qua con số thương vong thuần tuý ở chỗ: các cơ sở (bên này gọi là cách mạng, bên kia gọi là nằm vùng) lộ diện gần hết, hoặc bị bắt, bị phá hoặc bị bật lên núi.

những đô thị lớn thì hầu như không lập được chính quyền 'cách mạng' nào
Sai lầm có thể nói là chiến lược nữa là sau Tết, vẫn tiếp tục lao vào các cuộc tấn công đợt hai, đợt ba…

Năm 1969 kế sau đó được coi là thoái trào, hơn cả thoái trào. Các tài liệu quan trọng cho đến nay vẫn chưa được giải mật để có thể nhìn xem đâu là cơ sở để chủ trương phát động khởi nghĩa, liệu có quá chủ quan? Hay liệu cấp Tổng Hành dinh có nhận được những báo cáo không sát thực tế?

Bởi vì đã có hẳn một lý luận về khởi nghĩa và khởi nghĩa vũ trang trong các giảng đường quân sự và chính trị. Cũng như vậy, đâu là cơ sở để tổ chức các đợt tiến công tiếp theo, trong khi lực lượng tham chiến hầu hết là tân binh. Nhiều tư lệnh chiến trường, như tướng Hoàng Minh Thảo ở Tây Nguyên, đã đưa ra đề nghị ngược lại và lập tức bị chỉ trích.

Dù vậy, như đã trình bày, cuộc Tổng tiến công Tết Mậu Thân đã dẫn đến kết quả tích cực, không chỉ cho phía Việt Nam mà cho cả cuộc chiến.

BBC:Thưa ông, thế còn câu chuyện là cái yếu tố bí mật bất ngờ rồi vấn đề và nghi binh trước, trong và có liên quan đến Mậu Thân, ví dụ có người nói câu chuyện Khe Sanh hay là những câu chuyện khác thì theo ông đây có cái gì mà nổi bật nhất ông chia sẻ được?

Bản quyền hình ảnhTERRY FINCHER
Image caption
Hoa Kỳ đã phản công bằng hỏa lực mạnh, bom và pháo lớn nhưng cuối cùng cũng mất ý chí chiến đấu tiếp tục ở Nam VN
Có một thành công khác ít nhiều mang tính quyết định là phía Việt Nam đã giữ được bí mật bất ngờ đến cùng nhờ vào cuộc nghi binh đánh lạc hướng chiến lược đối phương công phu, kéo dài suốt nửa năm cho đến trước ngày nổ súng, điều ít được đề cập trước đây.

Lần đầu tiên toàn bộ cuộc nghi binh chiến lược này đã được công bố trên báo chí Việt Nam (báo Thanh Niên số Xuân Mậu Tuất và tạp chí Lịch sử Quân sự số tháng 1/2018) nhân dịp kỷ niệm 50 năm sự kiện Mậu Thân, cho thấy nó được thực hiện khôn ngoan như thế nào trên tất cả các lĩnh vực. Những kế hoạch và quyết tâm chiến lược giả được làm rò rỉ tinh vi qua những nguồn mà đối phương không thể không tin cậy, và không chỉ một lần, và không chỉ một chiều.

Những chiến dịch tác chiến thu hút đối phương rời xa khỏi đô thị, đặc biệt diễn ra tại Khe Sanh, nơi những sư đoàn danh tiếng của Việt Nam đã thực sự có mặt, thực sự giao tranh làm dấy lên quan ngại thực sự về một "Điện Biên Phủ" mới.

Bản quyền hình ảnhKEYSTONE
Image caption
Không chỉ ở Hoa Kỳ mà tại Anh (trong hình), phong trào phản đối cuộc chiến tại Việt Nam dâng cao, gây sức ép lên chính giới Mỹ
Theo với đó, các hoạt động tuyên truyền, các thông điệp ngoại giao của Việt Nam đã cộng hưởng tích cực, đến mức tướng Westmoreland dù thậm chí đã nghi ngờ giọng điệu trong một bài viết của tướng Giáp là có tính chất nghi binh, nguỵ trang ý đồ thật nhưng lại không thể chỉ ra điều gì thật sự ẩn chứa phía sau.

Bất ngờ là yêu cầu hàng đầu của chiến tranh, chiến đấu. "Việt Nam đã giành được bất ngờ hoàn toàn. Thất bại về tình báo (của Mỹ) là ngang với trận Trân Châu Cảng", như tôi được biết là Từ điển của Học viện Quân sự West Point của Mỹ, đã viết như thế.

Tôi muốn nói thêm về vấn đề phương pháp luận sử học trong nghiên cứu sự kiện này. Với một sự kiện có thể có những cách nhìn khác nhau như Mậu Thân, nếu không quan sát toàn diện, không nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, thiếu các luận chứng hoặc ít nhiều thiên kiến đều có thể đem đến những cách hiểu khác.

Ví dụ. Trong khi người Mỹ - một bên tham chiến - gọi cuộc chiến tranh này là chiến tranh Việt - Mỹ hay chiến tranh Việt Nam, chiến tranh Đông Dương lần thứ hai thì một số người Việt Nam lại gọi đây là nội chiến, lấy hình thức làm bản chất. Càng vô lý hơn khi cho rằng có một cuộc xâm lược mang ý thức hệ. Ý thức hệ ấy chỉ là người bạn đường ngẫu nhiên của lịch sử mà thôi, mọi sự gán vào đều khiên cưỡng.

BBC:Ông có thể cho biết vai trò của Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong sự kiện Mậu Thân? Có thông tin cho rằng ông Giáp đã không có mặt tại Việt Nam vì phải ra nước ngoài chữa bệnh?

Cuối 1967, ông Giáp có đi chữa bệnh ở nước ngoài. Không chỉ ông mà cả ông Hồ Chí Minh, ông Lê Duẩn đều cũng có đi chữa bệnh. Các vị ấy phải làm việc nhiều trong điều kiện chiến tranh gian khổ, điều này dễ hiểu. Ông Duẩn về ngay trong tháng 10. Ông Hồ về trong tháng 12 để chủ trì hội nghị cuối cùng của Bộ Chính trị cho sự kiện Mậu Thân, sau đó lại phải tiếp tục đi chữa bệnh. Còn ông Giáp trở về sát những ngày có cuộc Tổng tiến công.

Bản quyền hình ảnhHOANG DINH NAM/GETTY
Image caption
Tướng Giáp trở về Hà Nội "sát những ngày có cuộc Tổng tiến công", theo sử gia QĐNDVN Vũ Cao Phan
Trong hồi ký của mình, ông Vũ Kỳ, Thư ký của Chủ tịch Hồ Chí Minh cho biết, việc đi chữa bệnh của ông Hồ và ông Giáp được thực hiện theo cách "nửa kín, nửa hở" trước sự theo dõi chặt chẽ của các con mắt tình báo. Tùy suy luận. Nhưng điều này có thể đã góp phần đánh lạc hướng đối phương - như tôi đã nói - đang cố gắng phân tích các động thái liên quan đến mùa khô năm 1967 - 1968.

BBC:Nên hiểu những hố chôn tập thể ở Huế như thế nào?

Chiến sự diễn ra ác liệt giữa hai bên. Bom tạ và pháo bầy trút xuống nội đô thậm chí cả trong Thành Nội. Rất nhiều xác chết vô thừa nhận và những cuộc rút lui vội vã dưới bom đạn. Có thể hiểu những hố chôn đông người và cẩu thả là hệ luỵ khó tránh khỏi trong tình hình đó.

Nhưng những xác chết bị trói tay thì sao? Có bao nhiêu xác chết như vậy? Không ai đưa ra số liệu. Trong hàng chục hố chôn tập thể được tìm thấy, có bao nhiêu ngôi mộ như vậy?

Tết Mậu Thân: 'Những bộ hài cốt Khe Đá Mài'

'Cuộc chiến Anh-Mỹ' về cách đánh ở VN

1968: Mồ tập thể đầu tiên bên Sông Hương

Cũng không thấy đưa ra số liệu. Hoặc nghĩa là chỉ có một, do lính Mỹ phát hiện? Và nếu gọi là thảm sát thì có ai chứng kiến hoặc có bằng chứng nóng nào cho thấy điều đó?

Cũng không có một quân đội nào, càng không thể là quân đội nhân dân, được phép tàn sát nhân dân bằng chính những vũ khí mà nhân dân đã trao cho họ. Chỉ có thể hiểu đây là những sự kiện riêng lẻ, có thể là trả thù cá nhân, có thể là xử bắn trong điều kiện bi kịch.

Dù như thế nào việc này cũng đáng tiếc. Nhưng điều tôi muốn nói là những quy kết phi logic và thiên kiến là tai hại, rất tai hại. Nó chống lại dân tộc, chống lại sự đoàn kết dân tộc.

BBC sẽ tiếp tục đăng tải các bài với nhiều góc nhìn khác nhau về sự kiện trận Tết Mậu Thân 1968.

lenguyen

unread,
Feb 24, 2018, 7:23:59 PM2/24/18
to
Hôm nay Feb-24 Mậu Thân tổng tấn công của VietCong tan tành


Ref.: https://groups.google.com/forum/#!msg/soc.culture.vietnamese/WVIPG1QgUf4/8LvlhI8TAgAJ

-----------------

Fwd: http://www.history.com/this-day-in-history/tet-offensive-halted

General Interest
1968
Tet offensive halted

Share this:
facebook
twitter
google+
PRINT
CITE

On February 24, 1968, the Tet Offensive ends as U.S. and South Vietnamese troops recapture the ancient capital of Hue from communist forces. Although scattered fighting continued across South Vietnam for another week, the battle for Hue was the last major engagement of the offensive, which saw communist attacks on all of South Vietnam’s major cities. In the aftermath of Tet, public opinion in the United States decisively turned against the Vietnam War.

As 1968 began–the third year of U.S. ground-troop fighting in Vietnam–U.S. military leadership was still confident that a favorable peace agreement would soon be forced on the North Vietnamese and their allies in South Vietnam, the Viet Cong. Despite growing calls at home for an immediate U.S. withdrawal, President Lyndon Johnson’s administration planned to keep the pressure on the communists through increased bombing and other attrition strategies. General William Westmoreland, commander of U.S. operations in Vietnam, claimed to see clearly “the light at the end of the tunnel,” and Johnson hoped that soon the shell-shocked communists would stumble out of the jungle to the bargaining table.

However, on January 30, 1968, the Viet Cong and North Vietnamese launched their massive Tet Offensive all across South Vietnam. It was the first day of Tet–Vietnam’s lunar new year and most important holiday–and many South Vietnamese soldiers, expecting an unofficial truce, had gone home. The Viet Cong were known for guerrilla tactics and had never launched an offensive on this scale; consequently, U.S. and South Vietnamese forces were caught completely by surprise.

In the first day of the offensive, tens of thousands of Viet Cong soldiers, supported by North Vietnamese forces, overran the five largest cities of South Vietnam, scores of smaller cities and towns, and a number of U.S. and South Vietnamese bases. The Viet Cong struck at Saigon–South Vietnam’s capital–and even attacked, and for several hours held, the U.S. embassy there. The action was caught by U.S. television news crews, which also recorded the brutal impromptu street execution of a Viet Cong rebel by a South Vietnamese military official.

As the U.S. and South Vietnamese fought to regain control of Saigon, the cities of Hue, Dalat, Kontum, and Quangtri fell to the communists. U.S. and South Vietnamese forces recaptured most of these cities within a few days, but Hue was fiercely contested by the communist soldiers occupying it. After 26 days of costly house-to-house fighting, the South Vietnamese flag was raised again above Hue on February 24, and the Tet Offensive came to an end. During the communist occupation of Hue, numerous South Vietnamese government officials and civilians were massacred, and many civilians died in U.S. bombing attacks that preceded the liberation of the city.

In many respects, the Tet Offensive was a military disaster for the communists: They suffered 10 times more casualties than their enemy and failed to control any of the areas captured in the opening days of the offensive. They had hoped that the offensive would ignite a popular uprising against South Vietnam’s government and the presence of U.S. troops. This did not occur. In addition, the Viet Cong, which had come out into the open for the first time in the war, were all but wiped out. However, because the Tet Offensive crushed U.S. hopes for an imminent end to the conflict, it dealt a fatal blow to the U.S. military mission in Vietnam.

In Tet’s aftermath, President Johnson came under fire on all sides for his Vietnam policy. General Westmoreland requested 200,000 more troops to overwhelm the communists, and a national uproar ensued after this request was disclosed, forcing Johnson to recall Westmoreland to Washington. On March 31, Johnson announced that the United States would begin de-escalation in Vietnam, halt the bombing of North Vietnam, and seek a peace agreement to end the conflict. In the same speech, he also announced that he would not seek reelection to the presidency, citing what he perceived to be his responsibility in creating the national division over Vietnam.

C'est Si Bon

unread,
Feb 26, 2018, 4:31:56 PM2/26/18
to
English: https://www.nytimes.com/2018/02/23/opinion/how-south-vietnam-defeated-itself.html

Opinion
How South Vietnam Defeated Itself

============
Ý kiến
Cách mà Nam Việt Nam đánh bại
chính mình


SEAN FEAR
VIETNAM '67 FEB. 23, 2018

Vào những giờ đầu tiên của ngày 30 tháng Giêng năm 1968, tên lửa Cộng sản đầu
tiên đã tấn công thủ đô của tỉnh ở Nam Việt Nam. Một cuộc tấn công mặt đất toàn
quốc đã xảy ra, và vào sáng ngày hôm sau, phần lớn đô thị phía Nam bị bao vây
bao gồm đài phát thanh của Sài Gòn, trụ sở quân đội miền nam Việt Nam và ngay
cả Đại sứ quán Hoa Kỳ. Những tờ báo địa phương được mệnh danh là "Năm cát" - đề
cập đến các túi cát phổ biến xuất hiện trước cửa và cửa sổ của quốc gia - đang
được tiến hành.
Tại Hoa Kỳ, các cuộc tấn công, được gọi là cuộc tấn công Tết Mậu Thân, được
nhớ đến như một bước ngoặt tâm lý, thời điểm mà Tổng thống Johnson bị mất
niềm tin của đài truyền hình CBS Walter Cronkite - và bằng cách mở rộng, công
chúng ở mức lớn. Thật vậy, mặc dù các lực lượng Cộng sản đã phải chịu những tổn
thất đáng kể về nhân lực và tinh thần, mâu thuẫn giữa những lời hứa tràn ngập
của các quan chức Mỹ và tuần báo về vụ thảm sát trên truyền hình đáng kinh ngạ

