Âu cũng là số mệnh

47 views
Skip to first unread message

Sony Nguyen

unread,
Aug 14, 2018, 8:17:14 AM8/14/18
to Yersingroup, Dalatvanhoc Google
“Anh cứ hỏi khiến tôi phải viết trả lời” đó là lời thầy An nói với mình. Thầy quay sang thầy Phan Nam như phân trần “thằng này cứ hỏi ấm ớ nên tôi phải viết trả lời cho nó dài lắm”. Năm ngoái mình về thăm bà cụ, có gặp lại hai thầy và bạn học cũ. Ngồi cạnh thầy An và thầy Nam nên mình chỉ nói chuyện được với hai thầy. CBMT có đến nhưng không nói chuyện được, chỉ chụp hình bóng cho Văn Học hội ngộ.

Về Đàlạt gặp lại bạn bè, người thân, mình hay thắc mắc và tự hỏi nếu mình không đi Tây năm 1974 thì có lẻ cuộc đời mình đã bước sang một trang sử khác. Có thể bị Việt Cộng bỏ tù chung với ông cụ,…. Hoặc đi kinh tế mới hay vượt biển… như vài người bạn học cũ. Về Việt Nam, ngoài các người bạn học cũ, nay có đảng tịch thì những người bạn không được chế độ tin dùng thì cảm thấy họ như những người sống bên lề, thất chí, chìm vào trong các cuộc ăn nhậu để quên đi những mộng tưởng của tuổi thanh xuân.

Em hay cháu của mình, cũng được chế độ loại bỏ theo chế độ lý lịch nhân thân 3 đời, chỉ sống qua ngày, không dám ước mơ cao như thời VNCH. Cố gắng cho con du học. Có người em rễ, 3 đời hồng chuyên, có bằng khen của Hồ Thị, phấn đấu vào đảng nhưng không được. Lý do lấy con nguỵ thuộc giai cấp 13.

Ảnh hưởng hay hiểu biết của mình về Nho Giáo rất ít so với bạn cùng tuổi, sau này đi Tây thì coi như mất gốc. Những hành trang văn hoá Việt mình đem theo rất ít, thậm chí không hiểu rõ nên rất mù mờ về lễ lạc, cúng bái, giao tiếp nên hay bị chửi đồ mất gốc, không có tố chất Việt… sau này ra trường thì mới lò mò tìm sách đọc về nguồn thì mình lại đeo cặp kính khác, ở ngoài Việt Nam, ảnh hưởng của tây phương để nhìn lại, khảo sát về văn hoá Việt Nam do đó mình hay đặt câu hỏi ấm ớ mà người Việt trong nước cho là bình thường.

Tóm lại mình có thể xem là thành phần lai căng, không tây không ta như thịt 3 chỉ hay đúng hơn là ở vùng giao thoa của hai nền văn hoá tây phương và Việt, đứng ở vị trí gạch nối của Vietnamese-American hay Franco-Vietnamien, chưa kể những văn hoá lượm lặc trên đường tạm dung như Ý, Anh quốc, Tây Ban Nha, Thụy Sĩ.

Mình đang đọc cuốn sách “Nhìn Lại Sử Việt” của ông Lê Mạnh Hùng, cựu sinh viên M.I.T., sau này về Sàigòn làm việc trước 75, lấy con gái của ông Phan Huy Quát, cháu của Phan Huy Lê, sử gia. Sau 75, bị đi tù Việt Cộng đến 7 năm, tự học hán văn. Ra hải ngoại, ông đi học lại và đậu tiến sĩ về sử học. Nghiên cứu và viết cuốn sử Việt Nam dài 2,500 trang. Ai rảnh thì nên dọc dạng PDF, tìm trên mạng. Trước đây có ông Tạ Chí Đại Trường, viết lịch sử Việt Nam, rất hay theo tiêu chuẩn sử của Tây phương, nếu không ngày nay chỉ có toàn thông tin bựa như anh hùng Lê văn 8,.. của sử gia Việt Cộng. Mình kiếm ông ta nhưng nghe đã qua đời.

