Câu chuyện về trẻ bụi đời và cô nhi thời cha Louis Qui
* Đã có nhiều chuyện kể về bụi đời cha Quy
Sau đây là chuyện kể khác chi tiết và sinh động hơn. Mời coi.
Tập 1. Đi bụi đời và cuộc gặp gỡ với cha Qui | Luan Nguyen
Hình chụp gia đình An Phong Dòng Chúa Cứu Thế ở Bãi Dâu Vũng Tàu , năm 1970 lúc này Thủy Thủ nhí Hiệp Huỳnh đã được gia đình đem về nhà năm 1966 cho nên không có mặt trong hình xin đọc thêm bài viết dưới đây.
1. Sự liên hệ giữa cha Louis Nguyễn Văn Qui DCCT người cha kính yêu của chúng tôi , Gia Đình An Phong và Thủy Thủ Huỳnh Văn Hiệp .
Năm 1966 sau 1 trận đòn bị ông già đánh tôi bỏ nhà ra đi bụi đời sống lang thang ở chợ Sài Gòn, khu Dân Sinh, chợ cũ đường Hàm Nghi. Chúng tôi có 1 nhóm khoảng 10 đứa nhỏ kể cả tôi sống quây quần với nhau không đứa nào hơn 11 tuổi , tôi cũng không biết chúng nó từ đâu đến ?
Cái đêm đầu tiên tôi lang thang thang ở chợ Bến Thành đói mờ cả mắt cũng chính đám trẻ đó, cho tôi ăn bánh mì và cho tôi được gia nhập vào nhóm để sống và đùm bọc lẫn nhau. Ban ngày thì tản hàng đứa có tay nghề thì đi đánh giày có đứa vào chợ xách nước cho mấy bà bán cá để kiếm 5 - 10 đồng , riêng tôi mới quá không biết làm cái gì ?
Nhóm tôi, 3 thằng Hai - Hiệp - Quế, chúng tôi đóng đô ở bên kia đường của công trường Quách Thị Trang , nơi đó có nhà hàng ăn uống và tiệm kem PHI ĐIỆP khi thực khách vào quán ăn uống họ để xe gắn máy ở ngoài , chúng tôi mỗi thằng thủ 1 miếng vải sạch tự động lau xe khi họ đi ra có người cho vài đồng có người bỏ đi không cho đồng bạc nào .
8 giờ tối chúng tôi tự động tụ họp về ga xe lửa ở đường Lê Lai chia nhau bánh trái thức ăn cho những thằng không có tiền cùng nhau ăn. Xong rồi chúng tôi leo lên nóc nhà vệ sinh công cộng bằng xi măng để ngũ tụi nó thích xem chuyện thiếu nhi nhưng chỉ coi hình thôi, vì nói chung tụi nó không biết chữ còn tôi khi bỏ nhà đi "bụi đời" thì tôi đã học lớp 4 rồi. Tối nào tôi cũng đọc truyện cho chúng nó nghe tụi nó thích lắm .
Một ngày kia 3 thằng trong bọn về mặt mày trầy xước quần áo tả tơi khóc và nói khi đánh giày ở khu chợ cũ Hàm Nghi , thì bị 2 thằng lớn cỡ 14 - 15 tuổi đánh đuổi và cướp luôn thùng đồ nghề. Tụi nó nói là địa bàn của tụi nó, cấm không cho thằng nào bước vào
Tôi bàn và nói với 9 thằng "nhóc tì", nếu tụi bây đồng ý ngày mai tất cả nghĩ 1 ngày mình kéo qua bên đó đòi lại 3 thùng đồ nghề và tống cổ tụi nó đi chỗ khác chơi. Nhớ lời tao dặn chia làm 2 toán khi thấy tao "phang" tụi nó thì 4 thằng nhào vô ôm 1 thằng và đè nó xuống đất phụ tao còn lại 1 thằng đứng canh coi nó còn đồng bọn không?
Khi tôi tấn công thằng lớn nhứt thì tất cả đều làm theo chiến thuật của tôi, chúng tôi khống chế và chiến thắng 1 cách dễ dàng tịch thu lại 2 thùng đồ nghề đánh giày và 1 ít tiền mà tụi nó đã cướp của anh em.
