Bài này ca tụng và quảng cáo quá đáng. Doctor
Si Pham chỉ là 1 BS phẫu thuật tim mạch giỏi ở BV Mayo
Clinic ở Jacksonville, Florida. Wikipedia không có tên, không có 1
bài báo tiếng Anh nào nói gì về ông này. Đăng bài này để coi ta có thề học hỏi
được điều gì về vị BS này mà thôi
MS
----- Original Message -----
Sent: Monday, July 02, 2018 8:40 PM
Subject: Fwd: Bác sĩ VN lừng danh thế giới.
Bác sĩ gốc Việt lừng
danh thế giới, ngỏ lời tạ ơn một trường nhỏ từng có lòng tốt đối với người tị
nạn.
Ông Phạm Sĩ từng học
để trở thành bác sĩ ở Sài Gòn, thì ước mơ bỗng bị tan vỡ bởi cuộc chiến. Câu
chuyện lưu lạc của ông đến nước Mỹ đã được nhật báo Lebanon Daily News tường
thuật vào đầu tháng Năm, với nội dung như sau.
Ông thoát khỏi
Việt Nam vào ngày 30 tháng Tư, 1975. Ông có mặt trên một chiếc thuyền, bị tách
rời khỏi đất nước, bỏ lại những người thân trong gia đình, và chỉ có bộ quần áo
trên người.
Bốn mươi năm sau đó, Phạm Sĩ là một bác sĩ giải phẫu
tim mạch tài ba hiếm hoi của thế giới, và là nhà nghiên cứu y khoa từng viết hơn
170 bài nghiên cứu và tham gia ca mổ ghép tim và gan cho cựu Thống Đốc Bob Casey
của tiểu bang Pennsylvania.
Bác sĩ Phạm Sĩ được
ngồi cạnh vị Giáo Sư ân nhân Owen Moe (bên trái) và Viện Trưởng Lewis Thanye của
trường Lebanon Valley College trong đêm trao giải thưởng 27 tháng Tư, 2018 tại
trường này.
Nhưng theo ông Phạm Sĩ nói, câu
chuyện tay trắng làm nên sự nghiệp của ông chỉ có thể xảy ra là nhờ lòng nhân
đạo của thị xã Annville và trường đại học nhỏ bé chuyên về khoa học và nghệ
thuật tại thung lũng Lebanon này, được tỏ bày dành cho những người tị nạn chiến
tranh cách đây hơn bốn thập niên.
Ông Phạm Sĩ kể
rằng ông đã lớn lên cảm thấy bất lực trong một đất nước bị tàn phá bởi chiến
tranh. Ông ước ao có thể chữa lành những vết thương mà bạn bè ông phải chịu đựng
do bom đạn gây ra. Vì vậy ông vào Sài Gòn để học ngành bác sĩ.
Bác sĩ giải phẫu tim mạch Phạm Sĩ đang nhận giải thưởng
Distinguished Alumnus (Cựu Sinh Viên Xuất Sắc) của trường Lebanon Valley College
vào ngày 27 tháng Tư, 2018.
Những người tị nạn được đưa tới đảo
Guam, nơi họ ở lại cho tới tháng Sáu 1975, khi họ được phép đến trại Fort
Indiantown Gap, nơi chứa 15,000 người tị nạn.
Ông nói, “Hồi đó tôi
không có gì cả. Tôi chỉ có một bộ quần áo trên người.”
Những người tị nạn không được phép
rời khỏi trại Gap, cho đến khi họ có được một người Mỹ bảo trợ, và những người
độc thân như ông Sĩ đều nằm cuối danh sách mà sự ưu tiên là dành cho những gia
đình. Tuy vậy, đến tháng Tám năm ấy, trường Lebanon Valley College (LVC) tạo một
cơ hội cho 12 học sinh tị nạn được ghi danh và có được nơi ăn chốn ở, thông qua
sự kết hợp giữa chương trình học bổng Pell Grants, chương trình vừa học vừa làm,
một học bổng và một khoản tiền vay nhỏ. Thậm chí trường đại học này còn cung cấp
các lớp học tiếng Anh bổ túc cho các sinh viên.
Giáo Sư Hóa Học
Danh Dự Owen Moe, thời đó là một giáo sư nghiên cứu tại LVC, đã không lập tức để
ý tới Phạm Sĩ. Cho đến khi họ bắt đầu cùng nhau làm việc trên các dự án, ông mới
xác định ông Sĩ thuộc hạng sinh viên có thể vươn lên tới hàng đầu trong chức
nghiệp.
Ông Moe nói, “Anh ấy có sự quyết tâm, và phải đối phó
trước nhiều trở ngại. Anh đã tìm cách vượt qua mọi trở ngại
đó.”