không bao giờ được hòa giải. Tuy nhiên, ảnh hưởng chính trị của Tết ở Nam Việt
Nam tỏ ra không kém phần quan trọng trong việc xác định kết quả chiến tranh.
Vẫn còn bị hiểu nhầm là một chế độ khách hàng Mỹ, Nam Việt Nam là quê
hương của hàng triệu người chống Cộng cực đoan, nhưng lại tập trung vào các trung
tâm đô thị và thủ phủ của tỉnh. Phản ứng trước cú sốc của Tết, họ đã dành những
cuộc cãi nhau lâu dài và tập trung vào một sự thể hiện tình đoàn kết hiếm hoi.
Nhưng sự tràn ngập năng lượng xây dựng sau cuộc tấn công Tết đã nhanh chóng bị
lãng phí. Thay vào đó, Chủ tịch Nguyễn Văn Thiệu đã sử dụng cơ hội này để thực hiện
những cuộc cướp quyền lực trần truồng, làm ảnh hưởng đến cơ sở hiến pháp mà
trên đó tính hợp pháp của ông đã được đặt ra và thúc đẩy cả những người chống
Cộng chuyên nghiệp nhất phải thất vọng. Giải quyết hậu Tết đã phải chịu sự thôi
thúc hoài nghi, trong khi quân đội tự tin và cam kết bị xói mòn.
Kết quả là, một thời điểm có thể đã là một bước ngoặt cho đất nước đã trở
thành sự khởi đầu của sự kết thúc. Khi chính phủ cuối cùng đầu hàng xe tăng
Cộng sản vào tháng 4 năm 1975, số phận chính trị của miền Nam đã bị niêm
phong.
Miền Nam Việt Nam có thể xuất hiện, trong thời gian rảnh rỗi, đã trở thành
một cuộc thử nghiệm chính trị. Nhưng sau Tết, những người ủng hộ nó cảm thấy
một sự khẩn cấp mới. Mặc dù bạo lực tàn phá, phản ứng của Nam đối với các cuộc
tấn công Tết đã thể hiện chủ nghĩa cực đoan chống lại chủ nghĩa quốc gia trong
nước.
Các nhà quan sát chính trị chống Cộng chống tham nhũng đã kích động hành
động, và họ đã vươn tới những phân chia chính trị, khu vực và tôn giáo sâu xa. Họ
truyền năng lượng mới của họ vào một loạt các nhóm ô rộng, bao gồm Mặt trận
Dân chủ Xã hội Quốc gia và Mặt trận Cứu quốc Quốc gia (hay Liên Minh, The
League). Sự bùng nổ chưa từng có của hành động tập thể này được thúc đẩy bởi nhận
thức ban đầu rằng các phe phái bí ẩn của Nam không phù hợp với máy chính trị
Cộng sản.
Beyond these uncharacteristic expressions of camaraderie, the post-Tet
groundswell also breathed life into the South’s new constitutional system, hitherto
scorned or dismissed after the previous year’s rigged presidential election. With the country reeling from the bloodshed, fledgling institutions like the revived National
Assembly provided a blueprint for political cooperation, and a forum for republican
constitutionalists who, whatever their reservations about the military regime, saw no
future for themselves under one-party Communist rule.
Infuriated by the violence, longtime government critics hastened to denounce
the Communist attacks. Even the An Quang Buddhist group, whose 1963 and 1966
rebellions had brought the state to its knees, now cast its lot with the new
constitutional system. Shaken by the ferocity of the onslaught in central Vietnam, An
Quang ruled out accommodation with the Communists. Though there was little love
for the South Vietnamese military, the group’s lay leaders opted to take their chances
under Saigon’s uneven authority, which they judged far less capable than Hanoi of
fulfilling its authoritarian aspirations.
To that end, An Quang raised eyebrows in 1970 by embracing and prevailing in
the Senate elections, securing a third of the contested seats. More remarkably, as the
political situation deteriorated in subsequent years, An Quang refrained from
actively challenging the state, even as traditionally loyal parties took to the streets in
anger. An Quang’s unexpected restraint was a critical if overlooked factor in
prolonging South Vietnam’s survival, and a symbol of the constitutional system’s
squandered potential.
Meanwhile, heartened by the post-Tet spirit of determination and solidarity, the
South’s urban civil society implored the state to capitalize on that spirit by carrying
out much-needed reforms.
Phan Quang Dan, an opposition leader admired for bravely enduring torture by
government henchmen, was one of many who leapt at the newfound possibilities.
Dan proclaimed Tet to be “a tremendous opportunity to turn a temporary military
success into a decisive political victory — if it is seized upon by the South Vietnamese
government to move forward fast, reorganize the military and the administration,
wipe out corruption, carry out sweeping land reforms, mobilize active popular
participation and achieve national unity.”
This was, to be sure, a tall order. Still, as the military’s cocksure vice president,
Nguyen Cao Ky, observed during a March 1968 radio interview, “I know that they” — Saigon residents — “still don’t like us very much, but on the other hand, at least I’m
now sure they also detest Communists.”
Within Ky’s characteristically glib remarks, however, lay an uncomfortable truth
for Saigon’s ruling generals: Waves of anti-Communist anger after Tet were no
assurance of loyalty to the much-reviled military regime.
Consider, for instance, events in the city of Hue, where the gradual revelation of
a brutal Communist massacre enraged and galvanized informed Southerners. But
while the city’s plight remains a symbol of Communist ruthlessness, reactions at the
time were often nuanced, and multifaceted. Penned in the wake of the massacre,
Trinh Cong Son’s “Song for Human Corpses” emphasized collective sorrow rather
than assigning blame, while the novelist Nha Ca’s “Mourning Headband for Hue”
controversially tasked the entire nation with responsibility for ending the bloodshed.
Hue residents, meanwhile, were incensed by Communist kidnappings and
executions — but also by indiscriminate American firepower. They reserved special
contempt for the South Vietnamese military, which had fled at the first sign of
trouble only to pillage the city’s remains once the dust settled.
In this regard, Hue’s experience was not atypical. Flight followed by looting was
a recurring pattern for the South Vietnamese military, which repeated its Hue
performance in Soc Trang, Da Lat and Vinh Long, among other provincial towns.
The garrison at Tuy Hoa, the capital of Phu Yen province, vanished before a shot was
fired. Reinforcements eventually arrived, but only after the Communists left of their
own accord. The troops, nonetheless, staged an elaborate victory procession followed
by a comprehensive sacking of the town. “The army didn’t defeat the Communists, it
defeated us,” a local civilian lamented.
American responses were likewise roundly condemned. Hoping to dislodge
Communist resistance, American air and artillery strikes leveled the city of Nha
Trang, while over 3,000 houses were destroyed in Saigon’s District 8 alone. Nearby
Gia Dinh province, meanwhile, saw an estimated 20,000 residents left homeless
during the first few weeks of the campaign.

The nationwide barrage fueled a spiraling anti-American backlash. By the early
1970s, United States personnel were subject to routine street confrontations, and
increasingly confined to remote bases. All the while, conspiracy-minded Vietnamese
devoured rumors of C.I.A. collusion in the Communist attacks, an apparent pretext
for accelerating American withdrawal. Responding to the outcry, the Lower House of
the National Assembly issued a formal complaint, and government mouthpieces like
the newspaper Cong Chung (The Public) charged the United States with destroying
Hue.
In the cities, the initial shock inspired renewed determination, but the offensive
was a severe psychological blow in much of the countryside. Having witnessed the
military’s cowardice, exploitation of civilian misery and inability to resist the initial
attacks, rural constituents lost faith in the state’s ability or desire to protect them.
Moreover, contrary to the notion that Tet marked an irrevocable defeat for the
southern communists, the aftermath was a fluid and protracted affair. Through
much of 1968, the Communists strengthened their position in large swathes of the
countryside, pinning American and South Vietnamese ground troops in bases and
cities. Initial losses were balanced by ramped-up infiltration from the North, albeit at
the cost of mounting regional tensions within the ranks. Only the following year,
after an American counterattack characterized by indiscriminate firepower and
heavy civilian casualties, did the military balance gradually turn — and even then,
the Communist retreat was tactical as much as imposed.
Responding to waning civilian morale after their promises of imminent victory
proved hollow, Communist partisans ruthlessly applied the stick, intensifying
conscription and assassinating those who dared side with the Saigon regime. But
they also took care to dangle carrots. In Phuoc Tuy province, for instance, cadres
went door-to-door collecting lists of required medications, which they procured on
the black market and distributed to grateful villagers.
In part through such efforts, the Communists’ political network stayed intact
even as the military laid low. Income taken in by the South covered barely 30 percent
of expenses, but Communist tax collection continued apace. After Tet, the C.I.A.
reported, the Communists remained able to “mobilize from within South Vietnam most of the funds and nonmilitary supplies needed to support the Communist
insurgency.” The Viet Cong “exercise considerable control over the production,
processing and movement of many commodities essential to South Vietnam’s
economy,” while its “tax system draws revenues from virtually every segment of the”
South’s economy. Even France’s Michelin rubber plantations, clustered in the
nearest province west of Saigon, made regular payments to Communist coffers.
Years after the attacks, the Communist presence around the capital remained
formidable. In Long An province, immediately south of Saigon, American
intelligence conceded that nearly half of the Communists’ village-level revolutionary
committees were as effective as the South Vietnamese state in supplying goods and
services. The Viet Cong, it went on, “have been able to organize regular schools in
certain areas and have even staged public spectacles.”
Fighting a losing political battle, the South Vietnamese government
acknowledged that sweeping reforms were required if it was to stand any chance of
wooing the disaffected rural majority. But as usual, progress was delayed for years by
perennial political infighting.
President Thieu’s archrival, the flamboyant Vice President Ky, seized on Tet as a
chance to turn the tables on his nemesis. Ky charged Thieu with inaction, promising
dramatic responses of his own, including the liberation of the North by force. Behind
the scenes, he worked to assemble backing for a military coup. But when word of
Ky’s plotting reached the American Embassy, he was summoned for a dressingdown,
with the deputy ambassador, Samuel Berger, pounding his fists on the table in
frustration.
Assured of American backing, Thieu quietly made his move, relieving Ky’s
military loyalists of their duties, including some of the army’s most capable
commanders.
Paranoid and reclusive, Thieu continued lashing out at rivals, real and
imagined, including Tran Ngoc Chau, an esteemed counterinsurgency specialist.
Chau’s unconstitutional arrest, however, provoked howls of protest in the National
Assembly, which retaliated by delaying Thieu’s signature Land Reform program for
well over a year.

To his credit, Thieu was the driving force behind that initiative, called “Land to
the Tiller,” overcoming American reservations through the tireless efforts of his
agriculture minister, Cao Van Than. But while South Vietnam’s proponents then and
since have seen land reform as a panacea for the government’s enduring
unpopularity, the results at the time were far more mixed.
The breakthrough came from Saigon’s de facto recognition of the Communists’
own wildly popular land redistribution efforts, implemented across the South years
or even decades earlier. To avoid eruptions of animosity when absentee owners
attempted to reclaim requisitioned land, the government sagely bestowed legal title
to beneficiaries of previous Communist land reform campaigns.
However sound a policy, this approach enraged the government’s beleaguered
rural loyalists, who accused the state of betrayal for rewarding those who had backed
the other side. Military veterans, often forced to abandon their land after
impressment, also greeted the news with dismay.
Worse still, implementation proved slow, uneven and plagued by corruption.
For years to follow, pockets of farmers continued paying rent on land that neither
the government nor former landlords deigned to inform them they now owned.
Refugee beneficiaries complained that their allotments were inaccessible or unsafe
due to military disinterest in providing security, while communities in arid Central
Vietnam bemoaned land valuations based on those of the more fertile Mekong Delta.
Loans for sorely needed farm equipment were all too often siphoned off by
unscrupulous local officials, and recipients among the country’s ethnic minorities
despaired at systematic Vietnamese encroachment.
While land reform was a welcome effort that achieved some qualified success, it
did little to diminish Communist influence, or alleviate soaring inflation and
corruption. In areas once held by the Communists, the impact was titular rather than
transformative, with farmers awarded title to lands they assumed they had already
long since owned. If anything, absentee landlords were the primary beneficiaries,
granted generous American-subsidized compensation for property they had little
prospect of recovering.

C'est Si Bon

unread,
Feb 26, 2018, 4:38:48 PM2/26/18
to
South Korean soldiers advance during an assault on a position near Nha Trang in 1972 in Vietnam. South Korea was the second-largest foreign force in the conflict, which stretched from 1954-1975. https://www.cnn.com/2018/02/23/asia/south-korea-vietnam-massacre-intl/index.html




The 'forgotten' My Lai: South Korea's Vietnam War massacres
By James Griffiths, CNN

Updated 8:55 PM ET, Fri February 23, 2018

(CNN)Tran Thi Duoc was 16 when the soldiers came to her village.

They wore camouflaged uniforms and helmets and carried long, black rifles. Behind them, in a neighboring hamlet to the northwest, she and other villagers could see smoke from burning houses rising into the bright, midday sky.

The soldiers, who were Asian but spoke a language the villagers could not understand, ordered them to leave their houses and gather around a well in the village's center.

Then the shooting started.

As Tran later told US military investigators, she fell to the ground and tried to play dead, but a soldier saw her and pulled her back up.
"I joined my two hands in front of my breast, knelt before him and begged for my life," she said. "But he shot at me."

The bullets broke her fingers and tore into her arms and upper body, but did not kill her. Tran passed out. When she woke up, she discovered her parents and two brothers dead, and her three-month-old sister wounded.

Tran Thi Duoc, then a 16-year-old resident of Phong Nhi village, testified to US investigators about the alleged massacre by South Korean troops. Original image altered for clarity.

Tran Thi Duoc, then a 16-year-old resident of Phong Nhi village, testified to US investigators about the alleged massacre by South Korean troops. Original image altered for clarity.

In total, 69 people were killed in Phong Nhi and neighboring Phong Nhat that day in February 1968, according to a US investigation that was kept secret for decades.

It was one of many alleged Vietnam War atrocities committed against defenseless civilians that would come to be overshadowed by the My Lai massacre a month later.

Unlike My Lai, which became public the year after it happened, the Phong Nhi and Phong Nhat killings remained largely unknown until the 21st century.
They were also allegedly carried out not by US troops, but by South Korean soldiers, part of a pattern of brutal behavior documented in now declassified US government cables and reports, and the testimonies of survivors and veterans.
The revelations about South Korean atrocities during the Vietnam War, which began in the early 2000s, sparked a debate about the country's culpability for the US-led conflict. This reckoning, which jarred with South Korea's own history of abuse by foreign powers and mass killings, is still going on today and remains a deeply sensitive subject.

South Korea's 'crucial' role
In September 1965, President Park Chung-hee, a former army general who had seized power in a coup four years earlier, ordered thousands of South Korean combat troops to pour into Vietnam.

They formed the bulk of of the Free World Military Assistance Forces, an unlikely grouping of troops from South Korea, Australia, New Zealand, the Philippines, Spain and Taiwan.

According to a 2016 report by the US School of Advanced Military Studies, "the ROK (Republic of Korea) Army played a crucial role in the US Army's operations ... and by 1972, outnumbered their American partners."
Around 320,000 South Korean soldiers would rotate through Vietnam during the war, with more than 50,000 in the country at the height of their deployment, according to the SAMS report. Despite this, South Korea's role in the conflict is little known in the West, where the Vietnam War is near universally depicted in popular culture as being fought by US troops, with other nations reduced to minor supporting roles.

South Korean soldiers seen with a group of captured Vietcong prisoners.
South Korean soldiers seen with a group of captured Vietcong prisoners.
The deployment was a political masterstroke by Park, according to historian Kil J Yi, as it made the president essential to a US government that was balking at the cost of propping up a South Korean administration moving further from, not toward, democracy.

"South Korea was under enormous pressure to secure US economic and military assistance," Yi told CNN. "The Vietnam War was the catalyst for Washington deciding to continue to pour massive aid into the Korean government."
"South Korea's participation changed how Washington perceived South Korea and (ROK) military forces," Yi said, adding that in the wake of the war South Korea "became a model client state."

A female Viet Cong soldier seen in action with an anti-tank gun during the Tet Offensive in early 1968.
A female Viet Cong soldier seen in action with an anti-tank gun during the Tet Offensive in early 1968.
Tet Offensive and brutal retaliation

South Korean assistance ramped up throughout the mid to late 1960s, but it did little to turn the tide of the war, and in early 1968, the North Vietnamese and their revolutionary allies in the South, dubbed the "Viet Cong" by the US, launched the devastating Tet Offensive, a massive surprise attack against 36 cities in South Vietnam, including the capital, Saigon.
In response, US, Free World, and South Vietnamese forces launched a brutal counteroffensive, one that was viscerally brought home to the US public when an AP photographer snapped Gen. Nguyen Ngoc Loan summarily executing an unarmed Viet Cong prisoner on the streets of Saigon.

According to Nick Turse, author of "Kill Anything That Moves: The Real American War in Vietnam," the response to the Tet Offensive "quickly turned into an orgy of massacres." Within months, the My Lai massacre would take place.
It was also at this time when a force of South Korean marines patrolling near the village of Phong Nhat (sometimes spelled Phong Nhut) came under sporadic sniper fire.
US Marines Lt. JR Sylvia testifies to military investigators about an alleged massacre in Phong Nhi, Vietnam on February 12, 1968. Original image altered for clarity.

US Marines Lt. JR Sylvia testifies to military investigators about an alleged massacre in Phong Nhi, Vietnam on February 12, 1968. Original image altered for clarity.
According to a US military investigation, the South Koreans responded by shelling the village with mortars, before moving in to clear it. They then headed into nearby Phong Nhi, where they allegedly massacred dozens of villagers.
US troops entered the village after the South Koreans had left. "The villagers had apparently been rounded up into three groups and shot," a report prepared by the US Embassy to South Vietnam said.

"A number of victims had been stabbed, and one young woman had her breast cut off ... sixty-nine civilians were killed, mostly women and children."
Lt. JR Sylvia watched the massacre taking place from a position opposite the village with a force of US marines and South Vietnamese troops. "The (Koreans) refused us permission to go into Phong Nhi," he told investigators. "Thus we could only wait until it had ended."
When they eventually entered the village, "the patrol found two old people buried under the debris of a burned house, a large number of bodies were found in a nearby ditch all covered with grass, several other corpses were recovered from the debris -- all too badly burned to identify or determine their sex."

"Further down the trail another large group of bodies were found along with ... two wounded women," Sylvia said. "One woman held out her ID card the entire time for fear that the patrol would kill her."
Photos taken by the US troops, contained within the investigators' report, show women and children shot at close range and mutilated, and their homes burned.
A US Marine Corps history of the period suggests such behavior was common: Maj. Gen. Rathvon Tompkins told the authors whenever the Korean marines received fire "or think (they got) fired on from a village ... they'd divert from their march and go over and completely level the village ... it would be a lesson to (the Vietnamese)."

Marine commander Gen. Robert Cushman added, "we had a big problem with atrocities attributed to them, which I sent on down to Saigon."
US Gen. William Westmoreland ordered an investigation into alleged South Korean atrocities.
US Gen. William Westmoreland ordered an investigation into alleged South Korean atrocities.
Campaigning for the truth

Two months after the Phong Nhi massacre took place, the commander of US forces in Vietnam, Gen. William Westmoreland, sent a preliminary copy of the investigation to his South Korean counterpart, Lt. Gen. Chae Myung-shin, asking for an urgent response, according to declassified US documents.
Chae assured Westmoreland that ROK troops were not responsible, instead laying the blame at the foot of the Viet Cong communist revolutionaries.
"Viet Cong, at numerous occasions, had operated in the area, disguised in camouflaged uniforms similar to those normally worn by ROK Marine troops," Chae said in a declassified cable. "(We) conclude that the massacre was an act conspired and mercilessly (carried out) by the communists."

