Người Già Có Nên Về Sống Tại Việt Nam Không? (Suu tam)

14 views
Skip to first unread message

Vince Nguyen

unread,
May 12, 2009, 10:43:49 AM5/12/09
to Kê Cân - Chuyện Thế Gian

Đây là câu hỏi mà linh mục Hồ Sĩ Mậu đặt ra cho cử tọa trong Thánh lễ
ngày 6/6/2007 vừa qua. Và có nhiều người trả lời, nhưng tựu trung
không ai muốn về sống luôn ở Việt Nam. Tại sao? 1. Tại sao lại muốn về
Việt Nam?
Đã là người Việt Nam thì ai chẳng muốn về sống trên quê cha đất tổ, để
được gần mộ phần của tổ tiên, ông bà, cha mẹ? Nhất là được nói tiếng
Việt mà không phải dùng một ngôn ngữ khác, đó là tiếng Anh mà có nhiều
người già không hiểu và không biết nói.

Sống ở Việt Nam mà nếu có tiền thì có thể thuê người hầu hạ, nấu ăn,
dọn dẹp và săn sóc cho mình. Đời sống ở Việt Nam thì tương đối đơn
giản, thoải mái. Chi phí sống ở Việt Nam cũng thấp hơn sống ở Mỹ. Các
món ăn hợp với khẩu vị, lại tươi tốt, giá cả rẻ hơn ở Mỹ. Nói tóm lại,
nếu được về sống ở Việt Nam để gần gũi thân nhân, gia đình và quê
hương thì còn gì bằng? Thế mà vấn đề không đơn giản như vậy.

2. Một số người muốn về Việt Nam vì những lý do sau:

Có một số ít người về Việt Nam để xây biệt thự để về hưởng thụ. Ở Mỹ,
ai cũng phải làm việc quần quật như trâu bò cả ngày, không ai biết
mình là ai. Nay về Việt Nam được người ta trọng vọng, nể vì bởi cái
"mác" Việt kiều thì thích chí. Họ về Việt Nam để tự ái được thỏa mãn,
cái tôi được vỗ về.

Một số khác để kiếm bồ bịch và hưởng lạc thú xác thịt. Đó là những sự
thật trơ trẽn mà ai ai cũng biết.

Cũng có những kẻ chuyên lường gạt tiền bạc của người khác rồi đem tiền
về Việt Nam đầu tư đất đai, nhà cửa và sống hưởng thụ và truỵ lạc trên
mồ hôi, nước mắt và đồng tiền khó nhọc của kẻ khác. Khi chết, họ sẽ
đối diện với những tội ác của họ. Gia đình tôi và một số bạn bè tôi là
một trong những nạn nhân của hạng người này.

3. Những trường hợp thực tế có thật:

-Một vị linh mục trên 90 tuổi đã suy xét rất kỹ về việc nên về Việt
Nam sống và chết hay nên ở lại Mỹ. Kết cuộc, ngài chọn xin vào sống
dưỡng lão trong Dòng Đồng Công ở Mỹ mà không về sống ở Việt Nam.

-Nhiều bà cụ già sống độc thân, muốn về Việt Nam ở trong các tu viện
và trả tiền chi phí ăn ở cho các nữ tu, để sớm hôm được dự Thánh lễ.
Lúc sống hy vọng có các nữ tu đùm bọc, lúc hấp hối hy vọng có người lo
cho phần rỗi linh hồn, nhưng rốt cuộc, các bà không thể về sống ở Việt
Nam được, vì một số nữ tu không nhận nuôi các bà, dù cho các bà có trả
tiền đi nữa.

-Khi gia đình tôi về thăm Việt Nam, mẹ chúng tôi có ý định về dưỡng
già ở Việt Nam nên chúng tôi đi tìm một dòng tu nữ để xin trả tiền cho
mẹ tôi được về Việt Nam sống trong tu viện, nhưng bà bề trên nói rằng
họ không thể cho bà ở trong tu viện của họ vì Dòng họ không có dòng Ba
(dành cho giáo dân), và vì họ sợ sống chung đụng mất lòng.

