Ngày nắm tay nhau bước vào lễ đường, ai cũng tin rằng mình đang nắm giữ một tình yêu vĩnh cửu. Chúng ta nhìn vào mắt nhau, trao đi những lời thề nguyện thiêng liêng, và vẽ ra một tương lai rực rỡ chỉ toàn màu hồng. Nhưng cuộc đời không phải là một câu chuyện cổ tích, và hôn nhân chưa bao giờ là một bến đỗ bình yên tuyệt đối. Nó là một hải trình dài, mà ở đó, nắng đẹp và bão giông là hai thứ tất yếu sẽ phải đi qua.
Và trên hải trình ấy, sai lầm là điều không thể tránh khỏi.
Sẽ có những ngày, lời nói vô tình làm tổn thương nhau. Sẽ có những lúc, cái tôi ích kỷ lấn át đi sự quan tâm. Sẽ có những khi, áp lực cơm áo gạo tiền khiến cả hai mệt mỏi, cáu gắt, nhìn đâu cũng thấy lỗi của đối phương. Sẽ có những hiểu lầm không được giãi bày, những ấm ức không được lắng nghe, tích tụ dần thành những bức tường vô hình lạnh lẽo. Thậm chí, sẽ có cả những lỗi lầm lớn hơn, những cú vấp ngã tưởng chừng không thể nào tha thứ.
Những lúc ấy, buông tay dường như là lựa chọn dễ dàng nhất.
Trong một xã hội hiện đại mà mọi thứ đều có thể thay thế, từ chiếc điện thoại, cái xe, cho đến công việc, người ta cũng dần mang tâm lý "tiêu dùng" ấy vào cả những mối quan hệ. Khi một thứ gì đó trục trặc, thay vì tìm cách sửa chữa, ta có xu hướng vứt bỏ và tìm một cái mới. Hôn nhân cũng không ngoại lệ. Chúng ta nhìn lên mạng xã hội, thấy ai cũng có vẻ hạnh phúc hơn mình, và bắt đầu tin rằng "cỏ ở ngọn đồi bên cạnh luôn xanh hơn". Chúng ta nghĩ rằng buông tay sẽ là một sự giải thoát, là cánh cửa mở ra một cuộc sống tốt đẹp hơn, ít phiền muộn hơn.
Nhưng, hãy dừng lại một chút và tự hỏi lòng mình. Buông tay có thực sự là cách giải quyết tốt nhất? Hay đó chỉ là một cuộc chạy trốn khỏi những vấn đề mà lẽ ra chúng ta phải cùng nhau đối mặt?
Hôn nhân không phải là tìm kiếm một người hoàn hảo để chung sống. Hôn nhân là khi hai con người không hoàn hảo quyết định cùng nhau xây dựng một cuộc sống trọn vẹn. Nó không phải là một điểm đến, mà là một quá trình. Một quá trình của sự học hỏi, kiên nhẫn, bao dung và sửa chữa không ngừng.
"Cùng sửa" – hai chữ giản đơn ấy chứa đựng cả một nghệ thuật và sự dũng cảm.
"Sửa", trước hết, bắt đầu bằng việc cả hai cùng dám nhìn thẳng vào vết nứt. Thay vì đổ lỗi, chỉ trích "tại anh", "tại em", hãy cùng nhau thừa nhận "chúng ta đang có vấn đề". Việc nhận ra đây là "vấn đề chung" sẽ biến hai con người từ hai chiến tuyến đối đầu trở thành hai người đồng đội trong cùng một trận chiến.
"Sửa" là ngồi xuống, thực sự lắng nghe nhau. Không phải nghe để bắt lỗi, để cãi lại, mà nghe để hiểu. Đằng sau những lời nói gay gắt của vợ, có phải là sự mệt mỏi tích tụ vì không được sẻ chia? Đằng sau sự im lặng của chồng, có phải là những áp lực, gánh nặng mà anh ấy không biết tỏ cùng ai? Giao tiếp trong hôn nhân không chỉ là nói, mà phần lớn là khả năng lắng nghe bằng cả trái tim.
"Sửa" là nhớ lại lý do vì sao chúng ta đã bắt đầu. Khi cơn giận dữ hay sự thất vọng lên đến đỉnh điểm, hãy thử lật lại những tấm ảnh cũ. Hãy nhớ lại ngày đầu tiên hò hẹn, nhớ lại những lá thư tay, nhớ lại khoảnh khắc cầu hôn, nhớ lại những ước mơ mà cả hai đã cùng nhau vẽ nên. Ngọn lửa tình yêu ban đầu ấy chính là thứ năng lượng quý giá nhất để giúp cả hai có thêm sức mạnh vượt qua giông bão hiện tại.
Và "sửa", điều khó khăn nhất, chính là học cách tha thứ. Tha thứ không có nghĩa là quên đi nỗi đau. Tha thứ là một sự lựa chọn có ý thức. Đó là lựa chọn đặt tương lai của mối quan hệ lên trên cái tôi bị tổn thương của bản thân. Tha thứ cho người bạn đời cũng chính là giải thoát cho tâm hồn mình khỏi gánh nặng của sự hận thù, để có thể bước tiếp một cách nhẹ nhàng hơn.
Người ta thường nói "gương vỡ lại lành". Nhưng tôi lại tin vào một triết lý khác của người Nhật, gọi là Kintsugi. Đó là nghệ thuật dùng vàng để hàn gắn những món đồ gốm bị vỡ. Thay vì che giấu vết nứt, họ biến vết nứt thành một phần độc đáo của món đồ, làm cho nó trở nên đẹp hơn, quý giá hơn và mang một câu chuyện riêng.
Một cuộc hôn nhân đã đi qua đổ vỡ và được "cùng nhau sửa chữa" cũng giống như vậy. Những vết nứt được hàn gắn bằng chất liệu vàng của lòng vị tha, của sự kiên nhẫn, của tình yêu thương được thử thách sẽ khiến mối liên kết giữa hai người trở nên bền chặt và đáng trân trọng hơn bao giờ hết.
Dĩ nhiên, có những sai lầm là lằn ranh đỏ không thể vượt qua, có những mối quan hệ độc hại cần phải buông bỏ để tự cứu lấy mình. Nhưng với phần lớn những va vấp thường ngày, đừng vội vàng buông tay. Đừng để cái tôi nhất thời đánh đổi cả một gia đình.
Chiếc nhẫn cưới bạn đeo trên tay không phải là một món trang sức, nó là biểu tượng của một lời hứa. Lời hứa sẽ ở bên nhau không chỉ lúc khỏe mạnh, mà cả khi ốm đau; không chỉ lúc giàu có, mà cả khi nghèo khó; không chỉ lúc hạnh phúc, mà quan trọng hơn, là cả khi phạm phải sai lầm.
Hãy cùng nhau sửa, cùng nhau vun đắp. Bởi vì những thứ bền vững nhất trên đời này thường không phải là những thứ chưa bao giờ hỏng, mà là những thứ đã từng hỏng nhưng được ta trân trọng và sửa chữa bằng cả trái tim.
.Lm. Anmai, CSsR