The case stopped there. Faced with an abject South Korean denial, there was little US investigators could do despite describing Chae's account as "at odds" with evidence from US Marines, Vietnamese troops and civilians.
As Turse has documented, drawing on dozens of declassified documents, courts martial hearings, and war crimes probes, most alleged atrocities by US and allied troops were not investigated and went unpunished, despite mass killings of civilians being "unbearably commonplace throughout the conflict."
In a letter from South Korea Lt. Gen. Chae Myung-shin to US commander Gen. William Westmoreland, Chae accused Viet Cong guerillas of carrying out the Phong Nhi massacre. Original image altered for clarity.

In a letter from South Korea Lt. Gen. Chae Myung-shin to US commander Gen. William Westmoreland, Chae accused Viet Cong guerillas of carrying out the Phong Nhi massacre. Original image altered for clarity.
My Lai was the rare exception, both in that it became front page news around the world, and that someone was held accountable for it: US Army Lt. William Calley. He was court-martialed and sentenced to life in prison, but released in 1974 after serving only three years of house arrest. None of his superiors were punished.

The horror of My Lai also served to overshadow other alleged atrocities, which, as Turse writes, "have essentially vanished from popular memory."
This was despite a years-long effort by Vietnamese civilians, peace campaigners, journalists and US veterans to bring attention to the horror of the war. As future Secretary of State John Kerry testified before Congress in 1971, "war crimes committed in Southeast Asia (were) not isolated incidents but crimes committed on a day-to-day basis with the full awareness of officers at all levels of command."

In the "Winter Soldier" hearings organized by Vietnam Veterans Against the War, a transcript of which was later entered into the Congressional Record by Sen. Mark Hatfield, soldiers testified, in Kerry's words, to how "they had personally raped, cut off ears, cut off heads, taped wires from portable telephones to human genitals and turned up the power, cut off limbs, blown up bodies, randomly shot at civilians, razed villages in fashion reminiscent of Genghis Khan, shot cattle and dogs for fun, poisoned food stocks, and generally ravaged the countryside of South Vietnam."

They also testified about the conduct of their allies. One witness told the "Winter Soldier" hearings how they handed over four captured female North Vietnamese army nurses to ROK Marines.
"They tied their hands to the ground, they spread-eagled them: they raped all four," he said, going on to describe how the Korean troops mutilated and murdered the women.

A memorial erected to victims of the Phong Nhi massacre in Quang Nam province, Vietnam.
A memorial erected to victims of the Phong Nhi massacre in Quang Nam province, Vietnam.
Reckoning with history

In the US, public opinion around the Vietnam War plummeted as it dragged on and evidence of civilian massacres began to come out, ending in the publication of the Pentagon Papers exposing the "systematic" nature in which multiple presidential administrations lied to the public about the war.

However, Ku Seu-jeong, executive director of the Korean-Vietnamese Peace Foundation, says "despite the fact that the Vietnam War was the first and largest overseas (combat) deployment in the history of South Korea, and had great influence on the country's economic growth, it was (still) a 'forgotten war'."
"It was forbidden to discuss ... why South Korea engaged in the war, and what it did," she said.
Beginning in 1999, Ku helped bring evidence of alleged South Korean massacres to light as a Vietnam-based correspondent for the weekly news magazine Hankyoreh 21.

In 2001, South Korean President Kim Dae-jung told visiting Vietnamese leaders he was sorry "we took part in an unfortunate war and unintentionally created pain for the people of Vietnam."
Conservatives were outraged, and Park Geun-hye, daughter of Park Chung-hee and a future South Korean President, accused Kim of driving "a stake through the honor of South Korea," according to local media.
A string of ten blindfolded Viet Cong suspects is led to his base camp by a soldier of the Korean Tiger division on Feb. 20, 1966.

A string of ten blindfolded Viet Cong suspects is led to his base camp by a soldier of the Korean Tiger division on Feb. 20, 1966.
The massive amounts of US aid which came with the war helped kick start an economic boom which eventually saw South Korea become one of the leading Asian economies, and acknowledging the source of that growth remains a sensitive subject, said Yi, the historian.
"South Koreans in the 1980s and 1990s were encouraged to believe that their economic transformation was a miracle of the Han River, not the blood shed in Indochina," he said.

"To argue that one of the contributing factors was sending 300,000 soldiers to Vietnam, some of whom acted very, very violently, doesn't fit very well with the modern history."
To this day, Yi said, "there's an element of self-censorship to seriously looking into the bloody and darker side of South Korea's intervention in the Vietnam War."
Discussion of the war remains a sensitive issue for South Korean-Vietnamese relations as well, with Seoul and Hanoi -- now some of the closest allies in East Asia -- generally avoiding the topic.

Last year, President Moon Jae-in earned a rare rebuke from Hanoi when, in a Memorial Day address, he praised the "dedication and sacrifice of the Korean Vietnamese War veterans," who "carried out their missions silently, prevailing over hardships in sweltering heat waves and jungles."
In a statement, Vietnam's Ministry of Foreign Affairs urged Seoul to avoid future actions that might "negatively affect the cooperative relationship between the two countries."

There has been increasing pressure in recent years for South Korea to apologize for its role in alleged Vietnam War atrocities.
There has been increasing pressure in recent years for South Korea to apologize for its role in alleged Vietnam War atrocities.

Seeking apology
According to Ku, "calls for the recognition of the truth about the massacre of South Vietnamese civilians" have been growing in the past two decades.
Sensitivity over how and how much to apologize for South Korea's role in Vietnam is particularly poignant given the country's own experience under Japanese occupation and ongoing disputes over so-called "comfort women" forcibly enlisted by Japan for its troops in World War II, accounts of which Japan strongly disputes.
Many of those active in pushing for a full reckoning with the Vietnam War legacy are also campaigners for the "comfort women," including artists Kim Seo-kyung and Kim Eun-sung, who designed an iconic statue of a "comfort woman," versions of which have been erected in protest outside several Japanese consulates in South Korea.
Last year, the Kims unveiled a statue memorializing the victims of the Vietnam War on the South Korean island of Jeju, sponsored by the Korean-Vietnamese Peace Foundation.
Ku said the statue, called the "Vietnam Pieta" and modeled on the traditional depiction of the Virgin Mary cradling post-crucifixion Jesus, was "intended as an apology for the Vietnam War."
The "Vietnam Pieta" statue, commemorating civilian deaths in the Vietnam War, seen on South Korea's Jeju island.
The "Vietnam Pieta" statue, commemorating civilian deaths in the Vietnam War, seen on South Korea's Jeju island.
Kim Seo-kyung said she and her husband were inspired by seeing Japanese people coming to rallies to apologize for that country's treatment of Korea during World War II, and designed the statue "to apologize in our way" for the Vietnam War.
She said the plan had been to unveil statues in Vietnam and South Korea at the same time, but this fell through.
In April, the two-day People's Tribunal on War Crimes by South Korean Troops During the Vietnam War will open in Seoul, focusing on the Phong Nhi and Phong Nhat massacres, and the killings in Ha My. Organizers said they plan to use the material gathered in the unofficial hearing to help bring a damages lawsuit against the South Korean government later in the year.
The tribunal will also be used to pressure President Moon, who disappointed campaigners by failing to go further than previous leaders in a November trip to Vietnam, saying only that South Korea "has a debt of heart" to the country. The South Korean government did not respond to a request for comment for this article.
"We think it is time to hold the Korean government officially accountable and accept our (country's) responsibility during the Vietnam War," said Boram Jang, a lawyer and one of the tribunal's organizers.
She said given South Korea's continued lobbying of Japan over "comfort women" and other World War II abuses, "we should also officially apologize to victims of the Vietnam War."
"Our principle for this tribunal is not to judge or punish those Korean soldiers who participated, we want to hear their stories, not just condemn," she said. "Maybe those veterans could be victims too."

Mưa Phùng

unread,
Mar 4, 2018, 1:17:43 AM3/4/18
to


Ref.: Nguye^~n Da('c Xua^n va` nhu+~ng te^n ddo^` te^? xu+' Hue^' https://groups.google.com/forum/?hl=en#!msg/soc.culture.vietnamese/w_I_NKNgazo/ymeVGT49IAEJ

The VietNam WAR: Thế nào là, hay ai là .... Vietcong Nằm vùng từ thời Việt Nam Cộng Hòa đến hải ngoại


====== FORWARD Trích dẫn và FYI

Ref.: Nhạc sỹ Nguyen Van Đông cựu Thiếu Sinh Quân và cũng là cựu Đ/Tá VNCH đã quá vãng 26-2-2018 Saigonhttps://groups.google.com/forum/#!topic/soc.culture.vietnamese/IEmeOt79vWo

FWD bài Link này khá lý thú https://haiz00.wordpress.com/2017/04/15/nam-vung-tu-thoi-viet-nam-cong-hoa-den-hai-ngoai/

THÔNG TIN HAI CHIỀU SỰ THẬT – CÔNG LÝ – HÒA BÌNH
Skip to content
Home
About
bLiên Kết
CHÚ Ý – Video
LỊCH SỬ
LUẬT PHÁP
Phim Thời Sự
Phim Đại Họa
Thời Sự Hình
TT Nguyễn Văn Thiệu
← VNCH Hơn Hẳn Viet Nam Cộng SảnNgười Việt ở Mỹ không có giấy tờ có thể bị trục xuất ? →


Nằm vùng từ thời Việt Nam Cộng Hòa đến hải ngoại
Posted on April 15, 2017 by haiz00
bababax
Nằm vùng từ thời Việt Nam Cộng Hòa đến hải ngoại
(Việt Cộng nằm vùng thời nào cũng có)


1* Mở bài

Việt Cộng nằm vùng thời nào cũng có.

Trong cuộc chiến tranh bảo vệ tự do dân chủ của Việt Nam Cộng Hoà, cái nhức nhối nhất là chỗ nào cũng có bọn VC nằm vùng, chúng tràn lan trong các tổ chức chính quyền, các cơ quan truyền thông, văn nghệ, tôn giáo, sinh viên học sinh…


Trong các tổ chức chính quyền, từ Bộ Quốc Phòng, Bộ Tổng Tham Mưu, Phủ Đặc Ủy Trung Ương Tình Báo, Tổng Nha Cảnh Sát, Quốc Hội, và ngay cả trong Dinh Độc Lập cũng có VC nằm vùng. Bọn nầy ẩn nấp dưới hàng trăm hàng ngàn bộ mặt, muôn hình vạn trạng, đánh phá miền Nam, từ công khai hợp pháp, đến bí mật dưới muôn ngàn hình thức. Độc hại nhất là bọn ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản.

Ngày nay, trong cuộc đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ của các cộng đồng tỵ nạn Cộng Sản hải ngoại, cũng không tránh khỏi bọn nầy. Ở thế kỷ 21, kỹ thuật đánh phá tinh vi hơn, nhất là lợi dụng các thứ tự do, công khai và hợp pháp để đánh phá.

Phạm vi hoạt động của Việt Cộng

Thời nào cũng vậy, bài bản của phạm vi hoạt động cũng giống nhau. Đó ví như một vòng tròn có ba phần:

Phần trung tâm, là do cán bộ đảng viên thực hiện.

Phần thứ hai của vòng tròn, nối tiếp bên ngoài trung tâm, là những tổ chức được thành lập, do liên minh, liên kết, trong đó cán bộ đảng viên nắm phần lãnh đạo, chỉ huy, và đa số các thành phần quần chúng tham gia là không Cộng Sản. Đó là những “Mặt Trận”, như Mặt Trận Việt Minh, Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam, Mặt Trận Tổ Quốc…

Phần ngoài cùng của vòng tròn, là những tổ chức quần chúng không cộng sản, nhưng thân cộng, bị VC len lỏi bên trong, giật dây, tác động. Đó là những “Phong Trào”, như:

Phong trào hoà bình (chống chiến tranh, phản chiến), Phong trào chống tham nhũng, Phong trào Nhân dân cứu đói, Phong trào bảo vệ phụ nữ, Phong trào bảo vệ văn hoá dân tộc, Phong trào đòi thi hành Hiệp định Paris, Lực lượng quốc gia tiến bộ, Thành phần thứ ba…

2* Những tên Việt Cộng nằm vùng

2.1. Nhà văn nhà báo Việt Cộng nằm vùng

Cuối năm 1957, dưới thời tỉnh trưởng Nguyễn Trân, một mẻ lưới của cảnh sát Định Tường tung ra, bắt giữ những ký giả đem về giam tại Mỷ Tho, gồm có những người nằm vùng trong những tờ báo như sau:

Triệu Công Minh (báo Tiếng Dội), Lương Ngọc (Trời Nam), Nam Thanh (Lẻ Sống), Đồng Văn Nam, Phương Ngọc, Phan Ba (Buổi Sáng), Nguyễn Bảo Hoá (Ánh Sáng), vợ Nguyễn Bảo Hoá là dược sĩ Mã Thị Chu (Tiếng Chuông), LS Nguyễn Văn Diệp, đạo diễn Lê Dân, Mai Thế Đông (giám đốc cải lương).

Nguyễn Trân tổ chức tranh luận công khai tại rạp hát Viễn Trường, Mỷ Tho, nếu nhận CNCS là sai và ăn năn hối cải thì được thả ra. Sau khi được thả, toàn bộ dông tuốt vô bưng, xem như Nguyễn Trân thả cọp về rừng.

2.2. Truy lùng Việt Cộng

Sau cuộc truy lùng trong các báo nêu trên, chính quyền bắt giam hàng loạt cán bộ nằm vùng cấp thành ủy, như GS Nguyễn Văn Chì, Lê Văn Chí, Trần Văn Hanh, Nguyễn Trường Cữu, Cổ Tấn Lương, Bùi Đức Thịnh, bà Bình Minh, đa số là giáo sư tư thục.

2.3. Việt Cộng nằm vùng, nhà văn Vũ Hạnh

Vũ Hạnh tên thật là Nguyễn Đức Dũng sinh năm 1926 tại Quảng Nam. Cán bộ văn hoá khu ủy Sài Gòn-Gia Định, hoạt động công khai đơn tuyến ở nội thành Sài Gòn.

Nhà văn Vũ Hạnh tại hội trường A trường Đại học An Giang đêm 17/03/2006.

Trước 1975, Vũ Hạnh bị bắt 5 lần, nhưng lần nào cũng có người bảo lãnh cho ra. Người bảo lãnh Vũ Hạnh sau cùng, là LM Thanh Lãng, Chủ tịch Hội Văn Bút.

Sau ngày 30-4-1975, Vũ Hạnh giữ chức Chủ tịch Hội Nhà Văn TP/SG. Vũ Hạnh mang súng kè kè bên hông, thì bị thi sĩ Hoàng Anh Tuấn, nửa đùa nửa thật bảo: “Anh em văn nghệ sĩ chỉ quen càm bút chư có biết chơi súng đau”.

Nhưng mấy tháng sau, ông lắc đầu nói nhỏ “Totalement décu” (hoàn toàn bị lừa). Với chức vụ Chủ tịch Hội Nhà Văn, chẳng có quyền hành và quyền lợi gì, coi bộ đời sống thời bao cấp gặp nhiều khó khăn. Ít lâu sau, nghe nói có một nhà giàu cộng tác để Vũ Hạnh mở ra một gánh hát cải lương, nhưng sau đó dẹp tiệm. Vũ Hạnh lại tìm người có vốn mở xưởng làm xà bong, nhưng cũng không khá vì thiếu nguyên liệu.

Ít lâu sau nữa, một trong những người bạn cho biết, Vũ Hạnh đang tìm đường dây cho con vượt biên, nhưng bạn bè chả ai dám giúp đở vì sợ cái bản chất phản bội của tên nằm vùng.

2.4. Những tờ báo của Việt Cộng và có Việt Cộng nằm vùng

2.4.1. Tờ Tin Văn

Báo nhà nước đưa tin như sau:

“Đầu năm 1966, đảng ủy giao cho cán bộ Vũ Hạnh đang hoạt động trong “vùng bị tạm chiếm”, ngụy trang dưới chiêu bài “bảo vệ văn hoá”, xin phép cho ra tờ Tin Văn, chủ trương chống văn hoá đồi trụy, chống văn hoá ngoại lai đầu độc thanh niên.

Tờ báo được các cán bộ ta chỉ đạo, đứng đầu là đồng chí Trần Bạch Đằng, Ủy viên thường trực Thành Ủy SG-GĐ, lãnh đạo tuyên huấn, mặt trận, trí vận, Hoa vận, và thanh niên (bao gồm sinh viên và học sinh).

Chủ nhiệm tờ Tin Văn là Nguyễn Mạnh Lương. Một số nhà văn cộng tác như Lữ Phương, Hồng Cúc, Nguyễn Hữu Ba, Vũ Hạnh. Toà soạn đặt trong một ngôi chùa”.

Sau 1975, Vũ Hạnh viết như sau: “Tuần báo Tin Văn, với những bài phê bình vạch mặt những tên xung kích chống cách mạng, qua các tác phẩm đồi trụy, phản động, đã tạo ra một phong trào quần chúng sôi nổi. Ngụy quyền hoang mang nên tìm cách phản kích. Chúng trắng trợn cho tên Chu Tử, tay sai của Sở Công An và Phủ Đặc Ủy TW Tình Báo ngụy, bắt đầu một chiến dịch đả kích tôi, tố cáo tôi là “VC nằm vùng”, và liên tiếp trong nhiều số báo như vậy, y đã “vu khống tôi” cốt làm cho những người tham gia phong trào sợ hãi. Lúc đó, đảng ủy văn hoá và thường vụ khu ủy, động viên, chăm sóc và giúp đở tôi về vật chất lẫn tinh thần, thông qua vợ tôi. Mở đường dây liên lạc mới, tôi trực tiếp nhận sự chỉ đạo của đảng.” (Trích từ Vũ Hạnh: Trui rèn trong lửa đỏ, trang 179).