Tôi nói với 2 thằng nó đây là địa bàn của chung chia nhau mà sống, tụi bây mà còn ăn hiếp anh em tao hãy coi chừng. Đấy chúng tôi tuy nhỏ hơn 2 thằng kia nhưng quân số đông hơn "đoàn kết" có sức mạnh. Như đã nói anh em chúng tôi nghĩ luôn 1 ngày hôm đó tất cả "vét túi" hùn tiền lại , cả đám leo lên xe "ôtô bus" đi vào Sở Thú coi Khỉ - Voi - Cọp cùng nhau vui đùa của tuổi thơ .
Sau ngày đó cả nhóm coi tôi như 1 "đại bàng" nhí. Tôi bỗng nghỉ ra 1 việc và nói: kể từ bây giờ tao và thằng Hai - Quế sẽ không đi lau xe nữa mà sẽ chia nhau ra, đi theo tụi bây tập sự học nghề đánh giày để lực lượng mình đông hơn dễ bảo vệ cho nhau đỡ bị ăn hiếp. Tụi nó vui mừng lắm, sau 1 tuần lễ theo học nghề tôi đã làm được tuy không kinh nghiệm nhưng cũng chui xuống bàn đánh giày cho khách tôi vui mừng là vì chưa có ông khách nào họ phàn nàn tôi tiền trả đủ nhiều khi còn cho thêm .
Xin nói thêm thùng đồ nghề bên khu chợ Dân sinh họ cho mướn ngày sáng đến lấy tối về trả lại cùng tiền mướn, có nhiều khi trời mưa "ế ẩm" không đủ tiền trả thì họ cho thiếu nợ nếu 2 ngày mà không trả thì họ sẽ không cho mướn nữa, còn thằng nào cả gan không đem lại trả họ sẽ cho mấy đại ca đi tìm và "tẩn" cho 1 trận nên thân.
Nhóm tụi tôi tối về tiền thằng nào sau khi trừ chi phí tự giữ lấy, còn thằng nào không đủ tiền thì cả bọn hùn lại giúp đỡ trả tiền mướn hộp đồ nghề cho nó. Sau cùng hùn tiền lại mua bánh mì và cơm cùng nhau ăn do đó chúng tôi không còn bị đói nữa. Có niềm vui nhỏ là nhóm có 10 đứa nay có thêm 2 thành viên mới xin gia nhập vào nhóm vị chi là 12 đứa. Nhóm chúng tôi lớn mạnh vì biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau .
Kính thưa cả nhà FaceBook vào thời điểm đó (năm 1966) cuộc sống của giới bụi đời đầu đường xó chợ cũng rất là hỗn độn và phức tạp, cá lớn ăn hiếp cá bé. Địa bàn của nhóm tôi sinh sống gồm chợ Bến Thành khu chợ Dân Sinh, đường Lê Lợi, Nguyễn Huệ, chợ cũ Hàm Nghi, Ga xe lửa Lê Lai, Lê Thánh Tôn .
Tôi sống với các bạn khoảng 3 tháng ngoài đường phố đặc biệt nhóm tụi tôi không bao giờ có vụ ăn cắp hay móc túi, giựt đồ. Ai có lòng tốt cho thì nhận vì chúng tôi có tổ chức thương yêu giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau nên không bị đói. Đã có nhiều "đại bàng" đực có , cái có họ bảo với tôi hãy để bọn họ chăn dắt chúng tôi họ cho chúng tôi ăn. Tôi hỏi họ chúng tôi sẽ làm cái gì? Họ bảo tao kêu làm gì thì tụi bây làm cái đó. Khỏi nói tôi cũng biết toàn chuyện "bất lương"... Tôi nói cám ơn chúng tôi làm có ăn rồi không đói.
Ngay đến bà chủ cho mướn thùng đồ nghề đánh giày và mấy đại ca làm ở đó họ cũng có cảm tình với tôi. Họ thường hỏi tôi thằng Hiệp nhà mày ở đâu có còn cha mẹ không? Trong đám trẻ bụi đời mày ăn nói đàng hoàng không có chửi thề lại còn biết đọc và viết chữ nữa lại còn "lỳ đòn" 1 cây luôn. Tôi chỉ cười mà không trả lời họ, nếu tụi bây có bị trở ngại hay rắc rối gì chạy lại đây tụi tao giúp đỡ cho. Tôi cám ơn bà nhưng đã nói nhóm chúng tôi tổ chức đùm bọc lẫn nhau nên tiền bạc đều thanh toán với bà chủ sòng phẳng không thiếu 1 đồng bạc cho nên uy tín của tụi tui lên cao đối với bà.
