Tôi gặp Hương lần đầu khi cả hai còn là sinh viên năm nhất tại một trường đại học ở Sài Gòn. Hương nhỏ nhắn, xinh xắn, đôi mắt trong veo như giọt sương mai, nụ cười làm trái tim tôi rung lên từng nhịp. Cô ấy là hoa khôi của khoa, nhưng điều khiến tôi để ý không chỉ là vẻ đẹp mà còn là sự dịu dàng, lòng trắc ẩn cô dành cho mọi người. Hương thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện của giáo xứ, giúp đỡ trẻ mồ côi, người nghèo. Tôi, một chàng trai nhà quê, chỉ biết lặng lẽ dõi theo.
Một buổi chiều sau giờ học, tôi lấy hết can đảm ngỏ lời với Hương bên gốc cây phượng già trong khuôn viên trường. “Hương, anh thích em. Em có thể cho anh một cơ hội không?” Tôi hồi hộp, tim đập thình thịch.
Hương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhưng pha chút do dự. “Mình mới là sinh viên mà anh. Em muốn tập trung học hành đã.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng đủ để tôi hiểu rằng thời điểm chưa phù hợp. Tôi gật đầu, tôn trọng quyết định của cô, nhưng trong lòng tự nhủ sẽ chờ.
Ngày Hương tốt nghiệp, cô ấy xuất hiện trong tà áo dài trắng, đẹp như một nàng tiên bước ra từ cổ tích. Tôi, giờ đã là một nhân viên văn phòng bình thường, lại tìm cơ hội bày tỏ. “Hương, anh vẫn thích em. Bây giờ em đã ra trường, mình có thể bắt đầu không?”
Hương nhìn tôi, vẫn nụ cười dịu dàng ấy, nhưng giọng cô mang chút ngại ngần. “Em muốn yêu một người có công việc ổn định, để cả hai có thể xây dựng tương lai.” Lời nói của cô như một gáo nước lạnh, nhưng cũng là động lực. Tôi nhận ra mình cần cố gắng hơn, không chỉ vì Hương, mà vì chính bản thân.
Tôi lao vào công việc, học thêm kỹ năng, làm thêm giờ, và cầu nguyện mỗi ngày để Chúa dẫn lối. Tôi tham gia tích cực hơn vào các hoạt động giáo xứ, nơi tôi học được rằng giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc hay địa vị, mà ở trái tim biết yêu thương và đức tin vững vàng. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn hy vọng một ngày Hương sẽ nhìn thấy nỗ lực của tôi.
Mười năm trôi qua, tôi đã bước qua tuổi ba mươi. Cuộc sống không dễ dàng. Tôi rời bỏ công việc văn phòng ổn định nhưng nhàm chán ở cơ quan nhà nước để khởi nghiệp. Tôi mở một công ty nhỏ chuyên cung cấp dịch vụ vận tải, nhưng mọi thứ không như mơ. Công ty liên tục gặp khó khăn, nợ nần chồng chất. Cuối cùng, tôi phải bán đi tất cả, trở thành một tài xế lái xe thuê để kiếm sống. Dù vậy, tôi vẫn giữ đức tin, vẫn đến nhà thờ mỗi Chúa Nhật, vẫn cầu xin Chúa ban sức mạnh để vượt qua.
Hương, giờ đã là một phụ nữ thành đạt, vẫn đẹp mặn mà, kiêu sa. Cô làm việc trong một tập đoàn lớn, thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí với tư cách một nữ lãnh đạo trẻ. Tôi ngỡ rằng khoảng cách giữa chúng tôi đã quá xa, nhưng trái tim tôi vẫn không ngừng nhớ về cô. Một lần nữa, tôi hẹn gặp Hương tại quán cà phê quen thuộc, nơi chúng tôi từng trò chuyện thời sinh viên.
“Hương, anh vẫn yêu em,” tôi nói, giọng trầm nhưng chân thành. “Anh đã cố gắng rất nhiều, dù giờ đây anh không có gì ngoài trái tim này.”
Hương nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút bâng quơ. “Em thích một chàng trai có sự nghiệp riêng, một người có thể tự đứng vững.” Lời nói của cô như một vết cắt, nhưng tôi không trách. Tôi hiểu rằng mỗi người có những kỳ vọng riêng. Tôi chỉ mỉm cười, chúc cô hạnh phúc, và rời đi.