Tên VC láu cá nầy là “VC chính cống”, thật sự nằm vùng, mà nhảy lên như đỉa phải vôi, khi bị Chu Tử vạch mặt là “VC nằm vùng”, rồi lại nói là “bị vu khống”. Bọn nằm vùng luôn luôn có phản ứng như thế!

2.4.2. Hai tờ báo có Việt Cộng nằm vùng

Tờ Đại Dân Tộc
Chủ nhiệm: Võ Long Triều
Tổng thư ký: Hồ Ngọc Nhuận
VC nằm vùng là: Hồ Ngọc Nhuận và Huỳnh Bá Thành (hoạ sĩ Ớt)

Tờ Điện Tín
Chủ bút Hồ Ngọc Nhuận

Chủ nhiệm: cựu đại tá, cựu nghị sĩ Hồng Sơn Đông

Chủ bút: Hồ Ngọc Nhuận

2 VC nằm vùng là: Hồ Ngọc Nhuận và Huỳnh Bá Thành (họa sĩ Ớt)

2.4.3. Nói về tờ Tin Sáng

Báo Tin Sáng có 3 thời kỳ:

Tin Sáng cũ trước năm 1973
Tin Sáng lậu từ 1973 đến 1975
Tin Sáng bộ mới từ ngày 10-8-1975 đến 1-7-1981
Tin Sáng cũ trước 1973. Toà sọan ở số 124 đường Lê Lai, Q.1. do nhóm dân biểu đối lập, thân cộng và VC nằm vùng, như: Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Lý Chánh Trung, Dương Văn Ba, có cán bộ VC nằm vùng nhưng giữ chức vụ khiêm tốn.

Trên tờ báo có 50 bài viết của LM Nguyễn Ngọc Lan, chửi Mỹ, chửi VNCH và chống chiến tranh. Tin Sáng là nơi kích động các cuộc biểu tình của nhóm SV/VC nằm vùng Huỳnh Tấn Mẫm. Tòa soạn bị đốt và có truyền đơn “Đồng bào quyết đập chết những tên VC nằm vùng Ngô Công Đức và Hồ Ngọc Nhuận. Quần chúng rất phẩn nộ trước hành động đâm sau lưng chiến của dân biểu tay sai VC Ngô Công Đức và Hồ Ngọc Nhuận”.

Tin Sáng sau 1975.

Trần Văn Giàu nhận xét: “Các anh làm báo CS hơn CS”. Alain Ruscio ghi lại trong cuốn Vivre au Vietnam như sau: “Không ai nói ngọt hơn Lý Chánh Trung được. Mặc dù trong thâm tâm họ biết là họ đang nói dối, đang đóng kịch. Nhưng điều quan trọng là lời nói đã phát ra thì không thu lại được”. Đó là những tiếng chửi rất nặng nề của trí thức đối với trí thức. Không biết bọn nằm vùng nầy có hiểu và cảm thấy nhục nhã hay không?

Ngô Công Đức cũng đã sáng mắt ra, trước khi chết cũng để lại chúc thơ bộc bạch phân trần đôi điều, nhưng quá muộn. Nói chung, những tên VC nằm vùng đã mở mắt ra, và té ngửa hết, nhưng đã muộn cho một cuộc đời.

Tại sao Tin Sáng sống được 5 năm dưới chế độ Cộng Sản?

Thứ nhất, báo Tin Sáng nịnh bợ VC hơn báo VC.

Thứ hai, Võ Văn Kiệt nhận thấy người dân miền Nam còn căm thù VC. Từ đổi tiền, đuổi đi kinh tế mới, cải tạo thương nghiệp, xếp hàng mua gạo, ăn độn, chồng, con, cha mẹ của đa số bị tù cải tạo. Người dân chưa thấy cái “ưu việt” của XHCN như tuyên truyền. Trong khi đó, báo Sài Gòn GP thì còn non trẻ, chờ cho đến khi thành lập tờ Thanh Niên, nói theo giọng điệu o bế người dân, trình diễn màn lừa bịp, là “nói thẳng, nói thật”…, vì thế Võ Văn Kiệt chưa khai tử báo Tin Sáng, để cho sống 5 năm trong tình trạng trái ngược, là mỗi khi số lượng phát hành gia tăng lên cao, thì ban biên tập lại hồi hộp chờ ngày giờ kết liểu cuộc đời nịnh bợ.

2.5. Trí thức thân cộng và bọn “ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản”

Ở miền Trung thì nổi bật những tên Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Ngô Kha, Trần Quang Vọng, Trần Hữu Lực, Trần Duy Phiên, Lê Văn Ngăn, Trần Vàng Sao, Võ Quế…

Hoàng Phủ Ngọc Tường phải sống những ngày khổ nhục, oán hận, khi thấy người đồng chí trẻ của y là Bửu Chỉ đang ngủ với vợ của y là nữ đồng chí, nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ.

Ở miền Nam, thì có Tôn Nữ Thị Ninh, LS Trần Ngọc Liễng, GS Lý Chánh Trung, LS Ngô Bá Thành. Những LM Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Phan Khắc Từ, các thượng tọa Thích Trí Quang, Nhất Hạnh.

2.6. Thành phần thứ ba và Mặt Trận Nhân Dân Cứu Đói

“Theo chỉ đạo của ta, một lực lượng chính trị mới ra đời, đó là “Thành phần thứ ba” gồm trí thức, nhân sĩ, binh sĩ, dân biểu, báo chí, tu sĩ, công thương gia, cựu tướng lãnh, có khuynh hướng chống Thiệu, đòi hoà bình, nổi bật nhất là các nhân vật như LS Trần Ngọc Liễng, Ngô Bá Thành, KS Dương Văn Đại, DB Hồ Ngọc Nhuận, Lý Quý Chung, Kiều Mộng Thu, Nguyễn Văn Hàm, Lý Chánh Trung, LM Phan Khắc Từ, Thích Pháp Lan, ni sư Huỳnh Liên và nhà báo Nam Đình”. Tướng Dương Văn Minh đại diện cho thành phần nầy ra đảm nhiệm chức Tổng thống.

Ni sư Huỳnh Liên, tịnh xá Ngọc Phương biểu tình chống chính quyền Sài Gòn năm 1973

Mặt Trận Nhân Dân Cứu Đói

Ra đời tháng 9 năm 1974 do Đại đức Thích Hiển Pháp làm Chủ tịch. Dân biểu Nguyễn Văn Hàm làm Tổng Thư ký. Các nghệ sĩ Kim Cương, Thanh Nga tích cực tham dự. Ni sư Huỳnh Liên, LM. Phan Khắc Từ, các DB Kiều Mộng Thu, Hồ Ngọc Nhuận, GS Lý Chánh Trung, LS Ngô Bá Thành…

“Ta đưa một số cán bộ đứng tên vào mặt trận: Ngọc Trảng, Ba Thép, Xuân Thượng, với khẩu hiệu “Lá lành đùm lá rách” ẩn chứa nội dung tố cáo chế độ. Hình thức biểu tình rất sáng tạo, biểu tình có ca hát “Dậy mà đi”. Biểu tình “xa luân chiến”, không lớn mà liên miên từ ngày nầy qua đêm khác, đêm nầy qua đêm nọ như bánh xe quay, làm cho cảnh sát ngụy mất ăn mất ngủ”. Phong trào thì công khai, nhưng ra báo thì bí mật. Công khai thì có Kiều Mộng Thu trong báo Đại Dân Tộc, ở tờ Điện tín thì có Lý Chánh Trung. Về phía bí mật, Cứu Đói in 10,000 bản phổ biến trong quần chúng.

Mặt Trận Nhân Dân Cứu Đói lập khối Dân Tộc Xã Hội ở Hạ Viện để đấu tranh nghị trường.

Tổ chức “báo nói”, “văn nghệ chạy”, “biểu tình ngồi”, “phát chẩn”.

Ni sư Huỳnh Liên sinh tại Mỷ Tho năm 1923, mất ngày 16-4-1987, tên thật là Nguyễn Thị Trừ, ni sư trưởng Tịnh xá Ngọc Phượng. Đại biểu QH Khoá VI. Phó Chủ tịch UB/MTTQ Sài Gòn, Ủy viên TW MTTQ/VN.

Bọn cứu đói cứng họng, cảm thấy ô nhục khi nhân dân kêu đói, khi đồng bào ăn bo bo, ăn độn mà chúng lặn mất, im thin thít của thái độ hèn nhát, lưu manh.

3* Dân biểu Việt Cộng nằm vùng và dân biểu thân cộng

Trên tờ Tuổi Trẻ trong nước, bài viết đề ngày 31-7-2012 với tựa đề “Dân tin người thật tâm, thật tài”, nói đến 2 dân biểu VNCH là những “chứng nhân lịch sử” của 37 năm về trước. Đó là dân biểu Nguyễn Văn Hàm từng giữ cương vị Phó Chủ Tịch Ủy Ban Quân Quản Sài Gòn, sau ngày 30-4-1975, và dân biểu Đinh Văn Đệ, từng làm Chánh Văn Phòng Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH.

DB Nguyễn Văn Hàm

3.1. Dân biểu Nguyễn Văn Hàm

Nguyễn Văn Hàm khoe thành tích như sau: “Ở Sài Gòn có những cuộc biểu tình mà tôi và những người khác đã tổ chức rất công phu như “phong trào cứu đói”, “ký giả đi ăn mày”. Cũng có những cuộc biểu tình tự phát, không cần ai tổ chức cả. Quần chúng qui tụ quanh chúng tôi, gọi là “lực lượng thứ ba”.

“Quê ở Mộ Đức, Quảng Ngãi, Nguyễn Văn Hàm làm thơ, viết báo, giảng dạy triết học, văn chương. Tham gia Quốc Hội Hạ Viện khoá 2 (1971), là một dân biểu đối lập, thủ lĩnh phong trào quần chúng Phật giáo”.

Sau 1975, đương sự làm Phó Chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân, bên cạnh Ủy Ban Nhân Dân. Hội đồng chả có quyền hạn gì cả, rồi hắn bị đá ra. Vợ và con vượt biên qua Úc. Có đứa con gái đang sống ở Minnesota, nhưng không nhìn cha.

3.2. Dân biểu Đinh Văn Đệ

Sau năm 1975, nhiều người “bức xúc” khi thấy cựu dân biểu Đinh Văn Đệ ra vào làm việc trong Ủy Ban Nhân Dân Thành phố Sài Gòn. Võ văn Kiệt cho biết : Hắn là người Cộng Sản mà không có đảng” (Il est Communist sans party)

Đinh Văn Đệ

3.2.1. Đinh Văn Đệ là lính VNCVH

Tờ báo viết: “Ông Đinh Văn Đệ bị động viên đi lính rồi trở thành trung tá Chánh văn phòng Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH (1954-1961). Làm Tỉnh trưởng Tuyên Đức kiêm Thị trưởng Đà Lạt (1963). Tỉnh trưởng Bình Thuận (1964-1967).

Năm 1967, ra ứng cử dân biểu Quốc hội. Giữ chức Chủ tịch Ủy Ban Quốc Phòng Hạ Viện. Tổng thống Thiệu cử ông làm “trưởng phái đoàn” sang Mỹ xin viện trợ khẩn cấp. Kết quả chuyến đi, ông Đệ được Mặt Trận Giải Phóng Dân Tộc Miền Nam tặng thưởng Huân Chương Chiến Công hạng nhất.”

Đinh Văn Đệ phát biểu: “Tôi được giáo dục từ nhỏ, mang sẵn trong lòng tình yêu nước thực sự, yêu con người thực sự, không phân biệt tôn giáo, không phân biệt chính thể. Bị động viên, tôi đành phải đi lính, và luôn luôn giữ cái tâm lành, trung thực, ngay thẳng. Bao nhiêu năm đeo lon, đeo súng, tôi không một lần sát sanh. Bây giờ xuất gia, theo đạo Cao Đài”.

Đinh Văn Đệ sinh năm 1924, mồ côi cha lúc 15 tuổi. Nhà nghèo, học hết Trung học đệ nhất cấp rồi ra đi dạy học, theo đạo Cao Đài.

3.2.2. Người có công xây dựng gián điệp U 4

Năm 1969, danh sách điệp viên của tình báo chiến lược Việt Cộng có thêm một tên mới, Đinh Văn Đệ, bí số U 4.

Người có công đầu, móc nối, tác động, xây dựng U 4, là Đinh Văn Út, chú của Đinh Văn Đệ. Út có bí danh là Chín Mẫn, sinh năm 1919 tại Châu Đốc. Chín Mẫn thuộc phòng tình báo T4 của Thành Ủy Sài Gòn Gia Định, thuộc Trung Ương Cục miền Nam, còn gọi là Cục R, B2 và “Ông Cụ”. T4 do Mười Hương phụ trách.

Năm 1969, Đinh Văn Đệ cung cấp tài liệu kinh tế hậu chiến của VNCH, chính Đệ lấy xe riêng đưa người và tài liệu đến nơi an toàn. Cũng năm nầy, Đệ thoả thuận và tiếp nhận toàn bộ qui ước liên lạc, mực mật, giấy viết mực mật, thuốc hiện mực mật, vật ngụy trang, mật khẩu giao liên… nói chung, Đinh Văn Đệ, Chủ tịch Ủy Ban Quốc Phòng Hạ Viện Quốc Hội VNCH, đã chính thức trở thành một gián điệp của Việt Cộng, mang bí số U 4 trực thuộc phòng Tình báo mật danh J.22 của Cục R (còn gọi là B2). Em của Đinh Văn Đệ là Đinh Văn Huệ, trước làm chính trị viên tiểu đoàn giao thông vũ trang thuộc J. 22

Đinh Văn Đệ

Đinh Văn Đệ kể những chiến công như sau:

1). Kế hoạch oanh kích Lộc Ninh

“Sau khi ta (VC) giải phóng Phước Long ngày 6-1-1975, đồng chí Phạm Hùng muốn biết địch (VNCH) có ý định tái chiếm Phước Long hay không? Tôi được giao phó nhiệm vụ trả lời câu hỏi nầy.

Trước hết, tôi điện qua Phủ Thủ Tướng, mời Tổng trưởng Quốc Phòng ra điều trần trước Hạ Viện, tại sao thất thủ Phước Long? Trách nhiệm của ai?

Tại buổi điều trần, Tổng trưởng QP đổ mồ hôi hột, bối rối vì bị chất vấn sôi nổi, tới tấp. Tôi binh vực và đề nghị, mỗi lần điều trần như thế nầy vất vả lắm, vậy Bộ QP cấp cho tôi cái giấy được tự do ra vào các nơi liên hệ, để hỏi trực tiếp các cấp chỉ huy phần hành. Thế rồi, với tờ giấy trong tay, tôi đến Phòng Hành Quân, thì gặp ngay người quen biết cũ, là một chuẩn tướng, ông ta nói: “Đại ca đừng lo. Ai lại dại gì kéo quân đi lấy lại nơi mà mình phòng thủ đã bị thất bại. Tôi sẽ trả thù bằng cách dội bom cho nát Lộc Ninh”.

Tôi báo cáo tin đó. Vài hôm sau, địch (VNCH) đã ném bom Lộc Ninh, nhưng quân ta tránh được thiệt hại.

2). Trung Ương Cục ở đâu?

Trung Ương Cục Miền Nam (TWCMN) hay Cục R, B2, “Ông Cụ”, là cơ quan đại diện cho Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, để chỉ đạo chiến trường miền Nam. Ban Anh ninh TWCMN do thiếu tướng Cao Đăng Chiếm phụ trách từ năm 74 đến 75.

Ban An Ninh T4 thuộc về Thành Ủy Sài Gòn Gia Định do Mười Hương phụ trách.

TWCMN hỏi tôi là địch (VNCH) có biết Cục R ở đâu không?

Tôi gọi điện qua Bộ QP/VNCH xin 3 chiếc trực thăng, cho tôi là Chủ tịch Ủy Ban QP/HV, cho Trung tướng Tôn Thất Đính, nghị sĩ, Chủ tịch UB/QP Thượng Viện và cho Trung tướng Trần Văn Đôn, Phó Thủ tướng, mỗi người một chiếc trực thăng, thành lập một phái đoàn đi ủy lạo binh sĩ đang cố thủ tại Pleiku, Đà Nẳng và Bến Cát (SĐ 5 đóng ở Bình Dương). Đi đến đâu tôi cũng hỏi các cấp chỉ huy “Địch nó biết rõ vị trí của ta, vậy ta có biết Cục R ở đâu không? Tôi đúc kết các câu trả lời và báo cáo về Cục R.

