Có những điều trong đời, càng cố nắm lại càng vuột khỏi tay.
Có những người, càng cố hiểu lại càng trở nên xa lạ.
Và có những con đường, tưởng như mình đã chọn, nhưng thật ra là đời đưa đẩy, là
Trời sắp đặt.
Chúng ta vẫn thường nghĩ mình làm chủ được mọi thứ: cuộc đời mình, tình cảm mình, lựa chọn của mình. Nhưng rồi một ngày nào đó, ta ngồi giữa những tan vỡ, những bất ngờ, những điều không như ý… và nhận ra: đời có những quy luật mà không ai cưỡng được, và lòng người – sâu như biển, chẳng ai đo được bằng thước đo lý trí.
Đừng cược với ý trời.
Vì có những lúc, bạn làm tất cả, nỗ lực đến tận cùng, tính toán từng bước – mà
vẫn thất bại.
Không phải vì bạn dở. Không phải vì bạn kém.
Mà vì có những thứ không nằm trong
quyền quyết định của con người – nó thuộc về một trật tự cao hơn, lớn hơn: đó
là Ý Trời.
Có người gọi đó là số phận.
Có người gọi là vận mệnh.
Người có đức tin thì gọi đó là thánh ý Thiên Chúa.
Dù ta gọi bằng tên gì, thì cũng phải chấp nhận rằng: có những điều trong cuộc sống, chúng ta không kiểm
soát nổi.
Và khi ta đặt mình trong cuộc chơi với Trời, với Định Mệnh, với Ý Trời… ta luôn là kẻ thua thiệt. Vì Trời không cá cược. Trời chỉ ban. Mà điều Trời ban, có khi là thử thách, có khi là ơn phúc – nhưng luôn là điều đúng với thời điểm, đúng với linh hồn ta, dù ta có hiểu hay không.
Vì vậy, thay vì cược với Trời, hãy học cách thuận theo Trời.
Không phải cam chịu, nhưng là khiêm nhường.
Không phải buông xuôi, nhưng là tỉnh thức.
Không phải dừng lại, nhưng là bước đi với tâm thế bình an, dù gió đổi chiều.
Cũng
đừng đoán lòng người.
Đoán lòng người là trò chơi mỏi mệt nhất, vì nó không có quy luật nào ngoài sự
biến đổi bất ngờ.
Hôm nay người cười, ngày mai người lặng thinh.
Hôm nay họ nói thương, mai có thể quay lưng.
Không phải vì họ xấu, mà vì lòng người vốn là một dòng chảy – lúc đầy, lúc cạn; lúc sáng, lúc đục.
Ta không thể dùng lý trí để hiểu hết cảm xúc,
Không thể dùng quá khứ để đoán chắc tương lai,
Và càng không thể dùng lòng mình để ép ai phải đối đãi như cách ta mong.
Người ta thay đổi, không phải vì cố tình phản
bội, mà vì con người luôn lớn lên, luôn tổn
thương, luôn thay hình theo từng chặng sống.
Ai rồi cũng khác – ít nhiều.
Ai rồi cũng có lúc yếu mềm, ích kỷ, hay lạc lối.
Vì vậy, thay vì đoán lòng người, hãy học cách chấp nhận lòng người có thể thay đổi.
Không kỳ vọng quá nhiều.
Không trao tim mình vào tay người khác như thể họ sẽ giữ nó mãi mãi.
Không yêu ai đến mức quên mất chính mình.
Đừng cược với ý
trời, cũng đừng đoán lòng người.
Vì cuộc sống này vốn mong manh.
Vì con người này vốn hữu hạn.
Cái ta có thể làm, là sống cho trọn hôm nay, giữ cho lòng mình ngay thẳng, tử
tế với chính mình và với người khác – dù người ta không luôn như ta mong.
Cái ta nên giữ, không phải là kiểm soát mọi thứ, mà là giữ cho tâm mình bình an giữa mọi đổi thay.
Và nếu bạn có đức tin, thì hãy nhớ rằng:
Thiên Chúa không bao giờ nhầm lẫn.
Những gì Ngài cho phép xảy ra – kể cả những mất mát, những bất công, những điều
ta không hiểu – đều nằm trong một kế hoạch lớn hơn mà linh hồn ta đôi khi chưa
đủ trưởng thành để thấu suốt.
Chỉ cần một điều thôi:
Tin rằng Trời không phụ người
sống thật.
Và lòng người – dù có đổi thay – cũng không thể khiến ta đánh mất chính mình.
Thứ Ba Tuần XIII - Mùa Thường Niên - SÓNG GIÓ GIỮA ĐỜI – NIỀM TIN GIỮA TÂM BÃO - Lm. Anmai, CSsR
Trong guồng quay hối hả của cuộc sống hiện đại, có những giá trị dường như đang dần phai nhạt, nhưng lại mang trong mình một sức mạnh thầm lặng, đủ để xoa dịu những vết xước, hàn gắn những rạn nứt và kiến tạo nên những điều tốt đẹp. Đó chính là tử tế. Khi chúng ta may mắn được ở cạnh một người tử tế, mọi khía cạnh của cuộc sống dường như cũng trở nên dịu dàng và ý nghĩa hơn.
Bạn đã bao giờ cảm thấy hoàn toàn được là chính mình khi ở bên một người bạn chưa? Đó chính là cảm giác khi bạn chơi với một người bạn tử tế. Họ không phán xét, không cạnh khóe, cũng chẳng bao giờ tìm cách lợi dụng bạn. Đơn giản là sự hiện diện của họ thôi cũng đủ để bạn cảm thấy được chấp nhận, được thấu hiểu mà không cần phải trình bày hay giải thích quá nhiều. Một người bạn như vậy không chỉ là một người đồng hành, mà còn là một món quà vô giá, một điều hiếm hoi mà ai cũng mong ước có được trong đời.
Trong môi trường công việc đầy cạnh tranh, việc tìm được một đối tác tử tế giống như tìm thấy một ốc đảo yên bình. Mọi thứ bỗng trở nên minh bạch và rõ ràng đến lạ. Họ luôn giữ chữ tín, coi trọng lời nói và hành động, và tuyệt đối không bao giờ làm những điều tổn hại để đạt lợi ích riêng. Làm ăn với một người như vậy, bạn chẳng cần phải bận tâm về những mánh khóe hay những toan tính ngầm. Thay vào đó, bạn có thể hoàn toàn tập trung vào công việc, vào sự hợp tác để cùng nhau phát triển bền vững. Cảm giác ấy thật sự dễ chịu và đáng tin cậy!
Tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ lãng mạn. Tình yêu đích thực, đặc biệt là khi bạn yêu một người tử tế, còn là những hành động thiết thực và sự thấu hiểu sâu sắc. Họ quan tâm bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất, sẵn sàng lùi một bước khi bạn cần không gian riêng, và luôn đặt sự thấu hiểu lên hàng đầu. Tình yêu tử tế không khoa trương, không màu mè, nhưng lại khiến bạn cảm thấy được yêu thương và an toàn trọn vẹn mỗi ngày. Đó là một cảm giác được chở che và trân trọng mà bất cứ ai cũng mong muốn.
Khi bạn quyết định xây dựng gia đình với một người tử tế, mái ấm ấy sẽ luôn tràn ngập sự ấm áp và sẻ chia. Không có áp lực nặng nề, không có những lời trách móc vô cớ, chỉ là những bữa cơm giản dị nhưng đong đầy tình cảm, là sự đồng hành và hỗ trợ không ngừng nghỉ mỗi khi cuộc sống ngoài kia trở nên khó khăn. Gia đình không chỉ là nơi để về, mà là nơi bạn tìm thấy sự bình yên, được là chính mình một cách trọn vẹn nhất.
Và khi chính bạn chọn sống tử tế, thế giới xung quanh bạn dường như cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Bạn không bị cuốn theo những ganh đua vô nghĩa hay những thị phi ồn ào. Thay vào đó, bạn biết rõ mình cần gì, và sống vì điều đó một cách chân thật nhất. Một cuộc sống tử tế không làm bạn trở nên yếu đuối hay dễ bị tổn thương, mà ngược lại, nó giúp bạn mạnh mẽ hơn trong việc chọn niềm vui, chọn sự an nhiên và chọn con đường đi riêng của mình.
TỬ TẾ – một từ nghe có vẻ đơn giản, khiêm nhường, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh âm thầm và diệu kỳ, đủ để thay đổi cả một cuộc đời, kiến tạo nên những mối quan hệ bền vững và mang lại sự bình yên đích thực cho tâm hồn.
TỬ TẾ – Vài lời ngày 7 tháng 7 – Lm. Anma, CSsR
Trong hành trình cuộc đời, mỗi người chúng ta đều tìm kiếm một sự cân bằng, một cách sống sao cho thật trọn vẹn và an yên. Nhưng đôi khi, những giá trị tưởng chừng như tốt đẹp lại có thể trở thành con dao hai lưỡi nếu chúng ta không đủ tỉnh táo để nhận ra giới hạn của chúng.
"Hiền lành" là một phẩm chất đáng quý, nhưng đừng bao giờ để sự nhu mì biến thành yếu đuối. Khi bạn quá hiền lành, quá dễ dãi, bạn vô tình mở cánh cửa cho những người có ý đồ không tốt lợi dụng lòng tốt của mình. Họ có thể bóc lột sức lao động, chiếm đoạt công sức, hoặc đơn giản là đẩy trách nhiệm của họ sang cho bạn. Cuộc đời không phải lúc nào cũng trải hoa hồng, và đôi khi, việc biết nói "không" hay thể hiện sự kiên quyết lại là cách bảo vệ bản thân tốt nhất. Hãy hiền lương nhưng phải có nguyên tắc, tử tế nhưng không nhu nhược.
