TRẦN ĐÌNH NGỌC GIỎI TIẾNG ANH

12 views
Skip to first unread message

Nhuan Xuan Le

unread,
Oct 17, 2012, 9:14:42 PM10/17/12
to

 

ÔNG TRẦN ĐÌNH NGỌC

“GIỎI” TIẾNG ANH

 

 

   Kính anh Trần Đình Ngọc,

  

   Thoạt tiên, tôi không hề viết điều gì liên-quan đến anh, và chính anh cũng xác-nhận là anh “không có ân oán gì với ông LXN”, thế mà bỗng-nhiên vào ngày May 14, 2012, anh đã phổ-biến trên Net một bài đả-kích và vu-khống tôi thậm-tệ. Anh viết về tôi:

   1. thơ dịch tiếng Anh, Tây ban Nha vung vít cả lên.”

2. “ thằng xấu tướng - Gái Huế chê ăn nói hồ đồ 

Bà già đã tạt một xô - Nước dơ lạnh buốt mặt… đồ sân si! 

Có lẽ thế nên y quá giận

Chửi Ngô triều...” (tham-chiếu A)

*

Vì thế nên tôi phải trả lời anh.

Về điều 2, có 2 vấn-đề:

Một: Anh viết rằng tôi... “ăn nói hồ đồ”, bị “bà già đã tạt một xô - Nước dơ lạnh buốt mặt... đồ sân si!”

Tôi đã thách anh “là anh hãy viết lên và công-khai phổ-biến (tôi xem như đó là lời tuyên-thệ), một câu mà thôi, khẳng-định trên danh-dự làm Người, làm dân của “Chúa, rằng chính bản-thân Trần Đình Ngọc đã tận tai tận mắt nghe+thấy sự việc mà anh kể trên, thì tôi sẽ xin chịu thua, không còn chối-cãi gì nữa.” Và anh đã im, vì anh tự biết là đã vu-khống, tức là nói dối, “làm chứng dối”, phạm phải Điều Răn thứ 9 (Exodus 20:16Deuteronomy 5:20), có tội với Chúa của anh.

Hai: Anh viết, về chuyện bịa-đặt/vu-khống kể trên: Có lẽ thế nên y quá giận - Chửi Ngô triều... Tức là Trần Đình Ngọc lý-luận rằng vì tôi giận mẹ cô nàng nên tôi mới “chửi” Ngô Triều. Đó là cái lối lý-luận “không giống người nào” của “giáo-sư” luận-lý-học Trần Đình Ngọc, tác-giả sách “Luận-Lý-Học cho các lớp Luyện Thi Tú Tài II” như tôi đã đề-cập kỳ rồi. (tham-chiếu B)

*

   Bây giờ tôi xin trở lại với điều 1 mà anh nêu lên, đó là vấn-đề dịch thơ tiếng Anh.

Anh viết là tôi là dịch thơ tiếng Anh vung vít cả lên, tức là anh chê thơ dịch tiếng Anh của tôi.

Và anh đã cho phổ-biến một số gọi-là-thơ dịch tiếng Anh của anh.

Này nhé, một bài dịch tiếng Anh của anh:

 

Re: [Daploisongnui] Goi anh em Cong Giao

Tuesday, August 21, 2012 2:09 PM

From: "ButXuan" <ngoc...@gmail.com>

To: Daploi...@yahoogroups.com

 

Cho Tôi – Give Me Part 1

 

Give me just one name,

It is 1he, the Savior, Jesus Christ!

 

Cho Tôi – Give Me II

 

Many miserable widows and 2orphanages are living around here.

