“Không ai đến với ta một cách vô cớ. Mỗi người đều mang theo Sự quan phòng của Thiên Chúa hoặc thánh ý Chúa
Trong cuộc đời, không một ai bước vào đời ta chỉ vì tình cờ.
Có người đến để nâng đỡ ta qua những ngày bão giông.
Có người xuất hiện như tấm gương, phản chiếu những vết thương chưa lành trong chính ta.
Có người chỉ lướt qua, nhưng để lại một dấu vết chẳng bao giờ phai.
Và tất cả họ – không ai là người dưng.
Theo niềm tin Kitô giáo, mọi cuộc gặp gỡ đều mang theo sự quan phòng và thánh ý Chúa
Không có gì thì chẳng thể thành thánh ý Chúa
Không có thánh ý Chúa thì chẳng thể gặp gỡ.
Người đối đãi tử tế với ta – có thể là người do ý Chúa muốn và do chúng ta gieo trồng
Người khiến ta đau lòng – đôi khi lại là do cách sống của chúng ta hay tâm ác của người khác
Những mất mát, rạn vỡ… chính là cái giá do chúng ta trao đi
Và có những người, dù ta có giữ chặt đến mấy, vẫn phải rời đi – bởi đã đến lúc đã đi đủ với họ một đoạn đường
Khi hiểu ra điều này, ta sẽ thôi oán trách cuộc đời bất công, thôi giận hờn người khác bạc bẽo.
Ta bắt đầu nhìn biến cố như một thông điệp: để học cách buông, cách hiểu, và cách yêu mà không chấp niệm.
Trong vòng xoay vô tận của đời sống, nếu giữ được tâm an, không cưỡng cầu, không níu kéo, thì mỗi mối duyên – kể cả khi đến bằng khổ đau – vẫn là một món quà.
Có người từng nói: “Không ai sinh ra để làm ta tổn thương.
Họ chỉ đang làm tròn vai trong kịch bản nhân quả mà chính ta đã viết.”
Một khi ta đủ vững để mỉm cười với những gì đến, cũng như đủ nhẹ nhàng để tiễn biệt những gì rời đi – đó chính là lúc ta đang sống trong tỉnh thức.
Hạnh phúc, rốt cuộc không nằm ở việc nắm giữ, mà ở chỗ biết buông đúng lúc.
Và bình an – đôi khi chỉ đơn giản là hiểu rằng: có những điều chưa từng thuộc về ta… vì vốn dĩ, nó không phải của ta.
Lm. Anmai, CSsR