-Còn một dòng tu khác thì cho giá cả là 100USD tiền thuê phòng, chưa
kể tiền cơm nước và công thuê người giúp việc để săn sóc cho bà. Căn
phòng quá nhỏ và thiếu tiện nghi tối thiểu. Đi thăm Việt Nam lần ấy
về, mẹ tôi bỏ ngay ý định: "Ta về ta tắm ao ta" ngay. Thực tế nói
nhiều hơn là trí tưởng tượng!

-Một lần khác, chúng tôi lại đưa mẹ tôi ra Huế. Bà lại có ý định ở lại
trong một dòng tu nữ ở Huế. Lần ấy, các nữ tu cho gia đình chúng tôi ở
trong những phòng chật chội và nóng bức, thiếu những tiện nghi vệ sinh
tối thiểu. Một phòng có đến 4, 5 chiếc giường lát gỗ. Nắng rọi vào
phòng nóng như thiêu như đốt, mà phòng không có lấy một cái quạt máy.
Mẹ tôi nhìn thấy thực tế mà tỉnh mộng. Gia đình chúng tôi vội vàng
thuê khách sạn ở ngay, và không ai đề cập gì thêm đến chuyện về sống ở
Việt Nam nữa.

-Có hai vợ chồng cụ già ở Úc với con cháu nhưng hai cụ nằng nặc đòi về
Việt Nam sinh sống với người con nuôi. Mặc dù các con của hai cụ ngăn
cản chuyện hai cụ về lại Việt Nam, nhưng không giữ hai cụ được. Cuối
cùng, họ gửi tiền về Việt Nam cho người con nuôi chăm sóc cho hai cụ,
nhưng người con nuôi ở Việt Nam đã đối xử rất tồi tệ với hai cụ. Thậm
chí, họ lấy dây cột trói hai cụ lại, rồi chụp hình gửi sang cho các
con ruột của hai cụ để đòi tiền thêm. Các con ruột của hai cụ nóng
ruột, đi về lo cho cha mẹ trở lại Úc, nhưng giấy tờ di trú đã hết hạn
nên hai cụ không thể trở lại Úc được. Cụ ông buồn và chết, còn cụ bà
thì đau khổ vì đã chọn lầm và lựa sai. Đây là một bài học cho những
người già không chịu an phận ở với con cháu.

-Có hai cụ cố là cha mẹ của một vị linh mục. Hai cụ cố chỉ muốn về lại
Việt Nam. Khi ra phi trường, hai cụ "cay cú" xé hết giấy tờ di trú vì
không còn muốn ở Mỹ nữa. Về Việt Nam được khoảng 6 tháng, hai cụ chịu
không được, muốn trở lại Mỹ thì không còn giấy tờ di trú nữa. Thành ra
tội nghiệp cho người con linh mục phải lặn lội về lại Việt Nam chạy
chọt giấy tờ để đưa cha mẹ trở về Mỹ.

4. Các lý do mà Việt Kiều không muốn về sống luôn ở Việt Nam:

Có nhiều lý do mà người Việt Kiều không muốn về sống luôn ở Việt Nam.
Sau đây chỉ là một số lý do tại sao người ta không về sống ở Việt Nam:

-Điều kiện an ninh chưa tốt, còn có những sự khó khăn và không hoàn
toàn tự do. Nay người này đến kiếm chuyện, mai người kia đến khám xét.

-Khi hậu Việt Nam quá khắc nghiệt, nắng và nóng nực hơn 30 năm về
trước nhiều. Đã nóng lại còn ẩm ướt, làm cho con người không được
thoải mái.

-Ô nhiễm môi sinh: đường đi không tốt, ổ gà, bụi bặm, đầy khói xe,
đông người chen chúc, ồn ào, kẹt xe… Ở Sàigòn, không có một con đường
nào là yên tĩnh và nên thơ để hít thở chút không khí trong lành. Như
vậy con người dễ bị theo đường hô hấp, bịnh phổi, bịnh lao.

