“Không dám thoát ly theo MTGPMN”. Điều này hoàn toàn không đúng, bởi
lẽ:
Vai trò và trách nhiện của TCS rất quan trong trong việc gây suy
sụp tinh thần yêu nước của nhiều tầng lớp thanh niên Miền Nam Việt
Nam. Qua những bản nhạc phản chiến, TCS đã tạo được một tình trạng tâm
lý ươn hèn chủ bại cho một số người Miền Nam. Một số khác phản ứng
chống chính quyền, gây bất lợi về mặt chính trị cho quốc gia. Như vậy,
TCS đã và đang thực hiện được sứ mạng mà CS rất cần thời bấy giờ
Nếu TCS thoát ly, thì nhạc TCS sẽ bị chính quyền cấm. Và như thế
thì làm sao có những buổi hội thảo chống chiến tranh? Làm sao TCS có
thể đích thân tham dự, phổ biến nhạc phản chiến? Làm sao trở thành
thần tượng, lôi cuốn đông đảo giới trẻ tham dự tại các trường Đai học
Huế, Saigòn, Đà Lạt?
Về phương diện nầy, ta thấy ngay, MTGP đã khôn ngoan để TCS ở lại
hậu phương địch, có lợi nhiều hơn là rút TCS ra mật khu.
Hơn nữa nếu TCS thoát ly ra mật khu, thì không phải tự ý y quyết
định được, mà do Thành ủy Huế. Y không gặp nguy hiển như Tường và
Phan, thì tại sao phải điều y ra mật khu? Trong khi nhu cầu hiện diện
của y tại các đô thị, để hổ trợ cho các tầng lớp quần chúng đấu tranh,
rõ ràng có lợi cho MTGP nhiều hơn.
Có một vài sự việc liên quan đến TCS tôi vẫn thuởng nghe trên một số
báo chí, diễn đàn tranh cãi bàn luận:
1- Trinh Cung và một vài người đã: nói trong Mậu thân 1968 Trinh Công
Sơn bị công sản giết hụt.
Ai giết hụt TCS? Hoàng phủ ngọc Tường? Hoàng Phủ Ngọc Phan? Nguyễn
Đắc Xuân?
Ba tên ác quỹ này khi đó đang ở cánh Bắc của trận đánh Huế. Tức
vùng chiến trận Quận I và Quận II. Cả ba đang say sưa lấy máu tươi,
giết đồng bào vô tội, làm gì có thì giờ để mà sang quận III, nơi TCS
trú ngụ? Mà nếu có qua được Quận III chăng nữa, thì cũng chỉ để ôm
nhau vui mừng, cùng hát bài: “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”.
Vì TCS với bọn này “vừa là đồng chí, vừa là anh em mà”
Tôi khi đó là phó Trưởng ty CSĐB, và là Quận trưởng quân III, vùng
TCS trú ngụ. Vì vậy tôi biết rõ chuyện nầy lắm, xin đừng bịa đặt.
2-Ngày 30/4/1975 TCS cùng gia đình đã vào Phi trưởng Tân Sơn Nhất để
đi cùng Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ, nhưng TCS và gia đình đã bị ông Kỳ
bỏ rơi. Lại một chuyện bịa đặt nữa.
Ngày 28 tháng 4/ 1975 tôi gặp TCS tại một địa điểm đã hẹn trước,
tại thành phố Saigon. Tôi nói với TCS:
- “Tôi là người sẽ đưa anh đi. Đã có phương tiện cho anh và gia đình.
Mỗi người chỉ mang một xách tay nhỏ mà thôi”.
TCS đã trả lời tôi:
- “Cám ơn Liên Thành, nhưng mình quyết định ở lại. Người cần đi là
Liên Thành, nên đi gấp đi”.
Tôi chia tay TCS khoảng 11 giờ trưa ngày 28 tháng 4 năm 1975.