Hôm trước có anh bạn học cũ, kể chuyện thời học sinh rồi kết luận “âu cũng là số mệnh” khiến mình nhớ đến những câu nhật tụng mà người Việt hay sử dụng khi nói chuyện như “cái số mình như vậy”, “kiếp trước mình vụng tu” hay có nợ nên kiếp này phải trả,… cao hơn nữa thì người ta gọi “đất nước mình như thế”, “tổ tiên mình giết người Khờ Me nhiều quá nên nay phải trả”,… họ chấp nhận như một chân lý bất di bất dịch như người ta chấp nhận đức mẹ đồng trinh dù ngoài ông Giê Su ra, còn sinh thêm nhiều người con khác….

Có lẻ người ta tin vào những định lý ấy theo lối cha truyền con nối, đời này truyền sang đời kia, không bao giờ tự đặt lại câu hỏi có đúng hay sai. Nếu có ai đặt lại câu hỏi thì được xem là phản nghịch, phản tặc, có thể bị tru di tam tộc,… hay được gán cho cái tội bất hiếu, bị cha mẹ từ bỏ.

Năm ngoái mình có đi viếng vùng Đế Thiên Đế Thích thì mới hiểu lý do tại sao một đế quốc văn minh như Khờ Me mà sau này lại te tua. May là Tây đến đô hộ nếu không thì còn te tua hơn nữa.

Đế quốc Khờ Me có khả năng kỹ thuật dẫn thuỷ nhập điền từ hồ Tônlesap để tạo dựng một thủ đô to lớn, vùng Đế Thiên Đế Thích, một nền văn minh tột đỉnh hơn hẳn người tây phương trong thời gian này nhưng sau này biến mất. Người ta có đưa ra nhiều giải thuyết của sự suy tàn của nền văn minh này nhưng không thuyết phục lắm. Nếu không có người Pháp thám hiểm thì chắc không ai biết đến lịch sử vùng này. Tại sao dân Khờ Me không chống trả lại người Việt, khi họ xâm lăng chiếm đất của Khờ Me dưới triều Nguyễn.

Mình nghĩ đó là vì ảnh hưởng đạo Phật tông phái Tiểu Thừa. Có anh bạn nhờ mình dịch 2 cuốn sách pháp ngữ của các nhà nghiên cứu của Pháp của viện Đông Bác Cổ về phật giáo ở Cam Bốt.

Thiên chúa giáo cho rằng khi một đứa bé mới sinh ra, đã được xem có tội nên phải làm lễ rữa tội. Bố mẹ đứa bé ngủ với nhau, có mang sinh ra nó thì trên nguyên tắc mới có tội, tại sao lại đè đầu đứa bé mới ra đời, bảo nó có tội. Người ta cứ kêu lỗi tại tôi mọi đằng, Mea Culpa. Cứ tưởng tượng thằng bé mới sinh ra, nghe người ta phán mỗi ngày là có tội như Việt Cộng kêu mày là thằng phản động, con cháu địa chủ cường hào ác bá, có nợ máu với nhân dân dù chả hiểu nhân dân là ai, nợ máu là gì, vô hình trung sẽ tạo cho đứa bé bị nhập tâm, có cảm giác phạm tội, tìm cách cầu nguyện để sám hối.

Có nhà dòng, Opus Dei, mình thấy họ đeo dây thừng rồi mỗi ngày lấy dây thừng để tự đánh vào mình để sám hối như người Hồi giáo, tới mùa lễ, lấy dao cắt da thịt họ để ăn năn sám hối. Nghe kể đức giáo Hoàng John Paul đệ nhị, khi xưa cũng hay tự quất dây vào mình, bắt chước cảnh chúa Giê Su bị quân La Mã, quất roi, để chú tâm vào việc tu hành hơn, tin vào thiên chúa hơn.

Hồi nhỏ, mình sống với Mệ Ngoại, được mệ dẫn lên chùa vào ngày rằm, ăn chay nên tin kiếp trước mình làm nhiều tội ác hay làm con bò nên kiếp này ngu như bò. Chấp nhận khi thầy cô, bạn học hay người thân gọi là đồ ngu như bò, dốt như heo nên từ từ ngấm trong đầu, trong tâm khảm tự cho là mình thuộc dạng ngu sớm dốt lâu nên nghĩ học cũng vậy nên chơi thả dàn. Chán thì phá làng phá xóm, hay được hàng xóm kêu là thằng mất dạy.

Khi sang Văn Học thì như giác ngộ cách mạng, mình đeo kính cận, thấy rõ trên bảng, bổng học khá ra rồi gặp thầy Nguyên, khuyên đi du học nên đã thay đổi cuộc đời của mình. Từ đó lo học, không thích phá làng phá xóm nữa, chỉ tiêu là đi tây.