Let me meet with the blind people 3whose their lives are so obscure,

Give me a faithful heart to come to console them with a bowl of soup or 4a warm pant,

 

 

1 “Give me just one name, It is he, the Savior, Jesus Christ!” (tôi tạm dịch: Xin/hãy cho tôi, chỉ một phương danh, Đó là ngài, Đấng Cứu Thế Jesus Christ!). Anh dùng sai chữ he, là một đại-danh-từ (pronoun), mà vai trò của nó là chủ-từ (subject), đứng trước động-từ (verb). Nói riêng về mệnh-đề thứ hai (It is he...), anh để chữ “he” đứng sau động-từ “is”, trong lúc nó phải là “him” mới đúng (chưa kể là phải viết hoa: Him= Ngài). Nói chung về cả 2 mệnh-đề (Give me...) chữ “he” là sai; nó phải là “him” mới đúng, vì nó đứng sau động-từ “Give”.

2 Many miserable widows and orphanages are living around here” (có nhiều quả-phụ và cô-nhi khốn-khổ đang sống quanh đây”. Chữ “orphanage” là tình-cảnh mồ-côi hoặc trại mồ-côi, anh phải dùng chữ “orphan” (ở đây là “orphans”) là đứa bé mồ-côi mới đúng.

3the blind people whose their lives are so obscure” (những kẻ mù-lòa mà đời sống của họ thật là tối tăm). Chữ “whose” lả “của người ấy/họ” mà chữ “their” cũng là “của người ấy/họ”. Anh đã viết dư/thừa một chữ. Nhưng nếu anh bỏ bớt một chữ, thì tôi khuyên anh nên giữ lại chữ “whose” vì nó đại-diện cho chữ “people” đứng trước nó; chứ nếu dùng “their” thì anh phải đặt một câu, kết-thúc bằng dấu phẩy/phết; dấu chấm-phẩy/chấm-phết, hoặc dấu chấm dứt câu, rồi mới bắt đầu bằng chữ “their”.

   4a bowl of soup or a warm pant” (một tô cháo hoặc một cái/chiếc quần ấm). Đây là một cái bẫy trong tiếng Anh, và anh đã sa vào cái bẫy ấy. Tiếng Việt “cái quần/chiếc quần” tự nó đã có 2 ống (ống quần). Nhưng trong tiếng Anh, “pant” (số ít) là danh-từ (sự/hơi thở hổn-hển) hoặc động-từ (thở/nói hổn-hển), chứ không phải là “cái quần/chiếc quần” theo ý của anh. Muốn diễn-tả “cái quần/chiếc quần” thì phải nói là “một cặp ống quần/một quần hai ống(?)” (“a pair of pants”). Thậm-chí muốn diễn-tả “một ống quần” mà thôi, người ta phải nói là “a leg of a pair of pants” (“một cái chân của một cặp ống quần”!). Nói chung, có nhiều loại “quần”, anh dùng chữ “pant” cũng dược, nhưng chữ ấy phải là số nhiều “pants”.

   Lại nữa:

 

Re: [DiendanDanToc] Mr. Phan Nhựt Nam.. Re: Thơ dể thương quá.... Hay tại em yêu anh?

Thursday, August 23, 2012 4:20 PM

From: "ButXuan" <ngoc...@gmail.com>

To: Dienda...@yahoogroups.com

Cc: "ChinhNg...@yahoogroups.com" <ChinhNg...@yahoogroups.com>, "DDChinh Nghia" <chinh...@yahoogroups.com>

 

And I Am A Poet

Đưa em qua hàng dưa

Rồi lại ghé hàng dừa

Anh tặng em chục trái

Em  cười, liếc  đong đưa!

 

We stop to buy some water melons and coconuts

for you. Your eyes look very romanticly.

But Xuan Tran Dinh Ngoc

 

  

“Em cười liếc đong đưa”. Chữ “đong đưa” anh dịch là “romanticly”. “Romantic” là lãng-mạn, mơ-mộng, trữ-tình. OK. Nhưng anh đã phạm 2 lỗi tiếng Anh.

Một: Khi chuyển chữ “romantic” là một tính-từ (adjective) ra thành một trạng-từ (adverb), nguyên-tắc chung là thêm vào phía sau hai mẫu-tự “ly”. Anh đã máy-móc chiếu theo nguyên-tắc ấy mà viết là “romanticly”. Nhưng anh không biết là nó có một ngoại-lệ: anh phải đổi chữ “romantic” ra thành “romantical” rồi mới thêm vào sau nó hai mẫu-tự “ly” để trở thành – nó phải là –  romantically” mới đúng.