Việc quan tâm, giúp đỡ người khác là điều đáng trân trọng, nhưng đừng sống quá vì người khác mà quên mất bản thân mình. Khi bạn liên tục đặt nhu cầu và mong muốn của người khác lên trên chính mình, bạn sẽ dần cảm thấy cạn kiệt năng lượng, mệt mỏi và thậm chí là tổn thương. Sự hy sinh thái quá mà không được đáp lại công bằng sẽ bào mòn tâm hồn bạn. Hãy nhớ rằng, bạn xứng đáng được yêu thương, được chăm sóc và được ưu tiên. Chỉ khi bạn thực sự khỏe mạnh và hạnh phúc, bạn mới có thể lan tỏa những điều tốt đẹp đến cho những người xung quanh một cách chân thành và bền vững.
"Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói" - câu nói này chưa bao giờ là cũ. Lời nói, tưởng chừng vô hình, nhưng lại có sức mạnh phi thường. Nói quá nhiều, nói không suy nghĩ kỹ càng, đôi khi lại trở thành con dao làm đau chính mình và cả những người xung quanh. Một lời nói vô ý có thể gây hiểu lầm, làm mất lòng người khác, hoặc thậm chí là ảnh hưởng đến uy tín và các mối quan hệ của bạn. Hãy học cách lắng nghe nhiều hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn trước khi phát ngôn. Lời nói có trọng lượng, có giá trị, sẽ luôn được trân trọng hơn những lời lẽ bộc tuệch, trống rỗng.
Cuộc đời mỗi người chỉ có một lần để sống. Vậy thì, hãy sống sao cho mỗi ngày trôi qua đều là những trải nghiệm đáng giá và thật sự thuộc về bạn. Hãy sống sao cho lòng mình an yên, làm những điều khiến bạn thấy hạnh phúc thực sự, và ở cạnh những người khiến bạn mỉm cười một cách tự nhiên nhất.
Đừng gồng mình để trở thành một ai đó mà bạn không phải, cũng đừng cố gắng sống vừa lòng tất cả mọi người. Sẽ luôn có những người không thích bạn, dù bạn có cố gắng đến đâu đi chăng nữa. Việc dành năng lượng để làm hài lòng tất cả là một cuộc chiến không hồi kết và chỉ mang lại sự mệt mỏi.
Cứ là chính mình – mỗi ngày trưởng thành hơn một chút, bình an hơn một chút. Đó đã là một hành trình đáng tự hào, một cuộc sống đáng để sống. Bạn xứng đáng được hạnh phúc theo cách của riêng mình, và đó chính là giá trị lớn nhất mà bạn có thể kiến tạo cho cuộc đời này.
XIN ĐỪNG VÔ CẢM | Thứ Ba Tuần XIV Thường Niên | Lm. Anmai, CSsR
https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-loi-chua-thu-ba-tuan-xiv-cua-lm-anmai-cssr.html
Thứ Ba tuần XIV TV : Quyền Năng Cứu Độ: Tiếng Nói Từ Mầu Nhiệm Thiên Chúa
“Ai giúp ta đừng quên họ;
Ai thương ta đừng quên họ;
Ai tin tưởng ta đừng lừa gạt họ.”
Cuộc đời là một hành trình dài với biết bao ngã rẽ, những con đường bằng phẳng hay gập ghềnh đều có thể xuất hiện bất ngờ. Giữa dòng đời tấp nập ấy, đôi khi ta mải miết bước đi mà quên ngoái lại nhìn – không phải để hối tiếc, mà để biết trân quý những bàn tay từng nắm lấy tay mình trong lúc yếu đuối nhất.
Ai giúp ta – đừng quên họ.
Có những lần ta rơi vào ngõ cụt cuộc đời, tưởng chừng không thể ngẩng đầu lên
giữa bao chồng chất lo âu. Rồi bất ngờ có người xuất hiện, không cần biết ta là
ai, không đắn đo thiệt hơn – chỉ đơn giản là giúp đỡ, là chìa tay ra khi ta gần
gục ngã. Họ có thể là bạn bè, người thân, hay thậm chí một người xa lạ... Nhưng
chính họ đã dạy ta biết hy vọng, biết đứng lên. Lẽ nào ta lại quên?
Ai thương ta – đừng quên họ.
Thương – là thứ tình cảm quý nhất, chân thật nhất, và cũng dễ bị xem nhẹ nhất.
Có những người yêu thương ta âm thầm, hy sinh lặng lẽ, không đòi hỏi hồi đáp.
Nhưng vì quá thân thuộc, ta hay coi điều đó là đương nhiên. Đến khi họ im lặng
hay bước ra khỏi cuộc đời ta, ta mới giật mình tiếc nuối. Đừng để sự vô tâm của
mình làm tổn thương những trái tim từng vì ta mà mềm yếu.
Ai tin tưởng ta – đừng lừa gạt họ.
Niềm tin là một món quà. Ai đó đặt trọn niềm tin nơi ta là họ đang dốc lòng phó
thác, mở lòng để trao gởi cả những điều sâu kín. Thế nhưng, niềm tin cũng mong
manh, như tấm gương – một khi vỡ rồi, có hàn gắn cũng chẳng thể nguyên vẹn như
xưa. Đừng để vì một chút ích kỷ, một phút dối trá mà đánh đổi cả lòng tin mà
người khác phải mất bao lâu mới trao cho mình.
Đức Giêsu huấn dụ các tông đồ - Thứ Năm tuần XIV TN - Lm. Anmai, CSsR
TÂM TÌNH VỚI LUẬT VÀNG CUỘC SỐNG – Vài lời ngày 10 tháng 7 – Lm. Anmai, CSsR
https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-thu-nam-tuan-xiv-mua-thuong-nien-cua-lm-anmai-cssr.html
Lm. Anmai, CSsR
Thứ Năm tuần XIV TN Đừng bận tâm về vật chất - Lm. Anmai, CSsR
BẠN CHẤP NGƯỜI KHÔNG TỐT : MỘT PHÂN TÍCH CHUYÊN SÂU VỀ CÁC MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠILm. Anmai, CSsR
Trong cuộc sống hôn nhân, sự tôn trọng lẫn nhau là nền tảng vững chắc nhất. Đặc biệt, đối với một người chồng, việc bảo vệ và đề cao giá trị của người vợ không chỉ là trách nhiệm mà còn là biểu hiện cao nhất của tình yêu và sự trưởng thành.
Ai không tôn trọng vợ mình, cũng đồng nghĩa là không tôn trọng chính mình. Đây là một chân lý mà mọi người đàn ông cần khắc cốt ghi tâm. Khi vợ bạn bị coi thường, bị xúc phạm, đó không chỉ là sự tấn công vào cá nhân cô ấy, mà còn là sự phủ nhận giá trị của bạn, của gia đình bạn đã gây dựng. Một người chồng tốt sẽ hiểu rằng, sự tôn trọng dành cho vợ cũng chính là sự tôn trọng dành cho chính bản thân và thể diện của mình.
Có lẽ, định nghĩa về một người đàn ông thất bại không nằm ở túi tiền hay danh vọng. Một người đàn ông thất bại nhất, không phải vì nghèo, mà là khi anh ta im lặng để người khác làm tổn thương vợ mình. Sự im lặng ấy không phải là sự bao dung, mà là sự hèn nhát. Nó gặm nhấm niềm tin, phá hủy sự an toàn và làm nguội lạnh tình yêu mà người phụ nữ đã trao gửi.
Đàn ông có thể không hoàn hảo, không cần giàu có hay tài giỏi xuất chúng. Nhưng làm chồng, nhất định phải đứng về phía vợ. Ngay cả khi người sai là mẹ mình, bạn mình hay chính gia đình mình. Đây không phải là sự đối đầu, mà là sự bảo vệ. Bởi vì, gia đình là nơi mà người phụ nữ cần được an toàn nhất. Nơi đó phải là chốn bình yên, nơi cô ấy được bao bọc, chở che chứ không phải là chiến trường nơi cô ấy phải một mình chống chọi với những định kiến hay lời lẽ cay nghiệt.
Người phụ nữ có thể chịu đựng thiếu thốn, có thể một mình gánh vác rất nhiều việc trong cuộc sống. Cô ấy có thể mạnh mẽ vượt qua khó khăn, nhưng có một điều cô ấy không thể chịu nổi: ánh mắt khinh thường hay sự lạnh nhạt mà chồng im lặng để mặc. Nỗi đau từ sự vô tâm của người mình yêu thương còn lớn hơn bất kỳ gian khó nào.
Thật vậy, “Một người vợ được chồng đứng ra bảo vệ, sẽ luôn dịu dàng với thế giới.” Lời nói này không chỉ đúng mà còn mang ý nghĩa sâu sắc. Khi người phụ nữ cảm thấy an toàn, được yêu thương và bảo vệ, cô ấy sẽ có thêm sức mạnh để đối diện với mọi sóng gió cuộc đời. Sự dịu dàng của cô ấy không chỉ dành cho chồng, mà còn lan tỏa đến con cái, đến những mối quan hệ xung quanh, tạo nên một bầu không khí ấm áp và tràn đầy yêu thương.