-Cách nấu ăn và thức uống không hợp vệ sinh. Đã có trường hợp rượu đế
có pha thuốc rầy làm cho nhiều người chết. Rồi nạn bánh phở có chất
độc cho bánh dai, làm người ăn chết oan. Nguồn nước uống không trong
lành. Người ở Mỹ về thường bị đau bụng tiêu chảy, và bị ngứa ngáy khắp
cơ thể.

-Cách lái xe của các tài xế quá ẩu, không có sự an toàn. Họ đã nhiều
lần lái xe lấn áp những người lái xe gắn máy cho đến khi người ta té
ngã hay chết. Trong thân nhân tôi, có trường hợp một phụ nữ có thai bị
chết oan cả hai mẹ con vì bị tái xế xe hàng ép té bể đầu. Bản thân
chúng tôi thuê xe đi mà tài xế suýt đụng xe mấy lần. Tại sao mình lại
dại dột giao mạng sống mình cho những kẻ mình không biết gì về họ?

-Bước chân ra là tốn đủ mọi thứ tiền: Tiền di chuyển, tiền xe taxi,
tiền tiêu, tiền tặng, và nhiều chi phí khác. Trong khi ở Mỹ, ngoài hai
bữa cơm, không tốn tiền xe cộ, và không tốn những món tiền không cần
thiết khác.

-Nạn hối lộ và đút lót làm cho hệ thống hành chánh thối nát và chậm
chạp.

-Điều kiện chữa trị y tế chắc chắn là thua xa Hoa Kỳ. Hoa Kỳ có hệ
thống y tế tiến bộ nhất thế giới. Khi về già thì hay sinh ra nhiều
bịnh. Tại sao lại chọn cái xấu mà chê cái tốt, khi càng già càng mang
nhiều bịnh? Đó là chưa kể khi mình bị bịnh nặng, lại mang danh là Việt
kiều, liệu các nhân viên y tế có hết lòng chăm lo cho Việt kiều hay là
để cho mình chết cho mau?

-Lối sống, lối suy nghĩ và mọi sinh hoạt khác biệt giữa hai nền văn
hoá, khiến cho người Việt kiều đôi lúc có cảm tưởng mình là kẻ xa lạ
trên chính quê hương của mình.

-Điều quan trọng nhất là: những người già ở Mỹ có tiền trợ cấp xã hội,
một tháng cũng gần 900USD. Nếu các ông bà này ra khỏi Mỹ trên 29 ngày
là bị chính quyền cắt viện trợ ngay. Vậy khi về ở luôn ở Việt Nam là
xem như quý vị không còn tiền trợ cấp xã hội nữa. Liệu có ai hầu hạ và
chăm sóc không công cho một người già không tiền hay không?

-Quý vị thử đến thăm thân nhân hay ngay cả các tu sĩ mà không tặng họ
tiền, thì sẽ thấy ngay phản ứng của họ. Thử tưởng tượng mình đem thân
xác bịnh tật về Việt Nam mà không có tiền, liệu còn tình nghĩa gì
không?

5. Giải pháp tốt nhất:

Nếu quý vị không muốn sống với các con cháu vì họ đi làm, đi học suốt
ngày, không có giờ để săn sóc cho quý vị, thì xin hãy vào trong các
viện dưỡng lão có đông người Việt Nam ở California. Chúng tôi đã từng
đi thăm nhiều viện dưỡng lão. Tại đó có Thánh lễ hàng tuần và có các
Thừa Tác Viên Thánh Thể kiệu Mình Thánh Chúa đến cho quý vị hàng
ngày.

-Nếu các cụ theo đạo Phật thì cũng có các vị thượng toạ đến tụng kinh
và cầu siêu cho các cụ còn sống cũng như đã qua đời.

-Ngoài ra còn có những hội đoàn đến thăm viếng, an ủi, và giúp vui cho
quý vị. Các cụ thường tụ tập đọc kinh và cầu nguyện chung. Các con
cháu thường đến thăm viếng các cụ bất cứ lúc nào. Chúng tôi đã phỏng
vấn một số cụ già, cả nam lẫn nữ. Họ rất vui khi ở trong các viện
dưỡng lão này.