Hai: Động-từ “look” (“Your eyes look...” ở đây là một nội-động-từ/tự-động-từ (intransitive verb), chính đôi mắt của em “có vẻ/ tỏ ra là” đong đưa: anh phải dùng chữ “romantic” mới đúng. Còn nếu anh muốn nói là “em liếc mắt [một cách] đong đưa với anh” thì anh phải thêm ở sau chữ “look” (transitive verb= ngoại-động-từ/tha-động-từ) một objective (túc-từ) là “at me” để thành “look at me very romantically” (chứ không phải là “romanticly”).

Chưa hết:

 

Bút Xuân TRẦN ĐÌNH NGỌC

(Trích NHƯ ÁNG MÂY TRÔI)

GRATITUDE TOWARD OUR PARENTS

 

We want to show our gratitude toward our parents

on the occasion of Vu Lan ceremony,

They did so much things for us:

giving birth, feeding and teaching

 

 

Trẻ em, cũng như người mới vào học ESL, đều biết rằng “things” ở dạng số nhiều, thì trước nó phải là “many”: “so many (chứ không phải là “much”) things”.

*

   Tuy nhiên, anh có “giỏi” tiếng Anh, như anh tự-xưng là Giáo Sư Anh – không phải “giáo-sư Anh văn hay Anh ngữ” mà là “Giáo Sư Anh” nghĩa là một giáo-sư người nước Anh! (tham-chiếu C), hay anh “dốt” tiếng Anh, là việc riêng của anh, “không chết thằng Tây nào cả”.

   Việc tôi muốn nói với anh, là về Đạo-Đức (Đạo Đức Học).

 

   Mỗi khi đọc được một ý-kiến hay, của một người nào, tôi đều trích lưu trong ngăn “Danh Ngôn” để tham-chiếu về sau.

   Trần Đình Ngọc đã có một “danh ngôn”:

 

Fw: Tuổi Gìa Thời Đại (thơ) Và những phương thuốc nâng cao thể lực

Sunday, October 14, 2012 7:58 AM

From: "Lau Tran" <lau...@ymail.com>

To: undisclosed-recipients

 

Tuổi Gìa Thời Đại @
Viết bởi Bút Xuân Trần Đình Ngọc

 

Nếu nợ nần thì ta lo mà trả
Không buồn phiền,
không quấy nhiễu một ai

 

Bỏ tính xấu ghét ghen vì nó tệ
Người hơn ta, ta ưu ái mừng cho
Đố kỵ, ghen tài chẳng có hay ho
Không chứng tỏ một tấm lòng quảng đại!

 

Ấy là ta yên chí mọi sự tình
Có nhắm mắt vẫn an lòng, sung sướng!

Bút Xuân Trần Đình Ngọc

 

 

   Vậy mà, khi thấy tôi đăng thơ tiếng Anh, anh la toáng lên: “Hỏi học ở đâu, Tú Tài ở đâu, Đại học nào, khg trả lời nhưng thơ dịch tiếng Anh, Tây ban Nha vung vít cả lên...

   Tôi làm thơ tiếng Anh, dịch thơ tiếng Anh, nhưng tôi có bao giờ dịch thơ Tây Ban Nha đâu, mà anh lại... “làm chứng dối” như thế? Anh lại còn đòi tôi phải khai quá-trình học Tú Tài, Đại Học nữa!

   Có phải là đố kỵ không, anh?

   Anh lại đưa ngay lên Net một số bài viết tiếng Anh của anh, để chứng-tỏ rằng anh mới thật là “giỏitiếng Anh, vì anh có bằng cử nhân, đã từng là “Giáo Sư AnhTriết học, Giáo Sư Quốc Văn”, đã từng xuất-bản “Luận lý học, Ðạo đức học, Tâm lý học cho các lớp luyện thi Tú tài II”.