Có 1 chuyện không vui vào 1 đêm khoảng hơn 12 giờ đêm đã "giới nghiêm", 12 thằng đang ngủ trên nóc nhà vệ sinh công cộng ở đường Lê Lai thì bị những cục đá chọi lên trúng ngay 1 thằng đau quá nó buột miệng chửi thề " đụ m.. " thằng nào chơi kỳ vậy? Bỗng tôi nghe tiếng quát lên ê chửi thề hả leo xuống ngay tao đánh chết mẹ bây giờ. Tôi bò ra nhìn xuống đất thì thấy rất nhiều cảnh sát thường phục có cả sắc phục nữa cùng 2 xe cảnh sát ngày xưa gọi là xe cây. Họ "xúc" chúng tôi cả đám lên xe chở về bót Quận 2 về tội ngủ ngoài đường trong giờ giới nghiêm.
Về tới bót chúng tôi bị nhốt ở cái sân xi măng có hàng rào kẽm gai bao vòng tròn có 1 cửa ra vào còn gọi là "chuồng gà", ở đây đã có đông người lắm nam, nữ, già, trẻ có đủ đặc biệt có nhiều chị gái còn rất trẻ không biết bị tội gì? Mấy chị tốt lắm họ cho đám nhóc chúng tôi ăn bánh kẹo.
Qua ngày hôm sau 11 giờ sáng cảnh sát họ kêu từng đứa ra họ hỏi có muốn vô Cô Nhi Viện ở không? Chúng tôi nói không, họ thả cả đám chúng tôi ra. Cả đám vào quán cơm xã hội làm 1 bụng xong rồi đi mướn hộp đồ nghề đi đánh giầy tiếp tục như mọi ngày kiếm sống. Tôi bắt đầu suy nghĩ mình và các anh em không thể sống như thế này được bây giờ phải làm gì ?
Không biết vì tự ái hay cái gì đó mà tôi không muốn trở về nhà nữa. Tôi có nhà cha mẹ anh em ở Phú Lâm quận 6 nhưng tôi không có ý nghĩ trở về. Tôi nghĩ rằng cuộc đời của tôi đã được xếp đặt bởi Thiên Chúa cho 1 đứa nhỏ 10 tuổi phải biết tự sinh tồn để sống, biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau giữa con người và nhìn thấy những bất công trong xã hội thì chúng ta sẽ làm gì? Kể từ đó đến nay về già thằng người tôi thường hay làm những việc tôi cho là đúng để làm đẹp cho đời mà vì nhiều lý do ít người dám làm, âu đó cũng là ý trời. Amen
2. Cuộc gặp gỡ cha Louis Nguyễn Văn Qui DCCT và 3 đứa trẻ bụi đời đánh giày Hai - Hiệp - Quế ở đường phố SÀI GÒN
Vào 1 ngày như thường lệ 10 giờ sáng, 3 thằng tôi đã có mặt ở khu phố bên kia đường chợ Bến Thành để hành nghề đánh giày. Tôi chia ra thằng Hai - Quế tiệm kem Phi Điệp còn tôi nhà hàng ăn uống. Tôi chia ra mỗi nhóm 3 thằng làm chung 1 khu vực để dễ hỗ trợ lẫn nhau khi cần.
Khi tôi đến trước cửa nhà hàng thì đã đông khách rồi tôi đang tìm ông nào có mang giày da để xin phép cho hành nghề bỗng tôi nhìn thấy 1 ông khách "đặc biệt" mặc chiếc áo dài đen có đeo xâu chuỗi bên hông ông ngồi 1 mình. Ông không ăn mà chỉ uống nước mà thôi. Tôi không có đạo nhưng tôi biết đây là 1 ông cha của đạo Thiên Chúa.
Tôi đi đến xin phép cho được đánh giày ông nhìn tôi cười vui vẻ và nói con cứ làm đi. Tôi ngồi xuống đỡ chân ông lên thùng đồ nghề để làm việc mà trong đầu nghĩ là sẽ không lấy tiền ông. Khi làm xong việc tôi hỏi cha có hài lòng không ông liếc sơ qua rồi nói con làm tốt. Ông lấy tiền trả, tôi nói làm cho cha con không lấy tiền và bỏ đi. Ông gọi tôi và nói con lại cha hỏi chút việc. Tôi trở lại ông hỏi tụi con có mấy đứa ở đây? Dạ còn 2 đứa nữa ở tiệm kem kế bên. Con qua gọi hết tụi nó qua đây ăn cơm cha trả tiền.