Sáng 30 tháng 4 năm 1975 khi tôi đang ở trên tàu ngoài vùng biển
Vũng Tàu, thì TCS hát bài “Nối Vòng Tay Lớn” trên đài phát thanh
Saigòn. TCS đón những người anh em đồng chí của TCS vào thành phố, để
nối vòng tay lớn của quỷ, của lạc hậu, nghèo đói, cơ cực. Người chỡ
TCS đến đài phát thanh Saigon sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, ngoài
Nguyễn Hữu Đống còn có Nguyễn Hữu Thái. Nguyễn hữu Thái là tên đặc
công thuộc thành ủy Saigòn, thủ phạm tung lựu đạn giết chết Giáo sư
Nguyễn văn Bông Viện trưởng Học viên Quốc Gia Hành chánh
Cuộc chiến đã chấm dứt hơn 34 năm qua, nhưng vòng tay của qủy mà
TCS đã mơ uớc để “nối vòng tay lớn” vẫn còn siết chặt vận mệnh dân
tộc. Hẳn TCS dưới suối vàng vẫn còn vui lắm, vì có nhiều người vẫn còn
ngưỡng mộ bài hát “Nối Vòng Tay Lớn” này!
Cái phi lý của hồi kết thúc của cuộc chiến này, mà một người thuộc
thế hệ một rưỡi như Bác sĩ Châu An Huy Thành, trong một bài viết, đã
phải ngậm ngùi:
“ Kể từ ngày 30/4/1975 đến nay, trong tâm khảm của tất cả ngừoi Việt
Nam đều không nguôi câu hỏi: Tại sao Miền Nam lại thua? Tại sao cái
đúng lại thua cái sai? Tại sao cái ác lại thắng cái thiện? Câu hỏi này
không những đối với người Việt ở Miền Nam mà còn là câu hỏi cho cả thế
hệ thanh niên lớn lên sau cuộc chiến tranh trong cả nuớc. Và mãi mãi
sẽ là câu hỏi đau thuơng cho lịch sử việt Nam muôn đời sau”.
Tôi đã phải cúi mặt khi đọc câu hỏi này
Phải, đúng, thế hệ của chúng tôi đã có lỗi với quê hương, với đồng
bào. Chúng tôi đã để cho “Cái đúng thua cái sai. Cái ác thắng cái
thiện”.
Thế nhưng chúng tôi đã thua vì không còn súng đạn, để chống lại
súng đạn của toàn bộ lực luợng CS quốc tế. Chúng tôi có lỗi, nhưng
chúng tôi cũng đã tận lực.
Ai đã gây ra chuyện không còn súng đạn này? Truy nguyên câu hỏi,
chúng ta phải nhận thấy rằng, cái đau của Miền Nam là đã có những kẻ
thờ ma CS, nối giáo cho giặc. Đã giúp tạo ra những biến động chính trị
tại Sài Gòn và tại Miền Trung. Lửa của những cuộc xuống đường, tự
thiêu, đấu tranh bạo động, đã là nguyên nhân cho phong trào phản chiến
quốc tế và tại Mỹ. Cuối cùng, một số kẻ phản chiến tại Mỹ trở thành
những vị dân cữ, nghị sĩ.. thẳng tay cắt viện trợ cho Miền Nam, một xu
cũng chẳng! CS đã đi bộ vào Miền Nam, ngồi xổm lên ngôi vị thống trị,
gây bao tàn hại cho đất nước, bán đứng tiền đồ non sông cho Bắc Kinh.