   Có phải là ghen tài không, anh?

   Và như thế có phải là “vô đạo đức” không, anh?

*

   Tóm lại, chính anh đã tự mâu-thuẫn, tự vô-hiệu-hóa tất cả các cái-gọi-là bằng-cấp, chức-vụ, địa-vị, giá-trị của anh, cụ-thể là trình-độ Quốc Văn, Anh Ngữ, và ý-thức về Tâm Lý Học, Luận Lý Học, Triết Học, và Đạo Đức Học của anh.

   Mời anh đợi đọc thêm một bài nữa:

   “Ông Trần Đình Ngọcrành” tiếng Pháp”.

   Chúc anh luôn khỏe và vui.

 

LÊ XUÂN NHUẬN  

  

Tham-Chiếu:

A

 

From: Ngoc Tran <ngoc...@gmail.com>
To: Dienda...@yahoogroups.com; Colleen Ha <coll...@yahoo.com>; Ng Phuoc Dang <dan...@sbcglobal.net>;
Sent: Monday, May 14, 2012 4:09 AM
Subject: Re: [DiendanDanToc] [diendantranhdau] Bác Nhuận đừng có lo, tụi em đang chửi tụi nó đây...

 

Thưa Quí vị, tôi khg quen biết và cũng khg có ân oán gì với ông LXN...

... Hỏi học ở đâu, Tú Tài ở đâu, Đại học nào, khg trả lời nhưng thơ dịch tiếng Anh, Tây ban Nha vung vít cả lên...

... Bài thơ nguyên vẹn, khg sửa đổi 1 chữ kể từ lúc mới làm. Xin Chân Thành. Bút Xuân Trần Đình Ngọc

 

Giở Bài Thơ Cũ

 

Trần Công Tử

Gửi

Lê Xuân Nhuận

 

Trước tôi thích đọc Lê xuân Nhuận

Bởi anh ta viết cũng hay hay

Lâu lâu lại có vài bài

Thanh Thanh chuyển ngữ đọc hoài vẫn mê!

 

Từ yêu thích nay tôi chưng hửng

Nhuận Lê  này tửng tửng điên điên

Làm như y có ưu phiền

Thất tình thất ái huyên thiên năm nào!

 

Đọc báo thấy . .  . . . . , y mết

Nhưng mết hung vẫn đứng ngõ ngoài

Mẹ nàng lớn tiếng chê bai

Cái thằng  cà chớn chớ hoài mon men!

 

Lại mang danh là thằng xấu tướng

Gái Huế chê ăn nói hồ đồ

Bà già đã tạt một xô

Nước dơ lạnh buốt mặt… đồ sân si!

 

Có lẽ thế nên y quá giận

Chửi Ngô triều y bới móc ra

...

 

27-10-2009

Bút Xuân Trần Công Tử

(tạm ngưng dù vần, tứ còn rất nhiều)

 

Trở lên

B

 

From: Nhuan Xuan Le <lecha...@yahoo.com>
To:
Sent: Tuesday, October 16, 2012 1:43 AM
Subject: [BaoQuoc] TRẦN ĐÌNH NGỌC KHÔNG THUỘC SỬ

 

Ô. TRẦN ĐÌNH NGỌC

KHÔNG THUỘC SỬ VIỆT-NAM

 

 

        Kính anh Trần Đình Ngọc,

 

        Theo bản tiểu-sử của anh, được phổ-biến trên nhiều diễn-đàn liên-mạng ngày September 16, 2012, thì anh đã đậu cử-nhân văn-chương tại Đại Học Văn Khoa Saigon; đã làm giáo sư Quốc Văn các lớp thi Tú Tài ITriết Học các lớp thi Tú Tài II tại nhiều tư thục Saigon; đã xuất bản một số sách, như cuốn “Đề Thi Quốc Văn Tú Tài I”, đặc-biệt là cuốn “Luận lý học, Ðạo đức học, Tâm lý học cho các lớp luyện thi Tú tài II(tham-chiếu 1).