Thời gian trôi, tôi bước vào tuổi trung niên. Một buổi chiều mưa se lạnh, tôi lại hẹn Hương tại quán cà phê cũ. Quán giờ đã bạc màu, nhưng vẫn lưu giữ những kỷ niệm xưa. Tôi đặt chìa khóa chiếc Mercedes S600 – chiếc xe tôi lái thuê cho một ông chủ giàu có – lên bàn, phả một làn khói thuốc, cố xua đi những cô đơn còn bỏ ngỏ. Hương bước vào, vẫn nét đẹp kiêu sa ngày nào, nhưng ánh mắt cô dường như sâu lắng hơn.
Cô ngồi xuống, bất ngờ gục vào vai tôi, thủ thỉ: “Anh sẽ cưới em chứ?”
Tôi lặng người. Trái tim tôi vẫn yêu Hương, nhưng lý trí mách bảo rằng tôi không xứng. Tôi chỉ là một tài xế lái thuê, còn cô là lá ngọc cành vàng. Tôi im lặng, không phải vì không yêu, mà vì tôi muốn bảo vệ cô khỏi một cuộc sống có thể không trọn vẹn. Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ra, mỉm cười buồn: “Hương, em xứng đáng với một người tốt hơn anh.”
Sau cuộc gặp ấy, tôi không còn liên lạc với Hương. Tôi trở về với cuộc sống giản đơn, tiếp tục công việc tài xế và tham gia các hoạt động từ thiện ở giáo xứ. Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp cha xứ trong giờ chầu Thánh Thể. Cha nhìn tôi, mỉm cười: “Con đã sống đúng với trái tim của mình, dù con nghĩ mình chẳng có gì. Chúa không đo giá trị con người bằng tiền bạc hay địa vị, mà bằng tình yêu và sự hy sinh.”
Lời cha khiến tôi suy ngẫm. Tôi nhận ra rằng suốt những năm qua, tôi đã chạy theo những kỳ vọng của Hương, của xã hội, mà quên mất rằng tình yêu đích thực không dựa trên vật chất. Trong Công giáo, tình yêu là sự dâng hiến, là sẵn sàng hy sinh vì hạnh phúc của người khác, như Chúa Giêsu đã hy sinh trên thập giá.
Tôi bắt đầu sống khác. Tôi không còn chạy theo những giấc mơ xa vời, mà tìm niềm vui trong những điều nhỏ bé: giúp đỡ một đứa trẻ mồ côi, chia sẻ bữa ăn với người vô gia cư, hay đơn giản là cầu nguyện để cảm tạ Chúa mỗi ngày. Tôi học cách yêu thương mà không cần sở hữu, học cách tha thứ cho chính mình vì những thiếu sót.
Một buổi chiều, tôi nhận được một lá thư từ Hương. Cô kể rằng sau lần gặp cuối, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô nhận ra rằng mình đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào những thứ phù du, quên mất giá trị của tình yêu chân thành. Hương xin lỗi vì đã khiến tôi tổn thương, và nói rằng cô đang học cách sống đơn sơ hơn, gần gũi hơn với đức tin Công giáo mà cô từng lơ là.
Tôi mỉm cười khi đọc lá thư. Tôi không trả lời, nhưng trong lòng thầm cầu nguyện cho Hương. Tôi biết rằng, dù chúng tôi không thể ở bên nhau, cả hai đều đang tìm đường về với Chúa – Đấng đã dạy chúng tôi rằng tình yêu đích thực là sự tự do, là lòng khiêm nhường, và là niềm tin vào kế hoạch của Ngài.
Câu chuyện của tôi và Hương không có cái kết lãng mạn như trong phim, nhưng nó dạy tôi một bài học quý giá: Trong ánh sáng của đức tin Công giáo, giá trị của một con người không nằm ở những gì họ sở hữu, mà ở cách họ yêu thương và sống theo ý Chúa. Tôi, một tài xế lái thuê, vẫn có thể ngẩng cao đầu, vì tôi biết Chúa luôn đồng hành cùng tôi, và tình yêu tôi dành cho Hương, dù không trọn vẹn, đã giúp tôi trở thành một người tốt hơn.
Lm. Anmai, CSsR