Một mái nhà không cần quá sang trọng, không cần quá hào nhoáng. Nó chỉ cần đủ sự tử tế, và hai người thật lòng bảo vệ nhau. Thì dù đời có giông gió, tổ ấm ấy vẫn yên. Tình yêu và sự tôn trọng chính là những viên gạch vững chắc nhất để xây nên một mái ấm bền vững, nơi vợ chồng cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau sẻ chia niềm vui và nỗi buồn.
Hãy luôn nhớ rằng, người chồng tốt không chỉ là người mang lại vật chất hay danh vọng, mà còn là người luôn đứng về phía vợ, bảo vệ cô ấy khỏi mọi sự tổn thương và coi thường. Bởi lẽ, hạnh phúc thật sự không nằm ở những giá trị vật chất phù phiếm, mà ở sự bình yên, an toàn và tình yêu chân thành được xây đắp từ sự tử tế và lòng chung thủy.
Khôn ngoan trong Thần Khí | Thứ Sáu Tuần XIV Thường Niên | Lm. Anmai, CSsR
https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-thu-sau-tuan-xiv-mua-thuong-nien-cua-lm-anmai-cssr.html
Cuộc sống là một hành trình dài, nơi mỗi chiến thắng đều có cái giá của nó. Nhưng cái giá ấy không luôn được trả bằng tiền bạc hay sức lực – mà nhiều khi phải trả bằng công phu, sự sáng suốt, và đạo đức làm người.
Những việc thường ngày, tưởng chừng nhỏ bé, lại là nền tảng tạo nên cả đời người. Một người chăm chỉ dậy sớm, làm việc đều đặn, biết trân trọng từng giờ phút – chính là đang tự gieo vào đời mình những hạt giống vững chắc của thành công.
Không có người nào lười biếng mà có thể thành công bền lâu. Ngay cả Thiên Chúa, khi dựng nên vũ trụ, cũng dành sáu ngày để làm việc và chỉ nghỉ vào ngày thứ bảy. Vậy nên, siêng năng chính là nền tảng đạo đức đầu tiên mà con người cần có, là sự trung tín trong từng việc nhỏ – để xứng đáng được trao việc lớn.
Trí tuệ không chỉ là học vấn, mà là khả năng phân định đúng – sai, nắm bắt thời cơ, ứng xử linh hoạt mà vẫn giữ lương tâm sáng suốt. Người có trí tuệ không để một việc thành mà mười việc khác hỏng, không vì lợi riêng mà tổn hại lợi chung.
Trí tuệ là điều Thánh Kinh khuyên ta phải cầu xin mỗi ngày. “Kẻ dại cậy sức mình, người khôn xin Chúa dạy điều phải lẽ.” (Cn 3,5)
Có trí, người ta biết chờ thời; có trí, người ta không chỉ thắng một cuộc, mà thắng được cả đường dài.
Muốn làm việc lớn, không thể chỉ cậy sức người. Nhưng để người khác sẵn sàng cùng dấn thân, cùng tin tưởng và đi đến cùng, bản thân phải là người có đạo đức, có lòng bao dung, có khả năng gánh lấy nỗi đau của người khác như chính mình.
Đức hạnh không nằm ở lời nói đạo lý, mà ở cách sống, cách lắng nghe, cách đối đãi giữa người với người. Người có đức, không cần ra oai, thiên hạ cũng nể. Người thiếu đức, dù tài năng đến đâu, rồi cũng bị cô lập và đổ vỡ.
Ngay cả Chúa Giê-su, Đấng đầy quyền năng, cũng chọn dùng tình yêu và lòng thương xót để cảm hoá nhân loại. Ngài không ép ai theo mình bằng sức mạnh, nhưng chạm vào tâm hồn họ bằng đức hạnh vẹn toàn – và chính điều đó đã khiến hàng triệu người nguyện bước theo Ngài đến tận hiến cả đời.
· Thắng nhỏ – cần chăm chỉ không ngơi nghỉ.
· Thắng vừa – cần trí tuệ để không lạc đường.
· Thắng lớn – phải lấy đức mà thu phục nhân tâm.
Dẫu là ai, làm nghề gì,
sống ở đâu, nếu muốn có một đời sống giá trị và có ích – đừng chỉ mong làm được
nhiều việc, mà hãy sống tốt từng việc.
Hãy
bắt đầu bằng việc siêng năng, rèn luyện trí tuệ, và nuôi dưỡng một tâm hồn ngay
lành.
Bởi rốt cuộc, danh tiếng rồi cũng qua, tiền bạc rồi cũng hết… Chỉ có đức
hạnh mới là điều khiến người ta nhớ mãi – và là điều duy nhất
được Thiên Chúa ghi nhận trong cõi đời đời.
https://ducmemangden.net/thu-tu-tuan-xv-mua-thuong-nien-3.html
12 bài suy niệm Lễ Kính Đức Maria Núi Cát Minh (của Lm. Anmai, CSsR)
https://ducmemangden.net/12-bai-suy-niem-le-kinh-duc-maria-nui-cat-minh-cua-lm-anmai-cssr.html
Thứ Tư tuần 13 TN - SỐNG NHỎ BÉ
TRÍ TUỆ NHÂN TẠO VÀ CHIỀU KÍCH SIÊU VIỆT CỦA CON NGƯỜI: NHÌN NHẬN VÀ NUÔI DƯỠNG PHẨM GIÁ CAO QUÝ – Lm. Anmai, CSsR
Trong hành trình cuộc đời, khi tuổi tác và trải nghiệm ngày càng chồng chất, chúng ta dần nhận ra một chân lý giản dị nhưng sâu sắc: con người không cần quá nhiều bạn bè. Cuộc sống vốn dĩ không đủ thời gian để duy trì những mối quan hệ xã giao rộng rãi, hời hợt như thuở đôi mươi. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ hiểu rằng, chỉ có hai điều thực sự có thể mang lại hạnh phúc và tự do đích thực: một là có đủ tiền để sống an yên, và hai là một gia đình hòa thuận, êm ấm.
Khi bạn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, hãy ghi nhớ một điều quan trọng: đừng vội vàng tâm sự, sẻ chia mọi điều với bất kỳ ai. Bởi lẽ, trong thế giới của người lớn, nơi mà lợi ích thường được đặt lên hàng đầu, những người tỏ ra tử tế, thân thiện với bạn đôi khi tiếp cận chỉ vì những mục đích riêng của họ. Sự thật cay đắng là không phải ai cũng đến với bạn bằng tấm lòng chân thành, vô tư.
Kết giao với quá nhiều người có quan điểm, giá trị sống khác biệt chỉ khiến bạn mệt mỏi, tiêu hao năng lượng và dễ dàng đánh mất chính mình. Bạn sẽ phải gồng mình để hòa nhập, để làm hài lòng, để rồi nhận ra sự cô đơn ngay giữa đám đông. Cách duy nhất để tránh bị tổn thương, để bảo vệ tâm hồn mình chính là: đừng bao giờ tiết lộ hết bí mật, đừng phơi bày mọi yếu điểm của bản thân.
Vấn đề của nhiều người là họ lãng phí quá nhiều thời gian, công sức và tình cảm cho những mối quan hệ vô nghĩa, những người không cùng tần số. Giống như chuột không bao giờ nghĩ rằng thứ chúng ăn là đồ ăn cắp, ruồi không bao giờ biết mình xấu xí, và rắn cũng không bao giờ ý thức được rằng nó có độc. Nếu suy nghĩ của bạn và người khác không đồng nhất, thì dù có nói bao nhiêu, giải thích bao nhiêu cũng chỉ là vô ích. Mọi lời nói, mọi sự sẻ chia đều trở nên trống rỗng khi không có sự thấu hiểu từ hai phía.
Hãy luôn khắc cốt ghi tâm rằng: bất kỳ mối quan hệ nào cũng không được duy trì chỉ bằng cảm xúc hay tính cách của bạn, càng không phải bằng trí tuệ hay chỉ số EQ cao. Mà cốt lõi, nó được duy trì bằng giá trị bạn mang lại. Chỉ cần bạn sẵn sàng "đãi", sẽ luôn có người muốn "ăn cùng bạn". Khi bạn nghèo khó ở thành phố, có lẽ chẳng ai quan tâm. Nhưng khi bạn trở nên giàu có ở miền núi xa xôi, vẫn có thể có những người họ hàng xa xôi tìm đến.
Chỉ sau khi rơi vào tuyệt vọng, khi đứng trước vực thẳm của cuộc đời, người ta mới có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của lòng người, mới phân biệt được đâu là tình bạn chân thành, đâu là những mối quan hệ vụ lợi. Người mạnh không cần ồn ào, không cần đông bạn. Họ chọn sự tĩnh lặng, chọn những mối quan hệ chất lượng thay vì số lượng, và họ hiểu rằng, sức mạnh thực sự nằm ở nội tâm kiên định và sự tự chủ trong cuộc sống.