Trong suốt chiều dài cuộc chiến, Quân Lực VNCH, lực lượng Cảnh Sát
Quốc Gia, đã chế ngự được cái sai, họ đã bóp nát đựơc cái ác. Họ đã
bảo vệ được bở cõi, bảo vệ được sinh mạng và tài sản của đồng bào. Thế
nhưng, bên cạnh đó, là những kẻ lãnh đạo quân sự cũng như hành chánh,
các vị gọi là “ chính trị gia” đã ươn hèn xu nịnh, đã bợ đỡ những thế
lực tôn giáo đen tối để được vinh thân. Họ nhắm mắt làm ngơ, mặc đầu
biết rõ rằng, những kẻ lãnh đạo tôn giáo mà họ đang dựa vào, là những
tên Việt Cộng nằm vùng. Như Trí Quang, Thiện Siêu, Đôn Hâu, Chánh
Trực, Như Ý v..v… họ không dám cuỡng, dám chống lại bọn chúng. Vì
chống lại, họ sẽ mất hết danh vong tiền tài chức tước. Họ thuần phục
Trí Quang, Đôn Hậu, Thiện Siêu, Chánh Trực thuần phục thần linh.
Ngoài những tên Cộng Sản đội lốt tu hành mà tôi vừa kể trên ,còn
có một đám trí thức khoa bảng, sinh viên, đã được ông bà cha mẹ của
bọn chúng dùng tiền bạc, dùng lúa gạo, dùng thực phẩn, dùng tinh hoa
lễ nghĩa, đạo đức của miền nam nuôi nấng dạy dỗ, đào tào chúng nên
người, để rồi, một sớm một chiều, chúng quay lại phản bội ông bà, cha
mẹ, anh em, bạn bè, đi theo Cộng Sản. Chúng đem AK về thành phố bắn
phá, sát hại đồng bào. Bọn này là ai? bọn chúng là đám VC nằm vùng, là
đám thành phần thứ ba, là đám giáo sư và sinh viên tại Huế mà tôi đã
nêu tên họ nhiều lần ở phần trên. Và tôi sẽ lập đi lập lại những cái
tên này cho đến mãn đời tôi. Điển hình là: Lê văn Hảo, Hoàng phủ ngọc
Tuờng, Ngô kha, Trịnh công sơn, nguyễn đắc Xuân, Phan duy Nhân, Phạm
thị Xuân Quế. Và quá nhiều....
Từ sau 1963 đến 1972 đám VC đội lốt tu hành phối hợp với đám trí
thức, SV cơ sở nội thành VC, đã phá nát miền nam, đặt biệt là Huế. Hậu
quả của những vụ tranh đấu của Trí quang 1966, vụ tàn sát đồng bào
Huế trong Mậu Thân 1968, vụ mưu toan tổng nỗi dậy tại Huế vào 5/1972
để chiếm Huế làm thủ đô cho MTGPMN, trước khi ký hòa đàm Paris 1973,
tất cả chính là con đường dẫn tới hậu quả đau thương của ngày
30/4/1975.
Sau 30/4, TCS đã không đuợc sử dụng. Tình trạng này là chung cho
tất cả nhóm chính trị thuộc cái gọi là MTGPMN, chứ không riêng gì TCS.
Cũng may cho TCS, sau này gặp bà Phan Lương Cầm, vợ thứ hai của Võ văn
Kiệt. Bà Phan Luơng Cầm Cầm là con nuôi của Thiếu úy Phan tử Lăng
trong quân đội Pháp tại Huế. Sau này Phan tử Lăng trở thành đại tá
trong quân đội Nhân dân của Võ nguyên Giáp. Bà Cầm say mê nhạc Trịnh
Công Sơn, và nhờ đó, Trịnh Công Sơn được Sáu Dân, tức Võ văn Kiệt cứu
vớt. Đời TCS bắt đầu sang một trang mới. Cất cánh giàu sang phú quí,
quay lại hất hủi đám Trịnh Cung , Nguyễn hữu Đống và đám bạn bè tranh
đấu cũ tại Huế, mà đã một thời tận sức ,tận lòng giúp đõ TCS và gia
đình y,.
