Một người đàn ông đã đóng giả thành người nghèo khổ và bị què
chân trà trộn vào chung sống với những người vô gia cư ở Miami,bang
Florida,Mỹ.Với mục đích để tìm hiểu về cuộc sống của họ.Người đàn ông cảm thấy
khá bất ngờ về cách cư xử của họ đối với anh.Nửa năm sau hoá ra người đàn ông
này chính là ký giả của tờ báo New York Times, tên William James,anh đã viết một
loạt bài về những người vô gia cư này.
Ngay ngày đầu tiên, nhìn thấy James tàn tật, ăn mặc rách rưới và bẩn
thỉu, từ trong đáy mắt của những người vô gia cư này đã lập tức biểu lộ ra một
sự quan tâm; một người đàn ông trong nhóm đã bước đến, đưa cho James một cây gậy
gỗ và nói với anh rằng: “Người anh em, hãy cầm lấy nó, như thế sẽ thuận tiện hơn
nhiều”. James
đưa tay đón lấy cây gậy, dùng tay vuốt ve cây gậy này hết lần này đến lần khác,
trong lòng không khỏi cảm kích. Đúng lúc đó, một bóng dáng loang loáng phản ánh
trên mặt dường, dáng đi không bình thường, ngẩng lên nhìn, trong lòng James cảm
thấy như bị cái gì đó thiêu đốt: người đàn ông đưa gậy lúc nãy đang đi cà
nhắc… Chống
cây gậy này, James dường như cảm thấy có một loại sức mạnh vô hình từ nó truyền
đến; rất mau, anh đã giành được tín nhiệm của những người vô gia cư này. Họ dẫn
James đi đến nơi đặt những chiếc thùng rác ở các siêu thị, đến khu dân cư để thu
lượm thức ăn và phế liệu bị người ta vứt đi. Họ còn nói cho James biết nơi nào
có nhiều đồ phế liệu, những phế liệu nào đáng tiền và nên đi lượm vào khung giờ
nào, .v.v… Trong
một lần trông thấy James bước đi khập khiễng một cách vất vả để lật tìm phế
liệu, một anh chàng thanh niên da đen với hàm răng trắng bóng đã bước đến, vỗ
nhẹ lên vai của James, đưa cho anh túi phế liệu và nói: “Này người anh em, anh
hãy đi sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút, túi đồ phế liệu này anh hãy cầm lấy
đi!”. James
nghe xong, đứng ngẩn ra đó, như thể không tin vào tai mình: “Vậy làm sao được?
Những thứ này cậu vất vả lắm mới lượm được mà!” Người
lang thang đó nghe xong, khẽ nhếch miệng cười, nói một cách rất vui vẻ: “Tôi dễ
dàng hơn anh một chút”. Nói xong, liền quay người bỏ đi. James
xách túi phế liệu đó, nhớ lại câu mà anh chàng da đen vừa nói khi nãy, trong tâm
cảm thấy vô cùng ấm áp và cảm động. Tới
buổi trưa, trong lúc đang cảm thấy đói đói, một người đàn ông bị còng lưng trong
nhóm đi đến trước mặt James, đưa cho anh hai ổ bánh mì và nói: “Này người anh
em, hãy ăn đi!“. James
nghe xong, cảm thấy có chút ngại ngùng: “Nếu anh cho tôi, thế thì anh ăn gì
đây?”. Người
đàn ông nghe xong, khẽ nhếch miệng cười, nói: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!”.