3). Xin viện trợ để cắt viện trợ

“Tôi tham gia phái đoàn sang Mỹ để xin viện trợ khẩn cấp, vì Thiệu ngoan cố, cố chống giữ. Phái đoàn chia nhau đi “vận động hành lang” với các cơ quan và chính khách Mỹ. Trước khi đi, tôi suy nghĩ, làm thế nào để vận động xin viện trợ mà kết quả là bị cắt viện trợ. Khi sang Mỹ, mỗi dân biểu, nghị sĩ đều có nhân viên của toà đại sứ đi kèm, nếu sơ hở là bị lộ ngay.

Với cái chiêu “nói vậy mà không phải vậy”, làm cho các đại biểu trong đoàn thấy tôi là người tận tâm, tha thiết nhất trong việc xin viện trợ để cứu chế độ Sài Gòn.

Với mục đích làm cho Mỹ nản chí và bỏ cuộc, tôi đưa ra hình ảnh của người lính VNCH không còn muốn chiến đấu, đã bỏ chạy bằng cách níu càng trực thăng, trốn ra khỏi chiến trường, thì người Mỹ hiểu ngay là họ phải làm gì.

Khi tiếp phái đoàn, Tổng thống G. Ford cho biết: “Thôi các bạn cứ yên tâm ra về, tôi sẽ cử một viên tướng qua thị sát tình hình rồi sẽ có quyết định sau”. Nghe vậy, tôi hiểu là Mỹ đã bỏ cuộc”.

Theo chỉ thị của trên, Đinh Văn Đệ đã đưa một gián điệp mang bí danh “Số 6” vừa tốt nghiệp cao học nước ngoài vào làm việc trong Ủy Ban QP của Hạ Viện QH/VNCH.

Đinh Văn Đệ qua cái nhìn họa sĩ Ớt vào thời điểm trước năm 1975

Năm 1972, tình báo Hà Nội đã nhận đầy đủ chi tiết về hệ thống tổ chức, về quân số ở các quân khu, về ngân khoản QP/VNCH, thậm chí còn nhận những khoản viện trợ không công khai cho VNCH, ẩn dưới chương trình PL (Program Law), thương mại hoá, tức không viện trợ bằng tiền, mà bằng hàng hoá, để VNCH bán lấy tiền dùng cho quân sự.

Sau khi 2 giao liên Ngô Viết Triều và Nguyễn Thị Thành bị bắt, cuối năm 1971, Đinh Văn Đệ được chuyển sang hoạt động đơn tuyến, nhận lịnh trực tiếp của Cục R thông qua một nữ tình báo giao liên.

Đinh Văn Đệ

Đinh Văn Đệ hiện sống ở Sài Gòn vẫn khỏe mạnh và nổi tiếng là một Thiên Vương Tinh đức cao trọng vọng của đạo Cao Đài.

Có một điều Đinh Văn Đệ dấu đầu lòi đuôi là “tôi luôn luôn có cái tâm lành, trung thực và ngay thẳng”. Một tên gián điệp phản quốc, sống dối trá, hành động phản bội mà còn cái gì gọi là tâm lành, trung thực, ngay thẳng cho được?

Sinh viên nằm vùng
4.1. Danh sách 16 sinh viên bị chính quyền VNCH bắt giữ

Huỳnh Tấn Mẫm, Dương Văn Đầy, Lê Thành Yến, Phùng Hữu Trân, Trần Khiêm, Đỗ Hữu Ứng, Lê Anh, Võ Ba, Đỗ Hữu Bút, Hồ Nghĩa, Cao Thị Quế Hương, Trương Hồng Liên, Trương Thị Kim Liên, Võ Thị Tố Nga.

4.2. Danh sách sinh viên thoát ly ra căn cứ Bắc Lộ 7, Campuchia

Phan Công Trình, Nguyễn Đình Mai,Tôn Thất Lập, Trần Long Ân, Nguyễn Văn Sanh, Lê Thành Yến, Trương Quốc Khánh, Huỳnh Ngọc Hải, Huỳnh Quang Thư, Dương Văn Đầy, Trần Ngọc Hảo, Hai Nam, Năm Sao, Trần Thị Ngọc Dung, Hà Văn Hùng, Trương Quốc Khoách.

4.3. Sinh viên Việt Cộng nằm vùng Huỳnh Tấn Mẫm

4.3.1. Huỳnh Tấn Mẫm

Huỳnh Tấn Mẫm tên thật là Trần Văn Thật, sinh năm 1943 tại Sài Gòn. Trước 1975 là một đảng viên cộng sản nằm vùng, hoạt động công khai ở Sài Gòn. Sau 1975, học tiếp y khoa, ra bác sĩ. Sang học Liên Xô về Triết học Mác Lênin.

Trở về VN được cử làm Tổng Biên Tập báo Thanh Niên. Là thành viên của Mặt Trận Tổ Quốc và hội viên Hội Liên Hiệp Thanh Niên.

Với những chức vụ như thế, Huỳnh Tấn Mẫm (HTM) trở thành một cán bộ thuộc hàng cao cấp, có tiếng tâm của Sài Gòn.

Huỳnh Tấn Mẫm

4.3.2. Huỳnh Tấn Mẫm mở mắt nhưng quá trễ

Con đường hoạn lộ của HTM bị nhiều trắc trở, vì thực tế sau 1975 cho thấy, cái quan điểm tự do dân chủ kiểu “tư sản” của miền Nam không còn được áp dụng trong chế độ chuyên chế XHCN. Ngoài HTM ra, các sinh viên VC khác cũng đều vở mộng, cho nên đã thể hiện những hành động bị cho là “chệch hướng”, không được lòng đảng vì khác đường lối, nên bị hạ tầng công tác, loại trừ.

Đã vậy, vợ của cán bộ cao cấp lại làm chủ hụi và giựt hụi. Vợ ra toà lãnh án đã đành, Huỳnh Tấn Mẫm còn bị kêu ra toà làm chứng chống lại vợ, nên mất uy tín.

Thế là một cuộc đảo chánh trong nội bộ, đã khai trừ HTM ra khỏi tờ báo Thanh Niên năm 1990. Được chuyển về Hội Hồng Thập Tự, làm bác sĩ phụ trách phòng mạch miễn phí, thế là hết cơ hội chấm mút, thu hoạch như các đồng chí khác trên đường hữu sản hoá cán bộ trong thời đổi mới, mở cửa.

Mở phòng mạch ngoài giờ, chuyên chăm sóc da mặt, nặn mụn cho phụ nữ, nhưng chẳng có ai chiếu cố tới, vì bác sĩ cách mạng, có một thời không được bịnh nhân tin tưởng bằng “bác sĩ ngụy”. Riêng cá nhân HTM, trước kia chỉ lo biểu tình, đấu tranh, chạy trốn và ở tù, thì còn ngày giờ đâu mà học với hành. Hơn nữa, đảng cần “hồng” hơn “chuyên”, chỉ cần có quan điểm lập trường 101% cộng sản là một bác sĩ tốt rồi. Phòng mạch ế. Bị gán là bác sĩ chính trị, mà thứ chính trị của CNCS đã bị ném vào sọt rác từ lâu rồi. Người ta nhận xét: “bác sĩ nửa vời, chính trị nửa vời, cuộc đời cũng nửa vời, gia đình tan nát, sự nghiệp tiêu tan. Hình ảnh “anh hùng” vang bóng một thời, làm rung chuyển chế độ miền Nam đã chấm dứt trong cay đắng, chán chường, tiêu cực, mệt mõi”.

Kể ra ông trời cũng có con mắt.

Thành Đoàn Cộng Sản Sài Gòn Gia Định lộng hành
Thành Đoàn là tên gọi tắt của Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh đang hoạt động trong nội thành Sài Gòn.

5.1. Thành Đoàn Cộng Sản giết sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật

Ngày 28-6-1971, Biệt Động Thành bắn chết sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật ngay tại hành lang trường Luật Sài Gòn.

Ban ám sát Thành Đoàn cử 2 tên tới Đại Học Luật Khoa, số 4 đường Duy Tân, nhận là người nhà muốn gặp Lê Khắc Sinh Nhật có việc cần. Lúc đó, sắp tới mùa thi cuối năm, Nhật đang hướng dẫn sinh viên năm thứ nhất về cách thức thi cử tại một giảng đường. Nhật vừa ra tới hành lang, thì một tên móc súng bắn liền 3 phát vào ngực. Hắn phóng lên một chiếc Honda nổ máy chờ sẵn. Hắn ném lại một quả lựu đạn nhưng may mắn, lựu đạn không nổ. Cảnh sát gác bên ngoài bắn 3 phát chỉ thiên. Nhạc sĩ Vũ Thành An sáng tác một bài hát tưởng niệm Lê Khắc Sinh Nhật.

Lý do giết SV Lê Khắc Sinh Nhật.

Thành Đoàn CS giết SV Lê Khắc Sinh Nhật (LKSN) vì 2 lý do:

Một là răn đe các sinh viên thuần túy, có tinh thần quốc gia.

Hai là để trả mối hận bị đánh bại trong 2 cuộc bầu cử, mà Liên danh của LKSN đã thắng Liên danh SV Việt Cộng Trịnh Đình Ban, trong cuộc bầu cử Ban Đại Diện SV trường Luật niên khoá 1970-1971. Và đã thắng Liên danh SV/VC trong tay Thành Đoàn trong cuộc bầu cử Ban Đại Diện Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn, tại Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp (Nông Lâm Súc) ngày 20-6-1971. Trong cuộc bầu cử nầy, khi thấy kết quả nghiêng về phía Liên danh LKSN do SV Lý Bửu Lâm đứng đầu, thì bọn SV/VC giở ngay bản chất côn đồ, nhảy lên bục “đá thùng phiếu để hủy bỏ kết quả bầu cử” và ấu đả, hỗn chiến xảy ra” (Trích trong “Trui rèn trong lửa đỏ” trang 21 của thiếu tướng Trần Bạch Đằng).

Bị thất bại trong cuộc bầu cử, Thành Đoàn CS cay cú, đưa ra 2 quyết định:

Một là, sát hại SV Lê Khắc Sinh Nhật.

Hai là, chỉ thị cho SV Huỳnh Tấn Mẫm, tập họp một số SV tại Tổng Vụ Thanh Niên Phật Tử, số 294 Công Lý, vào ngày 28-7-1971 để bầu ra một tổ chức ma, chưa bao giờ có, đó là “Tổng Hội Sinh Viên VN” do Huỳnh Tấn Mẫm làm Chủ tịch. Tổ chức nầy không đại diện cho ai cả, ngoài đám SV/VC và một số ít bị lừa.

Quyết định hạ sát SV Lê Khắc Sinh Nhật là một hành động tội ác của Thành Đoàn CS/SG.

5.2. Thành đoàn CS/SG giết GS Nguyễn Văn Bông

Ngày 10-11-1971, SV/VC Vũ Quang Hùng (bí danh Ba Diệp, năm thứ 3 Khoa học) và tên Lê Văn Châu, dùng chất nổ ám sát chết GS Nguyễn Văn Bông, Viện trưởng Quốc Gia Hành Chánh, tại ngã tư Cao Thắng – Phan Thanh Giản. Hai tên Hùng và Châu thuộc Trinh sát võ trang bí số S1, hoạt động nội thành SG-GĐ, thuộc Ban An ninh T4 của Thành Ủy SG-GĐ (trong mật khu). Cả hai bị bắt, đày đi Côn Đảo.

Sau ngày 30-4-1975, Vũ Quang Hùng viết : “Tôi ám sát người sắp làm thủ tướng” và rất hảnh diện về thành tích đó. Tên Hùng giải thích lý do giết GS Nguyễn Văn Bông như sau: “Tin tình báo cho biết, GS Nguyễn Văn Bông sẽ làm thủ tướng vì chính quyền ngụy muốn chuyển từ quân sự sang dân sự. GS Bông là một trí thức rất có uy tín mà lên làm Thủ tướng, thì cách mạng sẽ khó khăn hơn. Để giữ bí mật, tôi đặt tên mục tiêu phải giết với bí số G.33”.

Đến tháng 4 năm 2000, trong lễ kỷ niện 25 năm ngày “chiến thắng 30 tháng 4”, nhà báo chuyên về tình báo Nam Thi của báo Thanh Niên, cũng kể lại “thành tích” nầy, trong đó có sự trợ giúp đắc lực của SV kiến trúc Nguyễn Hữu Thái, người đã theo tướng Dương Văn Minh đến đài phát thanh để tuyên bố đầu hàng trong ngày 30-4-1975. Chính SV Nguyễn Hữu Thái làm “xướng ngôn viên bất đắt dĩ”, đã giới thiệu tướng DVM đọc tuyên bố. Sau đó, Nguyễn Hữu Thái xuất cảnh sang Canada theo diện đoàn tụ gia đình.

Phu nhân của GS Bông có lẻ đã biết tên tòng phạm nầy.

Trong phỏng vấn của đài RFA, ký giả Mạc Lâm ghi lại như sau: “Đã hơn 40 năm, những nạn nhân như bà Lê Thị Thu Vân, tức bà Jackie Bông, phu nhân của cố giáo sư lừng danh Nguyễn Văn Bông, bị tên SV Vũ Quang Hùng ám sát, tuy không bao giờ quên nổi biến cố bi thương, bổng ập xuống cuộc đời bà và các con nhỏ dại của bà năm xưa. Nhưng bà đã lấy tâm Phật mà “cầu nguyện cho ông ấy (tức tên Vũ Quang Hùng, kẻ đã giết chồng bà) và mong nhà cầm quyền Hà Nội “mở mắt ra”, “mở tấm lòng ra”. (RFA ngày 5-5-2011)

Ngoài việc ám sát GS Nguyễn Văn Bông, Thành Đoàn còn ném lựu đạn M-26 vào xe của BS Lê Minh Trí, Tổng trưởng GD&TN ngày 6-1-1969.

Hai tháng sau, đến lượt BS Trần Anh, Tân Viện Trưởng Viện Đại Học Sài Gòn, bị bắn chết trước cổng trường Chu Văn An, bên cạnh Đại học xá Minh Mạng, ngang nhà thờ Ngã Sáu, Chợ Lớn. BS Trần Anh đang đi bộ từ Bộ Y Tế trên đường về nhà ở bên cạnh Đại học xá Minh Mạng.

6* Phan Nhật Nam tố cáo Việt Cộng nằm Vùng

6.1. Thiếu tá “VC Killer” Thái Quang Chức

Trong bài viết tựa đề “Những tên Việt Cộng nằm vùng”, một thiếu tá Hải quân có danh hiệu là “VC Killer” mang tên Thái Quang Chức, em của tướng Thái Quang Hoàng.

Năm 1957, thanh niên Thái Quang Chức lội qua sông Bến Hải vượt tuyến vào Nam. Tốt nghiệp trường Bộ Binh Thủ Đức, về làm việc tại Bộ Tư Lịnh Hải Quân Vùng 4, Sông Ngòi, Mỷ Tho.

Năm 1970, mang lon thiếu tá, nổi tiếng là “VC Killer”, vì sau cuộc hành quân, xác VC được kéo chạy trên sông để biểu dương ý chí chống Cộng.

Trong những ngày sau cùng của tháng 4 năm 1975, tướng Thái Quang Hoàng cho người em xuống Mỷ Tho gọi Chức về để cùng gia đình di tản, đương sự quyết định ở lại để góp phần xây dựng quê hương.

Trình diện học tập cải tạo, Chức được đưa đến trại Hoàng Liên Sơn.

Hai năm sau, năm 1977, một người mặc thường phục đến bộ chỉ huy đoàn 776, đưa thiếu tá “VC Killer” ra khỏi trại, về làm nhiệm vụ mới.

6.2. Trung úy Trần Trung Phương, tiểu đoàn 3 Nhảy dù, VC nằm vùng

Do được giới thiệu, tác giả đến một đường dây chạy giấy xuất cảnh. Đến một cơ sở không có bảng hiệu, nhân viên thường phục tiếp đón với thái độ “chúng tôi đã biết rõ tất cả”, “chào anh Nam, anh có mạnh không?”. Anh ta nói: “Tôi biết anh nhiều lắm”, rồi mở tủ hồ sơ lấy ra cho coi Chứng Chỉ Nhảy Dù do Trung Tâm Huấn Luyện Sư Đoàn Dù cấp, có ký tên đóng dấu của trung tá Trần Văn Vinh.

Anh ta tự giới thiệu: “Trung úy Trần Trung Phương, gốc Đại Đội 33, tiểu đoàn 3 Dù, đơn vị cuối cùng là “Biệt Đội Quân Báo Điện Tử Sư đoàn. Là nhân viên Đặc vụ Sở Phản Gián Bộ Nội Vụ (Cộng Sản).

Điều kiện đưa ra, tôi có thể làm hồ sơ cho anh ra khỏi VN tối đa là 8 tháng. Gia đình anh tại Mỹ phải trả cho người của chúng bên đó 2,000 đô là, và kèm thao một số điều kiện…

“Lẽ tất nhiên, tôi không chấp nhận điều kiện của Phương, từ 2,000 đô la đến “những điều kiện khác…”.

Sau đó, năm 1993, để giúp một người quen cần phải xuất cảnh để giải quyết những khó khăn, tôi tìm đến Trần Trung Phương ở một địa chỉ mới, là một văn phòng ở khách sạn đường Nguyễn Văn Trỗi, nhân viên văn phòng cho biết, ông Phương đang Hoa Kỳ, ở vùng Westminster, Cali.