 

        Về Tâm Lý Học thì, trong một lần trước, tôi đã chứng-minh rằng anh không có ý-thức gì về Tâm-Lý-Học cả (tham-chiếu 2).

        Lần này, tôi nói chuyện với anh về Luận-Lý-Học.

        Và xin thưa trước là tôi không đề-cập đến Chính-Trị hay Tôn-Giáo trong bài-viết này. Tôi chỉ nói về việc viết văn, cách lý-luận (luận-lý-học) trong bài-viết của anh.

 

        Ngày September 8, 2012, anh đã phổ-biến trên nhiều diễn-đàn liên-mạng một bài-viết nhan-đề “Vì sao có cuộc Trưng cầu Dân Ý truất phế Bảo Đại” trong đó có một đoạn như sau:

        “Bọn xôi thịt đảng phái toàn một thứ lăm le nhảy vào tranh phần (như bọn Caravellea), hầu hết là một bọn chó chết, như Bảy Viễnb vẫn mở Kim Chung Đại thế giới có bình khang, bài bạc lấy xâu y như mafia New York để nuôi đàn em và đóng sở hụi cho quan chức có máu mặt. Dân đã nghèo lại vào Kim Chung càng nghèo hơn. (Những Thủ tướng của Bảo Đại, tay sai thực dân phong kiến: Nguyễn văn Tâmc, Trần văn Hữud ...quá thối nát và và vô chính trị đều đã có thời gian thử lửa, nhưng đều thất bại. Chính bởi vậy [nên] cuộc "cách mạng tháng 8" và "giải phóng" của Hồ mới được chào đón như một liều thuốc hồi sinh mà khg mấy người VN khg bị hút vào).

 (tham-chiếu 3).

        Anh hãy tỉnh-táo mà đọc lại đoạn văn này của anh.

        a) Về “bọn Caravelle”, tôi đã viết trong bài “Năm 1960

Đối Với Đệ-Nhất Cộng-Hòa”: “Ngày 26/4/1960, 18 nhân-vật tên tuổi họp báo ở khách-sạn Caravelle, Saigon, ra kháng-thư phản-đối chế-độ độc-tài của Diệm.  Đó là các ông: Phan Khắc Sửu, Trần Văn Hương, Phan Huy Quát, Trần Văn Đỗ, Trần Văn Văn, Trần Văn Lý, Lê Quang Luật, Nguyễn Lưu Viên, Trần Văn Tuyên, Huỳnh Kim Hữu, Nguyễn Tiến Hỉ, Lê Ngọc Chấn, Lương Trọng Tường, Nguyễn Tăng Nguyên, Phạm Hữu Chương, Tạ Chương Phùng, Trần Lê Chất, Hồ Văn Vui (trong đó có đến 11 Tổng-Trưởng, Bộ-Trưởng cuả chính Tổng-Thống Ngô Đình Điệm của Đệ-Nhất Cộng-Hoà).” Như thế nghĩa là vụ Caravelle xảy ra vào năm 1960 (5 năm sau ngày Thủ-Tướng Ngô Đình Diệm “truất-phế Bảo Đại”). Vậy thì làm sao mà “bọn Caravelle” năm 1960 lại tạo nên lý-do cho Thủ-Tướng Diệm truất-phế Bảo Đại vào năm 1955 (đã xảy ra 5 năm trước đó)?

        b) Về Bảy Viễn thì ông ấy ly-khai hàng-ngũ kháng-chiến (do Việt Minh lãnh-đạo) về hợp-tác với Pháp vào năm 1948, sau đó được Quốc-Trưởng Bảo-Đại phong cấp thiếu-tướng (2 sao) vào năm 1952. Ông ấy chỉ-huy Bình Xuyên, làm bậy. Nhưng mà việc đó chỉ xảy ra từ năm 1952 (7 năm sau cuộc “Cách Mạng Tháng Tám”), và sớm nhất thì cũng là từ năm 1948 (3 năm sau cuộc “Cách Mạng Mùa Thu” ấy). Vậy thì làm sao mà Bảy Viễn năm 1948 lại tạo nên lý-do cho Việt Minh làm cuộc nổi dậy vào Mùa Thu năm 1945 (đã xảy ra 3 năm trước đó)?