NGƯỜI MẠNH KHÔNG CẦN ỒN ÀO – Vài lời ngày 19 tháng 7 – Lm. Anmai, CSsR
LẮNG LÒNG NGHE TIẾNG CHÚA | Thứ Bảy Tuần XV Thường Niên | Lm. Anmai, CSsR
Sống một kiếp người - Về với bụi tro nên hãy yêu thương - Lm. Anmai, CSsR
https://ducmemangden.net/thu-bay-tuan-xv-mua-thuong-nien-lm-anmai-cssr.html
Trong cuộc sống, chúng ta thường dễ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp bên ngoài, bởi những gì lấp lánh và bắt mắt. Tuy nhiên, một chân lý sâu sắc mà thời gian và kinh nghiệm đã chứng minh là: ngoại hình có thể không hoàn hảo, nhưng đừng bao giờ để nội tâm trở nên xấu xí. Lòng nhân từ, sự lương thiện không phải là món trang sức tô điểm cho vẻ ngoài, mà là ánh sáng rạng ngời từ sâu thẳm tâm hồn.
Xã hội hiện đại ngày càng đề cao giá trị của hình thức. Từ những quảng cáo rực rỡ đến các tiêu chuẩn về cái đẹp được định hình bởi truyền thông, con người dường như bị áp lực phải sở hữu một vẻ ngoài hoàn hảo. Điều này không sai, bởi một diện mạo tươm tất, gọn gàng có thể tạo ấn tượng ban đầu tốt đẹp và thể hiện sự tôn trọng đối với bản thân và người khác. Thế nhưng, nếu chỉ dừng lại ở đó, chúng ta sẽ bỏ lỡ những giá trị cốt lõi làm nên một con người thực sự. Vẻ đẹp ngoại hình có thể phai tàn theo thời gian, bị ảnh hưởng bởi tuổi tác, bệnh tật, hay những biến cố trong cuộc đời. Nhưng vẻ đẹp của nội tâm, nếu được vun đắp, sẽ trường tồn và tỏa sáng mãi mãi.
Lòng nhân từ và sự lương thiện chính là những viên ngọc quý giá nhất của nội tâm. Một người có thể không sở hữu gương mặt khả ái hay vóc dáng chuẩn mực, nhưng nếu họ có một trái tim ấm áp, biết yêu thương, sẻ chia và đồng cảm, họ sẽ trở nên vô cùng cuốn hút. Sự nhân ái thể hiện qua những hành động nhỏ nhặt hàng ngày: một lời hỏi thăm ân cần, một cử chỉ giúp đỡ vô tư, một nụ cười động viên chân thành. Những điều này không đòi hỏi bất kỳ điều kiện vật chất nào, mà chỉ cần một tấm lòng rộng mở. Khi chúng ta đối xử tốt với người khác, không chỉ những người xung quanh cảm nhận được sự ấm áp, mà chính bản thân chúng ta cũng tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc đích thực.
Ngược lại, một người dù có vẻ ngoài lộng lẫy đến đâu, nếu nội tâm chứa đầy sự ích kỷ, đố kỵ, hoặc độc ác, họ sẽ dần trở nên xa lánh và khó gần. Vẻ đẹp bề ngoài ấy sẽ chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh, không thể che giấu được sự trống rỗng và xấu xí bên trong. Những hành động thiếu nhân ái, những lời nói cay nghiệt sẽ phá hủy mọi thiện cảm, khiến họ đánh mất đi những mối quan hệ quý giá và sống trong sự cô độc của chính mình.
Vì vậy, hãy luôn nhớ rằng, giá trị thực sự của một con người không nằm ở hình hài mà tạo hóa ban tặng, mà nằm ở cách họ sống, cách họ yêu thương và cách họ đối xử với thế giới xung quanh. Hãy chăm sóc cho tâm hồn mình, nuôi dưỡng lòng nhân từ và sự lương thiện. Bởi lẽ, khi nội tâm tỏa sáng, vẻ đẹp đích thực sẽ tự khắc hiện hữu, vượt lên trên mọi giới hạn của ngoại hình, và để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người khác.
Chúa Nhật Tuần XVI – Mùa Thường Niên - LẮNG NGHE VÀ GẶP GỠ CHÚA – BÀI HỌC TỪ MACTA VÀ MARIA
https://ducmemangden.net/chua-nhat-tuan-xvi-mua-thuong-nien-lm-anmai-cssr.html
Chúa Nhật 16 TN – Lăn tăn quá
Cẩn trọng trước cơn lốc của truyền thông – Lm. Anmai, CSsR
(Và vì thế, hãy học cách tỉnh táo để không bị tổn thương)
Không phải ai đối
xử tốt với bạn… cũng thật lòng với bạn.
Có những nụ cười ấm áp, nhưng đằng sau là sự toan tính.
Có những lời hỏi han dịu dàng, nhưng chỉ để mở đường cho một điều họ muốn.
Và có những người, đến gần bạn không vì thương mến, mà vì bạn có điều gì đó họ
đang cần.
Đừng vội đặt niềm
tin trọn vẹn vào sự tử tế của người khác, khi bạn chưa nhìn thấy họ ở những lúc
không còn lợi ích gì để giữ bạn ở lại.
Vì lòng tốt cũng có thể được dùng như một chiếc mặt nạ – đẹp, nhưng không thật.
Có người chỉ xuất
hiện khi họ thiếu thốn.
Có người chỉ tử tế khi bạn đang ở thế mạnh.
Có người cho bạn sự ấm áp hôm nay, nhưng cũng chính họ sẽ lạnh nhạt quay đi vào
ngày mai.
Vậy nên, hãy biết quan sát – và giữ khoảng cách đủ an toàn.
Đừng quá đa
nghi mà đóng kín lòng mình.
Nhưng cũng đừng ngây thơ mà để lòng mình bị xé nát bởi những ảo tưởng về “tình
người”.
Tình cảm thật
sự không đến từ những lời nói bề ngoài,
mà đến từ sự
hiện diện âm thầm, từ hành động kiên nhẫn,
từ việc ai đó vẫn ở lại, ngay
cả khi bạn chẳng còn gì để cho.
Và nếu bạn đã
từng thất vọng vì người khác không thật lòng,
hãy coi đó là bài học – chứ đừng là vết thương khiến bạn mất niềm tin vào tất
cả.
Vì bên cạnh những người mang gương mặt tử tế để lợi dụng,
vẫn còn những người thật lòng – lặng
lẽ, không phô trương, nhưng luôn ở đó khi bạn cần.
Bạn không cần
phải gồng mình làm hài lòng cả thế giới,
chỉ cần đủ sáng suốt để nhận ra ai thật, ai giả.
Đủ bản lĩnh để không đánh mất sự tử tế trong bạn,
nhưng cũng đủ vững vàng để biết dừng lại đúng lúc, buông tay đúng người.
Cuối cùng, hãy
luôn nhớ:
Tử tế là một vẻ đẹp,
nhưng tỉnh
táo là một sự bảo vệ.
Bạn có thể cho
đi yêu thương, nhưng đừng để người khác xem đó là sự dễ dãi.
Bạn có thể mở lòng, nhưng hãy luôn giữ một phần tỉnh táo để không gục ngã vì ai
đó không xứng đáng.
Vì thế gian
rộng lớn, lòng người phức tạp,
và trái tim bạn – vốn mong manh –
xứng đáng được đặt trong tay những người biết trân trọng và giữ gìn.
Tử tế không có nghĩa là thật lòng – Vài lời
ngày 25 tháng 7 – Lm. Anmai, CSsR
https://youtu.be/Yau575WKN_k
ĐƯỢC GỌI ĐỂ PHỤC VỤ | Mừng Kính Thánh Gia-cô-bê, Tông Đồ | Lm. Anmai, CSsR
https://ducmemangden.net/ngay-25-thang-7-thanh-gia-co-be-tong-do.html
SỨC
MẠNH CỦA LỜI CẦU NGUYỆN KIÊN TRÌ VÀ TIN TƯỞNG PHÓ THÁC | Tĩnh Tâm Mừng Lễ Thánh
Gioakim và Anna
Khó vậy mà cũng làm được ?
Lễ Thánh Giacobe tông đồ - UỐNG CHÉN ĐẮNG PHỤC VỤ Chuyện bên ly cà phê sáng - ĐỪNG CỐ THAY ĐỔI BẠN ĐỜI - HÃY HỌC CÁCH CÙNG NHAU TRƯỞNG THÀNH Lm. Anmai, CSsR
Khi còn trẻ, ai cũng từng mơ về một người
hoàn hảo:
Một người luôn đúng giờ, luôn nói những lời dễ nghe, luôn mang đến những phút
giây vui vẻ, khiến ta mỉm cười mỗi ngày mà chẳng phải bận lòng điều gì. Nhưng
rồi, năm tháng trôi qua – chúng ta lớn lên, cuộc đời va vấp, và dần hiểu:
Người đáng giữ lại trong đời không phải là người khiến mình vui mọi
lúc, mà là người sẵn sàng cùng mình sửa sai – từng điều nhỏ.
Là người không bỏ chạy khi ta trở nên khó
chịu, cộc cằn.
Là người ở lại khi ta im lặng – không phải vì chán, mà vì đang chật vật với
chính mình.
Là người lắng nghe lời mình nói mà không vội vàng phán xét.
Là người biết nói "xin lỗi" – không vì họ sai, mà vì họ chọn bình
yên quan trọng hơn đúng sai.
Chọn ai để đi đường dài, không phải chọn
người khiến ta vui trong vài cuộc hẹn đầu, mà là người vẫn nắm tay ta
sau cả trăm lần mỏi mệt, cãi vã và hoang mang.
Không ai hoàn hảo, cũng chẳng ai đúng mãi.
Nhưng người đáng quý nhất là người cùng mình dọn dẹp đổ vỡ, không
trách, không rời, không vội đi.