Trong cuộc hành quân Lam Sơn 719, Hạ Lào, những bãi đáp đổ quân, những vị trí tấn công, toạ độ dội bom B-52 của SĐ Dù, đã bị quân báo VC giải mã từ cơ quan đầu mối, tối cao, là Biệt Đội Điện Tử và Phòng Hành Quân SĐ.

Ngày 30-4-1975, viên hạ sĩ quan ở đơn vị đó mà tôi biết, đã dẫn trung tá Nguyễn Văn Tư, Chỉ huy trưởng Tổng Hành Dinh SĐ Dù, qua Camp Davis để giao nộp hồ sơ trận địa của đơn vị mà hạ sĩ quan nầy đã lưu giữ từ hơn 10 năm trước đó.

Phan Nhật Nam: “Tôi có bổn phận chỉ đích danh những cá nhân tác hại, điển hình như Trần Trung Phương, Thái Quang Chức, những hạ sĩ quan và những công an VC, đã đi theo diện ghép với những gia đình HO và ODP hiện tràn lan khắp các cộng đồng người Việt hải ngoại”.

Ngoài những tên VC nằm vùng mà ông Phan Nhật Nam nêu trên, còn có 1 tên vô cùng lợi hại, đó là một thượng sĩ.

“Giữa tháng 4, 1975, Bộ Chính Trị nêu vấn đề, nếu chúng ta đánh lớn, liệu Mỹ có nhảy vào cứu nguy hay không?

Giải đáp câu hỏi nầy là công lao của đồng chí Nguyễn Văn Minh, là thượng sĩ giữ hồ sơ tuyệt mật của Cao Văn Viên. Lúc đó, thư của TT/HK gởi cho Thiệu: “Cuộc chiến tranh VN coi như đã chấm dứt đối với Mỹ, chi viện 700 triệu đô la, còn mọi việc khác thì tùy theo quý ngài định liệu”. Bản sao bức thư được gởi cho Cao Văn Viên. Đồng chí Minh lập tức chép lại, gởi ra bộ chỉ huy miền. Nhờ tài liệu nầy mà BCT nắm được điểm yếu của địch, nên nêu phương châm tấn công “Thần tốc – Táo bạo – Chắc thắng”.

7* “Những bí ẩn của báo Người Việt”

Đó là cái tựa của bài viết trên tờ SGN ngày 28-7-2012.

Căn cứ vào 2 trang web Tân Đại Dương và trang tài liệu 401k-plans, để xác định “Nguoi Viet Daily News không phải là một công ty,, “Corporation Nguoi Viet Inc.” như đã công bố trên báo chí. Tác giả bài viết đặt câu hỏi: “Ai là chủ thực sự của báo Người Việt?”

Đây là một câu hỏi cần được phải trả lời để đánh tan những nghi ngờ gần như xác định về báo Người Việt, đang sôi nổi trong những ngày gần đây. Đương nhiên là báo NV có quyền không trả lời, tuy nhiên, nếu không trả lời rõ ràng và hợp lý thì dễ biến sự nghi ngờ trở thành xác định.

Hôm nọ, xem ông Ngô Kỷ liệt kê “thành tích” của báo Người Việt trên You Tube, thì quả thật, báo Người Việt rất đúng, chẳng sai tí nào đối với những tố cáo của các đoàn thể vừa qua. Hết phương chối cãi. Những lời lẽ binh vực xem như ngụy biện, không thuyết phục.

8* Kết

Đem tình trạng “Việt Cộng nằm vùng ở miền Nam trước năm 1975”, đặt vào tình trạng của phong trào đấu tranh cho một nước VN tự do, dân chủ, nhân quyền hiện tại, thì mới thấy rõ bài bản, âm mưu và kỹ thuật đánh phá của VC trong nước. Thời nào cũng vậy, ở đâu cũng có bọn lưu manh nằm vùng cả. Bản chất của bọn nằm vùng là gian manh, xảo trá và phản bội, tôi ác của bọn chúng là đã góp phần đưa dân tộc VN vào chế độ độc tài Cộng Sản hiện nay.

Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ, đừng có tưởng chết là hết.

Trúc Giang
nguon

Advertisements


Share this:
TwitterFacebook19Google

This entry was posted in zThông Tin. Bookmark the permalink.
← VNCH Hơn Hẳn Viet Nam Cộng SảnNgười Việt ở Mỹ không có giấy tờ có thể bị trục xuất ? →
Leave a Reply

Enter your comment here...


Mưa Phùng

unread,
Mar 4, 2018, 1:25:28 AM3/4/18
to
(Tiếp theo và Hết)


........... https://haiz00.wordpress.com/2017/04/15/nam-vung-tu-thoi-viet-nam-cong-hoa-den-hai-ngoai/

Giải đáp câu hỏi nầy là công lao của đồng chí Nguyễn Văn Minh, là thượng sĩ giữ hồ sơ tuyệt mật của Cao Văn Viên. Lúc đó, thư của TT/HK gởi cho Thiệu: “Cuộc chiến tranh VN coi như đã chấm dứt đối với Mỹ, chi viện 700 triệu đô la, còn mọi việc khác thì tùy theo quý ngài định liệu”. Bản sao bức thư được gởi cho Cao Văn Viên. Đồng chí Minh lập tức chép lại, gởi ra bộ chỉ huy miền. Nhờ tài liệu nầy mà BCT nắm được điểm yếu của địch, nên nêu phương châm tấn công “Thần tốc – Táo bạo – Chắc thắng”.

7* “Những bí ẩn của báo Người Việt”

Đó là cái tựa của bài viết trên tờ SGN ngày 28-7-2012.

Căn cứ vào 2 trang web Tân Đại Dương và trang tài liệu 401k-plans, để xác định “Nguoi Viet Daily News không phải là một công ty,, “Corporation Nguoi Viet Inc.” như đã công bố trên báo chí. Tác giả bài viết đặt câu hỏi: “Ai là chủ thực sự của báo Người Việt?”

Đây là một câu hỏi cần được phải trả lời để đánh tan những nghi ngờ gần như xác định về báo Người Việt, đang sôi nổi trong những ngày gần đây. Đương nhiên là báo NV có quyền không trả lời, tuy nhiên, nếu không trả lời rõ ràng và hợp lý thì dễ biến sự nghi ngờ trở thành xác định.

Hôm nọ, xem ông Ngô Kỷ liệt kê “thành tích” của báo Người Việt trên You Tube, thì quả thật, báo Người Việt rất đúng, chẳng sai tí nào đối với những tố cáo của các đoàn thể vừa qua. Hết phương chối cãi. Những lời lẽ binh vực xem như ngụy biện, không thuyết phục.

8* Kết

Đem tình trạng “Việt Cộng nằm vùng ở miền Nam trước năm 1975”, đặt vào tình trạng của phong trào đấu tranh cho một nước VN tự do, dân chủ, nhân quyền hiện tại, thì mới thấy rõ bài bản, âm mưu và kỹ thuật đánh phá của VC trong nước. Thời nào cũng vậy, ở đâu cũng có bọn lưu manh nằm vùng cả. Bản chất của bọn nằm vùng là gian manh, xảo trá và phản bội, tôi ác của bọn chúng là đã góp phần đưa dân tộc VN vào chế độ độc tài Cộng Sản hiện nay.

Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ, đừng có tưởng chết là hết.

Trúc Giang
nguon

Advertisements


Share this:
TwitterFacebook19Google

This entry was posted in zThông Tin. Bookmark the permalink.
← VNCH Hơn Hẳn Viet Nam Cộng SảnNgười Việt ở Mỹ không có giấy tờ có thể bị trục xuất ? →
Leave a Reply

Enter your comment here... https://haiz00.wordpress.com/2017/04/15/nam-vung-tu-thoi-viet-nam-cong-hoa-den-hai-ngoai/




C'est Si Bon

unread,
Mar 5, 2018, 5:05:23 PM3/5/18
to

https://www.peoplesworld.org/article/vietnam-50-years-after-the-tet-offensive/



Việt Nam: 50 năm sau cuộc tấn công Tết
Ngày 5 Tháng 3 Năm 2018 10:26 Sáng CST THEO CJ ATKINS


Việt Nam: 50 năm sau cuộc tấn công Tết

Cảnh sát trưởng miền Nam Việt Nam Nguyễn Ngọc Loan thực hiện nghi ngờ thành viên của Việt Cộng Nguyễn Văn Lí, trên đường phố Sài Gòn vào ngày mùng 2 Tết Mậu Thân năm 1968. | Eddie Adams / AP

Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam - Trên đường phố nhộn nhịp của thành phố Hồ Chí Minh, ít nhất là một lúc, có thể quên rằng đây là trung tâm của vùng chiến tranh. Cách đây hơn năm mươi năm, vào ngày 30 tháng 1 năm 1968, căn cứ của Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Sài Gòn (như thành phố này đã được biết đến) đã bị quân du kích của Mặt trận Giải phóng Dân tộc chiếm lại (NLF). Họ quản lý để giữ cho sáu giờ trước khi lính nhảy dù Hoa Kỳ lấy lại hợp chất, để lại khu vực rải rác với các cơ quan của máy bay chiến đấu NLF. Những cảnh tương tự được lặp lại khắp thành phố và cả nước.

Cuộc đình công bất ngờ của NLF (hay Việt Cộng) đã để lại cho quân đội Hoa Kỳ và Nam Việt Nam choáng váng. Đó là một phần của đợt tấn công lớn hơn được khởi động cùng với kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, hay Tết, kéo dài suốt năm 1968. Cho đến thời điểm đó, rất ít người tin rằng các lực lượng Cộng sản có sức mạnh để khởi động một chiến dịch như vậy .

Hy vọng gây sức ép về khả năng quân sự của Nam và phá vỡ ý muốn của Mỹ để tiếp tục chiến đấu, các nhà lãnh đạo của Quân đội Nhân dân Việt Nam và các nhà lãnh đạo Bắc Việt đã chỉ đạo các chiến binh của họ "nứt bầu trời và lắc đất". Tuy nhiên, như cuộc tấn công vào Đại sứ quán, một thảm họa, ít nhất là từ quan điểm quân sự. Ảo thuật áp đảo và lợi thế công nghệ của quân đội Hoa Kỳ và quân đội của nền độc tài Nam Việt Nam ở Sài Gòn đã đẩy lùi NLF và gây ra tổn thất nặng nề cho các lực lượng giải phóng.

Nhưng từ một quan điểm tuyên truyền và chính trị, Cuộc Tết Mậu Thân là thành công vang dội, chứng tỏ cả những người lãnh đạo ủng hộ Hoa Kỳ không được ưa chuộng cũng như phá hoại các tuyên bố của chính phủ Mỹ về chiến thắng sắp tới của họ. Người NLF có thể triển khai một lực lượng du kích đáng kể ở miền Nam Việt Nam vì một cuộc tấn công với quy mô này chỉ có thể có được với sự hỗ trợ tích cực của thường dân trên mặt đất; đây không phải là quân xâm lược bên ngoài. Căn cứ cơ sở của chế độ Tổng tư lệnh Nguyễn Văn Thiệu - nhà độc tài của Nam - đã quá mỏng đến nỗi Việt Cộng dường như có thể tấn công bất cứ nơi nào vào bất cứ lúc nào. Sự trốn chạy khỏi quân đội của ông đã tăng lên.

Trở lại Mỹ, bức tranh hồng hào về chiến tranh mà chính quyền Johnson đã vẽ đã bị phơi bày dưới hình thức tưởng tượng. Các tiêu đề hét lên, "Việt Cộng xâm chiếm Đại sứ quán Hoa Kỳ" là trái ngược với tuyên bố rằng kẻ thù đang trên bờ vực của sự đầu hàng.


Người Mỹ theo dõi cuộc Tấn công Tết xảy ra theo thời gian thực. Các cuộc tấn công làm mất uy tín của chính quyền Johnson tuyên bố rằng chiến thắng gần đối với các lực lượng Hoa Kỳ. | Warren K. Leffler / Báo chí Hoa Kỳ & Báo cáo Thế giới (Miền công cộng)

Phát biểu ý kiến ​​chủ đạo nổi bật trong số công chúng Hoa Kỳ, tờ CBS News trích lời ông Walter Cronkite nói về Tết: "Dường như chắc chắn hơn bao giờ hết rằng kinh nghiệm đẫm máu của Việt Nam sẽ kết thúc bằng bế tắc. Để nói rằng chúng ta gần gũi hơn với chiến thắng ngày hôm nay là tin tưởng, khi đối mặt với bằng chứng, những người lạc quan đã sai lầm trong quá khứ. "

Đến cuối tháng 3 năm 1968, Tổng thống Johnson đã ra lệnh ngừng bắn trên không ở Hà Nội và các khu vực khác của miền Bắc Việt Nam. Nixon sau đó sẽ đi cùng và leo thang chiến dịch một lần nữa, nhưng sau Tết, sẽ không có cuộc biểu tình nào cho người Mỹ chiến tranh trở lại. Thủy triều quay về Việt Nam.

Cuộc xung đột ở Đông Nam Á-Campuchia và Lào cũng là lúc Mỹ tiếp nhận bom - sẽ không kết thúc trong bảy năm nữa, cho đến tháng 4 năm 1975. Tuy nhiên, trong quá trình hồi tưởng, người ta chết sau cuộc Tết Mậu Thân, kết cục cuối cùng khá rõ ràng . Với quyết định của Johnson để chấm dứt chiến dịch ném bom, Thiệu biết ngày của ông đã được đánh số. Người Mỹ chắc chắn sẽ rút lui được, và Việt Nam sẽ được thống nhất. Bị bỏ rơi bởi người dân của mình và bỏ rơi bởi đồng minh Hoa Kỳ của mình, chính phủ của ông không có hy vọng sống sót.

Một vài thế hệ đã lớn lên ở một Việt Nam thống nhất và tự do. Những xác chết đã từng nằm trên đường phố Sài Gòn đã biến mất, và các tòa nhà bị hư hỏng chủ yếu là sửa chữa và xây dựng lại. Nhưng vết thương chiến tranh vẫn có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Các thiết bị quân sự bị bỏ rơi của Hoa Kỳ được bảo quản trên cơ sở bảo tàng và các căn cứ của chính phủ Nam Việt Nam trước đây đã chấm dứt cảnh quan thành phố. Các di tích của những người rơi vào tay giải phóng đất nước từ chủ nghĩa thực dân và sự thống trị của nước ngoài đều phổ biến.

Di sản chiến tranh vẫn còn cảm thấy mạnh mẽ ở vùng ngoại ô thành phố Hồ Chí Minh, nơi mà một số cuộc chiến tranh khắc nghiệt nhất xảy ra. Tại Củ Chi, mạng lưới đường hầm cho phép các chiến binh NLF trốn tránh quân đội Hoa Kỳ (và người Pháp trước mặt họ) và tấn công, theo nghĩa đen, từ dưới đất hiện đang mở ra cho việc thăm dò. Leo xuống bên trong bóng tối, những hành lang chật hẹp hàng chục feet dưới bề mặt chỉ trong vài phút có thể làm cho ngay cả những người sợ hãi nhất cũng bắt đầu cảm thấy bị mắc kẹt. Chi tiêu nhiều ngày hoặc vài tuần xuống dưới đó với hàng chục người khác trong khi những chiếc máy bay ném bom B-52 làm bạn từ phía trên không thể tưởng tượng nổi.

Các nhà sử học đã miêu tả khu vực Củ Chi bên ngoài thành phố Hồ Chí Minh là "vùng đất bị đánh bom, bắn phá, tràn ngập, và tàn phá nhất trong lịch sử chiến tranh".

Ngay cả trên mặt đất, dấu hiệu của quá khứ vẫn còn dễ tìm. Có tất cả các miệng hố bom, nhưng cũng có rất nhiều cây non-hàng sau khi trồng cây trong một nỗ lực để thay thế các thực vật bị đầu độc và bị giết bởi chiến tranh hóa học của Mỹ.

Các nhà sử học đã miêu tả huyện Củ Chi bên ngoài thành phố Hồ Chí Minh là "vùng đất bị đánh bom, hỏa hoạn, tàn phá và tàn phá nặng nề nhất trong lịch sử chiến tranh." Cũng giống như các bệnh viện và trung tâm điều trị vẫn còn đầy những người Việt Nam bị biến dạng và tàn tật ngày nay, những cánh đồng phục hồi của Củ Chi cũng là di sản của Chất độc Da cam và các chất độc khác đã làm mưa cho người, động vật và thực vật sống trên mảnh đất này.

Nhưng ngoài những tưởng niệm sống động cho sự tàn phá của chiến tranh, ngày nay có một Việt Nam khác: một xã hội đang phát triển phấn đấu cho sự hiện đại và thịnh vượng. Việt Nam năm 2018 là một quốc gia đang tìm kiếm những cách mới để theo đuổi những mục tiêu lâu dài của chủ nghĩa xã hội và chủ quyền trong một thế giới bị chủ nghĩa tư bản tự do.

Long là trung tâm kinh doanh của cả nước, thành phố Hồ Chí Minh ngày nay là trung tâm của "nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa" của Việt Nam. Bản chất oxymoronic của cụm từ đó được biểu hiện một cách tượng trưng trong cuộc chiến tranh tư tưởng diễn ra trên bảng, bảng hiệu và biểu ngữ ở đây. Trong các khu vực mua sắm bận rộn, huy hiệu búa vàng của Đảng Cộng sản cạnh tranh với vòm vàng của McDonald's vì sự chú ý của công chúng. Đó là Marx so với Big Mac.