Sau khi đậu tú tài, về Sàigòn, mình với Võ Hoàng Đa, đạp xe đạp ra nha du học nộp đơn nhưng không tin tưởng lắm vì thiên hạ nói phải chạy tiền. Mình thì cứ nói được thì đi, không thì thôi nhưng ít ra là đã thử hết mình. Hùng con cua, gửi cho mình nghị định được cho du học nên chạy vè Sàigòn, vào nha du học lấy nghị định để làm sổ thông hành.

Vào bộ nội vụ, thiên hạ nhìn mình như bò đội nón, bắt đợi từ 8:00 sáng đến 3:00 giờ chiều gần hết giờ làm việc. Sau này mới hiểu thiên hạ đi vào đút lót nên được qua các cửa khẩu còn mình thì itờ nên cuối cùng mới được vào. Tên ngồi bàn ở khâu cuối cùng, có nhiệm vụ đóng dấu cho xuất ngoại, được thiên hạ cho bao thư khá nhiều. Mình thấy bố con một tên vào sau mình nhưng lại được gặp tên này trước, trao cái phong bì cho hắn, cất vào học tủ. Tên này bảo mình mai trở lại, hết giừo làm việc nhưng mình rên hết tiền, mai phải về Đàlạt vì nhà có chuyện, nói quá nên hắn cảm thông, lấy cái sổ thông hành của mình, đóng dấu cho xuất ngoại, không cần chi địa cho hắn. Nghĩ lại mình bắt đầu biết thương lượng với thiên hạ từ bé, từ thời ra chợ dọn hàng cho bà cụ. Cuộc đời mình giang hồ tứ xứ, khá nhờ cái tài đấu tranh và đả thông tư tưởng với thiên hạ sau này.

Hôm qua, đi ăn cơm ở Brodard. Mấy đứa con kêu phải đợi 30-45 phút. Mình vào nói một cái là có bàn ngay, khỏi phải đợi chờ hơn nữa tiếng như thiên hạ. Mụ vợ thì cứ nói đợi như thiên hạ nhưng cũng vào ngồi, gọi thức ăn, khỏi đợi rồi chửi mình vì đồng chí gái từng sống với Việt Cộng trong thời xếp hàng cả ngày của thời bao cấp nên quen cảnh chờ đợi. Chán mớ đời.

Cháu hay con mình đều ngạc nhiên. Mình nói không ai có thể từ chối mình cả. Đi nghỉ hè, vào khách sạn là mình có presidential suite dù chỉ trả tiền phòng thường, đi máy bay quốc tế cũng miễn phí. Mụ vợ mình than là mình không biết ăn nói nhưng không hiểu tại sao người ta cho mình mượn tiền, có người cho mượn cả triệu mà không biết đánh vần họ mình là gì, nhà cửa ở đâu. Mụ vợ chỉ biết lắc đầu, tự hỏi sao lấy thằng chồng ăn chi mà ngu rứa.

Hôm qua đưa tiễn con gái ra phi trường đi Ý, học một năm. Mình để con gái và thằng con kéo va li dùm em đến quầy làm thủ tục vé. Thằng con gọi cầu cứu, mình chạy lại. Tên ở quầy vé, kêu là vali nặng hơn 3 ký, còn cái va li nhỏ mà con gái tính mang theo lên máy bay thì khổ kích thước to hơn hạn định nên phải đóng thêm $100. Mình nói hắn một câu, hắn cho con gái check-in luôn cái va li nhỏ tính vác lên máy bay, không tốn đồng bạc. Con mình nhìn mình như bò đội nón.

Người Khờ Me khi thờ Ấn Độ Giáo đã thành lập được Đế Thiên Đế Thích đến khi theo Phật Giáo, tông phái Tiểu Thừa thì mất hết. Họ xoay qua ăn chạy niệm phật, mất hẳn chí vươn lên, cứ lo ăn năn sám hối để lên Niết Bàn. Có nhiều người làm ăn khá rồi bổng nhiên nghe ai đi theo cõi trên, bỏ làm ăn, bở vợ chồng đi tu để lên Niết Bàn. Khi đã có niềm tin vào nơi khác thì con người cho rằng trái đất là cõi tạm, không muốn phấn đấu.