Hạnh phúc không nằm ở việc chọn đúng
người ngay từ đầu,
mà là chọn nhau mỗi ngày,
kể cả những ngày chưa vừa ý,
kể cả những ngày mỗi người đều cần học lại cách yêu thương.
Bởi lẽ, tình yêu đích thực không đến từ sự
tròn trịa –
mà đến từ sự can đảm bước cùng nhau,
chỉnh sửa nhau,
và nâng đỡ nhau – cho đến khi cả hai đều trưởng thành hơn một chút.
💛
ANH EM CỨ XIN THÌ SẼ ĐƯỢC | Chúa Nhật Tuần XVII Thường Niên | Lm. Anmai, CSsR
CHỌN NGƯỜI BIẾT SỬA CÙNG MÌNH – KHÔNG PHẢI NGƯỜI LUÔN LÀM MÌNH VUI – Lm. Anmai, CSsR – vài lời 27 tháng 7
https://youtube.com/shorts/c9tmc1UGyMo
https://ducmemangden.net/chua-nhat-tuan-xvii-mua-thuong-nien-lm-anmai-cssr.html
Lời kinh tuyệt vời | Chúa Nhật Tuần XVII Thường Niên | Lm. Anmai, CSsR
Có một câu nói giản dị nhưng ẩn chứa sức nặng của cả một nhân cách: “Làm điều đúng, kể cả khi không có ai nhìn.” Trong một thế giới vận hành bằng những cú nhấp chuột, những lượt tán dương và những sân khấu hào nhoáng được dựng lên mỗi ngày, lời khẳng định ấy trở thành một cuộc đối thoại thầm lặng nhưng đầy thách thức với chính bản ngã của mỗi người. Chúng ta đang sống trong một thời đại mà lòng tốt đôi khi bị biến thành một màn trình diễn. Người ta sẵn sàng làm việc thiện, nói lời hay, tỏ ra tử tế khi có ánh đèn sân khấu hay ống kính máy quay chĩa vào. Lòng tốt ấy, dù có thật, vẫn dễ dàng bị nhuốm màu của sự tính toán, của mong muốn được công nhận. Ai cũng có thể làm người tốt khi có người giám sát, ai cũng có thể trở thành anh hùng khi có khán giả reo hò. Nhưng khi bức màn nhung hạ xuống, khi ánh đèn vụt tắt và ta chỉ còn lại một mình đối diện với chính mình trong im lặng, ta là ai? Câu trả lời cho câu hỏi đó mới chính là thước đo chân thật nhất của đạo đức.
Bản lĩnh thực sự không nằm ở những hành động phi thường được cả thế giới tung hô, mà thường ẩn mình trong những lựa chọn rất đỗi bình thường, những khoảnh khắc không ai chứng kiến. Đó là khi bạn cúi xuống nhặt một mảnh rác trên lối đi vắng, không phải vì sợ bị chê trách, mà vì bạn tôn trọng không gian chung. Đó là khi bạn nhận ra một sai sót trong công việc và lặng lẽ sửa chữa nó trước khi có ai phát hiện, không phải để tránh bị khiển trách, mà vì lòng tự trọng nghề nghiệp không cho phép bạn làm sai. Đó là khi bạn nỗ lực hết mình để hoàn thành một nhiệm vụ được giao, dù biết rằng sẽ chẳng có lời khen ngợi hay phần thưởng nào đang chờ đợi. Những hành động ấy không mang lại cho bạn một danh hiệu, một tràng pháo tay, hay một dòng trạng thái ngàn “like”. Phần thưởng duy nhất, và cũng là phần thưởng cao quý nhất, chính là sự thanh thản trong tâm hồn và sự vững vàng của nhân cách.
Sự tử tế kiên định khi không có khán giả giống như bộ rễ của một cây cổ thụ. Không ai nhìn thấy chúng. Chúng âm thầm cắm sâu vào lòng đất tối, bền bỉ hút lấy dưỡng chất, kiên cường bám trụ qua từng mùa bão giông. Người ta chỉ trầm trồ trước dáng cây uy nghi, tán lá xum xuê hay những mùa hoa trái trĩu cành, mà ít ai nghĩ đến công lao của bộ rễ đang làm việc trong thầm lặng. Nhưng chính cái nền móng vô hình ấy lại là thứ quyết định sức sống và sự vững chãi của cả cái cây. Nhân cách của một con người cũng được nuôi dưỡng và xây dựng theo cách đó. Nó được bồi đắp từ vô số những hành động “làm đúng” nhỏ bé, vô danh. Mỗi một lần bạn chọn sự trung thực thay vì gian dối, chọn trách nhiệm thay vì trốn tránh, chọn lòng tốt thay vì sự thờ ơ khi không ai nhìn thấy, là một lần bạn đang cắm sâu thêm một chiếc rễ đạo đức vào mảnh đất tâm hồn mình.
Chúng ta xây dựng nhân cách ấy không phải để trình diễn cho ai xem, mà là để xây dựng một con người mà chính ta có thể tự hào. Đó là để mỗi tối khi nhìn vào gương, ta không phải hổ thẹn với hình ảnh phản chiếu trong đó. Đó là để ta có thể ngẩng cao đầu không phải vì hơn người, mà vì đã không thua cuộc trước những cám dỗ tầm thường của bản tính. Trong sâu thẳm, mỗi người đều khao khát sự tin cậy. Ta muốn sống trong một xã hội mà ta có thể tin vào lời hứa của người khác, tin vào chất lượng của một sản phẩm, tin vào sự công tâm của luật pháp. Niềm tin ấy không thể được xây dựng từ những lời hô hào sáo rỗng hay những màn kịch được dàn dựng công phu. Nó được dệt nên từ chính những con người “âm thầm làm đúng”. Họ là những tế bào khỏe mạnh tạo nên một cơ thể xã hội lành mạnh, là nền móng vững chắc cho ngôi nhà chung của sự tử tế và tin cậy.
Thế giới có thể không bao giờ biết tên bạn, nhưng bằng việc chọn làm điều đúng trong thầm lặng, bạn đã góp một viên gạch vào nền móng của văn minh, đã thắp lên một ngọn lửa nhỏ nhưng không bao giờ tắt của niềm hy vọng. Và đó, mới chính là sự vĩ đại đích thực.
CÁI RỄ CÂY VÀ SỰ TỬ TẾ KHÔNG CẦN KHÁN GIẢ - Vài lời ngày 29 tháng 7 – Lm. Anmai, CSsR
MÁC-TA, MA-RI-A VÀ LA-DA-RÔ: CHỐN NƯƠNG THÂN CỦA TÌNH BẠN VÀ ÂN SỦNG - Lm. Anmai, CSsR
Chuyện bên ly cà phê sáng : HÀNH TRÌNH VƯỢT QUA "CÁI TÔI" - CHÌA KHÓA CỦA SỰ SỐNG MỚI TRONG ĐỨC KITÔ – Lm. Anmai, CSsR
Trong cuộc sống này, có những lúc bạn sẽ thấy mình thua thiệt người ta một chút. Có thể là thua về điều kiện, về xuất phát điểm, về cả may mắn. Nhưng nếu bạn còn mạnh khỏe, còn tỉnh táo, còn đôi chân để đi, đôi tay để làm, và một trái tim biết yêu thương – thì bạn đã may mắn hơn rất nhiều người rồi đấy.
Khó khăn một chút thì đã sao? Vất vả thêm tí có hề chi? Đời mà – ai chẳng phải đi qua vài con dốc, vài lần bầm dập, vài đêm mất ngủ để đổi lấy sự trưởng thành? Quan trọng là mình còn sống, còn thở, còn đủ sức để nở một nụ cười mỗi sáng. Vậy là được. Đừng chờ đến khi có đủ tiền mới thấy mình hạnh phúc. Cũng đừng đợi đến khi được khen ngợi mới thấy mình có giá trị. Hãy học cách tự cảm ơn bản thân vì đã dũng cảm đi qua biết bao ngày tháng tưởng chừng không thể.
Được sinh ra lành lặn – đã là một đặc ân. Được sống trong một mái nhà không dột nát, có cha mẹ yêu thương, có cơm ăn áo mặc – đó là điều không phải ai cũng có được. Thành công hay thất bại là chuyện của ngày mai, nhưng lòng biết ơn và sự cố gắng phải là chuyện của hôm nay.
Chúng ta có thể chọn người yêu, chọn nghề nghiệp, chọn lối sống, thậm chí chọn cách mình phản ứng với cuộc đời. Nhưng lại không thể chọn nơi mình sinh ra. Không ai được quyền lựa chọn cha mẹ giàu hay nghèo, sinh ra ở phố lớn hay thôn quê. Nhưng mỗi người lại có quyền chọn cách sống: sống tử tế hay giả dối, sống lười biếng hay nỗ lực, sống tầm thường hay rực rỡ trong giới hạn của mình.
Cha mẹ giàu – con được nhàn. Cha mẹ nghèo – con phải tự bươn chải. Nhưng đừng vì vậy mà oán trách số phận. Cuộc đời này công bằng hơn ta nghĩ, vì cuối cùng ai cũng phải đối mặt với chính mình, không ai gánh thay ai một đời được cả. Hoa quả không bỏ sót ai. Gieo gì gặt nấy. Đừng nhìn người khác có nhà cao cửa rộng mà tủi thân – biết đâu bên trong lại chẳng ấm. Cũng đừng xem thường người chẳng có gì trong tay – vì có thể họ đang sống rất bình an.