Giấc mộng cưối đời của TCS là mong muốn trở thành đảng viên đảng
Cộng Sản Việt Nam. Đúng như như Trịnh Cung đã viết trong bài “TCS và
tham vong chính trị”. Khi giấc mộng vàng này bị Hoàng Hiệp, chính trị
viên của Hội Âm Nhạc thành phố HCM, và cũng là cán bộ trách nhiệm quản
lý TCS ngăn chận, bóp nát, thì TCS tức giận, phản ứng bắng lời những
lẽ tục tĩu mà tôi không dám lập lại. Nhưng tôi không hề ngạc nhiên là
TCS đã nói như vậy. Xin đọc bài của TC để biết TCS đã nói gì với Hoàng
Hiệp
TCS muốn trở thành đảng viên CS chẳng phải vì lý tưởng hoặc thiết
tha gì với đảng CS Việt Nam lúc đó nữa, mà vì quyền lợi của một đảng
viên được hưởng khi còn sống và ngay cả khi đã chết.
Những ngày bênh họan, gần kề cái chết, mong ước của CTS là được an
nghỉ trong nghĩa trang dành cho những đảng viên cộng sản.
Ngày 1/4/2001 TCS trút hơi thở cuối cùng. Gia đình TCS và nhất là
Trịnh Xuân Tịnh, người em trai thứ hai của TCS đã vất vả chạy chọt, để
cho TCS đuợc an nghỉ tại nghĩa trang dành cho đảng viên CS trong thành
phố Sài Gòn, nhưng đã thất bại.
TCS bị chôn tại nghĩa trang Gò Dầu Hạ. Đó là nghĩa trang bình
thuờng, không như uớc muốn. Nơi an nghỉ của những người mà bọn cộng
Sản thường gọi là Ngụy Quân , Ngụy Quyền, Ngụy dân của chính quyền
cũ.
Ba mưoi bốn năm đã trôi qua, nhiều tranh luận về “thiên tài”
TCS, hắn là ai? là Quốc gia hay Cộng sản?
Là người, vì lý do nghề nghiệp, cùng thế hệ, tuổi đời suýt soát
nhau, TCS là bạn của anh tôi, thành phố Huế lại nhỏ, nên tôi biết rất
rõ và sâu về TCS. Nhưng tôi vẫn im lặng. Không phải vì sợ khi phải
đụng đến “Thiên tài” Trịnh Công Sơn của một số không nhỏ những người
đã và đang hết lòng xuýt xoa ngưỡng mộ, mà thật tình vì trong lòng xem
thường TCS.
Bất hạnh thay quê hương xứ Huế và đất nước Việt Nam lại có “thiên
tài” kiểu này. Đã từ lâu rồi, ít khi tôi muốn nhắc đến tên TCS. Rất
nhiều người hỏi tôi về TCS, vì họ biết là tôi biết tận kẻ răng chân
tóc toàn bộ nhóm nằm vùng Huế. Họ muốn tôi xác nhận TCS là ai? Có hoạt
động CS không? tôi chỉ cười mà không nói. Thật ra thì cũng có phần
muốn chờ xem có ai đó ngoài tôi ra, nói lên điều này. Bởi vì tôi tin
rằng, tôi không phải là nguời duy nhất biết con người thật của TCS
Nhưng sau hai bài viết của Trịnh Cung, và anh Bằng Phong Đặng văn
Âu, gây tranh luận giữa hai phe chống và bênh TCS, tôi quyết định nói
ra toàn bộ sự thật. Vì bản thân hai bài viết cũng như rất nhiều ý kiến
về TCS đều thiếu sót, mù mờ. Cũng dễ hiểu, vì cả hai tác giả trên có
lẽ đều không biết nhiều, biết sâu về TCS, thì làm sao độc giả có thể
tìm cho mình một thái độ, một lý do nào đó để tiếp tục, hoặc yêu, hoặc
hận. Vì thế mà tôi đã phải nói ra những gì mà tôi biết, rồi quý vị và
lịch sử tùy nghi suy nghĩ. Yêu vẫn cứ yêu, ghét vẫn cứ ghét. Không sao
cả!.