Sau khi một thằng làm 1 dĩa cơm tấm bì chả và ly trà đá ông cha bắt đầu hỏi chuyện tụi con có gia đình cha mẹ không, tại sao phải sống ở ngoài đường phố như thế này v..v..?. Rồi ông nhìn 3 đứa tụi tui và nói nếu các con muốn thì cha đem các con về nuôi cha sẽ cho các con đi học. Tôi nói thưa cha nhóm của con còn 9 đứa nữa không có ở đây. Ông hỏi ai là đầu đàn có thể cho cha gặp được không? Thằng Quế và Hai tụi nó chỉ tôi ông cha nhìn tôi ngạc nhiên lẫn vui mừng là vì ông tưởng chăn dắt chúng tôi phải là 1 "đại bàng" ghê gớm lắm lại là 1 thằng nhỏ 10 tuổi ngồi trước mặt ông. Tôi nói thưa cha nhóm tụi con tối về tụ hợp sống với nhau ở ga xe lửa đường Lê Lai, để tối nay về con bàn lại với tụi nó xem sao. Ông cha nói nếu các con đồng ý thì cha sẽ nhận nuôi hết 12 đứa chúng con. Đến đây thì kết thúc cuộc nói chuyện ông cha nói 1 câu chắc nịch và thật cảm động: hôm nay là ngày thứ ba, 10 giờ sáng thứ năm trước tiệm kem Phi Điệp nếu các con đến trễ cha vẫn chờ các con ở đây.
Tối đêm đó tôi đem chuyện của ông cha ra bàn với cả đám coi bộ tụi nó không được "mặn" lắm. Tôi nói, riêng mình tao đã quyết định đi theo về với ông cha. Nhìn chung tất cả tụi nó buồn lắm cuối cùng thì có 4 đứa chịu đi. Tôi dặn tụi bây ở lại nhớ giữ uy tín với bà chủ và mấy đại ca có gì thì nhờ họ giúp đỡ cho. Qua ngày hôm sau thứ tư tôi đi cám ơn bà chủ cho mướn đồ nghề và từ giã họ tất cả đều vui mừng ủng hộ tôi. Họ bảo người như mày không nên ở ngoài đường nên đi theo ông cha đi tốt lắm đó. Tôi cũng đến giã từ dì Ba bán cháo huyết giò cháo quẩy trên vỉa hè cùng dì Sáu bánh canh cua.
Hai dì thương nhóm tụi tui lắm vì không quậy phá hay ăn cắp ăn trộm gì của ai, chỉ lo đi đánh giày kiếm tiền sống. Những khi tôi đến ăn 2 dì không lấy tiền, tôi bảo con có tiền đây dì ơi khi nào không có thì con sẽ xin tôi để ý tô cháo hay tô bánh canh của tôi "chất lượng" hơn tô của khách. Có khi chúng tôi giúp đỡ 2 dì là ôm thau vào mấy tiệm xin nước sạch để rửa tô muỗng đũa. Còn những khi mưa tầm tã bán ế, tôi bảo tụi nó 12 đứa chúng tôi chia ra đến ăn ủng hộ 2 dì, dĩ nhiên là tiền bạc sòng phẳng, 2 dì vui lắm.
Có lần dì Ba cháo huyết cho tôi cái quần xà lỏn mới còn dì Sáu bánh canh thì cho tôi cái áo và cục xà bông tắm để tối đến vòi nước công cộng tắm giặt đồ. Đó là tình người của giới buôn gánh bán bưng là thế đấy họ có trái tim nhân ái. Khi nghe tôi nói đi theo ông cha thì 2 dì buồn lắm nhưng cả 2 điều nói mày đi theo ông cha thì cuộc đời mày sẽ tốt đẹp hơn nên đi đi con.
* Ghi chú: 2 dì muốn nhận tôi làm " con nuôi " tôi cười nói cám ơn là vì 2 bà đâu có biết tôi có gia đình cha mẹ rồi mà tôi không nói ra.
(còn tiếp)