Có những người dư dả mọi thứ: tiền bạc, vật chất, địa vị, mối quan hệ... nhưng lại thiếu niềm vui thật sự. Họ sống như một cái máy, đi làm, về nhà, mua sắm, tiệc tùng – nhưng chẳng có khoảnh khắc nào lắng lại để hạnh phúc. Trong khi có những người sống rất đơn giản, nghèo cả túi nhưng giàu cả tâm. Họ biết ơn từng bữa cơm, trân trọng từng người thân bên cạnh, và nở một nụ cười với bất kỳ ai họ gặp.
Sự giàu có không đo bằng số tiền trong ví, mà bằng sự bình yên trong tim. Có người ăn trong nhà hàng sang trọng nhưng lòng lúc nào cũng lo lắng sợ mất mát. Có người ăn cơm với muối mà thấy ngon vì có tiếng cười trong nhà. Nghèo không đáng sợ, chỉ đáng sợ khi tâm mình nghèo. Giàu không xấu, chỉ xấu khi lòng người lạnh lẽo.
Thế nên, hãy sống đơn giản. Đừng tính toán thiệt hơn quá nhiều. Cứ cho đi khi bạn thấy cần. Cứ tha thứ khi lòng mình đủ rộng. Cứ yêu thương khi bạn còn cơ hội. Người hay tính toán thì chẳng bao giờ thấy đủ, người hay trách móc thì chẳng bao giờ thấy vui. Chỉ khi bạn biết buông bỏ, bạn mới có chỗ để nhận thêm niềm vui. Chỉ khi bạn biết sống vì người khác, bạn mới thấy cuộc đời này đáng sống hơn rất nhiều.
Và quan trọng nhất, hãy là nhân vật chính trong tiểu thuyết của cuộc đời mình. Đừng sống theo bản nháp của người khác. Đừng mượn lời phán xét của thiên hạ để viết nên chương đời của bạn. Hãy tự cầm bút – kể cả những chương đầy nước mắt hay dang dở – vẫn phải do chính bạn chọn cách kể. Đừng để ai khác quyết định bạn hạnh phúc hay không. Bạn có thể chưa là ai trong mắt người đời, nhưng hãy là “ai đó thật ý nghĩa” với chính mình và người thân yêu.
Bế tắc hay lung linh, đôi khi không phải do bạn tính sai, mà là vì đời có những bài học cần đến đúng lúc mới hiểu. Trời cao luôn có cách sắp đặt mà ta không ngờ tới. Người tính không bằng Trời tính – nhưng điều quan trọng là bạn đã sống trọn từng khoảnh khắc, không thẹn với lòng, không phụ với những người yêu thương mình thật lòng.
Vì thế, khó khăn một chút cũng không sao. Chỉ cần đừng mất đi lòng tốt, lòng can đảm và sức khỏe. Còn thở, còn làm được điều gì đó, còn sống chân thành – là bạn đã hơn rất nhiều người rồi. Hãy cứ bước tiếp, dù chậm cũng được. Cuộc đời là hành trình của bạn – và bạn chính là ánh sáng nhỏ, âm thầm nhưng bền bỉ thắp sáng chính mình.
Chia sẻ về tiến trình phong thánh và xương thánh - Lm. Anmai, CSsR
KHÓ KHĂN CHÚT CŨNG ĐƯỢC, MIỄN LÀ MẠNH KHỎE VÀ BÌNH AN – vài lời 31.7 – Lm. Anmai, CSsR
Thứ Năm 17 TN THÁNH I-NHA-XI-Ô LÔI-Ô-LA – NGƯỜI MÔN ĐỆ CAN ĐẢM CỦA CHÚA KI-TÔ - Lm. Anmai, CSsR
KHO BÁU VÔ GIÁ VÀ VIÊN NGỌC TUYỆT MỸ | Thứ Tư Tuần XVII Thường Niên | Lm. Anmai, CSsR
Chuyện bên ly cà phê sáng : TUỔI TÁC KHÔNG CHỜ ĐỢI AI: LỜI MỜI GỌI SỐNG TRỌN VẸN TỪNG KHOẢNH KHẮC TRONG ÂN SỦNG THIÊN CHÚA – Lm. Anmai, CSsR
CẦU NGUYỆN – HƠI THỞ CỦA LINH HỒN | Tĩnh Tâm Chuẩn Bị Mừng Lễ Thánh Anphongsô | Lm. Anmai, CSsR
SÀNG LỌC CUỘC ĐỜI: HÀNH TRÌNH TỪ CHIẾN TRƯỜNG PAMPLONA ĐẾN VINH QUANG NƯỚC TRỜI
Chuyện bên ly cà phê sáng : CẦM BÚT VIẾT NÊN THIÊN HÙNG CA CUỘC ĐỜI MÌNH – Lm. Anmai, CSsR
SÀNG LỌC CUỘC ĐỜI: HÀNH TRÌNH TỪ CHIẾN TRƯỜNG PAMPLONA ĐẾN VINH QUANG NƯỚC TRỜI - Lm. Anmai, CSsR
CẦM BÚT VIẾT NÊN THIÊN HÙNG CA CUỘC ĐỜI MÌNH – Lm. Anmai, CSsR
Bạn đã bao giờ thử sống một tuần mà không “cập nhật bản thân”, không kể lể về những gì mình đã làm được, không đăng một tấm ảnh nào cho thấy mình đang “sống rất tốt” chưa?
Chúng ta đang sống trong một thời đại kỳ lạ, nơi giá trị của một người dường như được đo đếm bằng những lần “cập nhật”. Ta khoe một cuốn sách vừa đọc xong, một chuyến đi vừa kết thúc, một thành tích vừa đạt được. Ta kể về những bận rộn, những nỗ lực, những đêm không ngủ. Ta làm tất cả những điều đó, đôi khi không phải vì niềm vui tự thân, mà vì một nỗi sợ vô hình: nỗi sợ bị lãng quên, nỗi sợ mình không đủ tốt, không đủ thành công trong mắt người khác. Ta gồng gánh trên vai một áp lực phải liên tục chứng minh rằng: “Tôi đang tồn tại. Tôi đang nỗ lực. Tôi đáng giá.”
Nhưng hãy thử một lần, chỉ một tuần thôi, đặt gánh nặng vô hình ấy xuống.
Những ngày đầu tiên có thể sẽ rất khó khăn. Bạn sẽ cảm thấy trống rỗng, thậm chí là một chút hoang mang. Tay bạn theo thói quen muốn với lấy điện thoại để chia sẻ một khoảnh khắc đẹp, miệng bạn ngứa ngáy muốn kể về một thành công nhỏ trong công việc. Bạn sẽ có cảm giác như mình đang đứng yên trong khi cả thế giới vẫn lao về phía trước.
Nhưng rồi, khi những con sóng của thói quen dần lặng đi, một sự tĩnh lặng lạ lùng sẽ bắt đầu bao trùm lấy bạn. Bạn nhận ra rằng, khi không còn bận tâm đến việc phải trình diễn cuộc đời mình cho ai xem, bạn mới thực sự có thời gian để sống nó. Bữa ăn sẽ ngon hơn khi bạn chỉ tập trung vào hương vị, thay vì góc chụp sao cho đẹp. Cuộc trò chuyện sẽ sâu sắc hơn khi bạn thực sự lắng nghe, thay vì tìm kiếm một câu chuyện hay để kể lại.
Và rồi, một sự thật giản dị nhưng vĩ đại sẽ hé lộ: Bạn không cần phải chứng minh bất cứ điều gì.
Giá trị của bạn không nằm ở những gì người khác thấy, mà ở những gì bạn cảm nhận. Sự bình an không đến từ những lời khen ngợi, mà đến từ một tâm hồn không còn gợn sóng bởi nhu cầu được công nhận. Đó là khoảnh khắc bạn nhận ra, mình vẫn tồn tại, vẫn trọn vẹn, ngay cả khi không một ai biết đến những gì bạn đang làm.
Đó là tự do.
Tự do khỏi ánh nhìn của người khác. Tự do khỏi áp lực phải trở thành một phiên bản hoàn hảo nào đó. Tự do để được là chính mình, một cách lặng lẽ và an nhiên.
Hãy thử đi. Hãy cho mình một tuần tĩnh lặng, một tuần không cần gồng gánh. Để cảm nhận sự nhẹ nhàng khi chẳng còn gì cần chứng minh – đó mới là tự do thật sự.
Thứ Sáu17 TN T. AN-PHONG MA-RI-A LI-GÔ-RI: MUỐI CHO ĐỜI, ÁNH SÁNG TGIAN VÀ SỰ KIỆN TOÀN L LUẬT T YÊU
10 bài suy niệm Thứ Sáu Tuần XVII – Mùa Thường Niên (của Lm. Anmai, CSsR) THÁNH ANPHONGSÔ ĐỆ LIGORIÔ
·
ĐỨC MARIA – NƠI NƯƠNG NÁU CỦA TỘI NHÂN | Lm. Anmai, CSsR
×TỎA
SÁNG GIỮA ĐỜI | Mừng Kính Thánh Anphongsô Maria Liguori Đấng Sáng Lập Dòng Chúa
Cứu Thế
SỰ TỰ DO KHI CHẲNG CẦN CHỨNG MINH | Lm. Anmai, CSsR
TỪ BỤC PHÁP ĐÌNH VINH QUANG ĐẾN CON ĐƯỜNG CỨU RỖI NGƯỜI NGHÈO | Mừng Kính Thánh Anphongsô
×KHI ĐÀN
ÔNG KHÔNG CÒN MUỐN KẾT HÔN: MỘT BI KỊCH XÃ HỘI KHÔNG THỂ LÀM NGƠ – Lm. Anmai,
CSsR
Mối quan hệ – dù là tình yêu, tình thân hay tình bạn – cũng như một sợi dây vô hình nối hai tâm hồn. Không quá lỏng để trở nên lạnh nhạt, cũng không quá chặt để khiến cả hai ngột ngạt. Trong nhịp sống hối hả này, nhiều người cố giữ chặt lấy người mình yêu thương vì sợ mất đi. Nhưng họ quên rằng, càng bó chặt, yêu thương càng dễ vụn vỡ.