Homo Sapiens trở thành chúa tể của trái đất nhờ tư duy, muốn khám phá, xây dựng tương lai qua những ước mơ, những gì họ tin tưởng và hoạch định. Nay con người không muốn sát sinh, chỉ ăn chay niệm phật thì sẽ không còn tư duy về những hoạch định xây dựng về tương lai mà lại chỉ mong làm điều tốt để lên thiên đàng nhưng người về hưu, dọn đường về cỏi Phật hay đất Chúa.

Hôm trước nói chuyện với anh bạn, anh ta cho rằng nhiều khi mình bỏ tâm ra giúp người, dù nói suông vô hình trung gánh cái nghiệp dùm thiên hạ. Anh ta nói thấy cái kết của các thầy bùa thầy ngải vào cuối cuộc đời rất bi thương. Ngay người có lòng nhân từ muốn giúp người khác, như lãnh hộ mấy cái nghiệp của người khác nên te tua, chưa kể đến những người thiếu đạo đức. Kiếp sau còn phải tu thật nhiều hơn vì lỡ lãnh nghiệp của thiên hạ quá nhiều ở kiếp này.

Lên 6 bó con người tìm về cội nguồn hay tự hỏi sẽ đi về đâu khi mãn phần thì chấp nhận được nhưng mấy đứa trẻ 5, 10 tuổi bắt chúng sống, tư duy như những gì ở cuối đời người thì cả đời sẽ không làm gì được ngoài đi khất thực, ăn chạy niệm phật.

Tương tự Việt Nam với quan niệm, văn hoá Nho giáo đã làm trì trệ sự giàu mạnh, phồn thịnh nhất là về trí tuệ rất thiếu vắng. Tư tưởng người Việt hầu như không có, chỉ vay mượn từ người Tàu. Hơn 2500 năm mà Nho Giáo chỉ lập lại những gì ông Khổng Khâu và học trò đã nói trong khi Tây Phương sau mấy thế kỷ chìm trong bóng tối ngu xuẩn của Thiên Chúa Giáo chuyên chế ở thời trung cổ như giết ông Galileo,.... Sau này, họ được kề cận lại với tư tưởng La Hy, dấy lên phong trào Phục Hưng giúp họ chiếm lãnh các nước trên thế giới, làm cách mạng kỹ nghệ nay thì cách mạng tin học. Họ đi trước thế giới nhờ tự do tư duy sáng tạo. Người ta nói nếu nhà thờ không đàn áp ở thời Trung Cổ thì có lẻ cách mạng kỹ nghệ đã khởi sự từ lâu.

Nhân sinh quan của Nho học cho rằng phải trung với vua, hiếu với cha. Nhưng nếu gặp một người vua ngu dốt, tàn bạo thì chúng ta phải tuân phục theo bạo lực? Tương tự gặp một người cha, tối ngày nhậu xỉn, đánh bài thua, về đánh con, đánh vợ thì vẫn phải có hiếu, chịu đựng để được mang tiếng vợ hiền con ngoan. Thấy cái sai nhưng vẫn chấp nhận, chịu đựng cái sai để mong ngày nào vua hay cha sám hối, giác ngộ cách mạng?

Họ chia xã hội thành 4 giai cấp chính: Sĩ Nông Công Thương, kêu gọi làm người quân tử, một kẽ sĩ trong khi đó họ lại nói “Phi thương bất phú”. Mấy người biết chút đỉnh chữ tàu, kêu gào, tự xem là giỏi văn, xuất khẩu thành thơ nhưng trên thực tế lại là đám ăn bám xã hội kinh khủng nhất. Hết ăn bám cha mẹ rồi đến vợ, thi chả đậu suốt 20-30 năm trời, gia đình khánh tận. Mình có đọc một tài liệu về thi cử ở Việt Nam khi xưa. Trung bình một người đi học mất 20 năm, không lao động sản xuất, mỗi lần đi thi là gia đình phải bán heo bò hay vay nợ mà đâu phải đại liền, rớt te tua rồi sau 20 năm về làm ông giáo làng hay bốc thuốc bắc.

Người Tàu họ dạy người Việt những mê tín quái gở nhằm nô lệ hoá tinh thần người Việt. Kinh Dịch, tử vi, bói toán… chúng ta tự hào đánh đuổi người Tàu bao nhiêu lần nhưng vẫn nô lệ vào văn hoá, tôn giáo của họ, may thực dân tây đến chiếm đóng có 80 năm mà đã biến đổi Việt Nam quá nhiều.