Nói xong, liền lảng sang bên cạnh bỏ đi. James
cầm hai ổ bánh mì trong tay, nước mắt lã chã rơi, phải rất lâu sau đó mới bình
tĩnh lại được. Đến
tối, James cùng vài người vô gia cư rủ nhau co rúc dưới chân cầu. Nhìn thấy
James ngủ ở nơi ngoài rìa chân cầu, một ông lão đầu tóc bạc trắng chầm chậm đi
đến, vỗ nhẹ vào vai anh rồi nói: “Này người anh em, cậu hãy đến ngủ ở chỗ tôi, ở
đó thoải mái hơn một chút”. James
nghe xong, cảm thấy nghi hoặc nói: “Nếu tôi ngủ chỗ ông, thế thì ông ngủ chỗ
nào?” Ông
lão đó nghe xong, nhoẻn miệng cười, nói: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!” Lại
là “tôi dễ dàng hơn cậu một chút!“, James nghĩ, những người vô gia cư sống ở
giai tầng thấp nhất trong xã hội này, tuy cuộc sống vô cùng gian khổ, thế nhưng
khi họ nhìn thấy người khác khó khăn, đều luôn chìa tay giúp đỡ, họ luôn thấy
bản thân mình có một phương diện mạnh hơn người khác. James
sống chung với những người vô gia cư này hơn nửa năm, trong khoảng thời gian hơn
nửa năm đó, sớm chiều ở chung đã khiến anh sinh ra tình cảm thân thiết sâu
sắc. Chàng
trai vô gia cư người da đen tên Ali luôn thích nói đùa kia, một tay bị tàn tật,
nhưng cậu vẫn luôn thích giúp đỡ những người bị tật cả hai tay. Khi người này
bày tỏ cảm kích, cậu luôn thích nói một câu: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút”. Anh
chàng vô gia cư tên Bobby, thính giác ở hai lỗ tai không được tốt lắm, mỗi lần
nhặt được thứ gì tốt, luôn thích chia sẻ một chút cho người bạn vô gia cư có tật
ở mắt; khi người này bày tỏ sự cảm kích, anh luôn nói một câu, chính là: “Tôi dễ
dàng hơn cậu một chút”. Anh
chàng vô gia cư thân thể ốm yếu tên Chater ấy, luôn thích giúp đỡ người bạn vô
gia cư thân thể béo phì kia của mình; khi nhận được sự cảm kích, câu mà Chater
thích nói nhất cũng chính là: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút” …….. Những
người vô gia cư này, tuy là đến từ những nơi khác nhau, thân phận, bối cảnh mỗi
người khác nhau, nhưng ở trong tập thể này, mọi người đều thích giúp đỡ lẫn
nhau, an ủi nhau, khích lệ nhau. Cái câu “tôi dễ dàng hơn cậu một chút” đã trở
thành câu cửa miệng được những người này nói đến nhiều nhất, câu nói này, tựa
như một thỏi nam châm gắn kết mọi người lại với nhau. Trong gian khổ, trên gương
mặt họ trước sau có một loại thần sắc ung dung, điềm tĩnh; thần sắc này mang đến
cho người ta một loại sức mạnh và dũng khí, tựa như có thể chống đỡ hết thảy mọi
gian khổ và hiểm trở nơi thế gian con người… James
cuối cùng đã kết thúc giai đoạn sống lang thang này, anh lưu luyến lặng lẽ rời
khỏi nhóm người vô gia cư này, mắt lưng tròng, anh biết mình vô cùng quý mến
những người vô gia cư này, anh cảm thấy họ thật đáng yêu, gần gũi biết bao, họ
mang trong mình một trái tim yêu thương lấp lánh như vàng kim vậy, có thể khiến
người khác cảm thấy yêu đời và mạnh mẽ hơn. Không
lâu sau đó, James đã có một loạt bài viết trên trang New York Times của Mỹ, với
tiêu đề: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút.” James
đã viết trong bài viết của mình rằng: “Tôi dễ dàng hơn cậu một chút”, là câu nói
ấm áp nhất lưu truyền trong những người vô gia cư. Tuy họ sống ở giai tầng thấp
nhất trong xã hội, nhưng họ luôn có thể nhìn thấy bản thân mình có ưu thế hơn
người khác, họ đã dùng ưu thế nhỏ nhoi này để giúp đỡ những người yếu hơn, mang
cho người khác một loại cảm giác ấm áp và dũng khí để tiếp tục sống. Trong
xã hội bon chen này, câu “tôi dễ dàng hơn bạn một chút” như một luồng gió xuân
mát rượi, thổi đi những mây mù, nghi ngại giữa người với người, là ánh nắng ban
mai đầy hi vọng cho những tâm hồn đang đau khổ…
=======================
Kết quả điều tra: |