Một mối quan hệ khỏe mạnh là khi có đủ yêu thương để gắn bó, nhưng cũng có đủ tự do để mỗi người được là chính mình. Giống như việc chăm sóc một chậu hoa – ta cần tưới nước, bón phân, nhưng nếu tưới quá tay, cây cũng sẽ úng rễ mà chết. Tình cảm cũng vậy, nếu ta chăm chút đến mức kiểm soát, yêu thương sẽ mất đi sự tự nhiên, và người ở bên cạnh ta dần dần cũng sẽ không còn cảm thấy là chính họ nữa.
Thăng bằng không đến từ sự đòi hỏi, mà từ sự thấu hiểu và tin tưởng. Là khi ta biết lắng nghe, thay vì vội vàng kết luận. Là khi ta chọn đối thoại, thay vì im lặng buông bỏ. Là khi ta cho nhau khoảng trời riêng để hít thở, để lớn lên, để tự do khám phá chính mình – rồi lại trở về bên nhau với lòng đầy yêu mến.
Có những mối quan hệ tan vỡ không phải vì hết yêu, mà vì đã giữ quá chặt, đòi hỏi quá nhiều, hoặc quên mất rằng người kia cũng cần một thế giới của riêng mình. Ngược lại, cũng có những mối quan hệ tưởng đã mờ nhạt, nhưng nhờ biết tạo khoảng cách lành mạnh, mà lại bền vững đến không ngờ.
Hạnh phúc không nằm ở việc “giữ được” ai đó, mà ở chỗ ta đủ bình an để không phải giữ. Bởi khi người kia chọn ở lại mà không bị ràng buộc, đó mới là sự hiện diện trọn vẹn và tự do.
Hãy yêu bằng cả tấm lòng, nhưng đừng
quên dành cho nhau những “khoảng trời riêng”.
Hãy nắm tay nhau đi hết chặng đường, nhưng cũng đừng quên rằng đôi chân mỗi
người vẫn cần khoảng không để bước.
Một mối quan hệ đẹp không phải là không có sóng gió, mà là biết giữ vững tay
lái giữa muôn vàn thử thách – bằng sự cân bằng giữa yêu và hiểu, giữa gần và
xa, giữa tự do và gắn bó.
“Để tình yêu bền lâu, hãy học cách giữ thăng bằng: không siết chặt, không buông tay – mà là cùng nắm lấy nhau bằng lòng tôn trọng và tin tưởng.”
GIỮ THĂNG BẰNG – BÍ QUYẾT NUÔI DƯỠNG MỘT MỐI QUAN HỆ HẠNH PHÚC Vài lời ngày 4 tháng 8 – Lm. Anmai, CSsR
THai XVIII TN NGƯỜI M TỬ C LÒNG THƯƠNG VÀ THỢ GẶT CỦA CÁNH ĐỒNG LÚA CHÍN T Gio-an M Vi-a-nê,linh mục
LỄ THÁNH GIOAN MARIA VIANNEY BỔN MẠNG CÁC CHA XỨ : TẤM LÒNG MỤC TỬ
Câu chuyện bên ly cà phê sáng : KHÔNG LÀM ĐƯỢC NGƯỜI TÀI…
Nếu mệt mỏi quá, thì đừng cố nữa...
Đời không phải lúc nào cũng phải gồng mình cho vừa lòng thiên hạ.
Đôi khi bạn phải dừng lại – không phải vì bạn yếu đuối –
mà vì bạn đã quá mạnh mẽ trong một thời gian quá dài.
Có những lúc, bạn tưởng rằng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa
là người ta sẽ hiểu, sẽ trân trọng, sẽ thương…
Nhưng rồi bạn nhận ra: “Sẽ chẳng có ai thật sự thương bạn bằng chính bạn.”
Thế gian này vốn bận rộn, người ta thích nghe thành công – chứ không quan tâm
đến những vết trầy xước của một hành trình.
Nếu mệt mỏi quá…
Hãy cho phép mình được thở một hơi dài,
Hãy cho phép nước mắt rơi – như một lời giải thoát.
Không ai có quyền phán xét khi bạn chọn nghỉ ngơi,
Vì chỉ có bạn mới hiểu lòng mình đã mỏi đến mức nào.
Bạn biết không?
Cố gắng nhiều, chưa chắc đã khiến người ta thương bạn.
Hy sinh nhiều, đôi khi chỉ khiến người khác quen nhận mà chẳng biết ơn.
Cuộc sống vốn vô tâm, và con người thì chóng quên.
Đừng lấy trái tim mình ra làm cái giá phải trả cho sự vô tâm của người khác.
Thay vì cố gắng làm người khác hài lòng,
Hãy học cách tự ôm lấy mình trong những ngày không còn ai bên cạnh.
Hãy lắng nghe chính trái tim mình khi nó gào thét trong câm lặng:
“Tôi mệt lắm rồi!”
Bạn không cần phải mạnh mẽ suốt đời,
Hãy yếu đuối một chút – để biết mình vẫn là con người.
Bạn không cần phải được cả thế giới công nhận,
Chỉ cần một nơi bình yên để trở về,
và một chính bạn không bỏ rơi mình – là đủ.
Thế nên… nếu hôm nay mệt quá,
Đừng cố nữa.
Hãy ngồi xuống. Hít thở sâu. Nghỉ ngơi.
Vì ngày mai, bạn sẽ cần sức để sống – không phải để gồng.
Và bạn xứng đáng được thương, trước tiên là từ chính tình yêu dành cho bản
thân mình.
“Sẽ chẳng có ai thương bạn, nếu bạn cứ mãi quên thương
mình.”
Và cũng sẽ chẳng có ai hiểu bạn, nếu chính bạn chưa từng dám đối diện với
nỗi đau mình đang mang...”
NẾU MỆT MỎI QUÁ, THÌ HÃY NGHỈ NGƠI... – Lm. Anmai, CSsR – Vài lời ngày 3 tháng 8
Chúa nhật XVIII TN TIỀN CỦA: MỘT ÂN SỦNG HAY MỘT GÁNH NẶNG? - Lm. Anmai, CSsR
https://ducmemangden.net/suy-niem-chua-nhat-tuan-xviii-mua-thuong-nien-cua-lm-anmai-cssr.html
CÂU CHUYỆN XOAY QUANH THÁNH VỊNH ĐÁP CA CHÚA NHẬT XVIII TN VÀ CÁC BẢN DỊCH KINH THÁNH – Lm. Anmai, CSsR
Có một sự thật tưởng như nghịch lý, nhưng lại chính là chân lý đời sống: càng trưởng thành, càng hiểu đời, con người ta càng trở nên điềm đạm, tĩnh tại và biết im lặng đúng lúc. Đó không phải là vì họ thiếu bản lĩnh, thiếu khả năng, hay vì không có chính kiến. Mà bởi họ đã đi qua đủ nhiều phong ba để hiểu rằng: nói nhiều không phải là khôn, thể hiện chưa chắc là giỏi.
Người thông minh, người từng trải không ồn ào nơi miệng lưỡi, không khoe khoang nơi đầu môi. Họ quan sát, lắng nghe, nghiền ngẫm – rồi mới cất lời. Họ biết rằng, những kẻ càng thiếu nội lực, càng chưa chín chắn thường hay thích thể hiện, thích phô trương, thích mình là trung tâm của sự chú ý. Nhưng như lúa ngoài đồng, càng chín thì càng cúi đầu. Còn lúa non thì chỉ biết ngẩng cao mà chẳng có gì bên trong.
Sông sâu thì dòng chảy lặng. Nước cạn thì réo rắt tung bọt. Người biết mình là ai, đứng ở đâu, cần làm gì thì chẳng cần gào to với thiên hạ. Họ âm thầm hành động, âm thầm tiến bước. Tưởng không nói gì, không làm gì, mà thật ra họ đã chu toàn tất cả mọi việc từ trong gốc rễ. Chính sự điềm đạm đó là biểu hiện rõ nhất của trí tuệ và bản lĩnh.
Trong một xã hội mà ai cũng vội vàng chen lấn để lên tiếng, để chứng minh mình đúng, thì người biết giữ im lặng lại là người khôn ngoan nhất. Bởi họ không để cảm xúc nhất thời đánh lừa lý trí. Họ không để cái tôi làm mờ đi bản thể. Họ chọn bình lặng, nhưng không phải vì yếu đuối. Họ chọn im lặng, vì họ hiểu rằng thời gian sẽ trả lời tất cả.
Giữa những lố nhố của kiêu căng và tự tôn giả tạo, người khiêm nhu mới là người thật sự đáng quý. Họ không cúi đầu vì sợ hãi, mà cúi đầu vì đủ đầy hiểu biết. Họ không mềm mỏng vì yếu thế, mà vì họ thừa bản lĩnh để buông bỏ hơn thua.