Các vòm vàng của McDonald's cạnh tranh với búa vàng của Đảng Cộng sản và liềm cho sự chú ý trên các đường phố của thành phố Hồ Chí Minh. | CJ Atkins / PW

Trong khi đó, trên đường phố, một dấu hiệu LED khổng lồ ở góc của một ngân hàng thay thế cho một quảng cáo cho các thiết bị điện tử Casio mới nhất và một lời khuyên để "toàn diện đẩy mạnh quá trình cải cách xã hội chủ nghĩa" để đáp ứng các mục tiêu của "người giàu có, mạnh mẽ, dân chủ văn minh, và công lý. "

Các quá trình cải cách , theo đó Việt Nam đã tìm cách chuyển ra khỏi mô hình kế hoạch tập trung bắt nguồn từ kinh nghiệm của Liên Xô, khởi công vào giữa những năm 1980. Chỉ trong hơn ba mươi năm, số liệu thống kê cho thấy một câu chuyện thành công, nhưng cũng có nguy cơ đang diễn ra.

Nền kinh tế Việt Nam kết hợp các hình thức sở hữu tư nhân, xã hội, hợp tác xã và sở hữu nhà nước và tuyên bố mục tiêu phát triển lực lượng sản xuất của đất nước ở trình độ cao trong khi chuẩn bị cho bước chuyển tiếp trong tương lai tới nền kinh tế xã hội chủ nghĩa.

Quyết định phân bổ kinh tế và sản xuất phần lớn được xác định bởi điều kiện thị trường, nhưng các chính phủ ưu tiên đầu tư chính là ưu tiên hàng đầu, và các ngành chiến lược của nền kinh tế vẫn đang được hướng dẫn của nhà nước. Cách tiếp cận hỗn hợp này chia sẻ các đặc điểm với mô hình kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa theo sau là Trung Quốc từ năm 1978 và đã đạt được những thành tựu đáng ghi nhận cho Việt Nam.


Bưu điện chính ở thành phố Hồ Chí Minh. | Courtesy: Wilson Tan
Kể từ năm 1986 , tỷ lệ đói nghèo ở trong nước đã giảm từ hơn 50% dân số xuống chỉ còn 3% trong hiện nay. Về mặt con người, điều đó có nghĩa là hơn hai mươi triệu người đã thoát khỏi đói nghèo. Thu nhập bình quân đầu người, trong khi đó, đã tăng từ $ 100 USD lên trên 2.000 USD. Điều này đã đẩy đất nước này trở thành một trong những nước có thu nhập trung bình thấp nhất thế giới và thấp nhất thế giới.

Từ chiến trường đến trung tâm kinh tế chưa đầy một tuổi, sự phát triển của Thành phố Hồ Chí Minh đã tạo ra bước tiến cho toàn bộ Việt Nam. Vốn đã bị chiến tranh tàn phá của một chế độ độc tài khinh rẻ chỉ nửa thế kỷ trước, bây giờ nó đã trở thành một cường quốc kinh tế cho một quốc gia đang hướng tới sự thịnh vượng. Là động lực của thí nghiệm hỗn hợp của Việt Nam, đây là nơi có ít nhất một chương về tương lai của chủ nghĩa xã hội quốc tế. Đó chắc chắn là một nơi để theo dõi chặt chẽ trong những năm tới.

TAGS:
Châu Á

lịch sử

chủ nghĩa xã hội

Việt Nam
NGƯỜI ĐÓNG GÓP
CJ Atkins CJ Atkins
CJ Atkins là biên tập viên quản lý của People's World. Ông có bằng tiến sĩ trong khoa học chính trị từ Đại học York ở Toronto và có một nền tảng nghiên cứu và giảng dạy về nền kinh tế chính trị và chính trị và ý tưởng của người Mỹ trái.
Ngoài công việc của mình tại Thế giới Nhân dân, CJ hiện đang là Phó Giám đốc điều hành của ProudPolitics.

Rickshaw Chauffeur

unread,
Mar 6, 2018, 5:09:32 PM3/6/18
to

Torna a Surriento Vietnam War: RETURNING TO VIETNAM Fifteen men gathered at an airport in Los Angeles on Friday morning, shook hands, chatted and then boarded a plane bound for the one place each had once desperately wanted to escape forever —






-----
PICTUREs: https://www.stripes.com/news/special-reports/1968-stories/returning-to-vietnam-day-8-wounded-to-welcomed-marine-s-return-nothing-like-bad-day-1.513337

RETURNING TO VIETNAM
Fifteen men gathered at an airport in Los Angeles on Friday morning, shook hands, chatted and then boarded a plane bound for the one place each had once desperately wanted to escape forever — Vietnam.

As their trip winds down, the veterans connect with a population much more welcoming than many expected.

By Corey Dickstein | Stars and Stripes







Most had never met before, but they shared a bond few can understand.

Fifteen men gathered at an airport in Los Angeles on Friday morning, shook hands, chatted and then boarded a plane bound for the one place each had once desperately wanted to escape forever — Vietnam.

Veterans of one of America’s bloodiest wars, these men were returning to battlefields they left in uniform decades ago. Some were searching for closure; others had more complex reasons to go back.

Follow their journey
Farewell: Coming Soon
Day 8: From wounded to welcomed
Day 7: At C-4, a friend lost
Day 6: Back to Hue
Day 5: Friendships in Vietnam
Day 4: Reports from the front lines
Day 3: An Hoa
Day 2: Camp Reasoner
Day 1: Da Nang
Day 8: Wounded to welcomed: Marine vet’s return to Vietnam nothing like 'bad day'
CAM LO, Vietnam — In March 1968, rockets and mortar fire crashed down on Lynn Stermolle in this central Vietnamese village, leaving the Marine littered with shrapnel.

On Monday, a different barrage greeted him -- a flood of schoolchildren welcoming him and others with smiles and questions.

“I am glad to meet you,” 15-year-old local Phan My said in near-fluent English, offering Stermolle, Marine veteran Bill Hutton and Timothy Davis, the founder and CEO of The Greatest Generations Foundation, a Coca-Cola from her home around the corner.

The bearded Stermolle, 68, beamed at the 15-year-old’s gesture.

“It is nice is to come back and look around and see everything’s changed. It’s really nice to see that,” he said of the village that has blossomed from a collection of grass huts into a modern district center with paved roads, a schoolhouse and a sprawling soccer complex. It’s his first trip back in five decades. “None of this was here,” he said. “It was entirely different.”

Stermolle and Hutton are among 15 Vietnam veterans visiting the battlefields where they fought as part of a program established by Davis’ foundation.

Facing a bombardment of questions from Phan and two dozen other students gathered in the streets, Stermolle, of Stephenville, Texas, handed out American flag lapel pins and shook hands with the children before walking to Phan’s house to meet her family.

He asked the students and their teacher -- a 37-year-old man who gave his name only as Phi -- about their knowledge of the war he fought in their homeland. He explained that he and the other veterans he was traveling with harbored no ill will toward the Vietnamese people.

“We like Vietnam,” he told Phi and Phan. “Vietnam is a beautiful country. The people are very friendly to us. We like it. We hold no animosity or grudge.”

The teenager told the war veterans she had only met one American — a teacher who came to her school to help with English studies.

She said she hopes one day to come to the United States.

“I really want to go to America, and maybe I can study there,” Phan said, possibly becoming a linguist.

The interaction was a far cry from Stermolle’s last experience in Cam Lo.

The Marine was a rifleman moving from the fire base at Cam Lo to another location. But he never made it.

As he moved through the village’s streets with his platoon, indirect fire came in from the North Vietnamese.

“You could hear it,” he recalled Monday afternoon. “Jump on the ground, and hope the explosion doesn’t get you.”

Eventually, it did. Stermolle was hit.

“The guys that saw it said they didn’t understand how anyone could live through it,” he said. “In truth, my flak jacket and my helmet gave themselves up for me. So, I just took a little bit of shrapnel.”

It was among the darkest days in uniform for Stermolle, who was medically evacuated from the battlefield and received a Purple Heart for his wounds that day. His other awards and decorations after serving in Vietnam in 1968 and 1969 include the Navy Commendation Medal with “V” device for valor and the Navy Achievement Medal with “V” device for valor. He left the Corps as a gunnery sergeant and went on to a 27-year career with the Los Angeles Police Department.

“I was very lucky that day,” he said. “It was a bad, bad day. A bad day.”

His demons from that battle have subsided, he said later Monday, explaining he no longer feels particularly emotional when he thinks about the war.

“I’ve cleared all my ghosts,” he said.

Day 7: At site of remote base, Marine vet recalls battle that claimed his best friend
DONG HA, Vietnam — Bending down to the sandy earth, Ed Niederberger scooped up a handful of dirt from the former Marine encampment he once called home just off the coast in what was then northern South Vietnam.

Nearly 50 years after one of the Marine’s most traumatic battles — losing two close friends in a North Vietnamese ambush — the 68-year-old found something he did not expect Saturday at the former C-4 base. He found something resembling closure.

“I didn’t think it was possible to even get here,” Niederberger said, as he trekked up a dirt road through a tiny, remote Vietnamese village outside Dong Ha. “I certainly didn’t have any thought it would impact me like it did.”

Niederberger is among 15 Vietnam War veterans visiting the country where they fought five decades earlier as part of a program through the Greatest Generations Foundation. The nonprofit provides free visits to battlefields where Vietnam and World War II veterans served.

In an emotional monologue that Niederberger, of Anderson, Calif., said he had not prepared to give Saturday, he spoke of the brutal firefight Jan. 19, 1968, just a few miles from C-4 that would claim two friends. One was Lance Cpl. Bill Burgoon, a boot camp buddy from the Marine Corps Recruit Depot San Diego.

Tears streamed down Niederberger’s face as he recalled the mission that left Burgoon and two other members of Charlie Company, 1st Battalion, 3rd Marines, dead. As he spoke, Niederberger clutched a photo of him and Burgoon taken just three days before that fateful patrol.

“He was carrying 104 M79 rounds,” he said. “The night before I asked him what he was doing. He said he wasn’t going to be caught dead without ammo.”

Burgoon was a cut-up, Niederberger said. He was the class clown type, always messing around. His personality was evident in the photograph, depicting the two Marines holding a monkey.

As the Marine veteran finished talking about the operation, he received a surprise phone call. On the line from back home in California was son Chris and daughter-in-law Shannon.

More tears flowed.

“Chris, I can’t believe I’m standing here where C-4 was and talking to you,” Niederberger said. “This is crazy. This is beyond anything.”

Although it was not the first trip back to Vietnam for Niederberger, who left the Marine Corps as a sergeant after serving in the war in 1967 and 1968, he described the current trip as “special.”

When he first returned to the country in 1990, he said he did not visit what was once C-4 or other areas where he fought.

Visiting those locations Saturday, he said, was moving.

“When I came back in ’90 I thought I was cured. But I wasn’t. Coming here. This was, right here, this spot I’m standing on. I can still visualize C-4 right here. This is really something else.”

Day 6: Veterans of brutal battle of Hue visit the streets where they fought
HUE, Vietnam — It didn’t take long for the tears to come.

Richard Prince stood Friday afternoon on a small bridge leading into Hue’s imperial Citadel, looking up at the rebuilt Dong Ba Tower, where 50 years ago he was in the midst of some of the most hellish fighting of the Vietnam War.

Then a Marine lance corporal, the 73-year-old recalled the men he tried to save as his unit fought to take the tower on Feb. 13, 1968 — those who did not make it out alive and his own close call.

Prince, who was left with permanent vocal chord damage when a sniper shot him through the neck, on Friday walked the streets where he once fought. His tears, he said, were not from the pain he experienced here. They were “tears of joy.”

“I’ve got friends that passed away right here,” said Prince, who lives in Fort Washington, Md., and went on to a long career in law enforcement after his medical retirement from the Corps.

“You can’t help to miss them. But these tears are tears of appreciation. Because here I am in a place I’d never, ever thought I’d return, and that is just an incredible feeling.”

Prince and 14 other veterans of the Vietnam War — Marines and a Navy corpsman — are visiting the battlefields where they once fought as part of a free program sponsored by non-profit The Greatest Generations Foundation.

In 1968, U.S Marines, soldiers and their partners in the Republic of Vietnam Army had been battling to retake Hue for weeks, leaving the city nearly destroyed in brutal combat by the time Prince’s unit — Delta Company, 1st Battalion, 5th Marines — arrived at the Citadel via landing craft.

Artillery and small arms fire rained down on the Marines as they pushed toward the Dong Ba Tower, Prince recalled. At the top of the tower, Marines were taking casualties.

“When we hit the tower, I was down at the bottom of it, and a body was handed down to me so I pulled him down,” he said, pausing occasionally as he shared the story of the fight. “I looked at the wound I could see and began to try first aid as best I could.”

The young man’s bleeding subsided, Prince said, and he dragged him to a Navy hospital corpsman.

“I dropped him off and went back and got somebody else,” Prince said.

He would help pull four wounded men to safety from the tower. As he dragged one toward safety, Stars and Stripes photographer John Olson snapped an image that would become iconic: a young Marine dragging a wounded man toward the corpsmen.

The injured Marine had been buried in a pile of rubble as the tower collapsed amid heavy gunfire.

“At the top of that tower my squad leader … looked down and there was a man’s hand sticking out of the rubble,” Prince said. “I saw it. I grabbed his flight jacket, and brought him to the surface … I put him on my shoulder, begin to move down the hill and we got down … my helmet fell off and I began to drag him toward the doc.”

That’s when Olson took the photograph.

After retaking the tower at heavy cost, Prince and two other Marines moved into the Citadel, where a bullet struck him in the throat as he peered over a wall searching for the enemy.

The battle for Hue began Jan. 30, 1968, after the North Vietnamese launched the Tet Offensive, storming the city which was defended only by a small contingent of U.S. Marines. When the battle ended more than two months later, 218 American troops were killed in the city and more than 1,300 more were wounded. It marked one of the longest and bloodiest battles of the war.

Despite the operation’s eventual success — recovering the city and killing more than 1,000 enemy fighters — barbaric images of the battle turned public opinion of the Vietnam War in America.

The Americans were not prepared for an urban battle, having trained to fight in the jungles and rice paddies that dominated Vietnam’s landscape at the time, said Steve Haas, another veteran traveling with the group who fought during the battle.

Haas, 68, volunteered to join Alpha Company 1st Battalion, 1st Marine Regiment, as they entered the city two days into the fight.

He said he was immediately struck by the brutality of the battle.

“We took loss after loss before we finally made some advances,” he said, standing just outside a hospital where 50 years earlier he fired rockets out of a window toward enemy fighters in the Citadel across the Perfume River. “Somewhere along the line, the brass started to figured out — after enough dead or wounded came out of this city — that it was in fact one hell of an engagement. Then we finally started getting some support.”

When he joined his unit, Haas, of Whittier, Calif., was the junior man on his team. Within a week heavy casualties left him the most senior Marine in his squad.

“I didn’t know anything,” he said. “But it was a fabulous bunch of guys to be with. You didn’t know them and they didn’t know you, but you were lifelong friends. They would help you, you would help them.”

Haas and Prince said Friday that they had some reservations about returning to Vietnam.

Prince said he ran through nearly every emotion as he toured the site Friday where he experienced the most traumatic moments of his life.

“I feel great,” he said, as the site of the Dong Ba Tower disappeared in the background as the veterans left on rickshaws. “It’s difficult to come back. But I am so thankful and so appreciative of this opportunity.”

Haas described waking up Friday morning with butterflies in his stomach.

“I was kind of worried about this trip a little bit, thinking that maybe some of the doors that would be opened up would be bad memories, but for me that’s not so,” he said. “Any thoughts about negativity — they are gone.”

Day 5: Friendships forged in Vietnam
HUONG THUY, Vietnam — Right on the front lines in the midst of the hell of war, lifelong friends Joe Silva and Ron Tingle marked one of the best days of their lives.

It was early 1968, and the two Texas Marines who had enlisted together and suffered side-by-side through boot camp at the Marine Corps Recruit Depot San Diego, finally caught up with each other on the battlefield in northern South Vietnam.

Silva, an artillery forward observer, learned from a group of Marines that his buddy, who had deployed a few months ahead of him, had been assigned to protect a bridge on National Highway 1, Vietnam’s main thoroughfare, over the Troui River, about 10 miles south of Hue city.

“When I finally found out where Ronnie was I dropped my gear [at a base], hitchhiked down here and we spent the day together,” Silva said Thursday as he and Tingle looked out over the Troui River for the first time in 50 years. “We went swimming right there. We came out and picked all the leeches off. We thought it was the greatest thing we’d ever done.”

Silva, 68, and Tingle, 70, both of Irving, Texas, are among 15 Vietnam veterans visiting the battlefields where they fought, thanks to The Greatest Generations Foundation.

On Thursday, the pair immediately recognized the spot where they met up in Vietnam, as the group traveled north up Highway 1 from Danang to Hue.

While Silva spent only an afternoon at what was then a wooden bridge outside the tiny village of Huong Thuy -- surrounded by rice paddies, steep hills and a few grass dwellings -- Tingle spent several months at the location, which was often targeted by the North Vietnamese.