        c) Về Thủ-Tướng Nguyễn Văn Tâm, ông ấy nhậm-chức từ 25-6-1952 đến 16-12-1963. Vậy thì làm sao mà ông ấy tạo nên lý-do cho cuộc “Cách-Mạng Tháng Tám” năm 1945 (đã xảy ra 7 năm trước đó)?

        d) Về Thủ-Tướng Trần Văn Hữu, ông ấy nhậm-chức từ ngày 6-5-1950 đến 25-6-1952. Vậy thì làm sao mà ông ấy tạo nên lý-do cho Việt-Minh thực-hiện cuộc nổi dậy vào ngày 19-8-1945 (đã xảy ra 5 năm trước đó)?

        Trong câu viết của anh (“Chính bởi vậy cuộc "cách mạng tháng 8" và "giải phóng" của Hồ mới được chào đón...”), chữ “giải phóng” theo lịch-sử Việt Nam có 2 nghĩa: hoặc là “Giải Phóng Quân” từ năm 1945, hoặc là “Mặt Trận Giải Phóng” từ năm 1960. Trong cả hai trường-hợp ấy, anh đều vấp phải cả hai sai-lầm trong nhận-thức và lý-luận (luận-lý-học) của anh:

        1- Nếu anh nêu lên các vụ “bê-bối” (b c d xảy ra vào khoảng từ 1948 đến 1952, tính luôn đến 1954 là năm “truất phế Bảo Đại”; và a xảy ra 5 năm sau khi đã có Đệ-Nhất Cộng Hòa) để làm lý-do (“chính bởi vậy”) cho cuộc “cách-mạng tháng 8-1945” (trong đó có “Giải Phóng Quân), thì hóa ra là các vụ “bê-bối” ấy (1948-1954 1960) lại đẻ ra cái biến-cố 1945 (đã xảy ra từ 3 đến 9 và 15 năm trước đó)?

        Còn nếu anh muốn nói đến “Mặt Trận Giải Phóng” của CSVN, thì mãi đến 20-12-1960 (hơn 5 năm sau ngày họ Ngô lên cầm quyền) “Mặt Trận Giải Phóng” mới ra đời. Thành-công của Đệ-Nhất Cộng-Hòa là: a18 nhân-vật Caravelle đã bị thanh-trừng (những người sống sót không phải là cộng-sản); bBảy ViễnBình Xuyên đã bị tiêu-diệt; cNguyễn Văn TâmdTrần Văn Hữu đã đi Tây (chưa kể là các chính-đảng Việt-Nam Quốc-Dân-Đảng, Đại-Việt, cùng các lực-lượng chống-Cộng như Cao-ĐàiHòa-Hảo, v.v... đã bị đập dẹp) và suốt mấy năm sau năm 1954 (nhờ Mỹ đỡ đầu, và Bắc Việt nín thở để lo củng-cố thực-lực sau Ngưng Bắn 1954) Miền Nam Việt Nam đã được yên. Vậy mà đến năm 1960 thì “Mặt Trận Giải Phóng” ra đời. Và anh không đề-cập đến nhân-tố cộng-sản (dù là từ Miền Bắc hay xuất-phát từ Miền Nam) mà chỉ viết là “chính bởi vậy” (tức là chính bởi “thành công” kể trên của Đệ-Nhất Cộng-Hòa), mà có “Giải Phóng”. Anh hãy đọc lại bài-viết của anh, anh sẽ thấy là chính anh đã lập-luận/lý-luận rằng: Sau khi họ Ngô lên nắm chính-quyền từ năm 1954, Đệ-Nhất Cộng-Hòa đã đạt được kết-quả/thành-côngtiêu-diệt các đối-thủ a b c d kể trên: và Chính bởi vậy nên "giải phóng" (“Mặt Trận Giải Phóng”) của Hồ mới được chào đón như một liều thuốc hồi sinh!