Hay là quý vị có thể bình tĩnh hơn, để đánh giá và chọn cho mình
một thay đổi tình cảm nào đó?
Đương nhiên, những gì tôi vừa trình bày trên sẽ gây sóng gió đụng
chạm. Con người bình thường ai cũng muốn sóng yên biển lặng, tôi cũng
không khác. Nhưng vì là người mang bản chất đương đầu, thấy việc sai
trái khó thể làm ngơ, thì giữa sự thật và sóng gió, tôi chọn sự thật.
Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm những gì tôi nói về TCS . Tôi sẵn
sàng tranh luận với bất kỳ cá nhân nào, tổ chức nào muốn cùng tôi
tranh luận về TCS ở bất cứ nơi nào, ngày giờ nào, trên các diễn đàn
công luận. Nhưng tôi sẽ không tranh luận với bất cứ ai chỉ dùng bút
danh, bút hiệu mà không có tên tuổi lý lịch thật, cũng như những ai
không có những quan hệ ràng buộc tuơng đối với TCS, để có thể đưa ra
những thông tin khả tín. Bởi vì nếu như thế, thì tôi xin trả lời như
thế này: tục ngữ VN mình có câu: “ nói chuyện với cái đầu gối còn
sướng hơn”
Có một điều làm tôi áy náy. Đó là khi nghĩ đến người bạn, người
đồng đội cũ, một người rất dễ thưong, đại úy Trịnh Công Hà. Xin cho
tôi gởi một lời xin lỗi độc nhất đến người bạn thân này
“Xin lỗi Trịnh Công Hà. Tôi không còn cách nào khác, tôi phải nói ra
sự thật. Mất miền Nam là trách nhiệm của chúng ta. Tôi và bạn cùng
chung lý tưởng và chiến tuyến. Nhưng bất hạnh thay, anh của bạn thì
không. Anh của bạn đã nối giáo cho giặc, rồi thì giặc bán đứng giang
sơn!. Tôi có còn chọn lựa nào không?,
Trịnh Công Hà! Xin lỗi bạn.
Và có ai đó đặt câu hỏi cho tôi là sao không viết khi TCS còn sống?
Sao không để TCS yên nghĩ. Thưa quý vị, tôi khó có thể viết khi TCS
còn sống là bởi TCS có nhiều khả năng vẫn còn đang hoạt động cho tình
báo ngoại quốc, có nhiều điều không thể bạch hóa. Còn câu hỏi sao
không để TCS an nghĩ? Thưa quý vị, những tội lỗi với đất nuớc và dân
tộc như thế, có chết ngàn năm cũng phải lôi ra….
Và lời cuối của tôi cho bài viết này, và cho TCS, đó là những nhận
xét của Tố Hữu về những nhân vật nỗi tiếng của miền nam, trong đó có
TCS. Tố Hữu đã nhận xét về TCS như sau:
“TCS là thành phần không đáng tin cậy. lý lịch xấu. Cha và nhiều người
trong gia đình thời trước đã tham gia quân đội Pháp, làm phòng nhì của
quân đội Pháp tại Huế. Thằng này sống ngã theo chiều gió”.
“TCS đã bị Trần Hoàn trù yểm thì cũng chẳng có gì lạ”.
Tôi không biết khi còn sống, Trịnh Công Sơn có biết cộng sản đã
nhìn TCS như vậy không? Chẳng lẽ tôi còn biết mà TCS lại không biết?
Phủ phàng và nhục nhã quá! Thật uổng công nô bộc tận tụy với chính
quyền Cách Mạng.
Tủi nhục cho thay cho bất cứ ai mãi tìm danh vọng trong địa ngục,
như đám nằm vùng Trịnh Công Sơn.
Liên Thành