Tingle, a mortarman assigned to 1st Battalion, 5th Marine Regiment, recalled bloody fights in the area, including the loss of several of his fellow Marines.

In one instance, he said, North Vietnamese soldiers were preparing an ambush on the area surrounding the bridge. His unit called in an airstrike to avoid a close-range confrontation.

“They had those grass hooches over there and we didn’t want to have any of our Marines killed,” he said. “The jets came in here and they flew so low you could see the pilots’ faces. They dropped 250-pound bombs, and they blew those grass hooches up in the air about 100 yards.”

Later, after the North Vietnamese launched the Tet Offensive in late January, Tingle was wounded in action after his unit was ambushed along the Hai Van Pass mountain roadway during the battle to retake Hue.

“Bad memories and good memories,” Tingle said Thursday of his time in Vietnam. “It’s definitely something to be back here, though. Never thought I would be.”

Day 4: Reports from the front lines
DANANG, Vietnam — They were there to document the stories of fellow Marines fighting in the jungles of Vietnam, but when the shooting started, combat correspondents Steven Berntson and Bob Bayer were expected to return fire first and gather information later.

“If you were in the Marines as a military journalist or a photographer, you were also a Marine and expected to help out,” said Bayer, now 71, who served as a combat correspondent with the 1st Marine Division in Vietnam in 1967 and 1968. “You could be along on a patrol, but when something happened and they needed help moving the wounded or [returning fire], whatever it may be, you did what needed to be done.”

Known as the Snuffies — referencing Snuffy Smith, a down-on-his-luck, often troublemaking comic strip character popular at the time — Bayer and Berntson served with the division’s Information Services Office, penning stories for the Marine Corps’ weekly newspaper the Sea Tiger and for Stars and Stripes. It meant spending the majority of their time in Vietnam out in the field, covering major operations that Marine infantrymen were conducting against the Viet Cong and North Vietnamese Army.

“Most people think [military occupational specialty] 4312 combat correspondent is someone sitting in the rear typing stories up,” said Berntson, 71, of University Place, Washington. “But that’s not how we operated. If you wanted to be good at this, you absolutely had to get out there.”

To get good stories, he said, correspondents had to earn the respect of the Marines on the front lines.

“And we got some great stories,” said Berntson, who along with Bayer and 13 other veterans is traveling Vietnam as part of a program through The Greatest Generations Foundation. “To be effective as a combat correspondent in the world that we were in, you would go out in the field and prove to the grunts that you belonged — that you’d been overnight in the mud and the blood, that you’d carried rounds, you’d carried wounded, you’d done everything.”

Berntson and Bayer traveled back to Vietnam last year with a group of combat correspondents, on another of the foundation’s trips.

Standing Tuesday on what was an airstrip on the former An Hoa Combat Base, south of Danang, Bayer recalled slinging artillery rounds 50 years earlier in a spot not far from where he stood.

An artillery battery outside the base was firing 105 mm Howitzer rounds just north of what was known as Freedom Bridge, recalled Bayer, of West Hills, Calif.

“They were firing in support of some operation out here, and they were firing these things off so fast that they enlisted the help of me and some other guys that were on this truck to pull these crates and unload these things and hand them to the artillery guys,” he said. “We did that for like half an hour, and it’s just like … ‘I feel like an artilleryman’ just doing that. ... It’s just little incidents like that that had nothing to do with our job, actually, but we were expected to do a lot.”

Sometimes the stories came at great cost.

Berntson and Bayer were wounded in action, earning Purple Hearts. Bayer earned the nickname “Ding” after he became the first of his group of Snuffies to be wounded, an injury he described as a “ding” to his neck. (For the record, shrapnel sliced down through his neck and lodged under his collarbone.)

Berntson was awarded two Purple Hearts and also received a Bronze Star Medal with “V” device for valor for his actions during the battle for the city of Hue on the 20th day of the Tet Offensive in February 1968. He spent months in a hospital recovering from his wounds. The group will travel to Hue on Thursday.

But Berntson said he chooses to focus on the better — often laughable — memories.

He recalled working out a deal to use a Navy chaplain’s brand new typewriter to file a story. Another time, he sent a handwritten story with a helicopter pilot from Con Tien, a Marine base at the Demilitarized Zone, less than two miles from North Vietnam.

“Everyone there just lived in the bunker and there were all of maybe two typewriters for everyone, so I wrote the story out in longhand, wrapped it up and went and stood down by the [landing zone] and when a chopper came in, I waved at the co-pilot and I told him who I was, and said, ‘Hey, can you get this to Danang and get it to 1st Division Headquarters?’ ” he recalled. “Lo and behold, I thought it would never make it, but it did. It showed up in the paper.”

Day 3: An Hoa
HOI AN, Vietnam — Nearly 49 years after arriving at An Hoa Combat Base on his first day in Vietnam, Paul Baviello stood in the middle of what remains of the runway that ran through the encampment, scrolling through old photographs on his iPad that showed what the Marine base looked like during the war.

Today, the cracked asphalt runway is all that is left of the base that served as a place to rest for Baviello — known as “Doc Buzz” — and thousands of Marine grunts who fought in the volatile Quang Nam province.

“This is weird,” the 70-year-old former Navy corpsman said Tuesday, as he and other veterans who served at An Hoa pointed out where buildings and a helicopter landing zone once stood. “This is too weird. Oh my God.”

Despite the lack of any American structures -- replaced by thick groves of trees and homes of the locals -- the area felt familiar, he said, pointing out the “unmistakable” shape of Charlie Ridge, a notorious Viet Cong stronghold in the distance.

“This was a special place — it was just kind of a place to come in, get rejuvenated a little bit, grab a hot meal,” said Baviello, of Eastvale, Calif. “So, we didn’t spend much of our time here; most of our time was out between here and the mountains, which was called the Arizona.

“That’s where most of my Marines took their casualties.”

Baviello is among 15 Vietnam veterans traveling the battlefields where they fought as youngsters. The program is run by The Greatest Generations Foundation, a nonprofit that provides free trips for Vietnam veterans.

He said he was surprised at his willingness to travel back to Vietnam, where he served from 1969 to 1970 and where he earned a Navy Commendation Medal with “V” for valor. He was unsure whether he wanted to join the group, which arrived this week in Vietnam and will continue its trip through March 7. Baviello, with a slight push from his wife, decided the return would be worthwhile.

The trip, he said, was in honor of the Marines he worked with, fought alongside and treated on the battlefields.

“That’s basically what I’m doing here. ... I hope it just gives them some closure for what they went through,” he said.

Day 2: Hill 55 and Camp Reasoner
DANANG, Vietnam — Little evidence remains of the thousands of American troops who served in and around this central Vietnamese city five decades ago, but for 15 U.S. veterans, the sight of the Marine Corps’ Eagle, Globe and Anchor emblem on an old structure Monday proved worth the trip.

Although faded, the famous emblem built into a stone structure on a hill overlooking Danang at a former Marine reconnaissance base immediately caught the attention of Joe Silva, a Vietnam War veteran who served as forward observer in 1968.

“It’s the first thing I saw when we were driving up here,” said Silva, recalling the time he spent at Camp Reasoner, before he was sent to fight farther north. “It was a cool little thing — like, ‘Just look, the Marine Corps emblem.’ ”

The emblem and a nearby sign marking the entrance to Camp Reasoner, where the 1st and 3rd Force Reconnaissance battalions were stationed, are among few remaining relics of the American military presence in the country, said Jim Hackett, a Vietnam War veteran who is helping to lead the group of Marines traveling with The Greatest Generations Foundation. The nonprofit sponsors free trips for veterans back to the battlefields where they once fought. The majority of American structures and insignia throughout the country was eradicated by the Communist party after North Vietnam’s victory over the South in 1975.

It is unclear why remnants of Camp Reasoner remain at what’s now an active rock quarry.

“It’s weird,” said Bob Bayer, who served in Vietnam in 1967 and 1968 as a Marine combat correspondent assigned to the 1st Marine Division. “I really wonder why they left it.”

The area, near the old Freedom Hill — a site that boasted a massive post exchange, movie theater, beer garden and frequent USO shows — is nearly unrecognizable, Bayer said.

Camp Reasoner was named for the first Medal of Honor recipient of the Vietnam War, Marine 1st Lt. Frank Reasoner, who was posthumously awarded the nation’s highest honor for battlefield heroism for his actions as a platoon leader in 3rd Recon Battalion in July 1965. Reasoner was leading an 18-man patrol about 11 miles southeast of Danang when it was ambushed by 50 to 100 Viet Cong forces, according to his award citation.

Reasoner “repeatedly exposed himself to the devastating attack … skillfully providing covering fire, killing at least two Viet Cong and effectively silencing an automatic weapons position in a valiant attempt” to evacuate his wounded radio man, according to the citation.

While the Camp Reasoner sign remains in place, faded by decades of exposure, other former American-held landmarks show no signs they were ever occupied by U.S. troops.

On Hill 55, where Marines once held a headquarters base and an artillery battery, the only sign of the war is a massive monument dedicated to North Vietnamese soldiers.

Today, the United States and Vietnamese militaries appear to be working toward closer ties. The U.S. Navy hospital ship USNS Mercy is expected to visit Vietnam as part of the annual Pacific Partnership exercise. The Asia-Pacific’s largest humanitarian-assistance and disaster-relief preparedness exercise begins Friday and will run through June.

The ship’s visit is expected to come after March, when the USS Carl Vinson aircraft carrier is set to stop in Danang — the first American carrier to port in Vietnam since the war ended.

Day 1: Landing in Danang
DANANG, Vietnam — In a convoy of rusty, olive drab Jeeps bearing U.S. military insignia, 15 American veterans who some 50 years earlier served in or around this coastal Vietnamese city cruised through its streets Sunday, attracting waves and cheers from locals.

For most of the group of 14 Marines and one Navy hospital corpsman who served in central Vietnam before or during the Tet Offensive in 1968, Sunday marked their return to Vietnamese soil since leaving decades ago in uniform, when they departed one of America’s bloodiest wars. Stars and Stripes is traveling with the group, brought back to Vietnam by the nonprofit The Greatest Generations Foundation.

“I’m telling you that’s going to be one of my prime memories of this trip,” said Steven Berntson, who served in 1967 and 1968 as a Marine Corps combat correspondent in Danang and other parts of what is today central Vietnam. “What beautiful people — that little group of people standing alongside the road and waving as we went by, all smiling and waving and happy. How amazing to see that.”

Fifty years after Berntson left, Danang looks strikingly different, he said from just off Red Beach, the site outside the city where the first American Marines arrived in March 1965. Decades after the war, when Danang was home to multiple American military bases including an air base, a Marine helicopter post, a rest and relaxation site and Marine surface-to-air missile batteries, Danang has grown into a modern city of more than 1.3 million people, boasting high-rise buildings and bustling, paved streets filled with locals on motorbikes.

Still, some of his “old stomping grounds” remain apparent, said Berntson, who was medically evacuated from Vietnam as a sergeant and received a Bronze Star with “V” device for valor and two Purple Hearts.

On Sunday, the veterans were wearing Marine Corps ball caps or T-shirts, which attracted questions from some of the Vietnamese people.

“I’m just amazed at how friendly they are,” said Jorge Azpeitia, a retired Marine who served in Danang in 1968, 1969 and 1970. “It’s been 50 years … but, I think they were happy we were here.”

Azpeitia, who retired from the Marine Corps Reserve as a master gunnery sergeant in 1998, said he was struck by emotion Sunday as he spotted locations around Danang that he remembered. But he was even more stunned by the welcome the vets received, especially as they cruised in the old Jeeps.

“What I see from the Vietnamese people today — it’s what we didn’t get when came back home, with people calling us killers and all that,” he said. “To see people here greeting us in such a way — it brings me a sense of ... closure.”

dickste...@stripes.com
Twitter: @CDicksteinDC

Mưa Phùng

unread,
Mar 13, 2018, 4:55:23 PM3/13/18
to

Tieng Noi TuDo VietNam = = Suy Tôn Ngô Tổng Thống - - The VietNam WAR


_____________



Tieng Noi TuDo VietNam https://youtu.be/kpKQgiXdNwk

-------------- https://groups.google.com/forum/?hl=en#!msg/soc.culture.vietnamese/s1TCiq2BbGA/yknOSrQLAQAJ The VietNam WAR: Huế Mậu Thân Massacre 1968-2018 and how many died ? by the numbers ?

Ref.:
soc.culture.vietnamese ›
NHẠC MUSIC: Về Miền Nam:Ban Tù Ca Xuân Điềm - Tưởng Niệm TT Ngô Đình Diệm 2-11-12 *** Đứng vùng lên nào bao thanh niên yêu nước Hướng về đây miền Nam thân yêu nắng ấm Theo bước chân người xưa, ta tiến lên đường đi Bao nắng mưa sương gió nào ngạihttps://groups.google.com/forum/#!topic/soc.culture.vietnamese/nNkT8a6OuTg ================



Suy Tôn Ngô Tổng Thống
10,278 views

71

9

SHARE



TiengNoiTuDoVietNam
Published on Nov 11, 2013
http://www.mediafire.com/download/1ap...


Suy Tôn Ngô Tổng Thống

Ai bao năm từng lê gót nơi quê người
Cứu đất nước thề tranh đấu cho tự do
Người cương quyết chống cộng
Bài phong kiến bốc lột
Diệt thực dân đang giắt reo tàn phá

Bao công lao hồn sông núi ghi muôn đời
Gương hy sinh ngàn muôn tiếng không hề phai
Toàn dân quyết kết đoàn cùng chung sức với người
Thề đồng tâm say đắp cho ngày mai

Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống
Ngô Tổng Thống, Ngô Tổng Thống muôn năm
Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống
Xin thượng đế ban phước lành cho người

Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống
Ngô Tổng Thống, Ngô Tổng Thống muôn năm
Toàn dân Việt Nam quyết theo Ngô Tổng Thống
Chung đắp say nền thống nhất sơn hà
11 Comments
Thermometer
Add a public comment...
Herbalife Mua Bán
Herbalife Mua Bán
10 months ago (edited)
Ngài không vợ, không con, ngài dang rộng vòng tay đón hơn 1 triệu người tị nạn cs vào nam, cả đời ngài chỉ biết cống hiến cho nhân dân đất nước không có mưu toan tính toán gì cho riêng mình, ngài chỉ mơ ước có một ngày thống nhất hai miền bằng cuộc tổng tuyển cử tự do. Và ngài chính là Ngô TT

13


Ngọc Nhi Ngô
Ngọc Nhi Ngô
6 months ago
Hay hay hay hay lắm bạn Ngô TT mun năm



Thành Nguyễn
Thành Nguyễn
6 months ago
Herbalife Mua Bán
Tốt thế sao lại bị đảo chính? Sao lại bị VNCH đệ nhị gọi là chính quyền tàn ác phản lại nhân dân? Muốn đất nước thống nhất sao không chấp hành hiệp định giơ ne vơ, không cho tổ chức Tổng tuyển cử để thống nhất đất nước?

2


Nam Doan
Nam Doan
4 months ago
Quân Kun chuẩn qua b ơi



Võ Trần Bảo Khang
Võ Trần Bảo Khang
1 year ago
Ai bao năm từng lê gót nơi quê người
Cứu đất nước thề tranh đấu cho tự do
Người cương quyết chống cộng,
bài phong kiến bóc lột,
diệt thực dân đang rắc reo tàn khốc.

Bao công lao hồn sông núi ghi muôn đời
Gương hy sinh ngàn muôn kiếp không hề phai
Toàn dân quyết kết đoàn,
cùng chung sức với người,
thề đồng tâm xây đắp cho ngày mai.

ĐK 1.

Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng thống
Ngô Tổng thống, Ngô Tổng thống muôn năm
Toàn dân Việt nam nhớ ơn Ngô Tổng thống
Xin Thượng đế ban phước lành cho người

ĐK 2.

Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng thống
Ngô Tổng thống, Ngô Tổng thống muôn năm
Toàn dân Việt nam quyết theo Ngô Tổng thống
Chung đắp xây nền thống nhất sơn hà.

5


diane tran
diane tran
1 year ago
khang vbao



diane tran
diane tran
1 year ago
Suy ton ngo tong thong minh thuong hat bai nay sau bai quoc ca moi sang thu hai chao co ngay con di hoc . That la cam dong moi lan hat rung rung nuoc mat😍

2


Khang Nguyễn Đức
Khang Nguyễn Đức
6 months ago
8 năm hòa binh của VNCH

3


DUNG DUONG
DUNG DUONG
4 months ago
Ngo dinh Diem la nha chi-si yeu nuoc da dem lai cuoc song am-no giau-manh cho VNch 9 nam .VN la Hon-Ngoc Vien-Dong
thoi ong lam Tong thong ...

1


Thị Duyên Làng
Thị Duyên Làng
1 year ago
haha.... hẳn là Ngô Đình Diệm làm được như vậy..... haha. Ngô tổng thống muôn năm....hhahaha....

3


Ha Hong
Ha Hong
11 months ago
muôn năm...ngô tổng thống

2




Tieng Noi TuDo VietNam https://youtu.be/kpKQgiXdNwk
Click here to Reply
0 new messages