        Tóm lại, anh có thuộc lịch-sử Việt-Nam hay không, không ai cần biết. Nhưng anh đã, không phải bẻ cong, bóp méo, mà là đảo ngược trình-tự biên-niên của Lịch Sử. Chỉ đọc bài-viết của anh (cử-nhân văn-chương, giáo-sư Quốc-Văn, tác-giả sách dạy Luận-Lý-Học, Đạo-Đức-Học, Tâm-Lý-Học cho các lớp Tú Tài ITú Tài II) thì ai cũng thấy rõ là anh không biết gì về Luận Lý Học cả.

        “Nhà văn”, “nhà thơ”, là danh-hiệu do người khác gọi mình, chứ có nhà văn & nhà thơ nào khác tự ghi ra trước bút-hiệu của mình là “nhà văn”, “nhà thơ”, như anh không?

 

        Anh thì cũng giống vài/ba kẻ khác, hễ viết là nhắm óc viết, không cần biết lý-luận của mình có hợp-lý không (luận-lý-học= logic), tỉ như: cho rằng “Chủ Nghĩa Nhân Vị” tương-đồng với triết-thuyết “An Vi” của Giáo-Sư Lương Kim Định (trong lúc “Nhân Vịcó trước, “An Vira đời sau); hoặc cho rằng “Chính Đề Việt Nam” là của cố Cố-Vấn Ngô Đình Nhu (trong lúc nó là tác-phẩm của Ông Lê Văn Đồng); v.v...

 

        Mời anh đón đọc các bài-viết tiếp theo của tôi:

        * Ông Trần Đình Ngọc “giỏi” tiếng Anh.

        * Ông Trần Đình Ngọc “rành” tiếng Pháp.

 

        Chúc anh luôn luôn an vui, để biểu-dương tâm-lý-học, luận-lý-học, và đạo-đức-học, trên trường văn, trận bút.

 

LÊ XUÂN NHUẬN  

Trở lên

C

 

[Tho Van] Tấm Thẻ Bài Truyện Trần Đình Ngọc

FROM: Ho Cong Tam  

BCC: tho...@yahoogroups.com  

Sunday, September 16, 2012 9:37 PM

Truyện Ngắn Trần Đình Ngọc

 

ÐÔI DÒNG TIỂU SỬ

NHÀ GIÁO - NHÀ VĂN - NHÀ BÁO

BÚT XUÂN TRẦN ÐÌNH NGỌC

(Trích và bổ túc từ Chicago Việt Báo số Xuân Quí Mùi 2003)

*

Ông Trần Ðình Ngọc sinh  tại Trà Ðoài, Nam Ðịnh, Bắc Việt.

 

-       Cử nhân Văn chương Ðại học Văn Khoa Sàigòn (1965)

-       Giáo Sư Anh - Triết và Sử Ðịa

-       Giáo Sư Quốc Văn các lớp thi Tú tài I Triết học các lớp thi Tú tài II tại nhiều tư thục Sàigòn từ 1965.

Ðã xuất bản tại Sàigòn:

-       Ðề thi Quốc văn Tú tài I (1963)

-       Luận lý học, Ðạo đức học, Tâm lý học cho các lớp luyện thi Tú tài II.

-       Luận đề về Nguyễn Du, Nguyễn công Trứ, Bà huyện Thanh Quan (1967).

-       Hoàng hôn miền núi - Tuyển tập truyện ngắn (1974)

-       Như áng Mây trôi I, Thơ Quê hương, Chiến tranh và Tình Yêu (1975)

v.v...

Trở lên

LÊ XUÂN NHUẬN   

 

 
 
 
 
Reply all
Reply to author
Forward
0 new messages