Kinh dịch thì theo mình chỉ là một phương trình toán học có 64 ẩn số, lấy 8 x8 nên không gì đặc biệt còn bói toán thì có bao nhiêu sao trên dãy Ngân Hà để mà biết ngôi sao nào là của mình để bói toán. À nhưng mà thiên cơ bất khả lộ. He he he. Nhất là Trần Hoàn sinh ra trong thời kỳ ăn lông ở lỗ mà phải tin theo? Mấy ngàn năm qua, người ta vẫn kêu tử vi là hay, tuyệt. Có người dùng toán học để minh chứng là tuyệt vời nhưng khi họ áp dụng cho thực tế thì thất bại về làm ăn.

Năm ngoái về Đàlạt, gặp lại một người thầy, khi nói chuyện cứ thấy thầy cứ nói theo tử vi. Thầy kể khi ra khỏi nhà cũng phải xem ngày giờ, hướng đi,… lấy vợ cũng phải tìm người có mạng Mộc để hợp với mạng Hoả của thầy. Thầy rất tin tử vi, nhờ đó mà thầy thành công trong thương trường. Nghe một người bạn học cũ kể thì ông thầy này thuộc dạng làm ăn kinh hồn nhờ có đảng tịch.

Việt Cộng rất hiểu điều này nên trong thời gian họ chống, để cướp chính quyền thì đả phá mê tin dị đoan, kêu tôn giáo là thuốc phiện nay cướp được quyền hành thì nở rộ lên chùa chiềng, đồng bóng, ấn thần,… tổ chức các lễ hội để nô lệ hoá tư tưởng con người tại Việt Nam, phải cho họ niềm tin nhất là về tâm linh, thậm chí có tượng ông Hồ trong chùa như thánh hay bụt. Do đó thực dân luôn luôn dùng niềm tin vào Thiên Chúa Giáo để đô hộ và chiếm đóng thuộc địa.

Có dạo ông TT, chuyên in lịch Tam Tông Miếu ở Bôn sa, kiếm rất được nhiều tiền. Không biết nghe ai lại tổ chức làm băng nhạc video, lỗ học máu. Sao ông ta không xem lịch ngày giờ của chính ông ta in để tránh những giờ xấu, hướng hoành đạo. Ông ta hát dỡ như sao băng thì ai mua. Năm kia, ông ta bị một vố khác là in lịch ở Việt Nam cho rẻ. Việt Cộng chơi đểu bỏ thêm tin tức hồ chí mình và đảng trên lịch….nên ông này phải bỏ hết mấy mấy ngàn cuốn lịch chở từ Việt Nam qua. Ông ta quên xem ngày giờ, ngày lành tháng tốt.

Khi người Việt kêu chắc là số mệnh, kiếp trước mình vụng tu,… là một cách đỗ thừa cho sự sai lầm, tự bào chữa về thất bại của mình, tự đánh lừa mình là tài giỏi nhưng không qua thời vận. Người Tây phương, khi thất bại thì họ xem lại, phân tích lý do để tránh lập lại sau này do đó họ mới tiến xa. Ông Madison thất bại biết bao nhiêu lần để trở thành thần tượng của các khoa học gia ngày nay. Ông ta hên, không sinh tại Việt Nam hay tàu nếu không thì thầy bói đã kêu kiếp trước như vậy như kia, tu cho mau.

Dưới thời Cộng Sản thì đúng là học tài thi lý lịch. Nếu anh hay chị có giỏi thì được thu dụng nhưng không bao giờ nắm lấy chức vụ cao nếu không phải đảng viên. Ở hải ngoại thì chúng ta không thể nào sử dụng những lá bài ấy để biện hộ cho hành động của mình.

Hôm trước mình có kể về O-zone thì một anh bạn imeo, than dùm mình “Bạn ta vẫn chưa ngơi nghỉ; vẫn lăn xả vào cuộc đời với những toán tính và chuẩn bị”. Mình muốn ngơi nghỉ nhưng đồng chí gái thì cảm thấy khó chịu. Sáng thấy mình ngồi đọc sách hay viết kể chuyện ngày xưa, trưa về ăn cơm thì thấy mình xem đá banh, tối thì đi múa võ, nên mụ vợ cứ cằn nhằn cửi nhửi nên phải tìm cách thoát ly, đi làm cách mạng lại. Chán mớ đời.