Đời sống không thiếu những người tài giỏi, nhưng thiếu người khiêm tốn. Không thiếu kẻ thành công, nhưng thiếu kẻ biết lùi lại để người khác bước lên. Vậy nên, hãy chọn sống một cuộc đời sâu sắc chứ đừng sống một đời ồn ào mà rỗng tuếch. Hãy để người khác nói nhiều, còn mình – chỉ cần sống đúng, sống đủ, sống có tâm, có tầm.
Hãy nhớ: bậc quân tử là người chẳng cần hơn lời, nhưng luôn hơn ở việc làm. Kẻ trí chẳng cần tranh tiếng, mà tiếng vang cứ tự tìm đến. Đó mới là đỉnh cao của nhân cách. Đó mới là biểu hiện của một tâm hồn trưởng thành.
Thứ Bày 17 TN TIẾNG NÓI LƯƠNG TÂM GIỮA ĐÊM TỐI QUYỀN LỰC - Lm. Anmai, CSsR
https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-thu-bay-tuan-xvii-mua-thuong-nien-cua-lm-anmai-cssr.html
“Nhìn là biết” – ba chữ tưởng chừng
vô hại ấy, đôi khi lại trở thành chiếc lưỡi dao vô hình, cứa vào lòng người
khác mà chẳng để lại vết máu.
Cuộc đời không đơn giản như một tấm hình, và con người cũng chẳng phải là trang
sách với bìa rõ ràng để ai muốn đọc sao thì đọc.
Ngoại hình không định nghĩa nhân
cách.
Giọng nói không phản ánh bản chất.
Cử chỉ không luôn nói lên sự thật.
Và ánh mắt, nếu không đi kèm với trái tim, chỉ là một mảnh gương lừa dối.
Có những người ăn mặc xuề xòa, sống
lặng lẽ... nhưng tâm hồn họ lại rực sáng như mặt trời.
Có những người luôn mỉm cười, nhưng giấu trong lòng cả một đại dương nỗi đau.
Có những người chẳng bao giờ khoe khoang, nhưng lòng họ lại đầy ắp nhân hậu, hy
sinh.
Bạn không thể biết một ai từng trải
qua điều gì, chỉ bằng một cái liếc mắt.
Bạn không thể biết một ai tử tế hay giả tạo, chỉ qua vài câu xã giao.
Bạn càng không thể phán xét người khác bằng cái nhìn thoáng qua, rồi tự cho
mình quyền nói rằng “tôi biết rồi”.
Sự trưởng thành bắt đầu khi ta học
được cách ngưng đánh giá người khác quá nhanh.
Và sự khôn ngoan thật sự được nuôi lớn bằng lòng tôn trọng và thấu hiểu,
thay vì kết luận.
Nếu bạn không thể yêu thương, ít
nhất đừng làm tổn thương.
Nếu bạn chưa hiểu rõ ai, hãy im lặng để lắng nghe – thay vì phán xét.
Và nếu có thể, hãy chọn ánh nhìn của sự cảm thông, thay cho ánh mắt của định kiến.
Thế giới sẽ dễ thở hơn biết bao, nếu
ai cũng học được một bài học nhỏ:
Đừng bao giờ đánh giá cuộc sống – hay con người – chỉ qua ba chữ "nhìn
là biết".
🌿 ĐỪNG "NHÌN LÀ BIẾT"! Vài lời ngày 6.8 – Lm. Anmai, CSsR
https://youtube.com/shorts/P_G0x9W6-JU
×BIẾN HÌNH TRONG ĐỜI THƯỜNG | Mừng Kính Chúa Hiển Dung | Lm. Anmai, CSsR
10 bài Suy niệm thứ Tư Tuần XVIII – Mùa Thường Niên (của Lm. Anmai, CSsR) CHÚA HIỂN DUNG
CHUYỆN CẦN VÀ MUỐN TRONG CUỘC ĐỜI – Lm. Anmai, CSsR
Người ta hay nói: “Tiền không mua được khí chất.” Đúng, tiền không thể trực tiếp mua được phong thái, nhân cách, hay giá trị nội tâm. Nhưng nếu bạn từng sống đủ lâu với sự thiếu thốn, từng trải qua những ngày chật vật vì cơm áo gạo tiền, từng vắt kiệt mình để lo một khoản viện phí hay học phí... thì bạn sẽ hiểu: thiếu tiền, khí chất khó mà trọn vẹn.
Khí chất là gì?
Là dáng đi thẳng lưng giữa giông bão. Là ánh mắt không né tránh dù trước mặt là quyền lực. Là giọng nói rõ ràng không run rẩy khi đối diện bất công.
Nhưng để có được những điều ấy, đôi khi chỉ đơn giản là... bạn không bị dồn vào chân tường bởi những nỗi lo vật chất.
Một người có thể nói năng đĩnh đạc, lựa chọn im lặng đúng lúc, dám rời bỏ một môi trường độc hại, dám từ chối một cơ hội béo bở nhưng trái lương tâm – không hẳn vì họ "giỏi giang hơn bạn", mà đôi khi... vì họ có đủ tự do tài chính để lựa chọn.
Còn bạn, có lẽ đã từng vì tiền mà cúi đầu, đã từng gượng cười dù lòng đầy uất ức, đã từng nói “dạ” với một điều bạn không hề muốn chỉ vì... bạn không còn đường lui.
Tiền không làm nên phẩm giá con người. Nhưng tiền trao cho bạn quyền lựa chọn – mà lựa chọn là nền tảng cho mọi phẩm giá.
Bạn thử tưởng tượng:
– Khi bạn có đủ tiền để chọn công việc phù hợp, bạn không cần phải sống trong áp lực và sợ hãi mỗi sáng đi làm.
– Khi bạn có đủ tiền để chăm sóc sức khỏe, bạn không cần thỏa hiệp với sự bỏ mặc bản thân.
– Khi bạn có thể độc lập tài chính, bạn sẽ không bị ai ràng buộc bằng vật chất, không bị tình yêu thao túng, không bị gia đình điều khiển.
Lúc đó, khí chất bạn thể hiện ra không phải là "tạo dáng", mà là bản lĩnh đã được nuôi dưỡng trong sự tự do.
Nhiều người lãng mạn hóa sự nghèo khổ, ca tụng cái đẹp mơ hồ của “nghèo mà thanh cao”. Nhưng bạn thử hỏi chính họ xem – nếu một ngày phải lựa giữa khí chất và hóa đơn điện nước – họ sẽ chọn gì?
Không ai muốn cúi đầu. Không ai muốn sống phụ thuộc. Nhưng khi bạn chưa đủ khả năng tài chính để tự lập, rất nhiều điều trong đời bạn phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng, và phải "đè lòng mình xuống" để sống sót.
Tiền bạc không khiến bạn trở nên sang trọng, nhưng sự không bị lệ thuộc mà tiền mang lại – chính là điều tạo nên sự thanh thản và tự tin trong phong thái.
Và đó là khí chất.
Tiền bạc tạo ra khoảng cách. Nhưng không phải khoảng cách phân biệt giàu nghèo – mà là khoảng cách giữa sự chủ động và bị động, giữa người sống theo điều mình tin và người sống theo điều người khác muốn.
Người có tiền, không cần van xin.
Người có tiền, không cần giữ mối quan hệ độc hại.
Người có tiền, dám “không” khi người khác nói “phải”.
Người có tiền, dám sống thật – vì họ không cần “diễn” để tồn tại.
Vậy nên, đừng xem thường đồng tiền.
Và cũng đừng tôn thờ nó.
Hãy làm chủ nó – như cách bạn làm chủ chính bản thân mình.
Học cách kiếm tiền bằng trí tuệ, giữ tiền bằng nguyên tắc, và dùng tiền bằng sự tử tế.
Không phải để trở thành “người giàu” trong mắt thiên hạ, mà để trở thành người tự do trong chính cuộc đời mình.
Bởi vì, tự do – mới là khí chất đắt giá nhất.
Và nếu bạn đang bắt đầu từ con số 0, đang học cách kiểm soát tài chính, đang tập tành bước ra khỏi nỗi lo “đầu tháng lĩnh lương, cuối tháng vay nợ”, thì hãy nhớ:
Mỗi đồng bạn kiếm được hôm nay, là một viên gạch dựng xây nên sự tự tin ngày mai.
Mỗi kỹ năng bạn học được, mỗi thói quen bạn kỷ luật – là từng nhịp thở sâu, từng bước chân vững vàng trên hành trình xây dựng khí chất.
Hãy để tiền phục vụ cho khí chất của bạn – chứ đừng để vì thiếu tiền mà bạn phải đánh mất nó.
TIỀN BẠC VÀ KHÍ CHẤT – MỘT MỐI LIÊN HỆ KHÔNG THỂ PHỦ NHẬN – Vài lời ngày 10 tháng 8 – Lm. Anmai, CSsR
CN 19 TN TỈNH THỨC TRONG CUỘC SỐNG – CHUẨN BỊ CHO CUỘC HÀNH TRÌNH VỀ NƯỚC CHÚA - Lm. Anmai, CSsR
Suy niệm Chúa nhật XIX – Mùa Thường Niên (của Lm. Anmai, CSsR)
https://ducmemangden.net/suy-niem-chua-nhat-xix-mua-thuong-nien-cua-lm-anmai-cssr.html