Niềm Vui nơi Chúa
Nơkhêmia nói cùng dân chúng: “Niềm hoan lạc nơi Thiên chúa là đồn lũy của các người.” (Nkm 8, 10b).
Không lạ gì Chúa Giêsu đã nhắc đi nhắc lại cho các môn đệ hiểu rằng Ngài đã đến không chỉ để đem lại ơn cứu rỗi bằng cuộc tử nạn trên thập giá mà còn ban cho các môn đệ niềm vui mãnh liệt nơi Ngài nữa. Chúa nói cùng các môn đệ : “Từ trước tới nay các con chưa bao giờ làm điều ấy.” (nhưng từ nay trở đi hãy làm) “Hãy nhân danh Ta mà cầu xin và các con sẽ được, các con sẽ tràn đầy niềm vui.” (Ga 16, 24). Niềm vui của Chúa thuộc về chúng ta, chúng ta chỉ việc cầu xin Ngài ban cho niềm vui ấy.
Trước khi bị bắt, Chúa Giêsu đã cầu nguyện : “Bây giờ, con đến cùng Cha, và con nói những điều này lúc còn ở thế gian, để họ được hưởng trọn vẹn niềm vui của con.” (Ga 17, 13)
Mọi Kitô hữu đã được tái sinh đều hiểu rằng ơn cứu độ là một hồng ân nhưng không biết rằng đã được tái sinh bởi Chúa Thánh Thần ngay khi đón nhận Chúa Giêsu, Đấng cứu thế, trong đức tin. Hơn nữa, một số tín hữu đã khám phá rằng món quà của Thiên Chúa không những chỉ đem đến cho chúng ta ơn tái sinh mà còn cho chúng ta nhận lãnh Thánh tẩy trong Thánh Linh. Ít ai trong chúng ta cảm nghiệm rằng ngay lúc đó Chúa Giêsu cũng ban cho chúng ta niềm vui của Ngài. Chúng ta hãy xin và nhận lãnh trong đức tin niềm vui ấy như phần còn lại món quà được ban tặng.
Nếu quả thực niềm vui của Chúa là sức mạnh của chúng ta thì điều dĩ nhiên là chúng ta không đạt đến niềm vui ấy bằng quá trình của một đời sống thiêng liêng như một loại kem mà người ta trang trí trên mặt bánh. Đó là điều chúng ta cần phải có ngay trong bước đầu của đời sống thiêng liêng để nâng đỡ và củng cố chúng ta trong sứ vụ đem Tin Mừng đến cho thế gian .
Thánh Phaolô đã viết cho tín hữu Côrintô: “Không phải là chúng tôi khống chế đức tin của anh em; trái lại, chúng tôi góp phần tạo niềm vui cho anh em, bởi vì đức tin của anh em đã vững rồi.” (2 Cor 1, 24). Phaolô không có ý nói là Ngài sẽ làm cho các tín hữu vui sướng bằng cách đem đến cho họ nhiều món quà tốt đẹp hay bằng cách thay đổi điều kiện sống của họ. Ngài muốn họ tập sống trong hân hoan, biết trao đổi niềm vui mà Thánh Linh đã đặt để trong tâm hồn họ. Phaolô biết rằng, đối với một tín hữu làm chứng tá một cách tích cực cho niềm tin, thì cuộc sống phải gặp nhiều thử thách và đau khổ. Lưu lại trong Chúa Kitô, đó là nguồn hoan lạc.
Thánh Phaolô đã nói với các kỳ mục ở Êphêsô: “…Trừ ra điều này, là tôi đến thành nào, thì Thánh Thần cũng khuyến cáo tôi rằng xiềng xích và gian truân đang chờ đợi tôi. Nhưng mạng sống tôi, tôi coi thật chẳng đáng giá gì, miễn sao tôi chạy hết chặng đường, chu toàn chức vụ tôi đã nhận từ Chúa Giêsu, là long trọng làm chứng cho Tin Mừng về ân sủng của Thiên Chúa.” (CVTĐ 20: 23-24)
Nếu Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta niềm vui của Ngài, tại sao phần đông tín hữu lại sống trong một cuộc đời quá buồn thảm? Chúa Giêsu đã cầu nguyện để niềm vui của Ngài trọn vẹn nơi chúng ta. Điều ấy có nghĩa là chúng ta không đủ khả năng để tự tạo cho mình niềm vui, cũng không thể tự cứu lấy chúng ta hay làm cho lòng chúng ta tràn đầy tình thương và bình an. Những điều mà chúng ta có thể làm được là tự nguyện chấp nhận và tin vào những gì Chúa Giêsu đã làm cho chúng ta và để cho Ngài gieo trong tâm hồn chúng ta niềm vui trọn vẹn của Ngài. Trong cuộc sống hàng ngày, điều đó có nghĩa là chúng ta dứt khoát cố gắng sống vui, bất chấp mọi tình cảm, bằng cách tin rằng Chúa đang hoạt động. Ngài biến đổi âu sầu thành niềm vui trong sáng như Ngài đã hứa. Tình thương, niềm vui, sự bình an là hoa quả của Thánh Thần Chúa nơi chúng ta. Chúa Giêsu đã cắt nghĩa cho các môn đệ biết phải vun trồng hoa quả ấy như thế nào. “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy. Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người. Các điều ấy Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn.” (Ga 15, 9-11)
Chúng ta vui không phải vì hoàn cảnh hạnh phúc, nhưng vì chúng ta đuợc biết giới luật của Chúa Giêsu, chúng ta tuân giữ và như thế chúng ta lưu lại trong Người .
Giêrêmia đã viết : “Gặp được Lời Chúa, con đã nuốt vào, lời Ngài làm cho con hoan hỷ, làm vui thoả lòng con,….” (Gr 15, 16).
Đavít đã học được bí quyết của sự hoan lạc : “Nên giờ đây tôi ngẩng đầu đắc ý, nhìn quân thù vây bủa chung quanh. Tôi sẽ dâng lễ tế trong thánh điện, lễ tạ ơn, nhã nhạc vang lừng, tôi sẽ đàn ca mừng kính Chúa” (TV 27, 6).
Trong một thời gian dài, tôi tưởng đã nếm được niềm vui trong sự toại nguyện và an toàn. Bây giờ tôi mới hiểu niềm vui không xuất phát từ tình cảm, nhưng nó được giải thoát bằng ý chí và là một trong những yếu tố của đời sống ngợi ca.
“Người công chính, hãy reo hò mừng Chúa, kẻ ngay lành, nào cất tiếng ngợi khen.” (TV 33, 1) Niềm vui, lòng biết ơn, lời ca ngợi không thể tách rời nhau. Quyết tâm cảm tạ và ngợi khen Chúa trong mọi việc chưa được trọn vẹn, nếu chúng ta chưa quyết tâm vui sống trong mọi hoàn cảnh.
(Trích
Sách “Quyền
Năng của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi”)
Phép lạ Thánh Thể tại Eten, Peru năm 1649
http://www.therealpresence.org/eucharst/mir/vietnam_pdf/viet-Eten.pdf