6. Kết luận:

Vì thế, nhiều người kết luận rằng: Họ chỉ về thăm quê hương và giúp đỡ
người nghèo và tàn tật, chứ không về ở luôn tại Việt Nam. Những ông bà
cụ có con cháu còn ở lại Việt Nam thì họ về thăm cho đỡ nhớ, rồi sau
đó, họ cũng trở lại Hoa Kỳ vì nhiều lý do tế nhị khác mà không thể nói
ra hết được.

Tốt hơn hết, mình nên sống ở Hoa Kỳ. Con cháu mình ở đâu thi gia đình
mình ở đấy. Nhà mình ở đâu thì tổ ấm ở nơi đấy. Có thương dân nghèo,
thương quê hương thì về thăm và giúp đỡ

The roaring of Lion

unread,
May 12, 2009, 12:00:28 PM5/12/09
to Kê Cân - Chuyện Thế Gian
Chịu câu này từ bài trên,

"-Quý vị thử đến thăm thân nhân hay ngay cả các tu sĩ mà không tặng
họ
tiền, thì sẽ thấy ngay phản ứng của họ. Thử tưởng tượng mình đem thân
xác bịnh tật về Việt Nam mà không có tiền, liệu còn tình nghĩa gì
không? "

Về Vietnam mà không tặng, không biếu, không cho.....

Thì kể như " Tình cho không, biếu không " Liền.

Ai cũng luôn trên cái "mồm" là Ôi về chơi thôi là quí, ghé thăm là
quan trọng, nhưng khi đến không có quà biếu ,,, thì thấy phản ứng hóa
học trong nội tạn hiện ra trên khuôn mặt liền, có dấu cũng không dấu
nổi vì sự phản ứng của những chất hóc môn trong người đang trộn lẩn
nhau không đúng công thức nên ào ào bốc khói....Mà khói thì làm sao
che, gói, đậy được.

Về mà không thăm thì cũng bị nói những câu trách móc đầy hai lổ tai
Về mà đến thăm không cho , không biếu, không tặng ...thì cũng bị những
câu chửi bới (Vietkieu keo, bỉn xỉn, cho gì ít, thà đừng cho, coi
khinh tưởng họ cần 1, vài trăm ngàn đó sao? đồ bỏ, không đủ tiền cho
con nít ăn kẹo v.v.v.v)

Ôi mệt lắm, bởi vậy về thì đừng đến thăm là chắc nhất.... Ai chửi thì
họ nghe, chứ ghé thăm vài ba trăm ngàn, hoặc vài ba viên kẹo coi là
tình nghĩa...Thì dẹp đi, ,,,,Không chấp nhận cái tình nghĩa của Việt
Kiều thế này ở Vietnam đâu.

Muốn vui và chắc nữa thì về Thailand chơi đi là chắc, không bà, không
ông, không cô, không thằng, không con nào trách móc hết, ,,, Nếu thấy
người nào nghèo, tặng họ $1, $2, $3 thì mình sẽ thấy được cái sự trân
quí của tấm lòng họ hiện rõ ràng trên khuôn mặt của họ. (Phản ứng của
những chất hóa học mà)

Về Viet nam sống, ôi tỉnh giấc mơ tiên đi các cậu, các ông...Đó là
chưa nói đến những ưu ái đặc biệt của mấy chú Công an khu vực dành
riêng cho các bác, các cô, các ông Việt kiều yêu nước nữa chứ....

Cộc cộc...cộc Có ai ở nhà không...? Tôi là công an khu vực đến hỏi
thăm sức khỏe của cô, cậu, bác, chú.....gì đó. rồi ngồi đó vài tiếng
trò chuyện hỏi thăm gia đình bên Mỹ sao? Công ăn việc làm thế nào, ?
Có vợ ?, Mấy con? Hiện đang làm gì để sống? Cuộc sống thế nào? Chổ ở
có đông đảo người Việt
Không? ...............................................................và.............và...


Reply all
Reply to author
Forward
0 new messages