Cách đây đâu 5, 6 năm, đồng chí gái cấm mình không được mua thêm nhà vì hàng năm mụ vợ thi đua làm người vợ anh hùng, người mẹ nhân dân, lao động cật lực để được bonus vào cuối năm. Mình sợ đồng chí gái xài bậy, lấy tiền thưởng của mụ vợ đi mua nhà bị cô nàng chửi, cấm không cho mua nhà nữa. Kêu có đủ nhà rồi thì thấy đồng chí gái có lý vì bao nhiêu chỉ tiêu, ước mơ của mình từ bé đến nay đều thực hiện được hết, ngồi nhà chơi.

Khổ là mấy tên chuyên gia bán nhà quen, cứ lâu lâu khều, kêu có gút điu, như ra đường thấy tờ $100 rớt dưới đất, không lẻ không lượm nên phải lén vợ đi mua. Bây giờ có đất, để không thì tốn tiền đóng thuế, cắt cỏ nên phải xây. Phải đặt thêm các mục đích khác để thực hiện, nếu không cái óc bị teo lại, chỉ cần có sức khoẻ là cứ làm thoải mái, không cần năng nổ lắm. Mình mướn thằng mỹ làm những gì cần làm. Khoẻ đời.

Hôm qua, có người i-meo cho mình kêu pocket listing, chủ bán nhà cho vay lại. Mình gửi cho thằng đại hàn trẻ, muốn học nghề mình nên hy vọng hắn mua được căn ấy do thằng bạn mỹ, cựu phi công, từng tham chiến tại Việt Nam bán. Khi xưa, mình học nghề ông Rich Dad, nay có nhiều tên muốn học nghề mình nhưng đa số là lười, cứ muốn người ta dâng tận miệng. Chỉ có tên đại hàn, có vẻ chịu khó hơn nên gửi cho hắn.

Không đi làm, được vợ nuôi từ mấy năm nay, có thì giờ nghiệm lại cuộc đời, mình nghĩ ông cụ mình mất năm 90 tuổi, dù bị Việt Cộng nhốt ở trại cải tạo đến 15 năm thì mình cũng có thể thọ thêm 30 năm nữa mà nếu sống lâu mà chả làm gì thì cũng chán. Mình được cái là tối đi tập võ nên thấy ngày dài ra chớ, ở nhà đọc sách hoài cũng chán. Đi chơi thì chừng 3 tuần là mình muốn về nhà lại.

Dạo mình ở New York, có ông chủ tịch gia đình Phật tử ở Connecticut, kêu mình vẽ chùa cho họ. Ông này có cô con gái xinh nức nở. Ông ta nói là mỗi người sinh ra, trời phật cho một cái cốc, không biết là cái cốc lớn hay nhỏ. Mấy năm trước đồng chí gái cấm không được mua nhà nữa thì mình nghe lời vì nghĩ là chắc trời cho cái cốc chừng đó.

Rồi thiên hạ lại kêu mình đi mua đất, mình tính xoay qua bán liền kiểu mì ăn liền nhưng nếu giải thích theo lối Việt Nam thì số mình không bán nhà được. Lúc mới vào nghề, tính mua nhà rồi sữa lại bán nhưng cứ mỗi lần bán nhà là hai vợ chồng cúng thổ thần đất đai chết bỏ nhưng không ai mua, chỉ thấy thiên hạ đến xin mướn nhà. Rốt cuộc phải làm Landlord bất đắc dĩ.

Thứ 7 này, mình đi gặp một ông ấn độ, có mấy miếng đất trong vùng O-zone, cho vay lại. Hai năm nay, ông ta cứ réo mình mua, cho vay lại nhưng mình thì cứ lo cái miếng đất của mình chưa xong. Nay khám phá ra nằm trong vùng O-zone nên mình gọi lại. Chắc sẽ mượn tiền bạn bè để đặt cọc cho ông ta còn nợ thì sẽ trả khi nào xây cất xong thì tái tài trợ để trả.

Tuần trước, mình có đi viếng một nông trại trồng bơ, bưởi, chanh hữu cơ, có giếng, có hệ thống năng lượng mặt trời. Hôm nay nói chuyện với chủ, ông ta kêu 81 tuổi, hỏi mình có muốn mua không thì ông ta sẽ bán cho vay lại. Mình nói khi nào ông ta khoẻ thì gọi mình rồi sẽ bàn thêm.