Owen Moe
Professor Emeritus of Chemistry at Lebanon Valley College
Ông Phạm Sĩ nói rằng
thầy Moe là một người dìu dắt tuyệt vời và là một niềm khích lệ lớn cho ông. Lúc
đó ông rất biết ơn vì có cơ hội hoàn tất việc học tại một trường đại học Mỹ, với
các giáo sư trực tiếp giảng dạy. Nhưng ít nhất mỗi tuần một lần, ông vẫn thức
dậy và nghĩ rằng mình vẫn còn ở Việt Nam. Nơi đó cha mẹ ông đang sống, và không
biết ông còn sống hay đã chết.
Phạm Sĩ nói,
“Chiến tranh làm cho người ta mau trưởng thành hơn. Đó là một vấn đề sống còn -
bạn phải lớn lên, chiến đấu và tìm cách sống sót.”
Ông tốt nghiệp
từ trường Lebanon Valley College, sau đó từ trường y khoa, và nhanh chóng vươn
lên vượt qua hàng ngũ nghề nghiệp, trở thành trưởng khoa cấy ghép tim, phổi và
tim nhân tạo, tại trường y khoa thuộc đại học University of Miami, ngoài những
công việc khác. Ông đã công bố hơn 170 bài báo khoa học, giúp thành lập những
phương pháp để ngăn chặn sự việc cơ thể tìm cách loại bỏ những bộ phận cấy ghép
tim và phổi, và giúp một giải pháp được tiến xa hơn trong việc một phương thay
thế phẫu thuật tim hở, theo thông tin do trường LVC cung
cấp.
Vào năm 1993, ông là
thành viên của một nhóm thực hiện ca cấy ghép gan và tim lần thứ bảy trên thế
giới, mà bệnh nhân là cựu thống đốc Robert Casey của Pennsylvania.
Hiện nay ông đang làm việc cho Mayo Clinic tại
Minnesota.
Tuy nhiên,
những thành tựu mà ông Phạm Sĩ hãnh diện nhất sẽ không xuất hiện trong các cuốn
sách lịch sử: đó là cung cấp các ca mổ cần thiết cho di dân, cho những người
nghèo cư ngụ trong thành phố, và những người không có khả năng trả tiền giải
phẫu.
Chính ở đó, ông Phạm Sĩ cảm thấy như thể đã hoàn thành sứ
mạng ban đầu của ông: là sửa chữa những cơ thể bị phá hỏng, giống như những cơ
thể mà cuộc chiến Việt Nam đã tìm cách hủy hoại. Ông cũng có cơ hội để chăm sóc
các cựu chiến binh từng tham chiến ở Việt Nam. Trong số đó, có một đại tá về
hưu, người đã giúp lập một trại tị nạn nơi mà ông Phạm Sĩ từng ở.
Vì ông đam mê giúp đỡ người bệnh, một trong những thách thức chuyên
nghiệp lớn nhất của ông là đối phó với thất bại sau một ca mổ có mức rủi ro
cao.
Ông nói, “Bạn phải nói chuyện với các người thân
trong gia đình, bạn biết đấy, nói cho người thân biết rằng bệnh nhân không thể
qua khỏi. Thật khó, rất khó. Bạn phải học cách đối phó với chuyện đó và rồi tiếp
tục đi tới. Nếu không, chuyện đó có thể trở nên khó khăn về mặt tâm lý.”
Mấy năm sau khi đến Mỹ, ông Sĩ mới có thể gửi thư cho
cha mẹ thông qua một người bạn sống ở Canada. Bang giao giữa Hoa Kỳ và Việt Nam
được nối lại vào cuối thập niên 1980, và trong thập niên 1990, ông đưa cha mẹ
sang Mỹ để sống với ông trong một thời gian.
Đến
lượt ông dẫn con cái về Việt Nam và tới các quốc gia nghèo kém khác, để các con
ông có thể hiểu được sự may mắn mà chúng có được ở đất nước Hoa Kỳ
này.
Ông đã
nhận được giải thưởng cựu sinh viên xuất sắc của LVC, tại một buổi lễ ngày 27
tháng Tư, và ông rất vui khi lãnh thưởng.. Thực vậy, ông ghi nhận công lao của
cả trường LVC lẫn cộng đồng Annville đã đón tiếp những người tị nạn trắng tay
như ông.
Ông nói, “Dân chúng Mỹ rất rộng lượng, giúp đỡ rất
nhiều.”
Vị bác sĩ này
hy vọng mọi thành công của ông sẽ khích lệ những di dân khác, để họ không bị nản
lòng khi theo đuổi ước mơ của họ.
Ông nói, “Mọi sự sẽ
tốt đẹp hơn. Thời gian sẽ chữa lành nhiều vết thương.”