Có lần nói chuyện với anh bạn thì anh ta khuyến khích mình nên xây để cho con sau này. Dạo này thằng con mới ra trường, đang kiếm việc làm nên kéo nó lên vườn, đi họp với đám mỹ đầu tư,… biết đâu nó thích theo nghề mình thì sẽ truyền lại. Mẹ nó thì muốn nó đi làm cho công ty nào còn mình nghĩ nếu nó chịu khó, học hỏi thêm, nội trồng bơ cũng có ăn, lợi tức còn cao hơn kỹ sư nhưng mẹ nó lại thích khoa bảng kỹ sư kỹ xiết. Xa hơn thì đi mua nhà cho thuê nhưng tổ trưởng vẫn thích có con mang tiếng kỹ sư hơn là nông dân như bố nó.

Biết đâu, ngày nay mình đi làm lại, tạo dựng một cơ sở cho thằng con và con gái sau này hay lấy lợi nhuận để làm nhiều chuyện khác như cho thêm học bổng sinh viên nghèo như mình khi xưa.

Chán mớ đời


Sent from my iPad

NhiAnh Chu

unread,
Aug 14, 2018, 8:40:25 AM8/14/18
to Dalatvanhoc Google
Tạ Chí Đại Trường? Ông này chắc có người em tên Tạ Chí Tiểu Trường? Gia đình mỗi khi ra chợ VN mua lòng lợn chắc hay giật mình khi người ta mua bán ruột già ruột non.

Các đế quốc lên tột đỉnh rồi tàn đều vì đi quá mức -- over-extended. Có trường hợp hay nhắc đến là vì gắng đi quá mức vì lý do gọi là "tôn giáo", chỉ là giả thuyết, nhưng có lý, là dân đảo Easter Island đã diệt chủng để lại mấy chục cái tuợng khổng lồ có đầu những người Chúa của họ (trông giống như người alien/ phi hành gia). Có lẽ Đế Thiên Đế Thích cũng vậy, kiệt quệ sau khi xây xong.

Có gan làm giàu. Làm những việc tư như NHS mua nhà bán đất phải có gan, và phải có hiểu biết những con số và tình thế ăn thua. Các bà vợ nai lưng ra làm công thay vì gác chân hưởng nhàn, cũng là vì sợ những cái làm ăn của ông chồng đổ bể, thì không đến nỗi ăn xin ngoài chợ. Nên thông cảm và đừng đục họ.

Chịu khó sắp hàng là văn minh. Qua mặt ăn trên ngồi trốc thì đỡ đói nhưng phải có da mặt dày.

--
You received this message because you are subscribed to the Google Groups "Dalat Văn Học" group.
To unsubscribe from this group and stop receiving emails from it, send an email to dalatvanhoc...@googlegroups.com.
For more options, visit https://groups.google.com/d/optout.

SV Tran

unread,
Aug 14, 2018, 4:46:08 PM8/14/18
to Dalatvanhoc Google

Nói chiện với tui kiểu này là bảo đảm sẽ bị "ngộ tả nị xẩy", hay dịch theo văn-hóa kiểu bắc kỳ thì "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay"; nhưng thôi, "đời vốn buồn đục hắn thêm chẳng nhẽ ?", nên nói dóc cho vui thôi - mà cũng đồng chí mén với 2A là  kẻ có gan mới hy vọng làm giầu, cũng có người tuy ngốc nghếch, ăn càng nói bậy; nhung người ta được "bà rá nhập" (chó ngáp phải ruồi, ruồi ngáp phải máy bay....), gặp hên nên cứ tưởng mình loại đỉnh cao trí tuệ, dùng loa phóng thanh ở phường để "gáy" (lải nhải) suốt ngày.


Thực ra, nếu có "gan" thật thì đã làm từ lúc bắt đầu giờ giới nghiêm; hay chả cần dụ khị ! Cứ xúi(dại) góp vốn chơi hụi thì rõ ràng vẫn còn nhát gan, hay muốn chia sẻ "nỗi niềm" khi sự cố xẩy đến.

Rõ chán....but, butt đời là C’est la vie !!!

HAH!HAH!HAH!

Reply all
Reply to author
Forward
0 new messages